Trưa hôm đó, đi ra đi vào mấy lần mà cũng không thấy hắn bước chân ra khỏi phòng, không biết hắn có đói không, vậy là nó lại quyết định rót một ly sữa mang cho hắn.

Cầm một ly sữa đầy nhóc, nó gõ cửa phòng liên hồi, nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn trả lời

-Anh đang ngủ hả, tôi vào đấy nhé!!

Vẫn không trả lời, quyết định đẩy cửa bước vào trong. Hắn đang ngồi dựa lưng vào tường, tai đeo headphone, gương mặt không biểu hiện tí cảm xúc nào

Nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn, nó tiến lại khẽ lay vai hắn

-Này, anh dậy uống sữa đi, tôi mang cho anh này!!

Hắn vẫn không thèm nhúc nhích, lạ thật. Hết kiên nhẫn nó bực mình giật cái headphone ra hét nào tai hắn

-NÀY!!!!!!!! Anh có nghe tôi nói gì không vậy

Khẽ nhíu mày, hắn vẫn không mở mắt, tay giật lấy cái headphone, hắn nói bằng một giọng lạnh lùng và xua đuổi

-Không uống! Mang ra và đi chỗ khác!!

Quái lạ, cái cách hắn nói chuyện cứ như lần đầu vừa mới gặp nó vậy. Tất nhiên là nó sẽ nhất quyết không ra khỏi đây nếu như chưa hiểu rõ có chuyện gì và tại sao hắn lại đối xử với nó như vậy

Mặt bắt đầu nhăn nhó, tay vẫn tiếp tục giật cái headphone, nó hỏi

-Yà, anh bị khùng đột xuất sao? Tự dưng lại nói như vậy!! Không lẽ sáng nay bị đập trúng vào đầu sao?

Không nói gì, hắn lại bắt đầu cái hành động gián tiếp chọc tức nó, mặt quay đi hướng khác, tay giật lại cái headphone

Đầu bốc khói, nắm chặt cái headphone, mặt mày bặm trợn nó lại tiếp tục nói cho rõ mọi chuyện

-Yà, anh bị cái gì vậy chứ?? Tự dưng lại làm vậy là sao? Tôi làm gì mà anh lại làm như vậy? Tôi hỏi mà anh không nói? Anh đang khinh thường tôi đấy hả?

Không đáp, hắn đứng dậy và giật luôn cái headphone ra khỏi máy nghe nhạc. Chỉnh Volume thật lớn như để át đi giọng nói của nó, bước đến chỗ cái giường hắn lại nằm xuống ngủ

Nhưng khổ nổi, cái máy nghe nhạc lại không đủ lớn để “phủ” đi cái giọng của nó. Tiếng nó vẫn léo nhéo bên tai. Hắn cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Cả ngày hôm nay hắn vẫn đang cố gắng để quên đi hình ảnh của nó, quên đi hình ảnh của đứa con gái nhí nhố nhưng lại quan tâm người khác. Nhưng lại không được, vì vậy hắn mới nghe nhạc để thư giản vừa dịu đi được một lúc thì nó lại khơi dậy mọi thứ trong đầu hắn.

-YA!! ANH BỊ SAO VẬY HẢ!!!! BỰC MÌNH THẬT! TÔI NHỊN ĐỦ RỒI ĐẤY NHÉ!!!

Nhào tới chộp lấy cái gối, nó quăng thẳng vào mặt hắn.

Không nhịn nổi nữa, hắn ngồi dậy quát

-TÔI ĐÃ NÓI LÀ CÔ ĐI RA KHỎI PHÒNG TÔI MÀ!! SAO CÔ KHÔNG ĐI VỚI QUÂN ĐI, CÔ QUAN TÂM CẬU TA LẮM MÀ!!

Nghe hắn nói, không hiểu sao nó lại nhớ tới chuyện lúc sáng……. Không lẽ…. hắn giận là vì nó đến giúp Quân mà không giúp hắn sao? Phải vậy không chứ? Không lẽ con người hắn lại nhỏ nhen như vậy sao? Tự xử được thì thôi chứ có bị thương tích gì đâu là lại giận như vậy!! Thật là! Không thể chịu nổi mà

-Ya, tôi quan tâm Quân thì sao chứ? Quân là bạn thân của tôi, không quan tâm Quân thì tôi lại đi quan tâm cho cái tên đáng ghét anh sao?

-Vậy thì cô đi mà quan tâm cho cậu ta, mang sữa vào đây làm gì? Tôi không uống, cô mang ra đi

Vừa nói hắn vừa cầm cốc sữa dúi vào tay nó và đẩy nó ra ngoài và đóng xầm cửa

-Này…. này…… ax thật là!! Tức chết mà. Anh nói tôi không quan tâm anh sao chứ, không quan tâm thì mang sữa làm gì, đúng là điên mới đi mang sữa cho anh…..

Nó xị mặt vì hành động của hắn, dốc hết ly sữa vào miệng nó lại bước xuống nhà. Quyết rằng sẽ không bao giờ mang sữa cho cái tên vô ơn đó nữa. Không ngờ chỉ vì chút xíu chuyện như vậy thôi mà cũng…….. “Đúng là cái đồ nhỏ nhen, ích kỉ!!”

Tay rửa ly mà đầu nó vẫn không thể hiểu được tại sao cái tên đó lại đối xử với nó như vậy. Mắt nhìn vào cái ly, miệng thì cứ mãi lầm bầm.

Nãy giờ tên Long ngồi ở bên dưới nghe hết những gì hắn và nó nói rồi lại gọi điện thông báo cho Mi cứ như nghĩa vụ. Cả hai ngồi bàn tán rồi lại cười cười, rồi tên Long lại gật gật như Mi đang ngồi trước mặt vậy. Nếu nó mà biết thì chắc cặp đôi này không toàn thây quá!!

Đi đến lấy nước trong tủ lạnh, nhìn nó cứ đứng lơ mơ, nước thì vẫn xả liên hồi mà không hề dùng. Nhào tới tắt nước tên Long lợi dụng cơ hội quát nó

-Này! Ở Châu Phi người ta không có nước để sài đấy, cô lại đi xả không như vậy đấy hả?

-Ờ.............Xin lỗi, không để ý!

Nói ngắn gọn rồi quay lưng trở lên phòng làm cho lên Long thoáng đơ vì hành động lạ lẫm của nó, vội chạy theo miệng cứ lảm nhảm liên hồi

-Này, sao lúc sáng cô lại đến chỗ Quân mà không đến chỗ của tụi tôi? Bộ cô yêu Quân rồi sao? Sao lại quan tâm đến Quân nhiều như vậy? Cô……. bla bla bla…..

Rầm!!!

Khó chịu vì tên Long cứ đi theo lải nhải, nó dậm một phát vào chân tên Long, máu nóng lại dồn lên, nó quay qua quát

-Anh im lặng một chút thì chết à? Sao nói nhiều quá vậy chứ? Tôi đến chỗ Quân vì tôi nghĩ là Quân là bạn thân của tôi và Quân về đây chưa được bao lâu nên sợ Quân gặp chuyện bất trắc thôi. Còn anh ta tự lo được cho nên tôi mới định đến sau!! Chưa gì mà đã giận, thật là………….. Axxxx

Vùng vằng bỏ lên phòng nó dồn hết tức tối xả vào cái cửa. Rầm một phát, cánh cửa được khép vào “nhẹ nhàng”. Nhảy lên giường và chùm gối lên đầu. Nó muốn cho mấy tên đó chết quách đi cho rồi!!

Mặt nhăn nhó ôm chân, tên Long hối hận vì lại chọc tức nó để phải lãnh hậu quả như vầy. Chợt khẽ nở nụ cười, tên Long đi đến trước cửa phòng hắn.

Cộc.. cộc…..

-E hèm, nghe rõ rồi chứ!!

Cánh cửa phòng bật mở, hắn bước ra khẽ cười cười. Nhìn Long như và gật đầu một cái như muốn nói “Sẽ trả ơn mày sau”

Bây giờ thì lại tới lượt hắn phải xin lỗi nó rồi. Hic, sao cứ phải giận qua giận lại làm gì không biết. Biết trước thì hắn đã làm hòa lúc nãy rồi. Đi đến gõ cửa phòng nó

-Này, đầu heo, ra đây tôi có chuyện muốn nói!!

-KHÔNG MUỐN NGHE!!

-Mở cửa ra đi!!

-KHÔNG!!

-Mai cô nghỉ học luôn đi, tôi cấp phép cho cô đấy!!

Bước chân rầm rầm đi ra, mặt đầy sát khí, nó mở cửa…………

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương