Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên
-
Chương 32: Cuộc thi chính thức bắt đầu
Mặc Chi trên đường trở về tâm trạng vô cùng vui vẻ. Ngày mai nàng sẽ có một tỷ kim tệ do chính tay của mình đếm từng xu từng cắt một.
Nghĩ đến mớ tiền đó đếm cũng nóng cả tay.
Mặc Chi trở về liền đi vào phòng không gặp bất cứ ai và như thế lại trôi qua một ngày.
Một ngày sắc trời khá là âm u. Nắng như là không thể xuyên qua đám mây tạo nên một khung cảnh dìu dịu.
(Ad: dìu dịu là gì vậy trời.)
Ba học viện đều tập trung tại chính viện nghe lại bài ca dặn dò của các vị giám khảo. Họ được Phi Điểu đưa đến một cánh rừng nằm ở phía Bắc. Trên đường đi, Mặc Chi đưa cho Hữu Thanh Đằng một chiếc lục lạc và dặn chỉ cần gặp nguy hiểm chỉ cần lắc chuông gọi nàng tới. Việc gì được thì chắc chắn Mặc Chi sẽ giúp đỡ hết mình.
Nhìn vào bên trong khung cảnh vô cùng ẩm ướt và âm u.
Ba vị giám khảo đưa cho mỗi người một quả cầu thủy tinh. Nếu ai gặp nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát nó là có thể ra ngoài và đồng thời cũng bị loại khỏi cuộc thi và nếu ai không ra khỏi khu rừng được thì cũng coi là bị loại.
Nghe xong ai nấy cũng đều nuốt nước bọt ừng ực. Vậy thì nếu họ có nguy hiểm gì thì chết là nguy cơ cao nhất!
"Cuộc thi này chỉ kéo dài hai tháng nên chúc các ngươi thành công!", viện trưởng học viện Hà Hoàng mở kết giới. Từng nhóm người lần lượt bước vào. Mặc Chi và vị thiếu chủ bạch y kia đi sau cùng.
Mọi người vừa bước vào đều bị phân tán nên chỉ còn lại Mặc Chi và vị thiếu chủ bạch y.
"Giờ không ai làm phiền rồi. Có thể giao dịch ở đây.", Mặc Chi lấy từ túi càn khôn ra một lọ dược tiến cấp tức thời.
Vị thiếu chủ lấy ra mười tờ chi phiếu. Mặc Chi mắt sáng kim tiền định dơ tay lấy nhưng mà suy xét lại hình tượng.
"Giờ thì có thể rồi chứ?", vị thiếu chủ cười mỉm nói.
"Một tay giao đồ, một tay giao tiền.", Mặc Chi vô cùng cẩn thận.
Cả hai người trao đổi chi phiếu và dược tề cùng một lúc. Mặc Chi suýt xoa ngồi xuống đất xem kĩ và ngửi mùi tiền từ tờ chi phiếu.
"Dược liệu này kéo dài bao lâu?", "Nửa canh giờ. Nhưng ta khuyên ngươi khi nào không địch lại thì hẳn dùng. Không thì sẽ để lại hậu quả không lường được. À mà sao ta lại nói ra nhỉ? Thôi kệ đi."
Mặc Chi tự nói tự trả lời. Vị thiếu chủ bạch y đưa lọ dược tề vào trong nhẫn không gian.
"Giờ thì biết đi đâu kiếm mọi người bây giờ?", Mặc Chi đi xung quanh lật từng bụi cây ngọn cỏ tìm kiếm
(Ad: Ai mà núp trong bụi để chế tìm vậy.)
"Ngươi có thể đi cùng với ta.", "Không bao giờ."
Mặc Chi ngay lập tức phản đối ý kiến này.
"Dù gì tới tận hai tháng. Chơi trước rồi tính!"
Mặc Chi bắt đầu nhìn ngó xung quanh tỏ vẻ thích thú.
"Trong này cũng có chỗ để chơi ư?", vị thiếu chủ bạch y đứng ngẩn người mà hỏi.
Hai người cuối cùng cũng đi cùng nhau. Đi được một lúc, hai người thấy một cái hồ nước khá rộng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời và thảm có xanh mướt cỏ đầy cỏ cây.
Mặc Chi đi tới múc một ít nước uống giải khát rồi ngã người trên thảm cỏ êm mượt.
"Có gì thú vị ư?", vị thiếu chủ thấy Mặc Chi vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
"Có thể ở cùng với thiên nhiên như thế này là một cơ hội hiếm có. Ngươi thử đi rồi biết!"
Mặc Chi nhắm mắt ngủ một lúc. Vị thiếu chủ nghe vậy thì cũng ngồi xuống thử.
Nhìn thấy Mặc Chi bên cạnh như vậy thì hắn bắt đầu tò mò muốn giở mặt nạ của Mặc Chi xem mặt.
"Từ bỏ ý đồ đen tối đi.", vị thiếu chủ nghe Mặc Chi nói xong tự dưng khựng lại.
"Dám lấy tiền của ta thì chuẩn bị mà an táng bản thân trước!"
Vị thiếu chủ thấy Mặc Chi ngủ mà còn khua tay múa chân, còn hơn thế là nói mớ nữa. Trong mắt của nàng ta không có ai hơn tiền sao?
Bên chỗ của Hữu Thanh Đằng và mọi người học viện Bách Thường.
"Chúng ta dừng lại nghĩ ngơi lấy sức đã. Với thực lực như chúng ta thì phải cần tìm cho được những vật phẩm được đưa ra càng nhanh càng tốt!", Hữu Thanh Đằng ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi và nói với mọi người.
Ai nấy cũng đều đồng ý. Cao Hoành Thí nhìn một hồi lâu tự dưng không thấy Mặc Chi liền lo lắng hỏi.
"Mặc Chi đâu?", "Phải, hèn gì nãy giờ đệ thấy thiếu thiếu cái gì đó!", Ngôn Hy Thành nhìn ngó xung quanh.
"Muội ấy thực lực cao cường. Không sao đâu! Chắc chắn muội ấy sẽ tìm thấy chúng ta.", Hồ Ngọc Uyển vỗ vai an ủi Cao Hoành Thí.
"Tự làm tự chịu. Hơi đâu mà lo lắng!", Kiều Tiên lạnh giọng cười độc ác nói.
"Vậy để chúng ta bỏ ngươi một mình xem thử ngươi có tìm được bọn ta hay không?", cửu công chúa cảm thấy vô cùng chướng mắt liền đứng dậy dạy bảo.
"Đừng nghĩ rằng thực lực cao mà tự mãng. Nàng ta có thể bóp ngươi ra bã còn không chừng.", Tùng Tư Dương ngồi thêm dầu vào lửa.
Kiều Tiên tức giận định tách ra đi riêng nhưng suy nghĩ đó bị đánh đổ.
Người của học viện Hà Hoàng kéo người đợi ngay đằng sau mà chuẩn bị động thủ.
"Xem ra vị khách không mời của chúng ta tới rồi.", mọi người liền khẩn trương cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu với khí sắc vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến mớ tiền đó đếm cũng nóng cả tay.
Mặc Chi trở về liền đi vào phòng không gặp bất cứ ai và như thế lại trôi qua một ngày.
Một ngày sắc trời khá là âm u. Nắng như là không thể xuyên qua đám mây tạo nên một khung cảnh dìu dịu.
(Ad: dìu dịu là gì vậy trời.)
Ba học viện đều tập trung tại chính viện nghe lại bài ca dặn dò của các vị giám khảo. Họ được Phi Điểu đưa đến một cánh rừng nằm ở phía Bắc. Trên đường đi, Mặc Chi đưa cho Hữu Thanh Đằng một chiếc lục lạc và dặn chỉ cần gặp nguy hiểm chỉ cần lắc chuông gọi nàng tới. Việc gì được thì chắc chắn Mặc Chi sẽ giúp đỡ hết mình.
Nhìn vào bên trong khung cảnh vô cùng ẩm ướt và âm u.
Ba vị giám khảo đưa cho mỗi người một quả cầu thủy tinh. Nếu ai gặp nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát nó là có thể ra ngoài và đồng thời cũng bị loại khỏi cuộc thi và nếu ai không ra khỏi khu rừng được thì cũng coi là bị loại.
Nghe xong ai nấy cũng đều nuốt nước bọt ừng ực. Vậy thì nếu họ có nguy hiểm gì thì chết là nguy cơ cao nhất!
"Cuộc thi này chỉ kéo dài hai tháng nên chúc các ngươi thành công!", viện trưởng học viện Hà Hoàng mở kết giới. Từng nhóm người lần lượt bước vào. Mặc Chi và vị thiếu chủ bạch y kia đi sau cùng.
Mọi người vừa bước vào đều bị phân tán nên chỉ còn lại Mặc Chi và vị thiếu chủ bạch y.
"Giờ không ai làm phiền rồi. Có thể giao dịch ở đây.", Mặc Chi lấy từ túi càn khôn ra một lọ dược tiến cấp tức thời.
Vị thiếu chủ lấy ra mười tờ chi phiếu. Mặc Chi mắt sáng kim tiền định dơ tay lấy nhưng mà suy xét lại hình tượng.
"Giờ thì có thể rồi chứ?", vị thiếu chủ cười mỉm nói.
"Một tay giao đồ, một tay giao tiền.", Mặc Chi vô cùng cẩn thận.
Cả hai người trao đổi chi phiếu và dược tề cùng một lúc. Mặc Chi suýt xoa ngồi xuống đất xem kĩ và ngửi mùi tiền từ tờ chi phiếu.
"Dược liệu này kéo dài bao lâu?", "Nửa canh giờ. Nhưng ta khuyên ngươi khi nào không địch lại thì hẳn dùng. Không thì sẽ để lại hậu quả không lường được. À mà sao ta lại nói ra nhỉ? Thôi kệ đi."
Mặc Chi tự nói tự trả lời. Vị thiếu chủ bạch y đưa lọ dược tề vào trong nhẫn không gian.
"Giờ thì biết đi đâu kiếm mọi người bây giờ?", Mặc Chi đi xung quanh lật từng bụi cây ngọn cỏ tìm kiếm
(Ad: Ai mà núp trong bụi để chế tìm vậy.)
"Ngươi có thể đi cùng với ta.", "Không bao giờ."
Mặc Chi ngay lập tức phản đối ý kiến này.
"Dù gì tới tận hai tháng. Chơi trước rồi tính!"
Mặc Chi bắt đầu nhìn ngó xung quanh tỏ vẻ thích thú.
"Trong này cũng có chỗ để chơi ư?", vị thiếu chủ bạch y đứng ngẩn người mà hỏi.
Hai người cuối cùng cũng đi cùng nhau. Đi được một lúc, hai người thấy một cái hồ nước khá rộng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời và thảm có xanh mướt cỏ đầy cỏ cây.
Mặc Chi đi tới múc một ít nước uống giải khát rồi ngã người trên thảm cỏ êm mượt.
"Có gì thú vị ư?", vị thiếu chủ thấy Mặc Chi vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
"Có thể ở cùng với thiên nhiên như thế này là một cơ hội hiếm có. Ngươi thử đi rồi biết!"
Mặc Chi nhắm mắt ngủ một lúc. Vị thiếu chủ nghe vậy thì cũng ngồi xuống thử.
Nhìn thấy Mặc Chi bên cạnh như vậy thì hắn bắt đầu tò mò muốn giở mặt nạ của Mặc Chi xem mặt.
"Từ bỏ ý đồ đen tối đi.", vị thiếu chủ nghe Mặc Chi nói xong tự dưng khựng lại.
"Dám lấy tiền của ta thì chuẩn bị mà an táng bản thân trước!"
Vị thiếu chủ thấy Mặc Chi ngủ mà còn khua tay múa chân, còn hơn thế là nói mớ nữa. Trong mắt của nàng ta không có ai hơn tiền sao?
Bên chỗ của Hữu Thanh Đằng và mọi người học viện Bách Thường.
"Chúng ta dừng lại nghĩ ngơi lấy sức đã. Với thực lực như chúng ta thì phải cần tìm cho được những vật phẩm được đưa ra càng nhanh càng tốt!", Hữu Thanh Đằng ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi và nói với mọi người.
Ai nấy cũng đều đồng ý. Cao Hoành Thí nhìn một hồi lâu tự dưng không thấy Mặc Chi liền lo lắng hỏi.
"Mặc Chi đâu?", "Phải, hèn gì nãy giờ đệ thấy thiếu thiếu cái gì đó!", Ngôn Hy Thành nhìn ngó xung quanh.
"Muội ấy thực lực cao cường. Không sao đâu! Chắc chắn muội ấy sẽ tìm thấy chúng ta.", Hồ Ngọc Uyển vỗ vai an ủi Cao Hoành Thí.
"Tự làm tự chịu. Hơi đâu mà lo lắng!", Kiều Tiên lạnh giọng cười độc ác nói.
"Vậy để chúng ta bỏ ngươi một mình xem thử ngươi có tìm được bọn ta hay không?", cửu công chúa cảm thấy vô cùng chướng mắt liền đứng dậy dạy bảo.
"Đừng nghĩ rằng thực lực cao mà tự mãng. Nàng ta có thể bóp ngươi ra bã còn không chừng.", Tùng Tư Dương ngồi thêm dầu vào lửa.
Kiều Tiên tức giận định tách ra đi riêng nhưng suy nghĩ đó bị đánh đổ.
Người của học viện Hà Hoàng kéo người đợi ngay đằng sau mà chuẩn bị động thủ.
"Xem ra vị khách không mời của chúng ta tới rồi.", mọi người liền khẩn trương cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu với khí sắc vô cùng nghiêm trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook