Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
-
Chương 209
Edit: Dương Chiêu nghi
Beta: Vy Phi
“Điện hạ, ngài có muốn ta về nhà mẹ đẻ một chuyến hỏi thăm một chút tin tức không?” Xảy ra chuyện lớn như vậy, quả thật Tống thị không yên lòng: “Cũng không biết bây giờ An ca nhi thế nào rồi.”
Nhi tử Tống An của Tống Đại công tử và Tả Đại cô nương sinh vào năm Diên Hoà thứ mười tám, năm nay bảy tuổi rồi.
Lúc nó ba tuổi, vợ chồng Tống Đại công tử từ bên ngoài chuyển về kinh thành.
Lần đầu tiên thấy nó Tống thị đã vô cùng yêu quý tiểu điệt tử này. Sau này, Tống thị thành hôn nhưng mãi vẫn không hoài thai, nghe nói tiếp xúc nhiều với trẻ nhỏ thì dễ mang thai nên có một thời gian Tống thị đặc biệt thân thiết với Tống An, vì thế quan hệ giữa hai cô chất lúc đó rất tốt.
“Xảy ra chuyện như vậy, hẳn là An ca nhi đã rất sợ.” Vốn dĩ Tống thị định hỏi ý kiến Bùi Thanh Thù nhưng càng nói lại càng cảm thấy mình nên quay về xem một chút. Dù Bùi Thanh Thù không đồng ý nàng cũng muốn xin đến khi hắn đồng ý mới thôi.
Bùi Thanh Thù và Tống thị thành hôn đã hơn hai năm, hắn cũng coi như hiểu nàng đôi chút. Sau khi nhìn ra tâm tư của Tống thị, Bùi Thanh Thù liền nói: “Nếu nàng muốn thì về thăm một chút đi.”
Tống thị làm việc trước giờ vẫn luôn ổn thoả, Bùi Thanh Thù tin rằng nàng sẽ không làm ra chuyện gì liên luỵ đến Hằng Quận vương phủ.
Vả lại bây giờ Tống gia đã trở thành đối tượng bàn tán của cả thành, lúc này Tống thị còn dám về nhà mẹ đẻ chứ không phải né tránh thật xa cũng thể hiện sự trọng tình trọng nghĩa của nàng. Trong lòng Bùi Thanh Thù cũng rất tán thưởng.
Tống thị nói đi là đi, sau khi thuyết phục Bùi Thanh Thù xong đã nhanh chóng xuất phát. Bùi Thanh Thù cho rằng nàng sẽ ở Khác Tĩnh Hầu phủ khá lâu mới về nhưng không ngờ Tống thị lại trở về rất sớm.
Bùi Thanh Thù thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, trong lòng hắn liền trầm xuống: “Thế nào rồi?”
“An ca nhi bị đưa tiến cung rồi, ta không gặp được.” Tống thị thở dài, vẻ mặt ưu sầu: “Nghe mẫu thân ta nói hắn bị mang vào nhỏ máu nghiệm thân [1] với An Thân vương…”
[1] Nhỏ máu nghiệm thân: cách kiểm tra huyết thống trong phim cổ trang, nhỏ máu của hai người vào một bát nước, nếu hai người là người thân thì hai giọt máu sẽ hoà vào nhau.
Bùi Thanh Thù nghe thấy thế liền cảm thấy đau đầu: “Vì sao Hoài Dương cô cô lại không tin An ca nhi là cốt nhục của Tống gia?”
“Bởi vì…” Tống thị cắn môi, dường như có gì đó khó nói: “Ngoài đường tẩu, các thiếp thất khác của Đại đường ca đều không hoài thai. Sau khi chuyện này xảy ra, Đại bá mẫu bắt đầu sinh nghi, vì thế liền mời Thái y trong cung kiểm tra sức khoẻ cho Đại đường ca, kết quả là Thái y nói… Đại đường ca… e là không có khả năng sinh dục.”
“Cái gì?!” Bùi Thanh Thù nghe xong không khỏi giật mình.
Hắn vẫn luôn tin rằng Tứ Hoàng tử nhất thời hồ đồ có những cử chỉ quá phận với Tả Đại cô nương chứ không đến mức sinh ra một đứa bé.
Nhưng nếu Tống Đại công tử thật sự không thể sinh dục, vậy đứa bé kia… Chỉ sợ nó chính là cốt nhục của Tứ Hoàng tử!
“Hơn nữa năm đó sau khi Đại đường ca và Đại đường tẩu thành hôn, hai ba năm liền đều không có thai. Nhưng lúc Đại đường tẩu trở về kinh thành thăm người nhà một thời gian, sau khi trở về lại mang thai…” Cho dù Tống thị không muốn tin tiểu điệt tử nàng yêu quý chính là “đứa con thông gian” thì bây giờ mọi việc cũng đã sáng tỏ, nàng không thể không đối mặt với sự thật này được.
“Tại sao lại như vậy……” Bùi Thanh Thù kinh hoàng một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần: “Với hiểu biết của ta về Tứ ca, huynh ấy không phải là người như thế!”
“Ta cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.” Tống thị vừa dứt lời, Tiểu Đức Tử liền tiến vào thông báo Tương Quận vương điện hạ tới, đang ở phòng khách tiền viện chờ Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù đứng lên, đặt tay lên vai Tống thị: “Chiêu Bình, trước hết nàng hãy bình tĩnh lại đã, ta đi thảo luận đối sách với Thất ca một chút rồi quay lại.”
“Vâng.” Tống thị trả lời, vẫn không nhịn được mà thở dài: “An ca nhi đáng thương, nó còn bé như thế, sau này nó sẽ ra sao? Nếu điện hạ tiện thì giúp ta nghe ngóng một chút tin tức của An ca nhi nhé.”
Bùi Thanh Thù gật đầu đồng ý.
Sau khi vào chính sảnh, từ xa Bùi Thanh Thù đã nhìn thấy Thất Hoàng tử gấp đến mức đi đi lại lại trong phòng khách như kiến bò trên chảo nóng.
Bùi Thanh Thù còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Thất Hoàng tử đã chạy vọt đến bắt lấy tay áo Bùi Thanh Thù, gấp gáp nói: “Thập Nhị đệ, Tứ ca tiến cung lâu như vậy rồi sao vẫn chưa có một chút tin tức gì? Chúng ta có nên đến Càn Nguyên điện nói giúp Tứ ca không?”
“Huynh chờ một chút đi. Nếu bây giờ chúng ta có đi chắc chắn cũng không vào được. Mặc dù chuyện này đã náo loạn đến mức xôn xao dư luận nhưng dù sao cũng là việc xấu của Tống gia. Chân tướng chưa sáng tỏ, chúng ta không phải người liên quan nói cái gì cũng không có tác dụng.”
Thất Hoàng tử thấy sắc mặt Bùi Thanh Thù có gì đó không đúng liền kinh hồn bạt vía thấp giọng hỏi: “Thập Nhị đệ, có phải đệ… biết chuyện gì không?”
Bùi Thanh Thù mệt mỏi ngồi trên ghế thái sư, thở dài: “Thất ca, huynh phải chuẩn bị tốt tâm lí đi. Đứa bé kia… chỉ sợ đúng là con của Tứ ca và Tả thị.”
“Sao có thể có chuyện đó? Tứ ca luôn giữ thân trong sạch, sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như thế được?” Thất Hoàng tử không muốn tin sự thật này: “Có phải có người muốn hãm hại Tứ ca không?! Là Nhị ca đúng không? Là hắn sợ Tứ ca sẽ tranh ngôi vị Thái tử với hắn nên mới hãm hại Tứ ca đúng không?”
“Tứ ca và Tả thị ở bên nhau bị người khác bắt được đúng là rất có khả năng bị hãm hại. Nhưng chuyện năm đó… Huynh và ta đều không biết, chỉ đành đợi sau khi Tứ ca được thả ra chúng ta sẽ chính miệng hỏi huynh ấy thôi.”
“Sao lại thế… Sao lại thế…” Thất Hoàng tử hỏi liên tiếp hai câu ‘sao lại thế’, đến bây giờ vẫn không thể tin được.
Bùi Thanh Thù biết Thất Hoàng tử không biết rằng trước kia Tứ Hoàng tử và Tả Đại cô nương có một mối tình, cũng không biết đến bây giờ Tứ Hoàng tử vẫn chưa quên được Tả Đại cô nương, vì thế hiện tại hắn kinh ngạc như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đợi một lúc cho Thất Hoàng tử có thời gian tiếp nhận chuyện này, Bùi Thanh Thù cứ nghĩ Thất Hoàng tử sẽ bình tĩnh lại phần nào nhưng ngờ đâu Thất Hoàng tử đường đường là một đại nam nhân mà lại che mắt khóc tu tu.
Bùi Thanh Thù hoảng sợ, vội vàng quan tâm hỏi: “Thất ca, huynh không sao chứ?”
“Tứ ca huynh ấy… Sao huynh ấy lại có thể hồ đồ như vậy?!” Thất Hoàng tử càng khóc càng hăng: “Đội cho Hầu phủ một cái mũ xanh, lại còn sinh ra một đứa bé, sao Tứ ca có thể làm ra chuyện này được? Cứ cho là huynh ấy thích cô nương người ta thì cũng không thể làm thế chứ!”
Bùi Thanh Thù đang muốn an ủi Thất Hoàng tử vài câu, ai ngờ đột nhiên Thất Hoàng tử ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Bùi Thanh Thù: “Thập Nhị đệ, có phải đệ đã biết chuyện của Tứ ca và Tả thị từ lâu rồi không?”
Bùi Thanh Thù do dự một chút, vẫn là gật đầu.
Thất Hoàng tử sốt ruột nói: “Đệ! Vậy sao đệ lại không nói với ta?”
Bùi Thanh Thù khó xử nói: “Đây là chuyện riêng của Tứ ca, huynh ấy bảo ta giữ bí mật nên…”
Thất Hoàng tử đau lòng lắc đầu, từ trong thâm tâm không muốn tiếp nhận sự thật này.
Nhưng mặc dù chân tướng có khác đôi chút với suy đoán của bọn họ thì cũng giống đến tám chín phần.
Đêm hôm ấy, bất kể là Thất Hoàng tử, Bùi Thanh Thù hay Tống thị, rất nhiều người đều khó mà yên giấc.
Buổi tối, Tống thị và Bùi Thanh Thù dỗ Đông ca nhi ngủ từ sớm.
Hai vợ chồng rửa mặt xong, sau khi tắt đèn nằm trên giường, ai nấy đều không ngủ được.
Lăn qua lộn lại cả một buổi tối, Bùi Thanh Thù cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ được chút nào hay chưa. Trời vừa sáng, không cần ai gọi hắn đã chủ động đứng dậy, thay quần áo đi tìm Thất Hoàng tử cùng nhau tiến cung.
Bây giờ không quan tâm tốt hay xấu, mọi chuyện hẳn là đã có kết quả rồi.
Cũng không biết Hoàng đế sẽ xử trí Tứ Hoàng tử thế nào.
Có vẻ như Thất Hoàng tử cũng một đêm mất ngủ. Lúc Bùi Thanh Thù nhìn thấy hắn hai viền mắt đen xì, râu ria xồm xoàm còn giật mình sợ.
“Thất ca, huynh mau chỉnh đốn lại một chút rồi chúng ta tiến cung.”
Thất Hoàng tử đờ đẫn gật đầu.
Sau khi đi đến ngoài Càn Nguyên điện, Bùi Thanh Thù cũng không tuỳ tiện cầu kiến Hoàng đế mà trước tiên hỏi thăm tin tức từ đại tổng quản Lộc Khang An.
Lộc Khang An nhìn dáng vẻ tiều tụy của Thất Hoàng tử liền thở dài một cái, nhỏ giọng nói: “Lẽ ra Hoàng thượng chưa lên tiếng thì nô tài không nên lắm miệng, có điều hôm nay nô tài sẽ phá lệ một lần. Hoài Dương Trưởng Công chúa và Khác Tĩnh Hầu đã hồi phủ rồi, Tứ Hoàng tử điện hạ đang bị phạt quỳ ở Phụng Tiên điện.”
“Phạt quỳ? Phạt bao lâu?” Bây giờ đã sang đông rồi, trong Phụng Tiên điện rét buốt vô cùng. Nếu Tứ Hoàng tử bị đóng băng ở đó một tối thì rất có thể sẽ mất mạng.
Lộc Khang An đáp: “Bốn canh giờ, cũng sắp kết thúc rồi. Hằng Vương điện hạ yên tâm, Vinh nương nương đã sai người mang lò sưởi đến đó rồi, Tứ Hoàng tử sẽ không sao đâu.”
Lộc Khang An rất biết làm người, bình thường toàn gọi Tứ Hoàng tử là ‘An Vương gia’ nhưng bây giờ đã đổi giọng gọi là ‘Tứ Hoàng tử điện hạ’ rồi…
Thất Hoàng tử vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng trong lòng Bùi Thanh Thù đã có dự cảm không lành: “Ngoài phạt quỳ ra, phụ hoàng còn phạt Tứ ca gì nữa không?”
“Ôi, Hoàng thượng giận dữ lắm, phế vị trí Thân vương của Tứ Hoàng tử, không những thế còn đình chức Thị lang, bắt ngài ấy sau khi quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông đủ bốn canh giờ thì về phủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.”
“Cái gì?!” Thất Hoàng tử nghe vậy kinh hãi: “Trừng phạt như thế không phải quá nặng rồi sao?!”
“Không còn cách nào khác, lúc đó ngài không ở đấy nên không biết đâu, Hoài Dương Trưởng Công chúa lớn tuổi như vậy rồi mà lại ở trước mặt Hoàng thượng vừa khóc vừa gào, nói không cam tâm nuôi nhi tử giúp người ta suốt bảy năm trời như một kẻ ngốc, còn nói danh dự trăm năm của Tống gia đã bị huỷ hoại trong một ngày rồi… Hai ngài cũng biết đấy, Hoài Dương Trưởng Công chúa là đích xuất Công chúa của Hoàng hậu Tiên đế, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kính bà ba phần. Nếu không phạt nặng một chút thì giao thiệp giữa Hoàng thượng và Trưởng Công chúa sẽ không tốt lắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook