Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương
-
Chương 48: Hắn từ bỏ ngọc hoàn
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
A Mao cầm trong tay khối ngọc ấm áp, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Tạ Thời Quyết rất khó xem. "Điện hạ, điện hạ ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết tự quyết định, "Nhất định phải đưa cho hắn. Nếu... nếu hắn không muốn, cũng không cần phải trả lại cho ta, để hắn ném đi."
Cả tâm hắn cũng vậy, cứ ném đi.
A Mao ngơ ngác nhìn đối phương nhảy lên rào tường, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm Đoạn Hành Dư hồi phủ đã là buổi tối, Lục Minh Chiêu đi theo hắn tới Hầu phủ, chuẩn bị lát nữa đến Ly cư tìm Lạc Hà cô nương.
A Mao cả một buổi trưa đối đãi với noãn ngọc như trân bảo, thấy Đoạn Hành Dư về nhà liền vội vàng giao cho hắn, một khắc cũng không dám chậm trễ.
"Đây là cái gì?" Noãn ngọc dưới ánh nến lộ vẻ yêu dã, là một loại màu đỏ tự nhiên.
A Mao thực gấp, lại không nói nên lời đây là vật gì. Lục Minh Chiêu vừa thấy lập tức nhận ra.
"Đây không phải ngọc khuynh tâm sao?" Lục Minh Chiêu cũng không dám chạm vào, nó không giống những khối ngọc bình thường khác.
"Ngọc khuynh tâm?"
"Ngọc này khó có được." Ánh mắt Lục Minh Chiêu tràn đầy hâm mộ, "Ngươi biết tòa chùa Huyền Cổ ở vùng ngoại ô không? Đấy là chùa cầu nhân duyên linh nhất, ở đó có một vị đại sư tu hành trong núi, mỗi năm Tết Thượng Tị mới xuống dưới một chuyến, nên noãn ngọc này cũng chỉ có thể mỗi năm chế tác một lần."
"Cần phải lấy máu đầu tim, hòa tan vào bên trong noãn ngọc, chế thành huyết ngọc." Hắn nhìn noãn ngọc trong tay Đoạn Hành Dư, "Khối ngọc này được làm thật đều. Truyền thuyết nói rằng khối ngọc càng đều càng biểu hiện được tình yêu chân thành tha thiết của người này."
Xem ra đã dùng không ít máu.
"Bất quá người làm mỗi năm cũng rất ít, bởi vì một người cả đời chỉ có thể làm một cái, chỉ có người nhận định sẽ đi cùng nhau suốt đời mới được nhận ngọc khuynh tâm. Hơn nữa truyền thuyết còn nói nếu họ chẳng may tặng cho người không có tình cảm với đối phương, vậy trừ khi người tặng ngọc đã chết tâm, ngọc sẽ tiếp tục hấp thu máu họ, cho đến khi người đó bị hút khô máu. Vậy mà có nữ tử làm được thế này, Tiểu Dư thật có phúc."
Đoạn Hành Dư nghe được liền sửng sốt, đối người thờ phụng khoa học như hắn cảm thấy lời này thật bậy bạ. Hắn trầm khuôn mặt, nhìn về phía A Mao.
A Mao nghe không hiểu, "Nhưng mà đây không phải nữ tử đưa, là Cửu... Ngọc vương điện hạ, hắn nói ta nhất định phải giao tận tay công tử, còn nói..."
Lục Minh Chiêu mở to hai mắt nhìn, Đoạn Hành Dư gấp đến độ thúc giục y, "Nói cái gì?"
"Nói nếu công tử không cần, cũng đừng trả lại hắn, cứ ném đi."
"Cái gì?" Lục Minh Chiêu nghe xong liền cảm thấy đau lòng, ngọc khuynh tâm sao cứ nói ném là có thể ném, Ngọc vương cũng quá cứng rắn rồi.
Đoạn Hành Dư nắm chặt noãn ngọc, chạy ra ngoài.
"Hành Dư, Hành Dư ngươi đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi ngươi muốn đi đâu?" Lục Minh Chiêu một bên đuổi theo hắn, một bên duỗi tay bắt lấy đối phương.
Đoạn Hành Dư hất tay y ra, không dừng lại bước chân, "Chùa Huyền Cổ."
"Ngươi đi chỗ đó làm gì? Ngọc đã làm ra thì không có cách tiêu hủy, hút máu gì đó cũng chỉ là truyền thuyết, không biết là thật hay giả, hẳn là... Hẳn là không có việc gì đâu."
"Không phải tiêu hủy. Ta cũng muốn làm ngọc khuynh tâm."
"Này? Chỉ sợ là không kịp, mặt trời xuống núi thì đại sư cũng đã rời đi rồi."
Đoạn Hành Dư dừng bước chân lại.
Cuối cùng họ vẫn đi ngoại ô một chuyến, nhưng lại thành ra công dã tràng.
Khi trở lại Hầu phủ, đêm đã khuya, sức lực trên người Đoạn Hành Dư như bị rút cạn, hắn ngồi lên ghế, nhìn huyết ngọc phát ngốc.
"Nếu ngươi đã tiếp nhận, đương nhiên Ngọc vương sẽ vô cùng cao hứng, tội gì lại muốn tự lăn lộn bản thân, đi tặng thêm một khối ngọc giống nhau?"
Đoạn Hành Dư cảm thấy tim cứ đau từng trận từng trận một, chuyện đến bây giờ, hắn sao có thể tiếp tục nghi ngờ chân tình của người đã đối đãi với hắn thật lòng thế này?
Là phải vô lực thế nào, mới có thể ngốc nghếch tin tưởng loại đồ vật hư vô mờ mịt này.
Những băn khoăn cùng khó hiểu như từng lưỡi dao, trước đây đâm vào ngực người kia, hiện tại cũng đã đâm đến ngực hắn.
"Đây là ta nên cho hắn."
Cảm tình vốn dĩ không ai thiếu ai, ai nên ai không, chỉ là đối với Đoạn Hành Dư mà nói, chuyện này lại không giống nhau.
Tạ Thời Quyết đã cho hắn quá nhiều thứ, từ nhỏ đến lớn, thoạt nhìn là một bên tình nguyện, là cả sự chấp nhất cùng kiên trì, đều tràn ngập chân tình của hắn.
Còn thứ hắn có thể cho, bất quá cũng chỉ là một viên ngọc cùng tấm chân tình tha thiết giống y.
Lục Minh Chiêu ở trong phòng không ngừng đi lại, thoạt nhìn so với hắn còn bực bội hơn, "A!"
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, "Năm nay là năm nhuận, tháng sau! Tháng sau còn có một lần ngày ba tháng ba nữa!"
Đôi mắt Đoạn Hành Dư lập tức sáng lên.
Hôm sau, Đoạn Hành Dư đã sớm xuất phát, mang theo một đống thuốc khép miệng vết thương cùng thuốc khử trùng, đi đến Vương phủ.
Vừa mới xuống xe ngựa, hắn đã bị người cản lại.
"Công tử xin dừng bước, Vương phủ không thể tùy ý tiến vào." Một thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi mặt không biểu tình, ngữ khí lại chân thật đáng tin.
"Ta là... Đoạn Hành Dư, làm phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng."
Hắn ở Vương phủ mấy lần, cũng chưa thấy qua người này.
"Ta biết." Ngữ khí của thiếu niên xa cách, "Thân thể Vương gia có bệnh nhẹ, ai tới đều không gặp, mời Đoạn nhị công tử trở về đi."
Đoạn Hành Dư hơi hơi nhíu mày, nắm chặt lấy tay nải, "Hắn có ổn không?"
Thiếu niên biểu hiện dầu muối không ăn, "Không nhọc công tử lo lắng, thái y trong Vương phủ chắc chắn sẽ chăm sóc cho Vương gia thật tốt."
Đoạn Hành Dư biết bản thân đã quá nóng vội, hắn thoáng bình tĩnh một chút, đem tay nải đưa đối phương, "Đây là một ít kim sang dược, làm phiền ngươi mang vào đưa cho... Vương gia."
Người trước mặt tựa hồ cười một chút, "Công tử cảm thấy thuốc trong Vương phủ sẽ kém Hầu phủ?"
Tay Đoạn Hành Dư khựng lại, đúng vậy, mọi thứ của y đều tốt cả, bản thân mình có thể cho y được cái gì.
"Được rồi." Đoạn Hành Dư không kiên trì nữa, "Vẫn nhờ tiểu huynh đệ chịu khó thông báo một tiếng, nếu Vương gia bằng lòng gặp ta, ta..."
"Vương gia không muốn gặp ngươi, mời trở về."
Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút vô lực, nhưng cũng không uể oải.
Ngày thứ ba, hắn làm đào hoa tô, mang theo đến Vương phủ, kết quả lại bị người làm châm chọc mỉa mai một phen. Liên tiếp mấy ngày liền, người đi ra đều là thiếu niên kia, hắn không thấy được Tiểu Đình, ngay cả Vệ Linh cũng không ra được một lần, hắn liền không có biện pháp biết được tình hình gần đây của Tạ Thời Quyết.
Hắn vẫn dậy sớm làm đào hoa tô mỗi ngày, mang theo điểm tâm còn nóng hổi đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng trước sau vẫn không thể đi vào.
Cứ như vậy gần một tháng, trước ba tháng ba một ngày, hắn mới từ Vương phủ trở về, mang theo đào hoa tô còn nguyên, hắn chưa vào cửa, đã nghe nói có Thái Tử điện hạ tới.
Thái Tử đã lâu không xuất cung, lúc này tự mình đến Hầu phủ, lại không phải vì chuyện triều đình.
Sắc mặt hắn không tốt, nghe nói Đoạn Hành Dư không ở trong phủ, liền ngồi chờ hắn. Trên dưới Hầu phủ đều bị bao bọc bởi một tầng không khí nghiêm trọng, Hầu gia lại càng khẩn trương, tháng trước vì Đoạn Hành Dư không chịu thành thân, ông đã phát hỏa một trận, nhưng nhi tử mềm cứng đều vẫn không ăn, khiến ông tức giận không nhẹ, đã lâu rồi ông chưa xem qua hắn.
Không biết lần này hắn làm ra tai họa gì rồi.
Đoạn Hành Dư vừa vào cửa, Thái Tử liền đứng lên, nói muốn vào phòng hắn nói chuyện.
Thái Tử đến đây tìm riêng hắn, Đoạn Hành Dư biết hẳn là vì Tạ Thời Quyết.
Mang theo Thái Tử đến phòng của chính mình, đã lâu hắn chưa thấy được người nọ, trong lòng Đoạn Hành Dư không có khả năng không nóng nảy, "Hắn thế nào?"
Thái Tử nhìn hắn, có thể nhìn ra lo lắng của đối phương không phải giả vờ, cuối cùng thở dài, "Ngươi thật là... khiến người ta không có biện pháp giận dữ với ngươi."
"Mẫu hậu đã triệu hắn vào cung vài lần, hắn đều thoái thác có việc, mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn nên không để ý, gần đây rảnh rỗi liền đi nhìn hắn một cái, mới biết được hắn đã nằm trên giường một tháng."
Đoạn Hành Dư nắm tay thành quyền, khóe miệng nhấp một đường thẳng tắp.
Thái Tử hít một hơi thật sâu, cảnh tượng hôm qua hắn cũng không muốn nhớ lại, nhưng cứ nhắm mắt thì nó lại hiện rõ ra trước mắt. Đệ đệ khí phách hăng hái của hắn, thế mà lại trở nên uể oải mệt mỏi như thế.
Từ nhỏ Tạ Thời Quyết đã không thích nói chuyện, cảm xúc thời thời khắc khắc đều có thể thay đổi, thế nhưng tất cả đều có quan hệ đến Đoạn nhị công tử.
Thái Tử nhấp nhẹ một ngụm trà, tâm tình hơi chút bình phục, "Từ nhỏ hắn đã luôn muốn thân cận với ngươi, cũng không biết vì sao, thời điểm lần đầu tiên đến Hầu phủ ta còn tưởng hắn sẽ cảm thấy không thú vị, chẳng ngờ tới sau đó hắn còn muốn theo ta đi đến đây, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn vui vẻ như vậy, rốt cuộc cũng giống hài tử bảy tuổi."
Thái Tử nhẹ nhàng lắc đầu, than đệ đệ ngốc của mình từ nhỏ đã biết si tình như vậy, "Lần đầu tiên hắn muốn tặng đồ cho người khác, ta đã rất kinh ngạc, hắn vậy mà có thể tìm được bạn chơi cùng ở Hầu phủ. Sau đó hắn lại ôm theo một rương đồ chơi, thời điểm ngồi trên xe ngựa cũng không bỏ xuống, coi như bảo bối mà ôm. Ta thấy hắn ôm lâu sợ hắn sẽ mệt, muốn giúp hắn giữ trong chốc lát, hắn cũng không chịu buông tay, nói rằng nhất định phải tự ôm, giữ gìn cho ngươi. Chỉ là..."
Đoạn Hành Dư nhớ lại dòng hồi ức đối phương kể, chỉ là hắn nhìn cũng chưa nhìn, liền nói thẳng không cần.
Hắn đột nhiên thấy rõ được bản thân tốt xấu thế nào.
"Tiểu hài nhi bị cự tuyệt cũng không khóc trước mặt ngươi đâu, chỉ là trên đường hồi cung hắn liền ghé vào lòng ta khóc, thời điểm ăn cơm cũng khóc, đi ngủ cũng khóc. Khi đó mẫu hậu cực kỳ đau lòng, nàng đã tìm thật nhiều thế tử cùng quận chúa cùng tuổi tiến cung chơi với hắn, nhưng hắn đều không cần, đem người đuổi ra ngoài hết. Hắn nói với ta ngươi không muốn chơi cùng hắn, liền tự mình tránh ở trong cung, vừa khóc vừa tìm trân bảo khác, hắn nói muốn tìm đồ chơi khác đưa ngươi."
Đoạn Hành Dư tưởng tượng bộ dáng đáng thương của túi khóc nhỏ, trong lòng bỗng thấy khó chịu. Khi đó hắn chỉ nghĩ đến việc trở về, căn bản không quá để ý cảm thụ của người xung quanh.
"Sau đó ta lại tìm cửu liên hoàn cho hắn, thời điểm trở về hắn thực vui vẻ, kể với ta rằng ngươi cuối cùng cũng chấp nhận để ý đến hắn. Khi đó hắn cũng sẽ khóc sẽ cười, nhưng không còn giống với trước đây." Thái Tử không tiếp tục nói tình hình gần đây của Tạ Thời Quyết, hắn không muốn để Đoạn Hành Dư cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, "Chỉ là ngươi không thay đổi."
Thái Tử nhìn hắn thật sâu, "Từ đầu đến cuối ngươi đều cự tuyệt hắn."
Đoạn Hành Dư không nói nên lời. Hắn muốn nói hắn cũng là người, hắn cũng có tâm, nhân tâm đều sẽ thay đổi, hắn cũng thay đổi...
Việc này truyền đến tai Hoàng Hậu, nàng vừa đau lòng vừa giận dữ, nói thẳng muốn đem nhị công tử không biết điều của Đoạn Hầu gia trói lại đây, dỗ nhi tử vui vẻ.
Thái Tử biết như vậy cũng không thể chân chính làm đệ đệ vui vẻ.
Thái Tử lấy ra một khối ngọc hoàn trong lồng ngực, giao cho Đoạn Hành Dư.
Đoạn Hành Dư tiếp nhận ngọc hoàn, cảm giác tim bị người hung hăng nắm chặt, trước đây tìm y nhiều lần như vậy y đều không muốn gặp hắn, lần này... y thật sự từ bỏ?
Hắn ngẩn người.
"Đây là của ngươi, hắn để ta mang đến cho ngươi." Thái Tử chỉ bình đạm tự thuật lại, "Còn ngọc quyết của hắn, ta muốn thay hắn lầy về."
A Mao cầm trong tay khối ngọc ấm áp, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Tạ Thời Quyết rất khó xem. "Điện hạ, điện hạ ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết tự quyết định, "Nhất định phải đưa cho hắn. Nếu... nếu hắn không muốn, cũng không cần phải trả lại cho ta, để hắn ném đi."
Cả tâm hắn cũng vậy, cứ ném đi.
A Mao ngơ ngác nhìn đối phương nhảy lên rào tường, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm Đoạn Hành Dư hồi phủ đã là buổi tối, Lục Minh Chiêu đi theo hắn tới Hầu phủ, chuẩn bị lát nữa đến Ly cư tìm Lạc Hà cô nương.
A Mao cả một buổi trưa đối đãi với noãn ngọc như trân bảo, thấy Đoạn Hành Dư về nhà liền vội vàng giao cho hắn, một khắc cũng không dám chậm trễ.
"Đây là cái gì?" Noãn ngọc dưới ánh nến lộ vẻ yêu dã, là một loại màu đỏ tự nhiên.
A Mao thực gấp, lại không nói nên lời đây là vật gì. Lục Minh Chiêu vừa thấy lập tức nhận ra.
"Đây không phải ngọc khuynh tâm sao?" Lục Minh Chiêu cũng không dám chạm vào, nó không giống những khối ngọc bình thường khác.
"Ngọc khuynh tâm?"
"Ngọc này khó có được." Ánh mắt Lục Minh Chiêu tràn đầy hâm mộ, "Ngươi biết tòa chùa Huyền Cổ ở vùng ngoại ô không? Đấy là chùa cầu nhân duyên linh nhất, ở đó có một vị đại sư tu hành trong núi, mỗi năm Tết Thượng Tị mới xuống dưới một chuyến, nên noãn ngọc này cũng chỉ có thể mỗi năm chế tác một lần."
"Cần phải lấy máu đầu tim, hòa tan vào bên trong noãn ngọc, chế thành huyết ngọc." Hắn nhìn noãn ngọc trong tay Đoạn Hành Dư, "Khối ngọc này được làm thật đều. Truyền thuyết nói rằng khối ngọc càng đều càng biểu hiện được tình yêu chân thành tha thiết của người này."
Xem ra đã dùng không ít máu.
"Bất quá người làm mỗi năm cũng rất ít, bởi vì một người cả đời chỉ có thể làm một cái, chỉ có người nhận định sẽ đi cùng nhau suốt đời mới được nhận ngọc khuynh tâm. Hơn nữa truyền thuyết còn nói nếu họ chẳng may tặng cho người không có tình cảm với đối phương, vậy trừ khi người tặng ngọc đã chết tâm, ngọc sẽ tiếp tục hấp thu máu họ, cho đến khi người đó bị hút khô máu. Vậy mà có nữ tử làm được thế này, Tiểu Dư thật có phúc."
Đoạn Hành Dư nghe được liền sửng sốt, đối người thờ phụng khoa học như hắn cảm thấy lời này thật bậy bạ. Hắn trầm khuôn mặt, nhìn về phía A Mao.
A Mao nghe không hiểu, "Nhưng mà đây không phải nữ tử đưa, là Cửu... Ngọc vương điện hạ, hắn nói ta nhất định phải giao tận tay công tử, còn nói..."
Lục Minh Chiêu mở to hai mắt nhìn, Đoạn Hành Dư gấp đến độ thúc giục y, "Nói cái gì?"
"Nói nếu công tử không cần, cũng đừng trả lại hắn, cứ ném đi."
"Cái gì?" Lục Minh Chiêu nghe xong liền cảm thấy đau lòng, ngọc khuynh tâm sao cứ nói ném là có thể ném, Ngọc vương cũng quá cứng rắn rồi.
Đoạn Hành Dư nắm chặt noãn ngọc, chạy ra ngoài.
"Hành Dư, Hành Dư ngươi đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi ngươi muốn đi đâu?" Lục Minh Chiêu một bên đuổi theo hắn, một bên duỗi tay bắt lấy đối phương.
Đoạn Hành Dư hất tay y ra, không dừng lại bước chân, "Chùa Huyền Cổ."
"Ngươi đi chỗ đó làm gì? Ngọc đã làm ra thì không có cách tiêu hủy, hút máu gì đó cũng chỉ là truyền thuyết, không biết là thật hay giả, hẳn là... Hẳn là không có việc gì đâu."
"Không phải tiêu hủy. Ta cũng muốn làm ngọc khuynh tâm."
"Này? Chỉ sợ là không kịp, mặt trời xuống núi thì đại sư cũng đã rời đi rồi."
Đoạn Hành Dư dừng bước chân lại.
Cuối cùng họ vẫn đi ngoại ô một chuyến, nhưng lại thành ra công dã tràng.
Khi trở lại Hầu phủ, đêm đã khuya, sức lực trên người Đoạn Hành Dư như bị rút cạn, hắn ngồi lên ghế, nhìn huyết ngọc phát ngốc.
"Nếu ngươi đã tiếp nhận, đương nhiên Ngọc vương sẽ vô cùng cao hứng, tội gì lại muốn tự lăn lộn bản thân, đi tặng thêm một khối ngọc giống nhau?"
Đoạn Hành Dư cảm thấy tim cứ đau từng trận từng trận một, chuyện đến bây giờ, hắn sao có thể tiếp tục nghi ngờ chân tình của người đã đối đãi với hắn thật lòng thế này?
Là phải vô lực thế nào, mới có thể ngốc nghếch tin tưởng loại đồ vật hư vô mờ mịt này.
Những băn khoăn cùng khó hiểu như từng lưỡi dao, trước đây đâm vào ngực người kia, hiện tại cũng đã đâm đến ngực hắn.
"Đây là ta nên cho hắn."
Cảm tình vốn dĩ không ai thiếu ai, ai nên ai không, chỉ là đối với Đoạn Hành Dư mà nói, chuyện này lại không giống nhau.
Tạ Thời Quyết đã cho hắn quá nhiều thứ, từ nhỏ đến lớn, thoạt nhìn là một bên tình nguyện, là cả sự chấp nhất cùng kiên trì, đều tràn ngập chân tình của hắn.
Còn thứ hắn có thể cho, bất quá cũng chỉ là một viên ngọc cùng tấm chân tình tha thiết giống y.
Lục Minh Chiêu ở trong phòng không ngừng đi lại, thoạt nhìn so với hắn còn bực bội hơn, "A!"
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, "Năm nay là năm nhuận, tháng sau! Tháng sau còn có một lần ngày ba tháng ba nữa!"
Đôi mắt Đoạn Hành Dư lập tức sáng lên.
Hôm sau, Đoạn Hành Dư đã sớm xuất phát, mang theo một đống thuốc khép miệng vết thương cùng thuốc khử trùng, đi đến Vương phủ.
Vừa mới xuống xe ngựa, hắn đã bị người cản lại.
"Công tử xin dừng bước, Vương phủ không thể tùy ý tiến vào." Một thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi mặt không biểu tình, ngữ khí lại chân thật đáng tin.
"Ta là... Đoạn Hành Dư, làm phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng."
Hắn ở Vương phủ mấy lần, cũng chưa thấy qua người này.
"Ta biết." Ngữ khí của thiếu niên xa cách, "Thân thể Vương gia có bệnh nhẹ, ai tới đều không gặp, mời Đoạn nhị công tử trở về đi."
Đoạn Hành Dư hơi hơi nhíu mày, nắm chặt lấy tay nải, "Hắn có ổn không?"
Thiếu niên biểu hiện dầu muối không ăn, "Không nhọc công tử lo lắng, thái y trong Vương phủ chắc chắn sẽ chăm sóc cho Vương gia thật tốt."
Đoạn Hành Dư biết bản thân đã quá nóng vội, hắn thoáng bình tĩnh một chút, đem tay nải đưa đối phương, "Đây là một ít kim sang dược, làm phiền ngươi mang vào đưa cho... Vương gia."
Người trước mặt tựa hồ cười một chút, "Công tử cảm thấy thuốc trong Vương phủ sẽ kém Hầu phủ?"
Tay Đoạn Hành Dư khựng lại, đúng vậy, mọi thứ của y đều tốt cả, bản thân mình có thể cho y được cái gì.
"Được rồi." Đoạn Hành Dư không kiên trì nữa, "Vẫn nhờ tiểu huynh đệ chịu khó thông báo một tiếng, nếu Vương gia bằng lòng gặp ta, ta..."
"Vương gia không muốn gặp ngươi, mời trở về."
Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút vô lực, nhưng cũng không uể oải.
Ngày thứ ba, hắn làm đào hoa tô, mang theo đến Vương phủ, kết quả lại bị người làm châm chọc mỉa mai một phen. Liên tiếp mấy ngày liền, người đi ra đều là thiếu niên kia, hắn không thấy được Tiểu Đình, ngay cả Vệ Linh cũng không ra được một lần, hắn liền không có biện pháp biết được tình hình gần đây của Tạ Thời Quyết.
Hắn vẫn dậy sớm làm đào hoa tô mỗi ngày, mang theo điểm tâm còn nóng hổi đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng trước sau vẫn không thể đi vào.
Cứ như vậy gần một tháng, trước ba tháng ba một ngày, hắn mới từ Vương phủ trở về, mang theo đào hoa tô còn nguyên, hắn chưa vào cửa, đã nghe nói có Thái Tử điện hạ tới.
Thái Tử đã lâu không xuất cung, lúc này tự mình đến Hầu phủ, lại không phải vì chuyện triều đình.
Sắc mặt hắn không tốt, nghe nói Đoạn Hành Dư không ở trong phủ, liền ngồi chờ hắn. Trên dưới Hầu phủ đều bị bao bọc bởi một tầng không khí nghiêm trọng, Hầu gia lại càng khẩn trương, tháng trước vì Đoạn Hành Dư không chịu thành thân, ông đã phát hỏa một trận, nhưng nhi tử mềm cứng đều vẫn không ăn, khiến ông tức giận không nhẹ, đã lâu rồi ông chưa xem qua hắn.
Không biết lần này hắn làm ra tai họa gì rồi.
Đoạn Hành Dư vừa vào cửa, Thái Tử liền đứng lên, nói muốn vào phòng hắn nói chuyện.
Thái Tử đến đây tìm riêng hắn, Đoạn Hành Dư biết hẳn là vì Tạ Thời Quyết.
Mang theo Thái Tử đến phòng của chính mình, đã lâu hắn chưa thấy được người nọ, trong lòng Đoạn Hành Dư không có khả năng không nóng nảy, "Hắn thế nào?"
Thái Tử nhìn hắn, có thể nhìn ra lo lắng của đối phương không phải giả vờ, cuối cùng thở dài, "Ngươi thật là... khiến người ta không có biện pháp giận dữ với ngươi."
"Mẫu hậu đã triệu hắn vào cung vài lần, hắn đều thoái thác có việc, mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn nên không để ý, gần đây rảnh rỗi liền đi nhìn hắn một cái, mới biết được hắn đã nằm trên giường một tháng."
Đoạn Hành Dư nắm tay thành quyền, khóe miệng nhấp một đường thẳng tắp.
Thái Tử hít một hơi thật sâu, cảnh tượng hôm qua hắn cũng không muốn nhớ lại, nhưng cứ nhắm mắt thì nó lại hiện rõ ra trước mắt. Đệ đệ khí phách hăng hái của hắn, thế mà lại trở nên uể oải mệt mỏi như thế.
Từ nhỏ Tạ Thời Quyết đã không thích nói chuyện, cảm xúc thời thời khắc khắc đều có thể thay đổi, thế nhưng tất cả đều có quan hệ đến Đoạn nhị công tử.
Thái Tử nhấp nhẹ một ngụm trà, tâm tình hơi chút bình phục, "Từ nhỏ hắn đã luôn muốn thân cận với ngươi, cũng không biết vì sao, thời điểm lần đầu tiên đến Hầu phủ ta còn tưởng hắn sẽ cảm thấy không thú vị, chẳng ngờ tới sau đó hắn còn muốn theo ta đi đến đây, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn vui vẻ như vậy, rốt cuộc cũng giống hài tử bảy tuổi."
Thái Tử nhẹ nhàng lắc đầu, than đệ đệ ngốc của mình từ nhỏ đã biết si tình như vậy, "Lần đầu tiên hắn muốn tặng đồ cho người khác, ta đã rất kinh ngạc, hắn vậy mà có thể tìm được bạn chơi cùng ở Hầu phủ. Sau đó hắn lại ôm theo một rương đồ chơi, thời điểm ngồi trên xe ngựa cũng không bỏ xuống, coi như bảo bối mà ôm. Ta thấy hắn ôm lâu sợ hắn sẽ mệt, muốn giúp hắn giữ trong chốc lát, hắn cũng không chịu buông tay, nói rằng nhất định phải tự ôm, giữ gìn cho ngươi. Chỉ là..."
Đoạn Hành Dư nhớ lại dòng hồi ức đối phương kể, chỉ là hắn nhìn cũng chưa nhìn, liền nói thẳng không cần.
Hắn đột nhiên thấy rõ được bản thân tốt xấu thế nào.
"Tiểu hài nhi bị cự tuyệt cũng không khóc trước mặt ngươi đâu, chỉ là trên đường hồi cung hắn liền ghé vào lòng ta khóc, thời điểm ăn cơm cũng khóc, đi ngủ cũng khóc. Khi đó mẫu hậu cực kỳ đau lòng, nàng đã tìm thật nhiều thế tử cùng quận chúa cùng tuổi tiến cung chơi với hắn, nhưng hắn đều không cần, đem người đuổi ra ngoài hết. Hắn nói với ta ngươi không muốn chơi cùng hắn, liền tự mình tránh ở trong cung, vừa khóc vừa tìm trân bảo khác, hắn nói muốn tìm đồ chơi khác đưa ngươi."
Đoạn Hành Dư tưởng tượng bộ dáng đáng thương của túi khóc nhỏ, trong lòng bỗng thấy khó chịu. Khi đó hắn chỉ nghĩ đến việc trở về, căn bản không quá để ý cảm thụ của người xung quanh.
"Sau đó ta lại tìm cửu liên hoàn cho hắn, thời điểm trở về hắn thực vui vẻ, kể với ta rằng ngươi cuối cùng cũng chấp nhận để ý đến hắn. Khi đó hắn cũng sẽ khóc sẽ cười, nhưng không còn giống với trước đây." Thái Tử không tiếp tục nói tình hình gần đây của Tạ Thời Quyết, hắn không muốn để Đoạn Hành Dư cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, "Chỉ là ngươi không thay đổi."
Thái Tử nhìn hắn thật sâu, "Từ đầu đến cuối ngươi đều cự tuyệt hắn."
Đoạn Hành Dư không nói nên lời. Hắn muốn nói hắn cũng là người, hắn cũng có tâm, nhân tâm đều sẽ thay đổi, hắn cũng thay đổi...
Việc này truyền đến tai Hoàng Hậu, nàng vừa đau lòng vừa giận dữ, nói thẳng muốn đem nhị công tử không biết điều của Đoạn Hầu gia trói lại đây, dỗ nhi tử vui vẻ.
Thái Tử biết như vậy cũng không thể chân chính làm đệ đệ vui vẻ.
Thái Tử lấy ra một khối ngọc hoàn trong lồng ngực, giao cho Đoạn Hành Dư.
Đoạn Hành Dư tiếp nhận ngọc hoàn, cảm giác tim bị người hung hăng nắm chặt, trước đây tìm y nhiều lần như vậy y đều không muốn gặp hắn, lần này... y thật sự từ bỏ?
Hắn ngẩn người.
"Đây là của ngươi, hắn để ta mang đến cho ngươi." Thái Tử chỉ bình đạm tự thuật lại, "Còn ngọc quyết của hắn, ta muốn thay hắn lầy về."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook