Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Bùi Thanh Thù lớn hơn Thập tứ gần mười tuổi, cho dù là như vậy, trong số những Hoàng tử hắn cũng là người có độ tuổi chênh lệch với Thập tứ nhỏ nhất.

Cửu Hoàng tử so với Bùi Thanh Thù lớn hơn hai tuổi rưỡi, có nghĩa là hắn lớn hơn Thập tứ Hoàng tử mười hai tuổi. Hơn nữa khi Thập tứ dọn đến Khánh Ninh cung thì Cửu Hoàng tử cũng đã ra cung dựng phủ, cho nên cơ hội để hai huynh đệ gặp mặt vô cùng ít, chỉ có những ngày lễ, ngày tết mới có thể gặp nhau, độ quen thuộc không khác gì so với thân thích bà con xa.

Cho nên khi Cửu Hoàng tử và Bùi Thanh Thù nói chuyện, Thập tứ không mấy hứng thú ngã nằm lên đùi Bùi Thanh Thù, cứ nằm sấp như vậy rồi ngủ luôn.
Nhìn dáng vẻ Bùi Thanh Thù cẩn thận đắp tấm thảm nhỏ lên người Thập tứ, Cửu Hoàng tử nhịn không được nói: “Tình cảm giữa hai huynh đệ các ngươi, hình như cũng không tệ lắm?”

Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Đều là huynh đệ với nhau, huynh đệ yêu thương kính trọng nhau không phải nên như vậy sao?”

Huống chi, hắn với Thập tứ còn là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra. Đương nhiên, những lời này Bùi Thanh Thù cũng không nói ra lời, để tránh hiểu lầm hắn và Cửu Hoàng tử là khác mẹ sinh ra nên tình cảm không được như vậy.

Cửu Hoàng tử lắc đầu nói: “Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ không thích được một tiểu đệ đệ như vậy. Ta còn nhớ trước khi Thập tứ sinh ra, người phụ hoàng thương yêu nhất chính là ngươi, Lục ca, còn có Thập tam đệ. Tuy rằng tuổi của Thập tam đệ nhỏ hơn ngươi, nhưng từ sau khi người rời khỏi lãnh cung, thì sự sủng ái của Thập tam đệ cũng không bằng ngươi. Nhưng sau khi có Thập tứ, chung quy thì đã không còn giống như lúc trước.”
Cửu Hoàng tử nói chính là sự thật không có chút giả dối, nhưng mà suy nghĩ của Bùi Thanh Thù và hắn có chút khác biệt: “Huynh đệ tỷ muội sinh ra, không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định, cũng không phải do bọn họ quyết định, mà là do quyền lực và lựa chọn của phụ mẫu. Mặc kệ yêu thương của phụ hoàng đối với ta từ trước đến nay là nhiều, hay là ít, thì cũng không phải lỗi của Thập tứ. Bởi vậy sao ta có thể giận chó đánh mèo lên Thập tứ được?”

Nhớ đến lúc trước, vì Bùi Thanh Thù và tiểu Thập tứ được sủng ái quá mức, Thập tam Hoàng tử và Định Phi liền đến tìm Bùi Thanh Thù gây sự, Bùi Thanh Thù không nhịn được nở nụ cười châm chọc: “Tức giận đối với một đứa trẻ, thì được xem là nam tử hán đại trượng phu gì?”


Cửu Hoàng tử có chút kính nể nhìn Bùi Thanh Thù nói: “Thập nhị đệ, trí tuệ và khí độ của ngươi, thật sự người khác khó mà có được.”

Hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên có chút buồn cười nói: “Khi còn nhỏ ngươi rất xinh đẹp, còn không chịu đi tiểu chung với lão Thập, cho nên lão Thập ở bên ngoài nói bừa, nói ngươi là nữ nhi. Ha ha, thật là buồn cười.”

Nghe được lão Thập ở sao lưng mình bịa chuyện như vậy, Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Hiện tại ta đã có con trai, không đến mức còn có người tin vào chuyện ma quỷ của hắn bịa ra chứ?”

“Ha ha, đương nhiên”. Cửu Hoàng tử cười ha ha: “Thật ra năm đó, cũng không ai tin tưởng lời của lão Thập miệng rộng. Thập nhị đệ ngươi không phải chỉ là quá mức chủ ý thôi sao, nhưng không có gì kỳ lạ.”

Nghe Cửu Hoàng tử nói như vậy, Bùi Thanh Thù liền an tâm.

Thật ra đã trôi qua nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quên chuyện mình từng là nữ nhân. Đối với vị tiểu huynh đệ dưới thân này, Bùi Thanh Thù sớm đã thành thói quen, thậm chí hiện tại nói cùng Cửu Hoàng tử xuống xe đi tiểu, Bùi Thanh Thù cũng không cảm thấy sao cả.


Mấy ngày qua đi, ba huynh đệ Bùi Thanh Thù bình an đến Hoàng lăng Hà Bắc. Sau khi đưa cho người giữ lăng xem thủ dụ của Hoàng đế, bọn người Bùi Thanh Thù vô cùng thuận lợi tiến vào Hoàng lăng.

Hoàng lăng Đại Tề chia làm hai lăng tẩm là Đông Lăng và Tây Lăng, chiếm diện tích phần đất vô cùng rộng lớn.

Đông Lăng là lăng của Đế Hậu, người được an táng bên trong là các đời Đế vương Đại Tề và Hoàng hậu.

Còn Tây Lăng là lăng an táng phi tần và tông thân. Những phi tử tương đối được sủng ái mới có tư cách hợp táng với Hoàng đế, bằng không đều bị tách ra khỏi Hoàng đế, đơn độc an táng bên trong Tây Lăng.

Tuy nói mục đích chủ yếu của bọn người Bùi Thanh Thù lần này là bái tế Lục Hoàng tử, nhưng nếu đã tới rồi thì mộ phần của các vị tổ tông ở phía trước, dù sao cũng phải có bước tượng trưng là đi bái tế tổ tiên trước một chút. Cho nên bọn họ trước đến Đông Lăng, cũng chính là lăng của Đế Hậu. Bởi vì tổ tiên quá nhiều, sợ hậu nhân đến bái tế không tiện, Đông Lăng mô phỏng theo Phụng Tiên điện ở trong cung, xây riêng một cái Kính Tiên điện, bên trong thờ phụng bài vị các đời Đế Hậu Đại Tề. Chờ sau khi bái tế xong liệt tổ liệt tông, bọn họ mới ngồi xe ngựa đến Tây Lăng, bái tế Lục Hoàng tử.

Sau khi Lục Hoàng tử chết, Hoàng đế truy phong hắn là “Duệ Thân vương". Phong hào “Duệ" rất thích hợp với Lục Hoàng tử thông minh tảo tuệ [1].

Tuy Lục Hoàng tử có danh xưng Thân vương, nhưng lăng tẩm được giữ gìn cũng không có gì khác biệt. Chủ yếu vẫn là bởi vì, tuy rằng sinh thời Lục Hoàng tử rất được yêu thương, nhưng sau khi chết lại không có người nối dõi.
[1] Thông minh tảo tuệ (聪明早慧): chỉ những người thành đạt từ rất sớm.
Thật ra Cửu Hoàng tử vẫn luôn thương nhớ hắn, nhưng phải chịu hạn chế Hoàng tử “không chiếu không được rời kinh", mỗi năm Cửu Hoàng tử chỉ có thể đến Thanh minh mới có thể đến thăm Lục Hoàng tử một lần, đưa cho người thủ lăng một ít tiền thưởng.

Cho nên sau khi vào tẩm lăng của Lục Hoàng tử, trước tiên Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử tự mình động thủ, quét dọn mộ phần của Lục Hoàng tử. Sau đó mới bắt đầu bái tế.

Đối với vị Lục Hoàng tử ca ca vốn không quen biết này, cơ hồ tiểu Thập tứ chưa từng hiểu biết cái gì. Nhưng mà nhìn dáng vẻ Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử vô cùng nghiêm túc bái tế Lục Hoàng tử, tiểu Thập tứ cũng học theo, đi theo phía sau mông Bùi Thanh Thù, quỳ xuống trước mộ bia của Lục Hoàng đế lạy ba lạy.

Cho dù Lục Hoàng tử đã ra đi mười năm, nhưng hiện tại khi Cửu Hoàng tử nhớ đến Lục Hoàng tử vành mắt vẫn nhịn không được đỏ hoe.

Bùi Thanh Thù vì muốn cho hắn chút không gian riêng tư, lôi kéo tiểu Thập tứ hơi đứng ra xa một chút, để Cửu Hoàng tử một mình “trò chuyện” với Lục Hoàng tử.

Đến bây giờ Bùi Thanh Thù vẫn còn nhớ, năm đó khi Lục Hoàng tử qua đời, Cửu Hoàng tử đã đau khổ như thế nào.

Cách một cánh cửa, Bùi Thanh Thù vẫn có thể nghe được rất rõ tiếng khóc của Cửu Hoàng tử. Hắn chưa bao giờ nghe qua tiếng khóc tê tâm liệt phế như vậy, giống như muốn nôn ra tâm can phèo phổi. Bởi vì từng có đau khổ khắc sâu như vậy, cho nên từ trước đến nay hắn không thể quên, cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Chờ sau khi Cửu Hoàng tử nói xong đi đến, có chút xấu hổ nói với Bùi Thanh Thù: “Xin lỗi, do ta quá kích động, khiến Thập nhị đệ chê cười.”

Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Lục ca là một kỳ tài trăm năm khó gặp, khi còn nhỏ lại như hình với bóng với Cửu ca. Huynh ấy đi rồi, trong lòng Cửu ca đau khổ cũng có thể hiểu được.”

“Cảm ơn ngươi, Thập nhị đệ.” Cửu Hoàng tử nói, lại nhịn không được cảm tính mà đỏ đôi mắt: “Cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta, càng cảm ơn ngươi vẫn luôn nhớ đến sự tồn tại của Lục ca…”

Bùi Thanh Thù không cần nghĩ ngợi liền nói: “Cho dù tất cả những người khác đều quên Lục ca, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Ta biết Lục ca trí tuệ, khoan dung, cần cù, thiện lương, cả đời này ta đều khó có thể với tới. Nhưng ta nguyện lấy Lục ca làm gương, nỗ lực để trở thành người như Lục ca.”

Cửu hoàng tử nghe xong lời này, vô cùng cảm động nhìn Bùi Thanh Thù. Tâm trạng của hắn quá mức kích động, nhất thời không có cách nào dùng lời nói để biểu đạt tâm tình của mình, nên vươn tay ra nặng nề vỗ hai cái nặng nề lên vai Bùi Thanh Thù.

Trước khi rời khỏi, Cửu Hoàng tử theo thường lệ thưởng cho người giữ lăng một ít tiến thưởng.

Chờ hắn thưởng xong, Bùi Thanh Thù cũng thưởng cho một phần.

Vào lúc Bùi Thanh Thù xoay người, đi đến chỗ của bọn họ, Cửu Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù chậm rãi đi từ trong bóng đêm đi ra, phảng phất…

Như thể Lục Hoàng tử sống lại.

Cửu hoàng tử nhịn không được cảm khái một câu: “Trời không diệt Đại Tề ta.”
Bùi Thanh Thù cách bọn họ có chút xa, từ xa xa nhìn lại chỉ cảm thấy Cửu Hoàng tử giống như vừa nói câu gì. Chờ khi hắn đến gần hỏi lại, Cửu Hoàng tử lại cười nói một câu “Không có gì”, cũng không chịu nhắc lại.

….

Trong mấy ngày Bùi Thanh Thù rời kinh, Công Tôn Minh lén lút ở Như Quy lâu bao phòng, gặp mấy vị bằng hữu.

Mạnh Tam thiếu gia cười hì hì nói: “Chuyện này có lớn lao gì đâu, Công Tôn lão đệ ngươi khách khí như vậy làm gì? Còn đặc biệt mời đám quần là áo lượt bọn ta uống trà nữa, khà khà…”

Trình Tứ thiếu gia nhìn Mạnh Tam, lắc đầu cười cười nói: “Mạnh lão Tam a Mạnh lão Tam, ngươi không biết phẩm trà thì ngươi cứ việc nói thẳng ra? Lần sau chúng ta hẹn đến Hề Hoan lâu nghe hát, cái này thì ngươi biết phải không?”

“Ngươi nói cái gì” Mạnh Tam thiếu gia trừng mắt lên nói: “Ai nói ta không biết phẩm trà. Ta đây uống cho ngươi xem.”

Nói xong hắn liền cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, kết quả thiếu chút nữa đầu lưỡi bị phỏng rớt.


Nhìn dáng vẻ Mạnh Tam thiếu gia nhe răng trợn mắt, mấy vị ăn chơi trác táng trong phòng đều không nhịn được cười.

Về chuyện trừng trị Uông Gia Ý, Công Tôn Minh không tiện tự mình ra mặt, cho nên liền nhờ Lưu Duy và phu nhân của Lư Duy là Mạnh thị, tìm Mạnh Tam thiếu gia giúp đỡ.

Người Mạnh gia vô cùng sảng khoái, hơn nữa vốn dĩ bọn họ đối với loại tin tức bát quái này vô cùng hứng thú, cho nên Mạnh Tam thiếu gia không nói hai lời liền đồng ý với bọn họ.

Giống hắn ăn chơi trác táng như vậy, mỗi ngày tiếp xúc rất nhiều người, bởi vậy cho dù sau này người Uông gia hay người Diệp gia muốn điều tra rốt cuộc là ai yêu cầu Mạnh Tam thiếu gia làm chuyện này, cũng không hề dễ dàng.
Ở trà lâu uống trà xong, lại ăn xong điểm tâm, mấy vị ăn chơi trác táng này còn chưa thỏa mãn, quyết định tiếp tục đến Hề Hoan lâu xem biễu diễn ca múa.
Bọn họ muốn kéo Công Tôn Minh cùng đi, nhưng bị Công Tôn Minh từ chối. Khoảng thời gian này, hắn vẫn không nên cùng Mạnh Tam thiếu ở một chỗ trước mắt mọi người cho thoả đáng.

Mạnh Tam thiếu gia cũng không miễn cưỡng, sau khi hẹn Công Tôn Minh hôm nào để Mạnh phủ làm khách thì liền dẫn đầu rời đi.

Bọn họ đi rồi, Công Tôn Minh lại chậm rãi uống thêm hai ly trà. Sau một lát, Công Tôn Minh nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến.

Sau khi gõ hai tiếng, người tới dừng một chút, lại gõ thêm ba tiếng.
Công Tôn Minh nghe xong liền nói: “Vào đi.”

Đẩy cửa bước vào là một nữ tử mặc y phục màu xanh dáng người yểu điệu.
Sau khi nữ tử đi vào, đầu tiên là cẩn thận đóng cửa lại, sau đó lại chậm rãi hành lễ với Công Tôn Minh.

Công Tôn Minh buông chung trà xuống, nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi.”

Nhưng nữ tử kia lại không ngồi xuống, mà kính cẩn nghe theo đứng đối diện với Công Tôn Minh: “Công tử, ta không ngồi. Thời gian hoạt động tự do của ta không nhiều lắm, vì vậy ta sẽ nói ngắn gọn với ngài.” Lục Ngạc nói ngắn gọn rõ ràng: “Chuyện xảy ra ở Thiên Hương lâu, Hề Hoan lâu của chúng ta cũng không chịu ảnh hưởng gì. Sau khi Hồng Hạnh thấy mình trả thù thành công thì vô cùng vui vẻ, nhưng theo ta được biết, chuyện này nàng ta không có nói với bất kỳ ai cả, hẳn là chỉ có một mình ta biết. Trước mắt cũng không có ai đến điều tra Hồng Hạnh.”

“Vậy thì tốt rồi.” Công Tôn Minh nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “ Tuy, hiện tại Anh Quốc Công phủ, hẳn là đang hoài nghi Nhị Hoàng tử làm chuyện này một mình, cho nên nhất thời mới không điều tra đến chỗ của Hồng Hạnh. Nhưng một khi bọn họ từ miệng của Uông gia biết được, lần đầu tiên nàng ta nghe được tin tức của Vô Khuyết từ miệng ca cơ ở Hề hoan lâu, vẫn có khả năng sẽ tìm đến các ngươi.”

Lục Ngạc nhíu mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, công tử?”

Công Tôn Minh không chút hoang mang nói: “Để đảm bảo, thừa dịp Anh Quốc Công phủ còn chưa hành động, ta sẽ sắp xếp cho một phú thương ở nơi khác bao Hồng Hạnh rời khỏi Hề Hoan lâu một thời gian. Còn ngươi, ta cũng sẽ cho người giả làm thương nhân đưa ngươi rời khỏi Hề Hoan lâu một khoảng thời gian. Hiện tại Triệu Hổ ở trong quân không thể phân thân ra được, không có thời gian giúp điện hạ dẫn dắt người mới. Ngươi trở về Toàn Cơ đường một đoạn thời gian đi, hỗ trợ dạy dỗ những người mới.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương