Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên
-
Chương 45: Bang hội bí ẩn
Lão già mặt sẹo nhìn vào bên trong nhìn thấy Mặc Chi có vẻ lúng túng thì vẻ mặt lão đắc chí vô cùng.
Chưa có một kẻ nào có thể lần tới nơi này khiến lão có chút nghi ngờ về hành tung của mình.
"Ngu xuẩn! Ta sẽ cho tiểu tử ngươi biết uy lực của Bách trùng độc."
Lão già mặt sẹo lấy một cái rổ quăng vào bên trong làn khói. Loại trùng này khi được thả vào môi trường có độc sẽ sản sinh ra nhiều lứa hơn, nếu bị cắn phải thì xương cốt bốc hơi chỉ còn lại tấm da.
"Lão già, đừng vội mừng. Từ nãy giờ ta chưa ra tay mà, lão nôn nóng làm gì."
Mặc Chi sắc mặt không đổi, miệng vẫn cười. Đối với nàng thì số côn trùng cỏn con này chẳng là gì cả nhưng mà khói nhiều quá làm nàng có chút cay mắt. Mặc Chi triệu hồi thủy nguyên tố cho đóng băng toàn bộ căn phòng. Theo đó những lỗ hỏng thả khí độc cũng bị chắn kín mít.
"Giờ thì lão định làm gì ta?"
Mặc Chi búng tay một cái, lối ra chỗ lão già mặt sẹo đang đứng bỗng vỡ vụn. Lão già thì càng không tin vào mắt của mình.
"Ngươi! Ngươi là, Tôn...", Mặc Chi thân ảnh quỷ dị bóp mặt lão già đang đứng run một góc.
"Dám lấy dược của ta đem làm thứ thuốc cấm ông có biết hậu quả thế nào không?"
"Gì chứ! Ngươi là kẻ rao bán hai lọ dược tề ngày hôm đó ư?"
Lão già mặt sẹo nghe xong thất thần nhìn đối diện Mặc Chi.
"Là ai sai khiến lão?", "Ngươi là cái thá gì mà ta phải nói cho ngươi."
Lão già cứng đầu miệng không khai ra một lời.
"Được thôi, rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.", dứt lời thì Mặc Chi lấy Yêu Nguyệt Cơ trong hình hài một thanh chủy thủ đâm xuống bàn tay của lão. Vẻ mặt của nàng lúc này có chút tà ác khiến lão vừa đau đớn vừa hoảng sợ khi đối mặt với nàng.
"Thánh chủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Lão nói xong thì tự hạ độc mà tự vẫn.
"Lòng trung thành của ngươi hắn nào thấy được. Hừ!"
Mặc Chi định rời đi nhưng nhìn thấy trên ngực lão già mặt sẹo có in một hình đầu lâu có vẻ thèm khát huyết tươi. Cái này chắc hẳn là có ích Mặc Chi lấy giấy bút vẽ lại hình đầu lâu rồi cất vào trong nhẫn không gian.
Nàng dùng thổ nguyên tố lấp nơi này lại. Khi trở lại thanh lâu thì bầu không khí có chút kì quặc. Mọi người ở đây đều không nhớ chuyện gì xảy ra kể cả vị ma ma lúc nãy.
Mặc Chi lẵng lẽ rời đi triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ trong hình dạng đám mây. Nàng lấy tấm giấy lúc nãy ra mà xem xét từng chi tiết.
"Tổ chức Huyết Lệ Lâu.", "Ngươi biết?"
Huyền Ly nhìn tấm giấy Mặc Chi cầm có chút nhíu mày.
"Không chỉ nghe qua mà bọn chúng còn dám dùng ta làm dược liệu."
"Chính là lúc ta thấy ngươi bên dòng sông ngày hôm đó?"
"Phải, lúc đó ta đang bị phong ấn, phong ấn bị phá đột ngột nên ta bị trọng thương rồi sau đó là gặp được ngươi."
Nói tới đó thì Huyền Ly có vẻ tức giận nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài.
Chưa có một kẻ nào có thể lần tới nơi này khiến lão có chút nghi ngờ về hành tung của mình.
"Ngu xuẩn! Ta sẽ cho tiểu tử ngươi biết uy lực của Bách trùng độc."
Lão già mặt sẹo lấy một cái rổ quăng vào bên trong làn khói. Loại trùng này khi được thả vào môi trường có độc sẽ sản sinh ra nhiều lứa hơn, nếu bị cắn phải thì xương cốt bốc hơi chỉ còn lại tấm da.
"Lão già, đừng vội mừng. Từ nãy giờ ta chưa ra tay mà, lão nôn nóng làm gì."
Mặc Chi sắc mặt không đổi, miệng vẫn cười. Đối với nàng thì số côn trùng cỏn con này chẳng là gì cả nhưng mà khói nhiều quá làm nàng có chút cay mắt. Mặc Chi triệu hồi thủy nguyên tố cho đóng băng toàn bộ căn phòng. Theo đó những lỗ hỏng thả khí độc cũng bị chắn kín mít.
"Giờ thì lão định làm gì ta?"
Mặc Chi búng tay một cái, lối ra chỗ lão già mặt sẹo đang đứng bỗng vỡ vụn. Lão già thì càng không tin vào mắt của mình.
"Ngươi! Ngươi là, Tôn...", Mặc Chi thân ảnh quỷ dị bóp mặt lão già đang đứng run một góc.
"Dám lấy dược của ta đem làm thứ thuốc cấm ông có biết hậu quả thế nào không?"
"Gì chứ! Ngươi là kẻ rao bán hai lọ dược tề ngày hôm đó ư?"
Lão già mặt sẹo nghe xong thất thần nhìn đối diện Mặc Chi.
"Là ai sai khiến lão?", "Ngươi là cái thá gì mà ta phải nói cho ngươi."
Lão già cứng đầu miệng không khai ra một lời.
"Được thôi, rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.", dứt lời thì Mặc Chi lấy Yêu Nguyệt Cơ trong hình hài một thanh chủy thủ đâm xuống bàn tay của lão. Vẻ mặt của nàng lúc này có chút tà ác khiến lão vừa đau đớn vừa hoảng sợ khi đối mặt với nàng.
"Thánh chủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Lão nói xong thì tự hạ độc mà tự vẫn.
"Lòng trung thành của ngươi hắn nào thấy được. Hừ!"
Mặc Chi định rời đi nhưng nhìn thấy trên ngực lão già mặt sẹo có in một hình đầu lâu có vẻ thèm khát huyết tươi. Cái này chắc hẳn là có ích Mặc Chi lấy giấy bút vẽ lại hình đầu lâu rồi cất vào trong nhẫn không gian.
Nàng dùng thổ nguyên tố lấp nơi này lại. Khi trở lại thanh lâu thì bầu không khí có chút kì quặc. Mọi người ở đây đều không nhớ chuyện gì xảy ra kể cả vị ma ma lúc nãy.
Mặc Chi lẵng lẽ rời đi triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ trong hình dạng đám mây. Nàng lấy tấm giấy lúc nãy ra mà xem xét từng chi tiết.
"Tổ chức Huyết Lệ Lâu.", "Ngươi biết?"
Huyền Ly nhìn tấm giấy Mặc Chi cầm có chút nhíu mày.
"Không chỉ nghe qua mà bọn chúng còn dám dùng ta làm dược liệu."
"Chính là lúc ta thấy ngươi bên dòng sông ngày hôm đó?"
"Phải, lúc đó ta đang bị phong ấn, phong ấn bị phá đột ngột nên ta bị trọng thương rồi sau đó là gặp được ngươi."
Nói tới đó thì Huyền Ly có vẻ tức giận nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook