Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Chỉ nói về diện mạo thì mấy vị nữ quyến trong hậu viện của Bùi Thanh Thù, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ.

Tống thị đúng nghĩ là một mỹ nhân cổ điển có gương mặt hình trứng ngỗng đầy đặn, đôi mắt phượng an lành; Chung thị là một giai nhân khuynh thành với gương mặt trái xoan, mắt đào hoa; tuy rằng dáng người Nam Kiều rất đầy đặn, nhưng lại có một gương mặt dài nho nhỏ bằng bàn tay, kết hợp với một đôi lá liễu mắt vô cùng quyến rũ.

Phó Thất cô nương vừa mới vào cửa, lại là mỹ nhân có một gương mặt tròn tròn, đôi mắt hạnh to tròn. Hơn nữa bởi vì nàng nhỏ tuổi hơn Bùi Thanh Thù, thoạt nhìn giống như một tiểu muội muội khiến người khác yêu thương.

Nhưng mà làm Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn chính là, vị tiểu cô nương thoạt nhìn hồn nhiên ngây thơ, nhưng vào đêm tân hôn cũng không quá thẹn thùng.

Hoàn toàn ngược lại, thế nhưng nàng còn có chút chủ động.

Xem ra trước khi xuất giá, trong nhà đã tìm người am hiểu dạy dỗ nàng.

Khẳng định Bùi Thanh Thù chưa hề nghĩ đến vì muốn lung lạc lòng hắn, củng cố địa vị Phó thị nơi hậu trạch, trước khi Phó Thất cô nương xuất giá không chỉ học tập cách quản gia như thế nào, học tập cách làm như thế nào để chung sống với các thê thiếp khác, thậm chí còn đặc biệt học về “bí thuật sinh con”, để mau chóng sinh được con nối dõi.

Giống như khi Bùi Thanh Thù cưới Phó thị, không chỉ đơn thuần vì mục đích tình cảm cá nhân, đối với Phó thị mà nói, gả cho Bùi Thanh Thù cũng không phải chỉ đơn giản vì hạnh phúc cá nhân của nàng.


Trên người nàng đang mang đó chính là toàn bộ hy vọng của Phó gia. Cho nên trước khi được gả đến, nàng được chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Ngày hôm sau vào cửa, Phó thị canh thời gian không sớm cũng không muộn, đến Lan Chương các thỉnh an Tống thị.

Khi Phó thị đến, Chung thị và Nam Kiều đã đến trước. Nhưng Tống thị còn chưa ra đến. Chung thị là Trắc phi, cho nên không cần chờ Tống thị đến, liền trước tiên ngồi xuống chiếc ghế tựa bằng gỗ lê.

Nam Kiều có quy tắc đứng ở đối diện, hai người rõ ràng đều cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng ai cũng đều không phản ứng.

Phó thị có chút do dự, không ngồi ở bên cạnh Chung thị mà từ từ ngồi xuống đối diện Chung thị.

Vốn dáng vẻ Chung thị giống như còn có chút buồn ngủ, nghe được có người đến, liền ngẩng đầu lên, gật gật đầu cười nhạt với Phó thị.

Từ trước đến nay Phó thị chung đụng với Chung thị không nhiều lắm, nhưng cũng đã gặp qua nàng, cho nên đối với mỹ mạo của Chung thị sớm đã có hiểu biết sơ qua. Nhưng cho dù như thế, khi nhìn Chung thị ở khoảng cách ngắn như thế này, trong trái tim Phó thị vẫn không nhịn được đập dồn dập.

Nữ tử trước mắt này, có gương mặt có thể hại nước hại dân. Nếu trùng hợp Chung thị có thêm chút thủ đoạn, chỉ sợ sẽ là một đối thủ vô cùng khó đối phó.

Nàng cũng gật gật đầu một cái xem như đáp lễ Chung thị. Trong khi Phó thị còn đang do dự xem có nên mở miệng bắt chuyện hay không thì Tống thị ra đến.

Mấy người vội vàng đứng dậy, hành lễ với Tống thị. Sau khi Tống thị ngồi vào vị trí chỉ vị mới ôn nhu nói: “Đều đứng lên đi.”

Sau khi Nam Kiều đứng dậy, liền tự nhiên đi đến đứng bên cạnh Tống thị, giống như nàng là tỳ nữ trong phòng của Tống thị vậy.

Chung thị lại ngồi lại vị trí cũ, nhưng Phó thị lại không dám ngồi. Bởi vì nàng biết, bản thân nàng còn phải kính trà cho Vương phi.

Ngoại trừ các trưởng bối trong nhà ra, từ trước đến nay Phó thị đều không có quỳ trước mặt người ngoài, huống chi là quỳ trước mặt một nữ tử tuổi tác cũng không lớn hơn nào bao nhiêu như Tống thị.

Nhưng Phó thị cũng biết, đây là con đường mình nhất định phải đi qua, vì thế khẽ cắn môi, quỳ xuống tấm lót bằng gấm hoa hình tròn đặt trước mặt Tống thị, hai tay nâng chung trà cao qua đỉnh đầu, mở miệng nói: “Thỉnh Vương phi dùng trà.”

Sau khi Tống thị nhận chung trà, cũng không giống như lúc trước đối với Chung thị, rất nhanh đã kêu Phó thị đứng lên. Mà lại chậm rãi nhắc ly lên, thổi thổi nước trà nóng, sau đó mới chậm rãi uống hai ngụm.

Sau khi để chung trà sang bên cạnh, Tống thị nói: “Tục ngữ nói rất hay, gia hoà vạn sự hưng. Hy vọng sau khi Phó muội muội vào phủ, có thể hết lòng phụng dưỡng điện hạ, chung sống hoà thuận với các tỷ muội khác. Ý của ta, Phó muội muội nghe có hiểu không?”

Phó thị cảm thấy đây là Tống thị cố ý khó dễ mình, trong lòng không nhịn được có vài phần không vui. Nhưng mà nàng cũng biết, Tống thị là chính phi, những lời nàng ta nói cũng không sai, cho nên ngoài miệng nàng cũng chỉ có thể vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ Vương phi dạy bảo, Bảo Chương đã hiểu.”

Tống thị vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới kêu Phó thị đứng dậy.
……

So với hậu viện của những gia đình khác, giữa các nữ quyến chỉ có chuyện đấu đến ta sống ngươi chết, tuy rằng trong hậu viện Hằng Quận vương phủ cũng khó tránh khỏi một ít sóng ngầm mãnh liệt, nhưng nói chung cũng được xem như hài hoà.

Ít nhất như trước mắt, bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến việc công của Bùi Thanh Thù.

Sau khi Bùi Thanh Thù quen thuộc với tình hình trong Hộ Bộ, liền bắt đầu xuống tay sắp xếp chuyện của những lưu dân.

Bùi Thanh Thù tin tưởng, nếu có thể quay về cố thổ, không người nào lại tình nguyện xa quê hương, sinh sống nơi phiêu bạc không nơi cố định.
Cho nên kế hoạch của hắn là, dán bố cáo toàn thiên hạ, cho những nạn dân khắp nơi bởi vì chiến loạn và thiên thai một cơ hội trở về cố hương, để bọn họ có thể tham gia vào cuộc chiến xây dựng lại quê hương sau thiên tai.
Chỉ cần bọn họ chịu làm việc, triều đình liền bỏ vốn bao bọn họ ăn ở, cũng phát cho bọn họ tiền công nhất định.

Ngoại trừ những thanh niên trai tráng có sức động thì những nữ nhân cũng có thể tham gia nấu cơm, giặt quần áo, làm việc vặt, được đến nơi ở mới và một ngày hai bữa cơm.

Còn những đứa trẻ bởi vì chiến tranh và động đất mà trở thành cô nhi, thật ra phần lớn đã đói chết hoặc bệnh chết. Một ít may mắn sống sót thì còn có thể gặp được phụ mẫu đồng ý nhận nuôi nấng bọn họ. Còn một ít thì sẽ bị người bắt cóc, bán vào nhà có tiền làm hạ nhân. Cuối cùng còn dư lại những đứa trẻ không ai cần, sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành ăn mày, thậm chí là ăn trộm.

Đừng xem thường những tiểu mao tặc này, nếu những đứa trẻ này len lỏi vào, trộm đồ vặt, cũng đủ làm nhiễu loạn trị an một phương.

Cho nên Bùi Thanh Thù tính toán, thông qua quan phủ tìm một nơi để đám trẻ này ở.

Từ vài thập niên trước, Đại Tề đã thiết lập Từ Ấu cục, chuyên dùng để thu dưỡng những tiểu cô nhi. Như vậy những gia đình không có con cái có thể đến Từ Ấu cục để nhận con nuôi.
Nhưng mà sau đó, bởi vì có rất nhiều người buôn lậu đến Từ Ấu cục lừa mất trẻ con, sau đó mang đi bán, từ đó Từ Ấu cục đã không còn giữ được ý nghĩa ban đầu, sau đó cũng không giải quyết được gì.

Hiện tại Bùi Thanh Thù định xây dựng lại Từ Ấu cục, nhất định cũng phải đối với những điều lệ, chế độ trước kia tién hành điều chỉnh và cải thiện.

Về sau những cô nhi được Từ Ấu cục nhận nuôi đều phải đăng ký với quan phủ.

Nếu có người muốn nhận nuôi cô nhi trong Từ Ấu cục, nhất thiết phải xuất trình công văn hộ tịch, cũng cung cấp bằng chính bản thân nộp thuế đầy đủ trong một năm hoặc chứng minh tài sản, một nam nhân chỉ có thể nhận nuôi nhiều nhất hai đứa trẻ. Khi nhận nuôi, còn phải quyên một số tiền cho Từ Ấu cục, xem như là trả phí cho khoảng thời gian trước nuôi dưỡng đứa trẻ.

Nếu phát hiện Từ Ấu cục lừa gạt trẻ nhỏ, lại bán những đứa trẻ đó đi, sẽ bị xem là dụ dỗ lương dân, không nói đến hình phạt đánh ba mươi đại bản, còn phải bỏ tù mười năm. Phạt nặng, hiện tượng lừa gạt này tự nhiên sẽ giảm bớt.

Từ Ấu cục sẽ cho bọn nhỏ ngày hai bữa cơm, nhưng cũng không cho bọn chúng tiền bạc. Nếu bọn chúng muốn có thu nhập, tự nguyện làm nô thì cũng có thể sung làm quan nô.

Từ Ấu cục chỉ thu nhận những đứa trẻ dưới mười bốn tuổi, còn từ mười tuổi trở lên, được coi là trưởng thành, nhất định phải rời Từ Ấu cục, kiếm đường mưu sinh.

Sau khi cùng các thuộc hạ thương nghị, Bùi Thanh Thù định ra phương án thi hành cụ thể, sau đó trình cho cấp trên của hắn là Giả Ngang thẩm tra.
Không giống như lúc trước ở Lễ Bộ chính là, Nhị Hoàng tử là người không thích suy nghĩ nhiều, cho nên hắn đảm nhiệm chức Hộ Bộ Hữu Thị lang, có thể nói trên danh nghĩa nhưng không có thực quyền được xem là cánh tay thứ hai của Giả Ngang.

Như vậy nhưng thật ra lại giảm bớt phiền toái cho Bùi Thanh Thù, có chuyện gì hắn chỉ cần trực tiếp báo cáo với Giả Ngang thì tốt rồi.


Sau khi Giả Ngang đọc phương án của Bùi Thanh Thù xong, cảm thấy vô cùng khả thi.

Sau khi thầy trò hai người tính xem bộ phương án này cần phải mất bao nhiêu phí tổn, Giả Ngang cảm thấy rất khả thi, liền cầm phương án của Bùi Thanh Thù đi tìm Hộ Bộ Thượng thư Long Khải Chương phê chuẩn.

Bộ phương án này của Bùi Thanh Thù, tuy rằng nhìn qua cảm thấy phải tốn rất nhiều bạc, nhưng mà xây dựng sau thiên tai vốn cần rất nhiều người, nếu không thuê lưu dân, cũng yêu cầu phải bỏ ra rất nhiều quân lương để trả cho quan binh, thời gian kéo càng dài hao phí càng lớn, cho nên từ quan phủ ra mặt thuê lưu dân là rất thích hợp.

Còn về phía Từ Ấu cục, Long Khải Chương đưa ra chút ý kiến bất đồng: “Chỉ dựa vào số tiền mà những người thu dưỡng đứa nhỏ quyên chỉ sợ không đủ để nuôi sống nhiều cô nhi như vậy. Bản quan cho rằng, có thể để quan phủ ra mặt, đưa những đứa trẻ từ năm tuổi trở lên làm học đồ, hoặc mời những người am hiểu dạy bọn chúng chút kỹ thuật, để bọn chúng học một cái nghề, như vậy tương lai bọn chúng cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Tuy rằng sức của một đứa trẻ là nhỏ, nhưng khi hợp nhiều người lại, cũng có thể làm được rất nhiều việc. Sau khi có được lợi nhuận, cho dù không đủ để nuôi sống nhiều miệng ăn như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm giảm bớt một ít gánh nặng cho tiều đình.”

Sau khi Bùi Thanh Thù và Giả Ngang nghe xong, hai người đều có cảm giác mở rộng thông suốt.

Đều nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, xem ra vị Hộ Bộ Thượng thư này, thật đúng là một người có ý tưởng, có thể tiến hành được.

Tuy rằng ý tưởng của Bùi Thanh Thù có ít chỗ không thành thục, nhưng mà Long Khải Chương vẫn vô cùng thưởng thức nói: “Không tồi, không tồi. Nếu bộ phương án này có thể thành công thực thi thì trị an của Đại Tề nhất định sẽ được tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, Hộ Bộ của chúng ta sẽ lập công lớn.”

Tuy rằng Long Khải Chương không rời kinh thành, nhưng thân là quan to nhất phẩm, tin tức của hắn cũng rất linh thông.

Hắn biết mấy tháng gần đây, thiên tai liên tiếp giáng xuống đã tạo ra một lượng lớn lưu dân, gây ảnh hương nghiêm trọng nguy hại đến trị an Đại Tề.

Quan phủ các nơi đều phái không ít quan binh dùng để bình ổn, nhưng trị ngọn không trị được gốc, vẫn khiến cho quan viên địa phương và Binh Bộ vô cùng đau đầu.

Nếu bọn họ có thể làm tốt chuyện này, như vậy Binh Bộ Thượng thư Lễ Thân vương sẽ thiếu Hộ Bộ của bọn họ một mối đại ân tình.
……..
Phó thị vào phủ ngày thứ ba, Bùi Thanh Thù xin nghỉ nửa ngày, cùng Phó thị về nhà.

Lúc này bọn họ trở về, người Phó gia có vẻ phá lệ nhiệt tình. Rốt cuộc trước kia, Bùi Thanh Thù chỉ là dưỡng tử của Thục Quý phi. Nhưng mà hiện tại, hắn đã có thêm một tầng thân phận, là con rể của Phó gia.

Sau khi thêm tầng thân phận này vào, Phó gia sẽ càng xem Bùi Thanh Thù thành người một nhà.

Vinh Quốc công và Phó Húc vẫn ở trong quân thao luyện, nhất thời không rời đi được. Phụ trách chiêu đãi Bùi Thanh Thù là Tam lão gia Phó gia, cũng chính là phụ thân thân sinh của Phó Thất cô nương, còn có huynh trưởng duy nhất cùng phụ với Phó Thất cô nương, Phó Ngũ thiếu gia.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương