Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên
-
Chương 24: Đệ tử nội viện muốn dạy ta một bài học?
Mặc Chi dẫn theo các vị sư huynh, sư tỷ của mình rời khỏi phủ.
Trên đường đi, một đội ngũ trai tài gái sắc đi qua tỏa ánh hào quang chói mắt làm cho bao con người mê muội.
Trên một tầng lầu.
Một đám người ngồi ăn nhìn ra cánh cửa sổ. Một cô gái mặc đồng phục màu vàng nở nụ cười khinh thường vừa uống rượu vừa nói.
"Nghe nói tên mặt nạ quỷ kia được đích thân ngũ trưởng lão vác trên vai trở về.", "Thì sao chứ! Thực lực chắc cũng không ra gì.", một nam nhân ăn mặc đồng phục màu cam thêu hoa lòe loẹt giọng chua lè cũng nhìn ra mà tỏ vẻ khinh thường.
"Hai người các ngươi coi thường người khác, có ngày chuốt lấy quả đắng!", một nam nhân thân hắc y bước xuống lầu vẻ mặt sắt lạnh.
"Tên Tư Đồ Mặc Dương đó bị gì vậy chứ! Hắn nói như vậy ta càng muốn dạy cho tên mặt nạ quỷ kia một bài học.", cô gái tóc dài ngang lưng mặc ly ngang bướng đáp lại.
"Được rồi Kiều Tiên tỷ, chúng ta thân là đệ tử nội viện. Sao có thể thua một kẻ mới nhập học được!", cô gái vừa nói là Thuyên Tiểu Kiều, xuất thân quý tộc cha là em trai của hoàng đế.
"Nga! Vậy chút nữa ta sẽ được xem kịch vui!", nam nhân này tên Thuyên Tình Họa, con trai của một quý phi. Xuất thân cao quý.
"Chờ xem ta dạy dỗ đám người đó như thế nào!", Cô gái cười kiêu ngạo vừa rồi là Kiều Tiên, cháu gái của vị quý nhân kia cũng là mẹ của Thuyên Tình Họa.
Vì cả ba đều là con cháu hoàng thất nên không ai có thể đắc tội với ba người bọn họ.
Một đoàn người trai tài gái sắc, thực lực cao cường. Hơn hết họ không phải là đệ tử ngoại viện hay nội viện rắc rối như bốn vị kia.
Đứng hai bên đường hầu hết là các cô nương say đắm vẻ đẹp của Mặc Chi và đám sư huynh vô cùng đào hoa.
Đám cô nương cứ chen chúc reo hò Mặc Chi. Một cô nương bị đẩy ngã ra đường. Đầu gối bị chảy máu, tay trầy trụa. Cô nương lúng túng không biết làm sao liền có một thân ảnh tiến tới gần chữa trị vết thương cho cô.
"Là cô/ ngươi!" Cả hai người đều bất ngờ vì gặp gỡ lại nhau trong hoàn cảnh này.
"Là cô gái lần trước làm ta tốn một bình dược đây mà!", Mặc Chi nói đùa để làm cho cô nương kia không chú ý mà chữa trị vết thương.
"A! Mặc Chi, ở đây, ở đây.", Mặc Chi nghe một tiếng gọi quen thuộc. Vương Tú Lệ đứng ở trên một tầng lầu vẫy tay gọi.
"Ta lên ngay!", Mặc Chi đỡ cô nương kia đứng dậy. "Mấy sư huynh, sư tỷ có việc gì thì cứ đi trước! Ta sẽ tới sau.", "Ừ!", đám người định đi thì Mặc Chi tự dưng kéo ông tay áo của Du Huỳnh nói nhỏ: "Huynh kêu hai vị giám thị tới đây giúp muội!", "Hả, ừ.", Du Huỳnh rẽ sang một hướng khác.
Cô nương ngại ngùng đáp: "Ta tên Đường Tiểu Yến, ngươi là?", Mặc Chi cười nhẹ đáp lại.
"Mặc Chi!"
Mặc Chi định rời đi để đi tới lầu ăn nơi mà bọn Vương Tú Lệ đang chờ thì rắc rối kéo tới.
Một kim châm từ đâu xông tới tấn công về phía Mặc Chi nhưng nàng đã vô hiệu hóa nó, mặc kệ ai đó làm nàng cũng không quan tâm và tiếp tục đi.
"Đâu có đễ cho ngươi như vậy!", một loạt những thanh kiếm mang nọc độc sắt nhọn bắn về phía nàng.
Mặc Chi không để tâm dùng tay áo phất một cái nhẹ làm những mũi tên đổi hướng ngược lại.
"Trò con nít!", Mặc Chi cười lạnh nhạt không them để tâm. Trước mặt nàng lại xuất hiện ba thân ảnh làm cho đám đông sợ hãi và bị thương.
"Coi như là ngươi may đi! Tiếp chiêu này của ta xem!", Thuyên Tiểu Kiều cầm trường kiếm đâm thẳng tới ngực của Mặc Chi.
Thanh kiếm đâm qua quạt trúc làm vẻ mặt của Mặc Chi hơi tiếc nuối.
"Ngươi quá chậm, hơn nữa còn làm hư quạt tốn hai kim tệ ta mua được, giờ rách lỗ một lỗ như vậy trông thật mất giá!", Mặc Chi thương tiếc cây quạt rồi cất vào trong nhẫn không gian.
"Đừng khinh người quá đáng!", Kiều Tiên tức giận Thuyên Tiểu Kiều làm không nên chuyện liền lập tức xông tới.
"Nga! Bà thím này còn ra tay độc ác hơn bà cô hồi nãy nữa.", Mặc Chi lười tiếp chiêu chỉ nghiêng người tránh né.
"Ta như vầy mà ngươi dám nói là bà thím! Hôm nay ta phải giết ngươi!", Kiều Tiên lửa giận bùng bùng bắt đầu phóng kim châm khắp nơi.
"Này! Đánh mình ta thôi, họ đâu có kiên quan. À mà ta có đắc tội gì với các người mà đồng loạt đánh ta!", Mặc Chi giả vờ thơ ngây không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hai người các ngươi không tính chừa chỗ cho ta à?", Thuyên Tình Họa phóng hỏa diễm nở nụ cười vô cùng đáng ghét.
"Tên này là nhân yêu? Lòe loẹt như một con khổng tước!", Huyền Ly cảm thán mức độ ẻo lả của Thuyên Tình Họa.
"Ghê thặc! Giọng nói chua lè một cách không chấp nhận được. Thực lực cho tám, còn lại thì tương xứng với con zero.", Mặc Chi cảm thấy ớn lạnh với nhân yêu Thuyên Tình Họa.
Mặc Chi di chuyển với tốc độ hoa cả mắt làm cho ba người kia phóng trượt, đồ vật gần đấy bị hư hại khá nhiều. Cùng lúc ấy hai vị giám thị đi tới, hai huynh muội Vương Tú Lệ xuống lầu.
"Đây là do ai phá!", giám thị La Thuần âm u một làn khói đen. Cả đám đông tỏ vẻ chán ghét chỉ về phía ba người Kiều Tiên.
"Các ngươi đừng có hồ đồ, dám nói láo ta sẽ không tha cho các ngươi!", Thuyên Tiểu Kiều tức giận quát ầm lên.
"Nga! Không phải là đệ tử nội viện Tiểu Kiều sư tỷ sao?", Vương Nhất Hào vẻ mặt hơi châm biếm.
"Ngươi!", Thuyên Tiểu Kiều cứng họng muốn xông tới bóp cổ Vương Nhất Hào nhưng bị Mặc Chi ánh mắt vô tình nắm chặc tay.
"Ngươi buông ra!", Kiều Tiên thấy tình hình không ổn liền ra sức nhắc nhở.
"Đụng tới ta chứ đừng đụng tới người bên cạnh ta! Phải không Tiểu Kiều tỷ?", Mặc Chi lướt qua Thuyên Tiểu Kiều một cách nhẹ nhàng.
Ngoài mặt thì vẫn tươi cười nhưng bên trong lời nói thì tỏa sát khí nặng nề.
"Nga! Nếu tính hết chi phí thiệt hại thì chắc cũng khoảng hai trăm ba mươi lăm kim tệ lẻ năm mươi ngân tệ.",
Đây là lúc mà thánh chặc chém trổ tài tính toán. "Phí tổn thất tinh thần thêm hai trăm kim tệ chia đều cho mọi người bị ba vị đây làm cho bị thương. À cộng thêm cây quạt quý của ta bị Tiểu Kiều bà cô kia đâm một lỗ to làm nó mất giá khoảng năm mươi hai kim tệ lẻ mười đồng tệ."
Với cách tính toán này của Mặc Chi làm cho mọi người ở đây sa mạc hạn hán lời. Đây là lần đầu tiên có người dám chắc chém quý tộc trước mặt đông người như vậy.
Trên đường đi, một đội ngũ trai tài gái sắc đi qua tỏa ánh hào quang chói mắt làm cho bao con người mê muội.
Trên một tầng lầu.
Một đám người ngồi ăn nhìn ra cánh cửa sổ. Một cô gái mặc đồng phục màu vàng nở nụ cười khinh thường vừa uống rượu vừa nói.
"Nghe nói tên mặt nạ quỷ kia được đích thân ngũ trưởng lão vác trên vai trở về.", "Thì sao chứ! Thực lực chắc cũng không ra gì.", một nam nhân ăn mặc đồng phục màu cam thêu hoa lòe loẹt giọng chua lè cũng nhìn ra mà tỏ vẻ khinh thường.
"Hai người các ngươi coi thường người khác, có ngày chuốt lấy quả đắng!", một nam nhân thân hắc y bước xuống lầu vẻ mặt sắt lạnh.
"Tên Tư Đồ Mặc Dương đó bị gì vậy chứ! Hắn nói như vậy ta càng muốn dạy cho tên mặt nạ quỷ kia một bài học.", cô gái tóc dài ngang lưng mặc ly ngang bướng đáp lại.
"Được rồi Kiều Tiên tỷ, chúng ta thân là đệ tử nội viện. Sao có thể thua một kẻ mới nhập học được!", cô gái vừa nói là Thuyên Tiểu Kiều, xuất thân quý tộc cha là em trai của hoàng đế.
"Nga! Vậy chút nữa ta sẽ được xem kịch vui!", nam nhân này tên Thuyên Tình Họa, con trai của một quý phi. Xuất thân cao quý.
"Chờ xem ta dạy dỗ đám người đó như thế nào!", Cô gái cười kiêu ngạo vừa rồi là Kiều Tiên, cháu gái của vị quý nhân kia cũng là mẹ của Thuyên Tình Họa.
Vì cả ba đều là con cháu hoàng thất nên không ai có thể đắc tội với ba người bọn họ.
Một đoàn người trai tài gái sắc, thực lực cao cường. Hơn hết họ không phải là đệ tử ngoại viện hay nội viện rắc rối như bốn vị kia.
Đứng hai bên đường hầu hết là các cô nương say đắm vẻ đẹp của Mặc Chi và đám sư huynh vô cùng đào hoa.
Đám cô nương cứ chen chúc reo hò Mặc Chi. Một cô nương bị đẩy ngã ra đường. Đầu gối bị chảy máu, tay trầy trụa. Cô nương lúng túng không biết làm sao liền có một thân ảnh tiến tới gần chữa trị vết thương cho cô.
"Là cô/ ngươi!" Cả hai người đều bất ngờ vì gặp gỡ lại nhau trong hoàn cảnh này.
"Là cô gái lần trước làm ta tốn một bình dược đây mà!", Mặc Chi nói đùa để làm cho cô nương kia không chú ý mà chữa trị vết thương.
"A! Mặc Chi, ở đây, ở đây.", Mặc Chi nghe một tiếng gọi quen thuộc. Vương Tú Lệ đứng ở trên một tầng lầu vẫy tay gọi.
"Ta lên ngay!", Mặc Chi đỡ cô nương kia đứng dậy. "Mấy sư huynh, sư tỷ có việc gì thì cứ đi trước! Ta sẽ tới sau.", "Ừ!", đám người định đi thì Mặc Chi tự dưng kéo ông tay áo của Du Huỳnh nói nhỏ: "Huynh kêu hai vị giám thị tới đây giúp muội!", "Hả, ừ.", Du Huỳnh rẽ sang một hướng khác.
Cô nương ngại ngùng đáp: "Ta tên Đường Tiểu Yến, ngươi là?", Mặc Chi cười nhẹ đáp lại.
"Mặc Chi!"
Mặc Chi định rời đi để đi tới lầu ăn nơi mà bọn Vương Tú Lệ đang chờ thì rắc rối kéo tới.
Một kim châm từ đâu xông tới tấn công về phía Mặc Chi nhưng nàng đã vô hiệu hóa nó, mặc kệ ai đó làm nàng cũng không quan tâm và tiếp tục đi.
"Đâu có đễ cho ngươi như vậy!", một loạt những thanh kiếm mang nọc độc sắt nhọn bắn về phía nàng.
Mặc Chi không để tâm dùng tay áo phất một cái nhẹ làm những mũi tên đổi hướng ngược lại.
"Trò con nít!", Mặc Chi cười lạnh nhạt không them để tâm. Trước mặt nàng lại xuất hiện ba thân ảnh làm cho đám đông sợ hãi và bị thương.
"Coi như là ngươi may đi! Tiếp chiêu này của ta xem!", Thuyên Tiểu Kiều cầm trường kiếm đâm thẳng tới ngực của Mặc Chi.
Thanh kiếm đâm qua quạt trúc làm vẻ mặt của Mặc Chi hơi tiếc nuối.
"Ngươi quá chậm, hơn nữa còn làm hư quạt tốn hai kim tệ ta mua được, giờ rách lỗ một lỗ như vậy trông thật mất giá!", Mặc Chi thương tiếc cây quạt rồi cất vào trong nhẫn không gian.
"Đừng khinh người quá đáng!", Kiều Tiên tức giận Thuyên Tiểu Kiều làm không nên chuyện liền lập tức xông tới.
"Nga! Bà thím này còn ra tay độc ác hơn bà cô hồi nãy nữa.", Mặc Chi lười tiếp chiêu chỉ nghiêng người tránh né.
"Ta như vầy mà ngươi dám nói là bà thím! Hôm nay ta phải giết ngươi!", Kiều Tiên lửa giận bùng bùng bắt đầu phóng kim châm khắp nơi.
"Này! Đánh mình ta thôi, họ đâu có kiên quan. À mà ta có đắc tội gì với các người mà đồng loạt đánh ta!", Mặc Chi giả vờ thơ ngây không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hai người các ngươi không tính chừa chỗ cho ta à?", Thuyên Tình Họa phóng hỏa diễm nở nụ cười vô cùng đáng ghét.
"Tên này là nhân yêu? Lòe loẹt như một con khổng tước!", Huyền Ly cảm thán mức độ ẻo lả của Thuyên Tình Họa.
"Ghê thặc! Giọng nói chua lè một cách không chấp nhận được. Thực lực cho tám, còn lại thì tương xứng với con zero.", Mặc Chi cảm thấy ớn lạnh với nhân yêu Thuyên Tình Họa.
Mặc Chi di chuyển với tốc độ hoa cả mắt làm cho ba người kia phóng trượt, đồ vật gần đấy bị hư hại khá nhiều. Cùng lúc ấy hai vị giám thị đi tới, hai huynh muội Vương Tú Lệ xuống lầu.
"Đây là do ai phá!", giám thị La Thuần âm u một làn khói đen. Cả đám đông tỏ vẻ chán ghét chỉ về phía ba người Kiều Tiên.
"Các ngươi đừng có hồ đồ, dám nói láo ta sẽ không tha cho các ngươi!", Thuyên Tiểu Kiều tức giận quát ầm lên.
"Nga! Không phải là đệ tử nội viện Tiểu Kiều sư tỷ sao?", Vương Nhất Hào vẻ mặt hơi châm biếm.
"Ngươi!", Thuyên Tiểu Kiều cứng họng muốn xông tới bóp cổ Vương Nhất Hào nhưng bị Mặc Chi ánh mắt vô tình nắm chặc tay.
"Ngươi buông ra!", Kiều Tiên thấy tình hình không ổn liền ra sức nhắc nhở.
"Đụng tới ta chứ đừng đụng tới người bên cạnh ta! Phải không Tiểu Kiều tỷ?", Mặc Chi lướt qua Thuyên Tiểu Kiều một cách nhẹ nhàng.
Ngoài mặt thì vẫn tươi cười nhưng bên trong lời nói thì tỏa sát khí nặng nề.
"Nga! Nếu tính hết chi phí thiệt hại thì chắc cũng khoảng hai trăm ba mươi lăm kim tệ lẻ năm mươi ngân tệ.",
Đây là lúc mà thánh chặc chém trổ tài tính toán. "Phí tổn thất tinh thần thêm hai trăm kim tệ chia đều cho mọi người bị ba vị đây làm cho bị thương. À cộng thêm cây quạt quý của ta bị Tiểu Kiều bà cô kia đâm một lỗ to làm nó mất giá khoảng năm mươi hai kim tệ lẻ mười đồng tệ."
Với cách tính toán này của Mặc Chi làm cho mọi người ở đây sa mạc hạn hán lời. Đây là lần đầu tiên có người dám chắc chém quý tộc trước mặt đông người như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook