Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
 
Ngày mùng tám tháng ba là ngày đại hôn của Đại Công chúa. Ngày đó toàn bộ con vua đều được một ngày nghỉ, có thể đi tham gia hôn lễ của Đại Công chúa.
 
Tuy Đại Công chúa là Vinh Quý phi sinh ra, nhưng để thể hiện địa vị của nàng ấy, Hoàng hậu cố ý sắp xếp Đại Công chúa xuất giá từ Khôn Nghi cung.
 
Cùng ngày Đại Công chúa xuất giá, trước đó Phò mã gia đã sớm chuẩn bị xong lễ vật nâng đến Ngọ môn. Sau khi hoàng gia nhận lễ, mỗi người Hoàng đế và Hoàng hậu mở tiệc ở Tập Anh điện và Y Lan điện chiêu đãi nam nữ tộc nhân của Phò mã gia.
 
Chờ giờ lành vừa đến, Đại Công chúa mặc cát phục đi ra, trước tiên hành đại lễ với Hoàng đế, Hoàng Thái Hậu, Hoàng hậu, sau lại hành lễ với mẹ đẻ của chính mình.
 
Bùi Thanh Thù nhìn từ xa, chỉ thấy Vinh Quý phi vẫn luôn bặm chặt môi, dáng vẻ muốn khóc rồi lại chịu đựng không thể khóc, thật là khiến người ta cảm thấy chua xót.
 
Vinh Quý phi sợ khóc lóc mặt mũi khó coi, Thục phi lại không quản được nhiều như vậy, liên tiếp cầm khăn chấm nước mắt. Hai người Lệnh Nghi và Bùi Thanh Thù khuyên nàng ấy hơn nửa ngày, cuối cùng trước khi Bùi Thanh Thù ra khỏi cung, Thục phi cũng ngưng nức nở.
 
Kế tiếp chính là phải đi Tả phủ tham gia tiệc cưới của Đại Công chúa. Đến lúc đó Tả phủ sẽ giống như hoàng gia, bên ngoài sảnh mở tiệc chiêu đãi khách nam, trong nội đường chiêu đãi khách nữ.
 
Bùi Thanh Thù và Đại Công chúa không phải tỷ đệ ruột thịt, thật ra hoàn toàn có thể không cần tự mình tham gia tiệc cưới của Đại Công chúa, chỉ đưa tiễn nàng ấy ở trong cung là được rồi. Nhưng quan hệ của Thục phi và Vinh Quý phi tốt, quan hệ của Bùi Thanh Thù và Tứ Hoàng tử cũng tốt, hơn nữa chính Bùi Thanh Thù cũng muốn ra cung xem. Vì thế hắn liền cùng với Thất Hoàng tử, hai người ngồi trên cùng chiếc xe ngựa, đi theo phía sau Tứ Hoàng tử ra cung.
 

Bởi vì đây không phải hoạt động bắt buộc tham gia, Bùi Thanh Thù không cần dựa theo thứ tự mà đứng cạnh Thập nhất Hoàng tử, thật đúng là khiến hắn trộm thở phào một hơi.
 
Ở cùng với Thất Hoàng tử, không khí nhẹ nhàng hơn nhiều.
 
Kể ra mà nói, thời gian Bùi Thanh Thù sống ở ngoài cung dài hơn nhiều thời gian sống trong cung. Cho nên sau khi ra cung, hắn cũng không biểu hiện ra dáng vẻ đặc biệt hưng phấn. Nhưng còn Thất Hoàng tử, căn bản mặc kệ quy củ tốt xấu, vén mành xe ngựa lên, hứng thú hừng hực nhìn bên ngoài.
 
Bùi Thanh Thù nhịn không được cười hắn ta: “Thất ca, rốt cuộc huynh là Hoàng tử hay là người nhà quê vào thành? Đẹp như vậy sao?”
 
Thất Hoàng tử cũng không quay đầu lại mà nói: “Ai da, đệ biết cái gì, ngoài cung có nhiều điều thú vị lắm. Nếu không phải trong cung có quy củ chúng ta không được vô cớ ra cung, ta thật muốn thường xuyên ra ngoài cung chơi. Mỗi lần đều phải nghe người khác kể cho ta ngoài cung có chuyện gì mới mẻ, chán chết!”
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Thất ca, may lời này của huynh không để Tứ ca nghe thấy, bằng không nhất định Tứ ca lại muốn dạy dỗ huynh.”
 
Thất Hoàng tử quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo Bùi Thanh Thù, nói: “Chỉ cần đệ không đi cáo trạng với Tứ ca, Tứ ca biết sao được?”
 
Vẻ mặt Bùi Thanh Thù bất lực nhìn Thất Hoàng tử: “Huynh yên tâm, ta không nói với Tứ ca là được.”
 
Hắn càng nhìn càng cảm thấy, tính tình này của Thất Hoàng tử hoàn toàn chính là đầu thai nhầm rồi. Nếu hắn ta không sinh ở hoàng cung đại nội, mà là đầu thai thành con nhà huân quý, có lẽ hắn ta nhất định sẽ thành kẻ nổi danh ăn chơi trác táng ở kinh thành…
 
Thật ra Bùi Thanh Thù cũng từng nghĩ tới, nếu hắn sợ bản thân không cẩn thận thúc đẩy cho vị quân vương mất nước kia lên ngôi, hoàn toàn có thể tránh Đại Hoàng tử đến Lục Hoàng tử, trực tiếp lựa chọn từ Thất Hoàng tử về sau.
 
Nhưng với tính tình này của Thất Hoàng tử, vừa nhìn là biết không phải người thích hợp làm Hoàng đế. Bát Hoàng tử là kẻ chuyên theo đuôi Tam Hoàng tử, khả năng cũng không lớn.
 
Xem xuống chút nữa, Cửu Hoàng tử không chỉ là tên tùy tùng nhỏ của Lục Hoàng tử, tính tình còn đặc biệt thô bạo, xem như là người có quan hệ với Bùi Thanh Thù kém nhất trong tất cả các Hoàng tử. Đầu óc Bùi Thanh Thù úng nước rồi mới có thể nghĩ đến đi phụ tá hắn ta.
 
Còn Thập Hoàng tử… Bùi Thanh Thù và hắn ta không thân thiết gì, chỉ nghe Thất Hoàng tử nói qua Thập Hoàng tử làm người chẳng ra gì, tạm thời cũng không thể suy xét.
 
Thập nhất Hoàng tử à, thật ra hắn ta là một người rất chính phái, nhưng người này đặc biệt không thú vị, cái loại cũ kỹ không giống với Tứ Hoàng tử. Tuy rằng Tứ Hoàng tử làm người có hơi nghiêm túc một chút, nhưng hắn ta thích vẽ tranh, có sở thích hứng thú của bản thân, vẫn là có chút ít tình thú trong cuộc sống.
 
Mà Thập nhất Hoàng tử này, đọc sách cũng không thấy lợi hại bao nhiêu, nhưng còn nhỏ tuổi mà miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ, nam tôn nữ ti. Bùi Thanh Thù không thể nói chán ghét hắn ta, nhưng chính là chơi không hợp với hắn.
 
Huống hồ, Thập nhất Hoàng tử không phải đích cũng chẳng phải trưởng, địa vị mẫu phi lại không phải đặc biệt cao, căn bản không có bất cứ ưu thế gì để lên ngôi. Nếu thật sự tới mức Thập nhất Hoàng tử cũng có thể thượng vị, còn không bằng Bùi Thanh Thù tự suy xét đến chính mình.
 
Cho nên mới nói, lúc này ánh mắt hắn vẫn tập trung ở trên người các hoàng huynh tuổi tương đối lớn. Còn các hoàng huynh phía sau Thất Hoàng tử cơ bản không cần suy xét.
 
Dọc đường đi, Thất Hoàng tử bận rộn xem náo nhiệt, Bùi Thanh Thù bận rộn nghĩ sự tình. Trong lúc bất tri bất giác đã tới Tả gia rồi.
 

Kinh đô Đại Tề quy hoạch rất khá, khu vực thành chủ là một hình chữ nhật ngăn nắp. Phía bắc là hoàng cung, phía đông là nơi hoàng thân quốc thích, quý tộc thế gia cư trú. Phía tây là phủ đệ quan viên, phần nhiều là những quan viên không có căn cơ, thông qua khoa cử khảo thí dần dần từng bước lên mây và người nhà của họ cư trú. Còn lại phía nam là nơi bá tánh bình dân cư trú, và phố phường buôn bán.
 
Vài thập niên trước, thật ra Tả gia cũng là một gia tộc tân quý. Khi nói chuyện phiếm với Phó Húc, Bùi Thanh Thù từng nghe hắn nói đến. Nghe nói năm đó, Đại thiếu gia Tả gia là thư đồng của một vị Hoàng tử. Sau khi thành tài, hắn ta vẫn luôn giúp vị Hoàng tử kia bày mưu tính kế. Sau đó tên Hoàng tử kia ngồi lên vị trí Thái tử, hơn nữa thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, trong đó Tả gia lập hạ công lao to lớn.
 
Tên Hoàng tử kia cũng chính là Tĩnh Võ Hoàng đế, sau khi đăng cơ có qua có lại, phong lão gia Tả gia làm Thừa ân công, đại thiếu gia Tả gia cũng thuận lý thành chương (chuyện xảy ra theo lẽ tự nhiên) mà đứng ở địa vị cao. Tĩnh Võ Đế còn cưới nữ nhi Tả gia, hơn nữa phong làm Hoàng Quý phi, sinh hai gái một trai với Hoàng Quý phi.
 
Nhưng sau đó lại không biết vì sao, Tả gia bỗng nhiên bị mang tội mưu phản, chịu họa diệt môn.
 
Năm đó Tả phủ vốn ở phía tây thành, sau khi xảy ra chuyện, phủ đệ gần như bị hủy. Cho đến nhiều năm sau, nữ đế Tả thị sửa lại án xử sai cho Tả gia, mới lại đặt mua phủ đệ mới ở phía đông thành cho Tả gia, cũng chính là nơi ở của Tả gia hiện tại.
 
“Phủ Thừa ân công…” Lúc xuống xe ngựa, Thất Hoàng tử nhìn lên tấm biển bằng vàng lóa mắt trước của Tả gia, nhịn không được thì thầm ra tiếng.
 
Bùi Thanh Thù cười cười, bước xuống xe ngựa trước Thất Hoàng tử, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tòa phủ đệ khí thế bất phàm này.
 
Nếu như ở quá khứ, một dân thường như hắn, đừng nói trở thành khách của phủ Thừa ân công, chính là vào trong phía đông kinh thành, hắn cũng không thể tới.
 
Nhưng hiện tại, hắn là Hoàng tử, hết thảy tất cả đều không giống nhau.
 
Lúc này Bùi Thanh Thù không khỏi cảm nhận rõ ràng chính xác, điểm tốt mà thân phận và địa vị mang lại cho mình.
 
Hôm nay tuy khách khứa Tả gia mời tiệc rất nhiều, nhưng xe ngựa mà bọn họ sử dụng vừa nhìn là biết xe ra từ hoàng cung đại nội. Người Tả gia không dám chậm trễ, điều quản sự đắc lực tự mình dẫn đường vào cửa.
 
Đối với người Tả gia, Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù cơ bản cũng chưa gặp qua. Nhưng vì hôn sự của Đại Công chúa nên Tứ Hoàng tử quen biết không ít người. Vì thế hai người nhỏ tuổi bọn họ đi theo phía sau Tứ Hoàng tử, nhìn thấy ai liền xem Tứ Hoàng tử gọi thế nào.
 
Ở cửa đón khách, ngoại trừ tân lang mặc bộ hỷ phục màu đỏ rực, còn có Đại công tử, Tam công tử và Tứ công tử Tả gia. Liếc mắt nhìn lại một cái, lại đều là chi lan ngọc thụ[1], không hổ là xuất thân danh môn. Đặc biệt là Tam công tử Tả gia, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ tuấn mỹ mười phần.
 
[1] chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): thành ngữ tiếng Hán, lời khen lớp con cháu ưu tú
 
Thật ra dáng vẻ Tứ công tử cũng không kém, nhưng tuổi hắn còn nhỏ, lại vẫn luôn im lặng không lên tiếng đi theo phía sau mấy vị huynh trưởng, nên có vẻ kém cỏi hơn không ít.
 
Sau khi hàn huyên vài câu, Tả Tam công tử tự mình dẫn bọn Bùi Thanh Thù đi vào. Đương nhiên, không phải hắn ta hướng về phía Bùi Thanh Thù, mà là nhìn mặt mũi Tứ Hoàng tử. Rốt cuộc chờ sau khi Đại Công chúa gả vào, Tả gia và Tứ Hoàng tử chính là thân thích. Hơn nữa tuổi Tứ Hoàng tử và Tả Tam công tử xấp xỉ, từ trước hai người cũng từng gặp mặt, quan hệ coi như không tồi.
 
“Hôm nay nhiều khách khứa, chiêu đãi không chu toàn, còn mong chư vị điện hạ bao dung.” Tả Tam công tử nói, tay làm tư thế mời, mời đám người Tứ Hoàng tử vào chỗ ngồi.
 
Tứ Hoàng tử cười nhạt nói: “Tả huynh không cần đa lễ như vậy. Hôm nay là ngày trọng đại của huynh trưởng ngươi, ngươi cũng bận rộn, về sau có cơ hội chúng ta lại tán gẫu.”
 
Tả Tam công tử cảm kích hành lễ với Tứ Hoàng tử: “Đa tạ Tứ điện hạ quan tâm. Thần đây cũng không khách khí với điện hạ nữa, thần còn vội tiếp tục đi đón khách. Trái cây điểm tâm đều đã dâng lên, mời các vị điện hạ cứ tự nhiên. Nếu ngại chờ ở chỗ này không thú vị, các vị cũng có thể đi dạo sau vườn một chút, tùy ý tìm gia đinh dẫn đường là được.”

 
Sau khi ra cung, bọn Bùi Thanh Thù đi thẳng đến Tả phủ. Kiệu hoa của tân nương tử lại đi một vòng quanh thành, phải một hồi lâu mới có thể lại đây. Cho nên Tả Tam công tử nói như vậy, bọn Bùi Thanh Thù cũng không ngạc nhiên.
 
Tứ Hoàng tử gật đầu, Tả Tam công tử liền lui xuống.
 
“Tứ ca, chúng ta ra phía sau đi dạo đi?” Tả Tam công tử mới vừa đi, Thất Hoàng tử liền nhịn không được hưng phấn nói: “Nghe nói hoa viên của Tả gia bài trí vô cùng đẹp đẽ, không kém nơi đó của Tứ ca đâu.”
 
Tứ Hoàng tử lắc đầu nói: “Hoa viên nhỏ của ta làm sao có thể so sánh với Tả phủ.”
 
“Vậy đi xem đi, lấy kinh nghiệm, lấy thừa bù thiếu!” Hiển nhiên Thất Hoàng tử rất tò mò với hậu hoa viên của người ta.
 
Tứ Hoàng tử vẫn lắc đầu: “Hôm nay chỉ sợ hậu viện sẽ có không ít nữ quyến, chúng ta đi, nếu va chạm ai…”
 
“Vậy Tứ ca lưu ý là được rồi.” Thất Hoàng tử nói rồi nhảy khỏi ghế dựa, giữ chặt tay Bùi Thanh Thù nói: “Đệ và Thập nhị đệ còn nhỏ tuổi, không quan trọng.”
 
Nói rồi hắn ta cũng mặc kệ Bùi Thanh Thù có đồng ý hay không, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
 
Bùi Thanh Thù bất an quay đầu lại nhìn nhìn Tứ Hoàng tử. Hắn vốn tưởng rằng Tứ Hoàng tử sẽ rất tức giận ngăn bọn họ lại, ai biết Tứ Hoàng tử lại đang nhìn chằm chằm khăn trải bàn màu đỏ rực đến phát ngốc, cũng không biết suy nghĩ cái gì, dù sao trong chốc lát không rảnh lo hai người bọn họ.
 
Bùi Thanh Thù đành phải chấp nhận đi theo lão Thất ra cửa.
 
Cũng may Thất Hoàng tử coi như còn nhớ kỹ lời của Tả Tam công tử, không lỗ m4ng trực tiếp vào vườn, mà kéo một gia đinh ở cửa theo làm người dẫn đường.
 
Tất nhiên gia đinh Tả phủ biết đi như thế nào mới có thể tránh nơi nữ quyến vào tiệc. Vì thế tâm tình Bùi Thanh Thù thả lỏng hơn rất nhiều, lực chú ý chuyển dời đến cảnh sắc Tả phủ.
 
Nhưng hắn đã quên một điều chính là tiệc cưới còn chưa chính thức bắt đầu. Nam khách bọn họ chờ đến nhàm chán, nữ quyến cũng có thể cảm thấy không thú vị.
 
Lúc này nếu có người đi ra từ đại sảnh yến hội vào trong vườn giải sầu thì cũng không hề kỳ quái.
 
Bọn Bùi Thanh Thù đi không bao lâu, liền nghe thấy gia đinh dẫn đường kia tỏ vẻ hoảng loạn mà nói: “Ối, là nhóm người Nhị cô nương…”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương