Chương 186: Kiêng kị

Edit: Dương Chiêu dung


Beta: Vân Chiêu nghi

Uông Gia Ý theo dõi người ta nhưng đồng thời cũng trở thành con mồi của kẻ khác.

Vì dưới gối của Hoàng quý phi chỉ có duy nhất một nhi tử là nên người nhà Diệp gia vô cùng yêu quý hắn, đặc biệt là Diệp lão thái thái, bà luôn nói cảm thấy nhớ ngoại tôn tử là Nhị Hoàng tử rồi.

Diệp lão thái thái bây giờ tuổi đã cao, không còn quan tâm đến những chuyện lặt vặt trong Kính Bình Bá phủ nữa. Nhưng là nữ chủ nhân địa vị tối cao trong Kính Bình Bá phủ, tổ tiên Diệp gia có đồ gì tốt, cơ hồ đều nằm hết trong tay Diệp lão thái thái.

Lão thái thái thương yêu ngoại tôn tử nên không bao giờ Nhị Hoàng tử tay không rời Diệp gia.

Bởi vậy, Nhị Hoàng tử cũng vui vẻ làm hiếu tử hiền tôn, thỉnh thoảng lại ghé Diệp phủ thăm lão thái thái.

Hôm nay sau khi Nhị Hoàng tử thăm Diệp lão thái thái xong vốn dĩ định về thẳng phủ nhưng không ngờ lại vô tình gặp Uông Gia Ý trong hoa viên Diệp phủ.

Anh Quốc công quyền cao chức trọng rất được Hoàng đế tín nhiệm. Nhị Hoàng tử trước kia từng có ý định liên hôn với Anh Quốc công phủ. Hơn nữa hắn nghe nói nữ nhi của Anh Quốc công ai nấy đều rất xinh đẹp, so với Tô thị hắn cưới đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Đáng tiếc lúc Nhị Hoàng tử cưới Hoàng tử phi, Anh Quốc công phủ lại không có đích nữ nào đến tuổi lập gia đình. Cứ cho là Anh Quốc công phủ dòng dõi cao quý nhưng Nhị Hoàng tử cũng không đến mức phải cưới một thứ nữ, vì thế hắn đành phải từ bỏ ý định này.

Sau này lúc Uông Gia Ý gả vào Diệp gia, Nhị Hoàng tử có tới tham dự hôn lễ. Lúc náo động phòng tân hôn hắn đã từng thấy dung mạo của Uông Gia Ý, khoảnh khắc đó hắn đã hơi động tâm.

Vốn dĩ Nhị Hoàng tử định thừa dịp phu quân của Uông Gia Ý là Diệp Hàm không ở trong phủ sẽ thân mật với nàng một phen nhưng không ngờ Chung thị đẹp hơn Uông Gia Ý gấp mười lần lại xuất hiện, Nhị Hoàng tử liền nhất thời từ bỏ tâm tư với Uông Gia Ý mà quấn lấy Chung thị.

Bây giờ hắn và Bùi Thanh Thù náo loạn đến mức này, chắn chắn hắn không thể chạm vào Chung thị được nữa. Ngay cả lúc nhìn thấy Uông Gia Ý, Nhị Hoàng tử cũng cảm thấy mất hứng.

Nhưng dù sao xuất phát từ bản năng, hắn vẫn đối đáp với Uông Gia Ý mấy câu.

Vì đã từng nghe người trong nhà nói rằng Nhị Hoàng tử rất có khả năng trở thành Thái tử nên Uông Gia Ý vẫn rất khách khí với Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử thấy bình thường Uông Gia Ý là một tiểu cô nương kiêu ngạo ương ngạnh, vậy mà không ngờ nàng lại tỏ ra khách khí với mình. Hắn còn tưởng nàng cố ý làm thế với mình nên lại tiến gần thêm vài bước, trêu chọc nàng vài câu.

Uông Gia Ý cũng không phải tiểu nữ tử chưa từng kinh qua thế sự, thấy Nhị Hoàng tử diễn như thế sao mà nàng không hiểu.


Nhưng thân là đích nữ Anh Quốc công phủ, bản thân Uông Gia Ý cũng rất có địa vị, căn bản không nghĩ chuyện sẽ trèo cành cao. So với nam nhân quyền lực cùng địa vị, nàng coi trọng cảm giác hơn, hoặc nói đúng ra là... diện mạo của đối phương.

Nhị Hoàng tử không xấu nhưng vóc dáng cũng không phải là cao, chỉ có thể nói là dáng vẻ đoan chính, thậm chí so với Diệp Hàm còn không bằng, Uông Gia Ý hoàn toàn cảm thấy hắn chướng mắt.

Nàng chỉ có thể lùi ra phía sau vài bước, uyển chuyển cự tuyệt Nhị Hoàng tử, còn cố ý nhắc tới Nhị Hoàng tử phi Tô thị, nói mấy ngày trước các nàng còn cùng nhau uống trà, hy vọng có thể khiến Nhị Hoàng tử bình tĩnh một chút.

Ai ngờ Nhị Hoàng tử lại hiểu lầm ý của Uông Gia Ý, tưởng rằng nàng ghét hắn vì hắn đã có thê tử, không thể cho nàng tương lai gì.

Vì thế Nhị Hoàng tử liền thấp giọng nói: "Gia ý muội muội, thật ra trước kia bổn vương đã muốn cưới muội rồi nhưng vì lúc ấy muội còn quá nhỏ nên bất đắc dĩ mới phải bỏ qua. Nhưng muội yên tâm, chỉ cần muội chịu theo ta, sau này chờ bổn vương kế thừa đại bảo, bổn vương sẽ phế Tô thị, lập nàng làm hậu..."

Uông Gia Ý chưa bao giờ nghĩ rằng Nhị Hoàng tử có thể nói ra những lời như thế.

Tuy Uông Gia Ý không nghĩ đến chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ nhưng sở hữu ngôi vị Hoàng hậu chính là mộng tưởng của biết bao nữ nhân trong thiên hạ.

Uông Gia Ý cảm thấy nếu Nhị Hoàng tử nguyện ý trao vị trí tôn quý như vậy cho nàng, có thể thấy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào Nhị Hoàng tử đã yêu nàng sâu đậm. Như vậy dù nàng không thích Nhị Hoàng tử đi chăng nữa nhưng Uông Gia Ý cũng không ghét cảm giác người khác thích mình.

Vì thế đối với Nhị Hoàng tử, nàng cũng không cự tuyệt quá tàn nhẫn, nàng chỉ nói mình là tức phụ của biểu đệ Nhị Hoàng tử, xin Nhị Hoàng tử để ý đến lễ phép thế tục, đừng nói như thế nữa.

Tuy nàng ta phản kháng nhưng bên trong vẫn có chút ưng thuận. Trêu hoa ghẹo nguyệt đã nhiều năm, Nhị Hoàng tử chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.

Phải như Chung thị vậy, thật sự hoàn toàn cự tuyệt hắn. Còn thái độ ám muội như Uông Gia Ý thì chính là vẫn còn muốn đùa bỡn.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần Chung thị, Nhị Hoàng tử cũng không vội vàng cưỡng ép mà tỏ ra tôn trọng Uông Gia Ý, sau khi thâm tình nhìn nàng hắn liền xoay người rời đi.

Thái giám tâm phúc của Nhị Hoàng tử tò mò hỏi: "Điện hạ, sau khi ngài kế vị, chẳng lẽ ngài sẽ thật sự phế Vương phi, lập vị Uông tiểu thư này làm hậu sao?"

Nhị Hoàng tử nhìn hắn, khẽ cười cười.

......

Đông Ca nhi sinh vào ngày mười bảy tháng Giêng năm Diên Hoà thứ 25. Sau hai mươi ngày sinh, Tống thị còn chưa hết ở cữ, Bùi Thanh Thù đã sai nhũ mẫu bọc con cẩn thận để tiến cung cho Hoàng đế và hai vị mẫu phi gặp mặt.

Thục Quý phi không thể so với Lệ Phi dưới gối còn có một tiểu nữ nhi nhỏ tuổi bên cạnh. Từ sau khi Lệnh Nghi và Bùi Thanh Thù lần lượt rời cung, ngày thường của Thục Quý phi cũng có chút tịch mịch.

Sau khi nhìn thấy tiểu tôn nhi, Thục Quý phi vui đến mức dường như hận không thể mang hết tất cả những thứ tốt nhất mà nàng có nhét vào lòng Đông Ca nhi.


Trước khi đến Quỳnh Hoa cung, trên người Đông Ca nhi vẫn còn sạch sẽ, ngoại trừ cái yếm đỏ rực và tã lót ở bên ngoài, trên người nó không có gì cả. Sau khi rời Quỳnh Hoa cung, trên đường đến Chung Linh cung, trên người Đông Ca nhi đã treo đầy khoá trường mệnh và vòng tay, thậm chí còn đổi một cái mũ con hổ nạm bảo thạch.

Bùi Thanh Thù đột nhiên có chút hâm mộ nhi tử của mình, so với hắn khi còn nhỏ thằng bé hạnh phúc hơn nhiều.

Sau khi đến Chung Linh cung, Hoàng đế, Lệ Phi và Ân Tần lại tặng tiểu gia hỏa không ít đồ tốt làm lễ gặp mặt.

Lần này tiến cung, Bùi Thanh Thù mang theo một nhũ mẫu, hai tỳ nữ và bốn thái giám, ấy vậy mà vẫn không đủ người, cuối cùng phải mượn thêm hai tiểu thái giám ở Chung Linh cung mới có thể mang hết tất cả quà gặp mặt của các trưởng bổi cho Đông Ca nhi về.

Đấy còn là lúc hắn báo có tin vui Hoàng đế bọn họ còn thưởng trước một lần rồi đấy.

Có lẽ do biết hôm nay Bùi Thanh Thù đưa Đông Ca nhi tiến cung nên sau khi Thập tứ Hoàng tử học xong, hắn cũng đến Chung Linh cung.

Lúc Bùi Thanh Thù đến, Thập tứ đang ngồi trên thảm chơi cùng Nhạc Nghi.

Thập tứ năm nay đã tám tuổi, tuy rằng so với Bùi Thanh Thù khi còn nhỏ hẳn là vẫn ngây thơ hơn nhưng so với mấy năm trước, Thập tứ cũng đã trưởng thành lên không ít, thoạt nhìn đã có dáng vẻ của tiểu ca ca rồi.

Nhưng có một điểm khiến Bùi Thanh Thù lo lắng chính là... Thập tứ sống một mình trong Khánh Ninh cung không có ai quản thúc, có vẻ như dạo này không được khống chế ăn uống nên lại béo ra một chút, thoạt nhìn lại càng giống Hoàng đế lúc chưa giảm cân.

Bùi Thanh Thù không muốn nói thẳng với Thập tứ trước mặt Hoàng đế nên hắn định sau khi hết bận bịu sẽ tâm sự riêng với Thập tứ sau.

Bởi vì Đông Ca nhi còn quá nhỏ nên chắc chắn Bùi Thanh Thù không thể yên tâm để nó ở trên thảm chơi như Nhạc Nghi được. Nhũ mẫu hoặc hắn, Hoàng đế hay Lệ Phi sẽ ôm, dù sao từ đầu đến cuối cũng không đặt Đông Ca nhi xuống.

Đông Ca nhi rất ngoan ngoãn, nó chỉ nhắm mắt ngủ hoặc yên tĩnh nằm trong lòng các trưởng bối, không khóc cũng không quấy nhiễu gì.

Thập tứ nhìn thấy thật là ngứa ngáy tay chân, rất muốn ôm tiểu bảo bảo như thế.

Nhưng Thập tứ từng bị Lệ Phi không cho phép ôm Nhạc Nghi rồi, hắn biết tám phần Lệ Phi sẽ không đồng ý nên chỉ có thể vô cùng đáng thương mà nhìn tiểu chất tử của mình chứ không dám ra tay, sợ Lệ Phi lại mắng hắn.

Thân là ấu tử được Hoàng đế sủng ái, Thập tứ đi đến đâu cũng được người ta nâng niu, ngay cả Hoàng đế hắn cũng không sợ nhưng đối mẫu phi lúc nào cũng nghiêm túc, trong lòng Thập tứ vẫn vô cùng kính sợ. Lệ Phi chỉ hướng đông, hắn không dám đi hướng tây, ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Thập tứ chỉ dám lặng lẽ hỏi Bùi Thanh Thù: "Ca ca, ta có thể sờ Đông nhi không?"

Bùi Thanh Thù rất yêu thương đứa con trai này nhưng hắn biết mình không thể bảo vệ nó quá mức được. Bùi Thanh Thù cũng từng thấy dáng vẻ chơi đùa hoà thuận vui vẻ của Thập tứ với Nhạc Nghi rồi. Sau khi suy nghĩ một chút, Bùi Thanh Thù liền gật đầu đồng ý.


Thập tứ vui mừng không thôi, hắn dùng cái tay mũm mĩm của mình cẩn thận chạm vào Đông Ca nhi.

Đông Ca nhi không sợ Thập tứ mà còn quay sang cười với hắn khiến Thập tứ kích động nhảy lên thật cao.

Trước khi Bùi Thanh Thù đi, Hoàng đế gọi hắn lại, nói một chút chuyện điều nhiệm hắn vào đầu xuân.

"Bây giờ con đã là chính Ngũ phẩm rồi, nếu điều động, trẫm có ý muốn nâng phẩm trật của con. Có điều nếu lên chức trong Lục bộ sẽ là chức Thị lang. Đại ca, Nhị ca, Tứ ca và Ngũ ca của con làm bao nhiêu năm mới ngồi được lên vị trí Thị lang. Trẫm sợ con còn trẻ tuổi như vậy mà đã bằng cấp với bọn họ thì sẽ bị người khác chê trách."

Vốn dĩ Bùi Thanh Thù không mong chờ mình có thể lập tức từ quan Ngũ phẩm bay vọt lên tòng Nhị phẩm. Cho nên khi Hoàng đế nói như vậy hắn cũng không cảm thấy gì: "Phụ hoàng yên tâm, chỉ cần có thể điều đi là nhi thần đã vô cùng thỏa mãn rồi. Nhi tử tuổi còn trẻ, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu, còn phải học tập phụ hoàng và các huynh trưởng nhiều."

Hoàng đế nhìn Bùi Thanh Thù, hài lòng gật đầu.

Thật ra nếu Hoàng đế thật sự muốn để Bùi Thanh Thù làm Hộ bộ Thị Lang thì cũng không phải là không có cách, chỉ cần thăng chức Nhị Hoàng tử đã làm Thị lang mấy năm là được.

Nhưng Hoàng đế cũng không định cho Nhị Hoàng tử quyền lực lớn như thế, thậm chí khi hắn sinh thời, Hoàng đế còn không có ý định cất nhắc hắn bất luận việc gì.

Tuy rằng tiểu nữ nhi của Hoàng đế, Nhạc Nghi còn nhỏ nhưng Hoàng đế cũng chú ý chăm sóc bản thân nên thoạt nhìn cũng coi như là còn trẻ, nhưng dù sao Hoàng đế cũng biết rất rõ mình đang dần già đi rồi.

Hoàng đế 23 tuổi đăng cơ, năm nay đã là năm thứ 25 hắn kế vị. Tuổi đời cũng đã 50 rồi, dù không muốn nhận là mình già nhưng cũng không thể không trơ mắt mà nhìn mình đang bước vào tuổi lão hoá.

Bây giờ Hoàng đế khó tránh khỏi chuyện phải cảnh giác với các nhi tử đang ở tuổi tráng niên.

Trước giờ Hoàng đế vẫn luôn là người dễ dàng mềm lòng. Hắn là người hay hoài niệm, trọng tình cảm, thậm chí có lúc còn đến mức do dự không quyết đoán.

Nhưng lúc Tam Hoàng tử và Tăng gia khởi binh tạo phản, trong lòng Hoàng đế có suy nghĩ vô cùng rõ ràng đó chính là tuyệt đối không thể lưu lại lão Tam được.

Bởi vì Tam Hoàng tử đã chạm đến cảnh giới của hắn.

Đây cũng là lí do vì sao gần đây trong triều có rất nhiều người kiên trì lập Nhị Hoàng tử hoặc Tứ Hoàng tử làm Thái tử nhưng Hoàng đế vẫn chậm chạm không hạ quyết tâm lập trữ.

Hắn già rồi, nhưng các con của hắn lại đang tuổi tráng niên. Nếu như sớm định ra vị trí Thái tử, Hoàng đế sợ rằng mình không đủ khả năng ngăn chặn Thái tử trẻ trung khoẻ mạnh.

Hắn thậm chí không thể không dùng thế lực của mình để áp chế nhẹ Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử.

Nhưng với Bùi Thanh Thù thì không giống như vậy. Tuy rằng hắn có thể làm việc nhưng dù sao hắn vẫn còn rất trẻ, sẽ không khiến Hoàng đế có cảm giác chịu áp bách.

Huống chi mẫu phi của hắn còn là Lệ Phi mà Hoàng đế yêu nhất nữa.

So với Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, đương nhiên Hoàng đế đối xử với hắn hào phóng hơn nhiều.








Chương 187: Đầy tháng.

Edit: Dĩnh Tiệp dư

Beta: Nga Sung dung

Bùi Thanh Thù đi rồi, Thập Tứ vẫn muốn ở lại dùng bữa tối cùng Hoàng đế, thật không nghĩ tới Hoàng đế trước giờ luôn yêu thương hắn nhưng lại muốn hắn về trước.

Thập Tứ thương tâm mà rời đi.

Lệ Phi thấy dáng vẻ này của Hoàng đế, liền đoán ra hắn có chuyện muốn nói, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: "Hai ngày này luôn có người đề cập với Trẫm chuyện lập Hậu. Trẫm luôn mượn cớ chiến sự, chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Chẳng qua sợ đến khi chiến sự kết thúc sẽ không thể trì hoãn nữa."

Sau khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế sớm đoán được triều đình sẽ thúc giục hắn lập tân Hậu. Mặc dù bây giờ đã đến lúc cần thiết, nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn cảm thấy vô cùng bực bội.

Có lẽ nhờ trời cao chiếu cố cho hắn gặp được một vị mỹ nhân khó tìm, dù đã làm mẹ của ba đứa con, nhưng trên người nàng cũng không hề để lại bất cứ dấu vết nào của năm tháng.

Mỗi một lần giơ tay nhấc chân, trên người Lệ Phi đều toát ra phong thái khuynh quốc khuynh thành của đại mỹ nhân. Tuy không trẻ tuổi như Chung thị, nhưng vẫn mang một loại phong tình khác.

Chỉ cần ở cùng Lệ Phi, ánh mắt Hoàng đế sẽ không tự chủ được mà dán lên người nàng.

Sau khi Lệ Phi nghe Hoàng đế nói xong, nhàn nhạt nói: "À, Hoàng thượng nghĩ muốn lập ai?"

Thần sắc Hoàng đế chuyên chú nhìn Lệ Phi, nghiêm túc nói: "Trẫm muốn lập nàng làm Hậu."

Lệ Phi nghe được câu này liền cười, không phải vì cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy rất buồn cười: "Hoàng thượng nói đùa cái gì vậy? Thần thiếp từ trên xuống dưới chỗ nào có được dáng vẻ của Hoàng hậu chứ?"

Hoàng đế nhìn Lệ Phi, tình ý chân thành mà nói: "Nhưng ở trong lòng Trẫm, chỉ xem mỗi mình nàng là thê tử."

Bởi vì biết rõ Hoàng đế thật lòng, giọng điệu Lệ Phi cũng không hề mang ý giễu cợt châm chọc nào, mà là tâm bình khí hòa nói: "Hoàng thượng trước đây đã có thê tử, hơn nữa còn là nhất quốc chi mẫu. Tính tình thiếp xưa nay ngang bướng, đối với những việc trong hậu cung càng không có hứng thú. Hoàng thượng cần gì phải chống lại cả thiên hạ mà lập ta làm Hậu?"

"Trẫm nghĩ rằng, nói thế nào thì nàng cũng đã vì trẫm sinh hai Hoàng tử một Hoàng nữ, là phi tần có nhiều con nhất hậu cung, đây cũng có thể xem là một lý do tốt đúng không?"

Lệ Phi lắc đầu nói: "Trên thiếp còn có một vị Hoàng Quý phi, hai vị Quý phi, họ đều xuất thân hiển hách. Nếu nay Hoàng thượng bỏ qua bọn họ mà lập thiếp làm Hậu, bọn họ nhất định sẽ xem thiếp như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hoàng thượng người có thể bảo vệ ta một lúc, nhưng có thể bảo vệ ta một đời sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương