Đoạn Hành Dư có chút hoảng hốt, liền theo sau lắc lắc đầu, "Không dám."
Tạ Thời Quyết dường như vừa lòng, quay đầu đi, Đoạn Hành Dư mới cúi đầu tiếp tục dùng bút lông của bản thân viết chữ.
Thái Vũ Quân không nghe rõ Tạ Thời Quyết nói gì, cũng không biết bọn họ lúc trước xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Đoạn Hành Dư lắc đầu, hắn cũng không miễn cưỡng, "Ầy, vậy thôi."
Thái Vũ Quân tựa hồ cuối cùng cũng ý thức được chính mình quấy rầy đến Đoạn Hành Dư, vì thế không làm phiền hắn nữa, ngược lại đi tìm Lâu Tri Muội nói chuyện, tuy rằng người sau cũng không quá để ý đến hắn.
Đoạn Hành Dư được thanh tĩnh một chút, bất quá chẳng được bao lâu, Tạ Thời Quyết cũng xoay đầu lại, cũng không nói lời nào.
Bị nhìn chằm chằm đến không thể viết nổi, Đoạn Hành Dư ngẩng đầu xem hắn, "Chuyện gì?"
Tạ Thời Quyết cười, "Lấy tiền bút lông, Tiểu Dư~"
Âm cuối hơi hơi nâng lên, nghe thế nào cũng đều có ý vị đùa giỡn.
Đoạn Hành Dư có chút chịu không nổi, vì sao cùng một loại xưng hô, hắn dùng cùng với Thái Vũ Quân dùng lại không hoàn toàn giống nhau, "Đừng kêu như vậy."
Hắn đem hộp đẩy về phía trước, "Của ngươi."
"À.

Hắn có thể kêu còn ta không thể?" Hắn nói xong liền rút đi cây bút lông Đoạn Hành Dư cầm trong tay, "Ta lấy cái này, cảm tạ."
"..." Đoạn Hành Dư nhìn nhìn hộp trên bàn, cuối cùng vẫn không mở ra, ngược lại nhìn về phía Thái Vũ Quân, "Vũ Quân, mượn cây bút."
Thái Vũ Quân đang nói chuyện cùng Lâu Tri Muội nên cũng không chú ý vừa xảy ra chuyện gì, không biết lúc này mà cho mượn bút sẽ bị Tạ Thời Quyết oán trách, "À được," hắn tùy ý chọn vài cây, "Cho ngươi."
Mới vừa đem bút đưa cho Đoạn Hành Dư, hắn liền nhận được ánh mắt hung tợn của Tạ Thời Quyết, đụng phải Tạ Thời Quyết, hắn liền có chút lúng túng, "Nhìn...! Nhìn cái gì? Ta...!Ta chọc ngươi sao?"
"Ha hả." Ta Thời Quyết tươi cười xán lạn, Thái Vũ Quân lại nghe ra ý vị nghiến răng nghiến lợi, khiến hắn toát hết mồ hôi lạnh.


May mà Cửu hoàng tử cũng không đến mức nhìn hắn chằm chằm không bỏ.
Sau giờ đọc sách sẽ đến giờ số học, cũng giống môn toán, Đoạn Hành Dư luôn phải học trong gian khổ, hơn nữa quy tắc giải toán ở nơi này cùng môn toán không hoàn toàn giống nhau, hắn phải cố gắng hết sức mới học được.

Bài hắn làm từ trên xuống dưới, ngay cả trong sách vở cũng ghi rất nhiều lời phê, vẫn là thất khiếu thông sáu khiếu, dốt đặc cán mai.
Trừ cái này ra, còn muốn phân tâm lưu ý người ngồi phía trước hắn...
Đoạn Hành Dư cảm thấy cứ như vậy không được, thật vất vả muốn học tập đàng hoàng, cũng không thể để nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.
Phải nghĩ ra biện pháp cách xa hắn một chút.

Ít nhất...!Đừng để hắn ở trước mặt mình lắc lư quay xuống.
Hôm nay buổi trưa Tạ Thời Quyết không biết đi đâu, cũng không theo Đoạn Hành Dư đến Tam Vị đường, cũng làm Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội tự tại hơn nhiều.
"Tiểu Dư, ngày mai ta muốn ăn đào hoa tô nương ngươi làm, có thể không?" Thái Vũ Quân chỉ thương nhớ những việc ăn chơi.
"Được.

Ta sẽ trở về nói mẫu thân, nàng nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh." Đoạn Hành Dư suy nghĩ nửa ngày cũng không ra biện pháp, liền thử hỏi hai người một chút liệu có biện pháp nào không, "Ai, ta nếu định đổi chỗ ngồi, các ngươi nghĩ nên nói với phu tử như thế nào?"
"Làm sao vậy? Ngươi thấy ta tìm ngươi nói chuyện làm ảnh hưởng ngươi nghe giảng?" Thái Vũ Quân hỏi, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng tâm lý vẫn thực thích ngồi bên cạnh Đoạn Hành Dư.
"Không phải." Đoạn Hành Dư trong lòng lựa lời một chút, "Chỉ là muốn hỏi có biện pháp gì có thể không cần nhìn đến...!Tạ...!Cửu hoàng tử."
Lâu Tri Muội vốn dĩ ở một bên văn nhã húp mì, nghe được lời hắn nói lập tức khụ một tiếng liền bật cười.

Hai người cùng bàn đều phải nhìn về phía hắn.

"Khụ...!Ta nhìn thấy sáng nay hắn để đồ vật trên bàn ngươi, là tặng ngươi lễ vật đi? Ta còn tưởng hai người các ngươi đã hòa hoãn quan hệ."
"Hửm? Nguyên lai hộp kia là do người nọ đưa cho ngươi?" Thái Vũ Quân nói, "Là thứ gì?"
"Cái này không quan trọng." Lâu Tri Muội nuốt xuống sợi mì trong miệng, "Quan trọng là, ta cảm thấy hắn đối với ngươi cực kỳ tốt.

Ta từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn tặng đồ vật cho ai."
Thái Vũ Quân tỏ vẻ không đồng ý, "Sao có thể? Người kia là kiểu người đáng ghét, ta còn chưa chọc hắn, vậy mà mỗi ngày thấy ta hắn đều bày ra bộ dáng hung thần ác bá."
"Cửu hoàng tử đối với ai mà chẳng như vậy? Giống Khâu Hoành Tranh, nghe nói nhận thức vài năm, mới coi như chơi với nhau hòa hợp.

Bất quá nói đến điều này, Hành Dư cũng một bộ dáng không biểu tình còn gì? Sao ngươi không trốn tránh hắn?"
"Ta không biểu tình? Không thể nào?"
Thái Vũ Quân gật gật đầu, "Xác thật, lần đầu ta nhìn thấy ngươi, cũng cảm thấy ngươi không phải loại người thích nói chuyện, không nghĩ tới...!Khụ khụ...!Ta là nói, ta vừa thấy Tiểu Dư của chúng ta, liền cảm thấy vô cùng thân thiết, ha ha~"
Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ là có tướng mạo tương đối lạnh lùng, bởi vậy người bình thường cũng không nghĩ cùng hắn thân cận quá mức.
Khi còn nhỏ "Đoạn Hành Dư" thường xuyên bị người khi dễ, chờ đến sau này thì đã tốt hơn rất nhiều, hắn là người kiên cường, đám người kia cũng cố kỵ hắn là Hầu gia chi tử, cho nên cũng thu liễm rất nhiều.
Đoạn Hành Dư chỉ biết ngẫu nhiên chơi cùng bọn họ, thời gian còn lại cũng không hay phản ứng lại người khác, cũng không có bằng hữu chân chính.
Tạ Thời Quyết thực ra lại là một ngoại lệ.
Lâu Tri Muội nhìn Thái Vũ Quân, trong mắt có chút sủng nịch, "Ta thấy là do ngươi xem trọng món khoái khẩu đào hoa tô của nhân gia trong nhà người ta làm."
Thái Vũ Quân không có phủ nhận điều này, Đoạn Hành Dư cũng cúi đầu nở nụ cười.
Chẳng qua Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết xác thật không giống nhau.
Đoạn Hành Dư là trong nóng ngoài lạnh, mà Tạ Thời Quyết, trên mặt không quan tâm ngươi thì chính là trong lòng không quan tâm ngươi.


Thái Vũ Quân lúc mới vừa vào Quốc Tử Giám cũng từng "thử xem" Tạ Thời Quyết, cảm thấy hắn lớn lên đẹp, cũng muốn cùng hắn thân cận, sau lại...!mặt nóng dán mông lạnh lâu rồi, Thái tiểu công tử cũng không còn tâm tư ấy.
Tạ Thời Quyết quả thật là người ấu trĩ, không những không để ý tới hắn, còn cố ý trêu cợt hắn, thường xuyên qua lại, Thái Vũ Quân đối với hắn đã chán ghét lại sợ hãi.
Đoạn Hành Dư suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, khi còn nhỏ mấy nhóc trai bướng bỉnh luôn thích nắm bím tóc bạn nữ, thực ra là bởi thích người ta, muốn cùng người ta làm thân, muốn từ đây kết bạn.
Ấu trĩ thật sự.
Thái Vũ Quân nhìn về phía Đoạn Hành Dư, nghiêm túc giúp hắn nghĩ biện pháp.
Hắn chỉ vào Lâu Tri Muội, "Vậy cũng giống ta và hắn, vốn dĩ ban đầu, ta cùng hắn cũng ngồi vị trí trước sau, bất quá là ta ngồi trước hắn ngồi sau.

Ta luôn muốn ngồi hàng cuối, muốn làm gì cũng tiện che giấu hơn," hắn chỉ chỉ Lâu Tri Muội, "Cho nên hắn liền nói phu tử rằng hắn bị ta che mắt, phu tử liền đêm hai đứa đổi vị trí một chút, đơn giản là như vậy."
"..." Thấy thế nào Lâu Tri Muội so với Thái Vũ Quân cũng cao thượng hơn một chút...
Lâu Tri Muội cảm thấy biện pháp này không ổn, hắn đưa mắt liếc Thái Vũ Quân một cái, đưa ra một biện pháp đáng tin cậy hơn.
"Ngươi nói, hắn ngày ngày muốn nói chuyện cùng ngươi, ngươi ngại phiền, phu tử chấp chưởng chính nhất định không nói hai lời liền đồng ý."
"Ta...!!" Thái Vũ Quân trừng mắt định phản bác, người bên cạnh đã ra động tác trước, hắn bị che miệng lại, chỉ có thể giống mấy con thú nhỏ kêu ô ô.
Chờ đến khi Thái Vũ Quân lấy ánh mắt ý bảo đầu hàng, Lâu Tri Muội mới buông tay ra.
Thái Vũ Quân không hề có lực phản bác.
"Đúng vậy, ngươi nói với phu tử chấp chưởng một chút là được.

Tốt nhất hiện tại liền đi đi, sau đó lập tức trở về dọn bàn, ta tới tiền trảm hậu tấu."
Mấy người vì thế mà hấp tấp đi Chính Tin các tìm phu tử chấp chưởng nói nguyên do, phần lớn đều là Lâu Tri Muội phụ trách nói, Thái Vũ Quân phụ trách giả vô tội sám hối, nói chính mình nhịn không được, nhưng cũng không muốn quấy rầy Đoạn huynh, thỉnh phu tử chấp thuận cho hai người ngồi tách ra.
Lý do này cũng không hề xảy ra lỗi lầm gì, vì thế phu tử liền đồng ý.
Thái Vũ Quân vì thế lôi kéo Đoạn Hành Dư trở về dọn bàn, có vẻ so với bản thân Đoạn Hành Dư còn tích cực hơn.

Dọn xong chỗ ngồi, Đoạn Hành Dư đem hộp thả lại bàn Tạ Thời Quyết, rồi trở về bàn mình nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Hành Dư nghe được thanh âm của Thái Vũ Quân mới tỉnh lại.
"Phu tử nói Tiểu Dư đổi vị trí, lúc nãy sợ ngươi vướng chỗ ngươi ngồi nên cố tình dọn đi trước khi ngươi về."
Lâu Tri Muội cũng phụ họa nói, "Đúng vậy."
Tạ Thời Quyết không vì điều này mà sinh khí, hắn minh bạch, minh bạch Đoạn Hành Dư chính là chán ghét hắn, không có ý tứ muốn ở bên cạnh hắn.
Điều này làm lệ khí trên người Tạ Thời Quyết không áp chế nổi.
Ánh mắt hắn hung hăng liếc qua chỗ ngồi mới của Đoạn Hành Dư, cơ hồ cách xa chỗ hắn nhất, người kia vừa tỉnh ngủ, má bị áp lên bàn hằn ra vệt đỏ, ánh mắt còn hơi mê man, chính là không có chút nào để ý.
Tạ Thời Quyết nhấp miệng thành một đường thẳng, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Hắn cầm lấy hộp trên bàn, tính cả quyển sách vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay từ lúc tiến vào, ném ra ngoài cửa sổ.
Người trong phòng đều bị động tĩnh dọa tới, trong lúc nhất thời không dám nói chuyện, đều hai mặt nhìn nhau.
Khâu Hoành Tranh mới từ bên ngoài đi vào, "Ngươi làm gì vậy? Cơm trưa không ăn lại đến Tàng Thư các tìm số học thông luận quyển một, lấy về lại..."
"Câm miệng!" Tạ Thời Quyết lạnh giọng đánh gãy lời hắn.

Hắn tựa hồ thực tức giận, Đoạn Hành Dư nhìn đến bờ môi hắn đang rung động, hơi hơi phát tím.
Đoạn Hành Dư mờ mịt, không hiểu tại sao hắn lại phát giận lớn như vậy, Tạ Thời Quyết lại không liếc hắn một cái, lập tức quăng ngã cửa đi ra.
"Không thể hiểu được." Khâu Hoành Tranh bị rống một tiếng, cả người đều ngốc, trở lại vị trí, mới phát hiện chỗ của Đoạn Hành Dư đã không còn.
Hắn theo bản năng đi tìm.
Vốn dĩ chỉ tùy ý đảo mắt, lại phát hiện khóe mắt người hắn đỏ ửng, tựa hồ bởi vì mới tỉnh ngủ, thời điểm mí mắt buông xuống kết hợp với khuôn mặt trắng nõn mang vẻ nùng ấm.
Hắn nguyên bản định nói gì, cuối cùng chỉ lẩm bẩm một tiếng, "Như đàn bà chít chít."
Đoạn Hành Dư không nghe được, hoặc không rảnh để nghe.
Yên tĩnh ngắn ngủi đi qua, chung quanh lại khôi phục ồn ào, Thái Vũ Quân nhỏ giọng hỏi, "Ai, các ngươi sao hắn phải phát hỏa lớn như vậy?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương