Hoàng Triều
-
Chương 1
Ta vừa ra khỏi Phượng Tảo Cung thì gặp một nữ tử được đoàn người hộ tống đi về phía ta.
Nàng ta một thân vàng óng, trên đầu cắm đầy châm ngọc, dẫn theo đại đội hỗn loạn không theo quy củ ào ào tiến tới.
Sau khi hành lễ qua loa thì cất tiếng nói kiêu ngạo: “Đây có phải là Tô tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy, Thái tư phi tương lai có đúng hay không?”
Ta khẽ nhíu mày, đây là ai?
Nữ quyến trong đế đô chưa có ai dám to gan nói chuyện xấc láo với ta như vậy.
“Muội là Trương Lương Đệ mới nhập Đông Cung không lâu, hôm nay đặc biệt tới đây bái kiến Thái tử phi tương lai. Vốn dĩ, muội nên tới sớm hơn, nhưng mà … ngày nào muội cũng phải hầu hạ Thái tử, sáng dậy không tài nào nhấc nổi chân ra khỏi giường.” Một nụ cười xin lỗi hiện lên trên khuôn mặt kiều mị.
“Dậy không nổi thì tới làm gì? Ngươi đừng có đứng đó nói mấy lời ti tiện làm dơ tai tiểu thư nhà ta.” Thư Nhàn khiển trách.
Thư Nhàn là thiếp thân nha hoàn của ta, tuổi trẻ nên thiếu nhẫn nại, dễ dàng bị Trương Lương Đệ bắt được lỗi.
“Tiểu nha đầu thật nóng nảy nha, thân phận như ta chỉ cần quan tâm hầu hạ điện hạ, chuẩn bị phục trang, săn sóc ấm lạnh là đủ mệt rồi. Làm sao so được với Tô tiểu thư rảnh rỗi nhàn hạ đi dạo quanh vườn, bởi vậy tuổi đã qua hai mươi còn chưa gả đi.” Trương Lương Đệ vẻ mặt đắc ý làm bộ thở dài mệt mỏi.
Thư Nhàn nóng nảy, chưa kịp lên tiếng tranh cãi đã bị ta kìm lại.
Chim sẻ vừa bay lên đầu cành đâu biết được trời cao biển rộng ra sao.
Hà tất gì phải đôi co phí lời với những kẻ nông cạn.
Ta chẳng thèm để ý đến nàng ta, cất bước đi thẳng một mạch không cần nể nang.
Ấy vậy mà nàng ta không thèm tránh sang một bên, cố chấp bước về hướng ta đang đi.
Trương Lương Đệ bị ta đụng trúng liền lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm bụng khóc rống lên, “Muội biết tỷ tỷ không vui vì sự xuất hiện của muội, nhưng tỷ tỷ đâu thể đánh muội. Trong bụng muội đã có hài tử của Thái tử.”
Ta dừng chân xoay người lại: “Ngươi nói cái gì?”
Đôi mắt Trương Lương Đệ ánh lên tia ác ý: “Muội đã có cốt nhục của Thái tử được ba tháng rồi …”
“Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Trương Lương Đệ.” Ta vung tay áo ra lệnh, sau đó kêu Thư Nhàn đỡ nàng ta vào trong đình gần đây. “Truyền thái y.”
Trương Lương Đệ bỗng thấy bất an: “Trong Đông Cung đã có Thái y …”
“Ta tưởng đụng hư thai ngươi rồi, ngươi tự đi được hay sao?” Ta lạnh lùng nhìn nàng diễn trò, “Ta đã cho người mời Thái y có tư lịch lâu đời nhất, Nhâm Thái y, vào lúc Đại trưởng Công chúa mang thai ta đều do ông ấy một tay lo liệu, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Đương nhiên là sợ tỷ tỷ ngứa mắt cái thai này của muội.”
——————
Trương Lương Đệ nói lấp lửng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, ta đã hiểu nàng đang toan tính điều gì.
Ắt hẳn Trương Lương Đệ đã lên kế hoạch và báo tin cho Thái tử từ sớm, chắc đang đợi hắn tới xem kịch hay.
Nào nào, hãy tới xem nàng ta nhu nhược yếu đuối ra sao.
Lại đây nhìn coi Thái tử phi tương lai ngang ngược cay nghiệt, ghen tuông độc ác đến cỡ nào.
Sau đó Thái tử sẽ giải cứu nàng ta ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tiếc cho màn kịch kinh điển, Thái tử còn chưa kịp tới thì Nhâm Thái y đã đến trước một bước.
“Nhâm Thái y, nhờ ông bắt mạch cho … vị cô nương này.”
Trương Lương Đệ tức tối, nắm chặt tay kìm nén cơn giận.
Nhâm Thái y vươn tay bắt mạch, “Mạch hoạt lưu loát, đây là hỉ mạch, vị cô nương này đã có thai.”
Nghe vậy, tim ta đập chệch một nhịp: “Đã mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.”
“Lúc nãy vị cô nương này chẳng may té ngã, thai tượng có ổn định hay không?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Ta cố kìm nén cảm xúc đang muốn phun trào, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thư Nhàn, ngươi lên danh mục ban thưởng cho Trương Lương Đệ, tìm trong kho một vài vị thuốc an thai nữa.”
Sau đó ta quay sang mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Trương Lương Đệ: “Muội cần cố gắng chăm sóc chính mình, nhất định phải sinh cho Thái tử một hài tử khoẻ mạnh.”
Cả người Trương Lương Đệ bị ta chạm vào bỗng cứng đờ.
“Tốt nhất nên là con gái.” Ta căn dặn Trương Lương Đệ, “Tỷ thích nhất là bé gái, thai đầu nhất định phải là trưởng nữ.”
Trương Lương Đệ nổi lên sự sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của ta.
Ta biết rõ nội tâm nàng đang mưu cầu điều gì.
Nội trạch đấu đá.
Tranh giành sủng ái.
Tầm nhìn thật hạn hẹp làm sao!
Luôn cho rằng nữ nhân nào cũng có tâm địa giống các nàng.
Vì ta khác hẳn suy nghĩ đó, lời nói và hành động cũng không theo kế hoạch, cho nên Trương Lương Đệ không thể nào hiểu được ta.
Ta sai người đưa Trương Lương Đệ về Đông Cung trong bộ dáng hoàn hảo nhất, không hao tổn bất kỳ cọng lông hay sợi tóc nào.
Thu xếp ổn thoả ta mới trở về phủ đệ của mình.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, ta sảng khoải ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Tốt, thật tốt, mọi chuyện đều hoàn hảo.” Trong ba năm qua, chưa bao giờ ta cảm thấy thoải mái như lúc này.
Quản gia thấy vậy chạy lại hỏi: “Chủ tử đã gặp chuyện gì tốt vậy?”
“Đông cung có tin vui.” Ta vung tay áo, “Thiết yến thôi, mời người đến tấu khúc cho ta, hôm nay không say không về.”
Quản gia tuân mệnh.
“Còn bảy tháng nữa Trương Lương Đệ sẽ sinh con. Trước mắt ta phải nhanh chóng gả vào Đông Cung, trở thành chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Ngươi mau đốc thúc Khâm Thiên Giám tranh thủ chọn ngày lành tháng tốt, để hôn sự của ta và Thái tử mau chóng diễn ra.”
“Lão nô đã rõ.”
Thân thể Đương kim Thánh thượng ốm yếu đã lâu, không còn đủ sức xử lý chính sự.
Thái tử chỉ là tên vũ phu không có đầu óc, không xứng đáng làm nhân tuyển cho vị trí Trữ quân.
Ta mong chờ một ngày, cả hai tên đó đều dắt nhau xuống âm ty.
Khi đó ta sẽ ôm đứa bé buông rèm nhiếp chính.
Ngay cả năm mơ ta cũng ngóng trông một ngày này.
Không nghĩ tới Trương Lương đệ lại đưa gối đầu tới. (có thể đạt thành ước nguyện, kê cao gối mà ngủ)
Thật ngu xuẩn … nhưng không sao.
Chỉ cần Trương Lương Đệ có thể sinh con gái, nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Hiện tại đã làm chim hoàng yến, nàng thuộc về nam nhân khác hay thuộc về ta cũng chẳng có gì khác biệt.
Dù sao ta cũng không cần nàng ta thị tẩm.
Ngày hôm sau, sau khi xử lý sự vụ ở Phượng Tảo Cung xong, ta cùng đoàn người mặc phục trang long trọng hùng hổ kéo tới Đông Cung.
Trương Lương Đệ xuất thân thấp kém nghèo hèn, mỗi khi dơ tay hay di chuyển đều bốc lên mùi son phấn nồng nặc.
Ta nghe nói nàng chui ra từ bụng của nữ tử chốn phong trần.
Mang thai ở nơi Đông Cung, không khá gì đầm rồng hang hổ, không cẩn thận sẽ bị các nữ nhân khác xâu xé thành từng mảnh vụn.
Không có người che chở thì tới lúc chế/t cũng không biết nguyên do.
Ta sẽ là người chống lưng cho nàng, gõ tỉnh các tâm tư xấu xa của đám ái thiếp.
Vừa đi tới trước cổng Đông Cung ta đã thấy Thái tử mặc trang phục săn bắn, hắn đang cưỡi ngựa chơi túc cầu.
Tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong
Trong thoáng chốc, ta ngỡ rằng hắn là Lâm Hoài ca ca, ta thất thần nhìn đến ngây dại.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, sóng mũi cao kèm đôi mắt sâu hoắm, ngũ quan sắc bén ác liệt đã làm ta thanh tỉnh.
Lâm Hoài ca ca đã không còn tồn tại.
——————
Chủ nhân Đông Cung nay đã đổi chủ.
Ta đau lòng nhắm mắt lại.
Nếu Lâm Hoài ca ca vẫn còn sống, ta đã sớm là nữ chủ nhân nơi này.
“Ơ, chẳng phải là Tô tiểu thư đây sao?” Triệu Huân ngả ngớn đánh ngựa lại gần, sau đó nhảy xuống tiến về phía ta, “Sao vậy, chợt nhớ tới vị hôn phu là ta nên đến đây hay sao?”
Ta đoan trang hành lễ: “Phượng Tảo Cung, Lan Đài lệnh Tô Cảnh Ngôn bái kiến Thái Tử.”
Triệu Huân khiêu khích nâng cằm ta lên: “Khuôn mặt xuất chúng mà sao lời nói lại nhàm chán như vậy. Ngoan, nói gì dễ nghe xem, hay là nói nàng nhớ ta.”
Chậc.
Lúc trước sao lại để hắn lên làm Thái tử vậy?
Thật sai lầm.
“Thái tử xin tự trọng.” Ta lạnh lùng tránh thoát bàn tay dơ bẩn ấy, “Ta tới đây để bái phỏng Trương Lương Đệ.”
“Trương Lương Đệ là ai? Ta chưa từng nghe qua.”
“Hôm qua ta có gặp gỡ một vị cô nương tại Ngự Hoa Viên. Vừa gặp đã thân, chúng ta còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ.”
Triệu Huân vuốt v e roi ngựa, híp mắt nhìn xuống mặt đất, “Ta e là Tô tiểu thư nhầm lẫn gì rồi, Đông Cung không có ai gọi là Trương Lương Đệ.”
Nội tâm ta vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Nếu Thái tử nói không có, ta đành phải tìm các tỷ muội khác uống trà vậy.”
“Được thôi, ta đi cùng với nàng.”
Triệu Huân uể oái theo sát bên cạnh ta tiến vào bên trong Đông Cung, “Tất cả tụ họp lại đây cho Cô.”
Các nữ nhân trong Đông Cung đứng xếp hàng trước mặt ta, Triệu Huân ngồi xuống ghế bắt chéo chân, “Tô tiểu thư muốn gặp các ngươi, tất cả ngẩng đầu lên để Tô tiểu thư nhìn cho rõ xem có ai là Trương Lương Đệ hay không.”
Các nàng đồng loạt ngẩng đầu lên.
Lòng ta nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Cao ốm mập lùn đủ loại nhưng đều có một điểm chung, bọn họ có khuôn mặt gần giống nhau.
Tất cả đều tương tự ta.
——————
Giờ ngẫm lại ta mới nhớ ra, nụ cười của Trương Lương Đệ có chút giống ta.
“Thế nào, nàng có tìm được không?” Triệu Huân nhướng mày, trong đôi mắt đen láy thoáng qua đốm lửa nhỏ.
Ta cẩn thận nhìn quanh một lượt tận ba lần.
Không có!
Ta khẽ gật đầu, “Ta đã nhớ nhầm.”
Triệu Huân vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh. “Nếu không tìm được thì ngồi xuống đây uống trà với ta.”
Hắn vừa dứt lời, Khâm Thiên Giám tới trước mặt hắn, dâng lên một cái khay, “Ngày tốt trong vòng nửa năm đều được thần ghi ở đây, mời Thái tử xem qua.”
“Tới đúng lúc lắm, Cảnh Ngôn, ngươi tới đây chọn ngày đại hôn đi.” Triệu Huân lười biếng dựa ra sau ghế, nhếch môi nói.
Ta đoan trang chắp tay hành lễ: “Tiên Thái tử qua đời chưa đầy ba năm, Cảnh Ngôn vẫn đang chịu tang.”
Ta vốn dĩ là hôn thê của Lâm Hoài ca ca, chàng ấy đã qua đời trước khi rước ta về.
Sau đó ta được chỉ hôn cho Triệu Huân.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vị trí Thái tử phi của ta không ai thay thế được, hễ ai là Thái tử thì ta phải gả cho người đó.
“Thì ra là chịu tang nha.” Cặp mắt hoa đào đảo liên tục, “Vậy sao nàng không mặc tang phục?”
“Nàng mặc bạch y nhất định sẽ càng động lòng người hơn.”
Ta tức giận trở về Phượng Tảo Cung, “Các ngươi đã tìm ra Trương Lương đệ chưa?”
Thư Nhàn sợ hãi nói: “Nàng ta được phát hiện dưới cái giếng bên gốc cây nhãn, phía đông Ngự Hoa Viên …”
Ta ném chén trà xuống mặt đất: “Triệu Huân! Ngươi là tên cầm thú!”
Chương Lương Đệ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lâm vào kết cục như vậy.
Nàng tâm tâm niệm niệm việc giẫm lên ta để đạt được sủng ái, tiếc rằng phải bồi cả tính mạng của mình vào đó.
Ta tức giận đến mức ném toàn bộ tấu chương xuống đất.
Gần ba năm rồi, Đông Cung không hề có bất kỳ hài tử nào xuất hiện.
Chẳng lẽ muốn ta gả qua đó rồi sinh con.
Triệu Huân xứng sao?
Đang trong cơn giận dữ thì cô cô đã đến.
Ta chỉnh trang lại cổ áo: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Cô cô dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn tao nhã như ngày nào.
Ánh mắt yêu thương của cô cô dịu dàng nhìn ta, “Ta đã nghe kể mọi chuyện, Ngôn Nhi đừng tức giận nữa.”
“Con muốn phế Thái tử.” Ta lạnh lùng nói.
“Nếu Thái tử bị phế, vậy chỉ còn lại Hoài Vương.”
Đương kim bệ hạ con nối dòng ít ỏi, có thể trưởng thành cũng chỉ còn lại vài người.
Sau khi Lâm Hoài ca ca của ta qua đời, chủ nhân Đông Cung chỉ có thể chọn giữa Triệu Huân hoặc Hoài Vương.
Hoài Vương là nhi tử của Giản Quý phi, đã có mẫu tộc ủng hộ.
Cô cô đành phải liên hợp với hai mươi ba gia tộc đóng tại Quan Lũng, thành công đưa Triệu Huân lên vị trí Trữ Quân.
“Triệu Huân không phải người trung thực, trong đầu toàn mưu hèn kế bẩn, hắn ta chỉ biết nhìn chằm chằm người khác không khác gì con sói.”
“Con vẫn chưa kiểm soát được nó à?” Cô cô mỉm cười nhìn ta. “Nó là võ giả, cả ngày chỉ biết chơi túc cầu, chỉ cần cho hắn một ít vàng bạc cùng nữ nhân, những thứ khác hắn không quan tâm. Đây không phải là một vị Hoàng đế vĩ đại sao?”
Cô cô nói vậy cũng đúng.
Chuyện lập Thái tử cô cô đã trao đổi qua.
Triệu Huân chỉ là tên may mắn được ta cùng cô cô chọn mà thôi.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là cung nữ cấp thấp, đã sớm đi đời rồi, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào Thượng Thư Phòng, ta hoài nghi hắn còn không nhận biết được chữ to nào cả.
Sau khi Thánh thượng lâm trọng bệnh, cô cô buông rèm nhiếp chính, ta dùng Lan Đài lệnh tiến vào Phượng Tảo Cung, phụ trách phê duyệt tấu chương.
Triệu Huân thân làm Thái tử nhưng chưa từng được nhúng tay vào việc triều chính.
Mỗi tháng hắn ta đều sống xa hoa phóng túng, mọi việc của hắn hầu như đều nằm trong sự kiểm soát của ta
Nếu cứ tiếp tục trôi qua như hiện tại cũng không tệ.
“Con nên sớm gả qua đi, đợi đến khi có đứa nhỏ liền thoát khỏi nó.” Cô cô nói lời ẩn ý.
Ta từ chối cho ý kiến: “Người đâu, đưa thêm vài mỹ nhân cho Thái tử hưởng thụ.”
Nàng ta một thân vàng óng, trên đầu cắm đầy châm ngọc, dẫn theo đại đội hỗn loạn không theo quy củ ào ào tiến tới.
Sau khi hành lễ qua loa thì cất tiếng nói kiêu ngạo: “Đây có phải là Tô tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy, Thái tư phi tương lai có đúng hay không?”
Ta khẽ nhíu mày, đây là ai?
Nữ quyến trong đế đô chưa có ai dám to gan nói chuyện xấc láo với ta như vậy.
“Muội là Trương Lương Đệ mới nhập Đông Cung không lâu, hôm nay đặc biệt tới đây bái kiến Thái tử phi tương lai. Vốn dĩ, muội nên tới sớm hơn, nhưng mà … ngày nào muội cũng phải hầu hạ Thái tử, sáng dậy không tài nào nhấc nổi chân ra khỏi giường.” Một nụ cười xin lỗi hiện lên trên khuôn mặt kiều mị.
“Dậy không nổi thì tới làm gì? Ngươi đừng có đứng đó nói mấy lời ti tiện làm dơ tai tiểu thư nhà ta.” Thư Nhàn khiển trách.
Thư Nhàn là thiếp thân nha hoàn của ta, tuổi trẻ nên thiếu nhẫn nại, dễ dàng bị Trương Lương Đệ bắt được lỗi.
“Tiểu nha đầu thật nóng nảy nha, thân phận như ta chỉ cần quan tâm hầu hạ điện hạ, chuẩn bị phục trang, săn sóc ấm lạnh là đủ mệt rồi. Làm sao so được với Tô tiểu thư rảnh rỗi nhàn hạ đi dạo quanh vườn, bởi vậy tuổi đã qua hai mươi còn chưa gả đi.” Trương Lương Đệ vẻ mặt đắc ý làm bộ thở dài mệt mỏi.
Thư Nhàn nóng nảy, chưa kịp lên tiếng tranh cãi đã bị ta kìm lại.
Chim sẻ vừa bay lên đầu cành đâu biết được trời cao biển rộng ra sao.
Hà tất gì phải đôi co phí lời với những kẻ nông cạn.
Ta chẳng thèm để ý đến nàng ta, cất bước đi thẳng một mạch không cần nể nang.
Ấy vậy mà nàng ta không thèm tránh sang một bên, cố chấp bước về hướng ta đang đi.
Trương Lương Đệ bị ta đụng trúng liền lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm bụng khóc rống lên, “Muội biết tỷ tỷ không vui vì sự xuất hiện của muội, nhưng tỷ tỷ đâu thể đánh muội. Trong bụng muội đã có hài tử của Thái tử.”
Ta dừng chân xoay người lại: “Ngươi nói cái gì?”
Đôi mắt Trương Lương Đệ ánh lên tia ác ý: “Muội đã có cốt nhục của Thái tử được ba tháng rồi …”
“Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Trương Lương Đệ.” Ta vung tay áo ra lệnh, sau đó kêu Thư Nhàn đỡ nàng ta vào trong đình gần đây. “Truyền thái y.”
Trương Lương Đệ bỗng thấy bất an: “Trong Đông Cung đã có Thái y …”
“Ta tưởng đụng hư thai ngươi rồi, ngươi tự đi được hay sao?” Ta lạnh lùng nhìn nàng diễn trò, “Ta đã cho người mời Thái y có tư lịch lâu đời nhất, Nhâm Thái y, vào lúc Đại trưởng Công chúa mang thai ta đều do ông ấy một tay lo liệu, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Đương nhiên là sợ tỷ tỷ ngứa mắt cái thai này của muội.”
——————
Trương Lương Đệ nói lấp lửng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, ta đã hiểu nàng đang toan tính điều gì.
Ắt hẳn Trương Lương Đệ đã lên kế hoạch và báo tin cho Thái tử từ sớm, chắc đang đợi hắn tới xem kịch hay.
Nào nào, hãy tới xem nàng ta nhu nhược yếu đuối ra sao.
Lại đây nhìn coi Thái tử phi tương lai ngang ngược cay nghiệt, ghen tuông độc ác đến cỡ nào.
Sau đó Thái tử sẽ giải cứu nàng ta ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tiếc cho màn kịch kinh điển, Thái tử còn chưa kịp tới thì Nhâm Thái y đã đến trước một bước.
“Nhâm Thái y, nhờ ông bắt mạch cho … vị cô nương này.”
Trương Lương Đệ tức tối, nắm chặt tay kìm nén cơn giận.
Nhâm Thái y vươn tay bắt mạch, “Mạch hoạt lưu loát, đây là hỉ mạch, vị cô nương này đã có thai.”
Nghe vậy, tim ta đập chệch một nhịp: “Đã mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.”
“Lúc nãy vị cô nương này chẳng may té ngã, thai tượng có ổn định hay không?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Ta cố kìm nén cảm xúc đang muốn phun trào, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thư Nhàn, ngươi lên danh mục ban thưởng cho Trương Lương Đệ, tìm trong kho một vài vị thuốc an thai nữa.”
Sau đó ta quay sang mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Trương Lương Đệ: “Muội cần cố gắng chăm sóc chính mình, nhất định phải sinh cho Thái tử một hài tử khoẻ mạnh.”
Cả người Trương Lương Đệ bị ta chạm vào bỗng cứng đờ.
“Tốt nhất nên là con gái.” Ta căn dặn Trương Lương Đệ, “Tỷ thích nhất là bé gái, thai đầu nhất định phải là trưởng nữ.”
Trương Lương Đệ nổi lên sự sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của ta.
Ta biết rõ nội tâm nàng đang mưu cầu điều gì.
Nội trạch đấu đá.
Tranh giành sủng ái.
Tầm nhìn thật hạn hẹp làm sao!
Luôn cho rằng nữ nhân nào cũng có tâm địa giống các nàng.
Vì ta khác hẳn suy nghĩ đó, lời nói và hành động cũng không theo kế hoạch, cho nên Trương Lương Đệ không thể nào hiểu được ta.
Ta sai người đưa Trương Lương Đệ về Đông Cung trong bộ dáng hoàn hảo nhất, không hao tổn bất kỳ cọng lông hay sợi tóc nào.
Thu xếp ổn thoả ta mới trở về phủ đệ của mình.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, ta sảng khoải ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Tốt, thật tốt, mọi chuyện đều hoàn hảo.” Trong ba năm qua, chưa bao giờ ta cảm thấy thoải mái như lúc này.
Quản gia thấy vậy chạy lại hỏi: “Chủ tử đã gặp chuyện gì tốt vậy?”
“Đông cung có tin vui.” Ta vung tay áo, “Thiết yến thôi, mời người đến tấu khúc cho ta, hôm nay không say không về.”
Quản gia tuân mệnh.
“Còn bảy tháng nữa Trương Lương Đệ sẽ sinh con. Trước mắt ta phải nhanh chóng gả vào Đông Cung, trở thành chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Ngươi mau đốc thúc Khâm Thiên Giám tranh thủ chọn ngày lành tháng tốt, để hôn sự của ta và Thái tử mau chóng diễn ra.”
“Lão nô đã rõ.”
Thân thể Đương kim Thánh thượng ốm yếu đã lâu, không còn đủ sức xử lý chính sự.
Thái tử chỉ là tên vũ phu không có đầu óc, không xứng đáng làm nhân tuyển cho vị trí Trữ quân.
Ta mong chờ một ngày, cả hai tên đó đều dắt nhau xuống âm ty.
Khi đó ta sẽ ôm đứa bé buông rèm nhiếp chính.
Ngay cả năm mơ ta cũng ngóng trông một ngày này.
Không nghĩ tới Trương Lương đệ lại đưa gối đầu tới. (có thể đạt thành ước nguyện, kê cao gối mà ngủ)
Thật ngu xuẩn … nhưng không sao.
Chỉ cần Trương Lương Đệ có thể sinh con gái, nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Hiện tại đã làm chim hoàng yến, nàng thuộc về nam nhân khác hay thuộc về ta cũng chẳng có gì khác biệt.
Dù sao ta cũng không cần nàng ta thị tẩm.
Ngày hôm sau, sau khi xử lý sự vụ ở Phượng Tảo Cung xong, ta cùng đoàn người mặc phục trang long trọng hùng hổ kéo tới Đông Cung.
Trương Lương Đệ xuất thân thấp kém nghèo hèn, mỗi khi dơ tay hay di chuyển đều bốc lên mùi son phấn nồng nặc.
Ta nghe nói nàng chui ra từ bụng của nữ tử chốn phong trần.
Mang thai ở nơi Đông Cung, không khá gì đầm rồng hang hổ, không cẩn thận sẽ bị các nữ nhân khác xâu xé thành từng mảnh vụn.
Không có người che chở thì tới lúc chế/t cũng không biết nguyên do.
Ta sẽ là người chống lưng cho nàng, gõ tỉnh các tâm tư xấu xa của đám ái thiếp.
Vừa đi tới trước cổng Đông Cung ta đã thấy Thái tử mặc trang phục săn bắn, hắn đang cưỡi ngựa chơi túc cầu.
Tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong
Trong thoáng chốc, ta ngỡ rằng hắn là Lâm Hoài ca ca, ta thất thần nhìn đến ngây dại.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, sóng mũi cao kèm đôi mắt sâu hoắm, ngũ quan sắc bén ác liệt đã làm ta thanh tỉnh.
Lâm Hoài ca ca đã không còn tồn tại.
——————
Chủ nhân Đông Cung nay đã đổi chủ.
Ta đau lòng nhắm mắt lại.
Nếu Lâm Hoài ca ca vẫn còn sống, ta đã sớm là nữ chủ nhân nơi này.
“Ơ, chẳng phải là Tô tiểu thư đây sao?” Triệu Huân ngả ngớn đánh ngựa lại gần, sau đó nhảy xuống tiến về phía ta, “Sao vậy, chợt nhớ tới vị hôn phu là ta nên đến đây hay sao?”
Ta đoan trang hành lễ: “Phượng Tảo Cung, Lan Đài lệnh Tô Cảnh Ngôn bái kiến Thái Tử.”
Triệu Huân khiêu khích nâng cằm ta lên: “Khuôn mặt xuất chúng mà sao lời nói lại nhàm chán như vậy. Ngoan, nói gì dễ nghe xem, hay là nói nàng nhớ ta.”
Chậc.
Lúc trước sao lại để hắn lên làm Thái tử vậy?
Thật sai lầm.
“Thái tử xin tự trọng.” Ta lạnh lùng tránh thoát bàn tay dơ bẩn ấy, “Ta tới đây để bái phỏng Trương Lương Đệ.”
“Trương Lương Đệ là ai? Ta chưa từng nghe qua.”
“Hôm qua ta có gặp gỡ một vị cô nương tại Ngự Hoa Viên. Vừa gặp đã thân, chúng ta còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ.”
Triệu Huân vuốt v e roi ngựa, híp mắt nhìn xuống mặt đất, “Ta e là Tô tiểu thư nhầm lẫn gì rồi, Đông Cung không có ai gọi là Trương Lương Đệ.”
Nội tâm ta vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Nếu Thái tử nói không có, ta đành phải tìm các tỷ muội khác uống trà vậy.”
“Được thôi, ta đi cùng với nàng.”
Triệu Huân uể oái theo sát bên cạnh ta tiến vào bên trong Đông Cung, “Tất cả tụ họp lại đây cho Cô.”
Các nữ nhân trong Đông Cung đứng xếp hàng trước mặt ta, Triệu Huân ngồi xuống ghế bắt chéo chân, “Tô tiểu thư muốn gặp các ngươi, tất cả ngẩng đầu lên để Tô tiểu thư nhìn cho rõ xem có ai là Trương Lương Đệ hay không.”
Các nàng đồng loạt ngẩng đầu lên.
Lòng ta nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Cao ốm mập lùn đủ loại nhưng đều có một điểm chung, bọn họ có khuôn mặt gần giống nhau.
Tất cả đều tương tự ta.
——————
Giờ ngẫm lại ta mới nhớ ra, nụ cười của Trương Lương Đệ có chút giống ta.
“Thế nào, nàng có tìm được không?” Triệu Huân nhướng mày, trong đôi mắt đen láy thoáng qua đốm lửa nhỏ.
Ta cẩn thận nhìn quanh một lượt tận ba lần.
Không có!
Ta khẽ gật đầu, “Ta đã nhớ nhầm.”
Triệu Huân vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh. “Nếu không tìm được thì ngồi xuống đây uống trà với ta.”
Hắn vừa dứt lời, Khâm Thiên Giám tới trước mặt hắn, dâng lên một cái khay, “Ngày tốt trong vòng nửa năm đều được thần ghi ở đây, mời Thái tử xem qua.”
“Tới đúng lúc lắm, Cảnh Ngôn, ngươi tới đây chọn ngày đại hôn đi.” Triệu Huân lười biếng dựa ra sau ghế, nhếch môi nói.
Ta đoan trang chắp tay hành lễ: “Tiên Thái tử qua đời chưa đầy ba năm, Cảnh Ngôn vẫn đang chịu tang.”
Ta vốn dĩ là hôn thê của Lâm Hoài ca ca, chàng ấy đã qua đời trước khi rước ta về.
Sau đó ta được chỉ hôn cho Triệu Huân.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vị trí Thái tử phi của ta không ai thay thế được, hễ ai là Thái tử thì ta phải gả cho người đó.
“Thì ra là chịu tang nha.” Cặp mắt hoa đào đảo liên tục, “Vậy sao nàng không mặc tang phục?”
“Nàng mặc bạch y nhất định sẽ càng động lòng người hơn.”
Ta tức giận trở về Phượng Tảo Cung, “Các ngươi đã tìm ra Trương Lương đệ chưa?”
Thư Nhàn sợ hãi nói: “Nàng ta được phát hiện dưới cái giếng bên gốc cây nhãn, phía đông Ngự Hoa Viên …”
Ta ném chén trà xuống mặt đất: “Triệu Huân! Ngươi là tên cầm thú!”
Chương Lương Đệ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lâm vào kết cục như vậy.
Nàng tâm tâm niệm niệm việc giẫm lên ta để đạt được sủng ái, tiếc rằng phải bồi cả tính mạng của mình vào đó.
Ta tức giận đến mức ném toàn bộ tấu chương xuống đất.
Gần ba năm rồi, Đông Cung không hề có bất kỳ hài tử nào xuất hiện.
Chẳng lẽ muốn ta gả qua đó rồi sinh con.
Triệu Huân xứng sao?
Đang trong cơn giận dữ thì cô cô đã đến.
Ta chỉnh trang lại cổ áo: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Cô cô dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn tao nhã như ngày nào.
Ánh mắt yêu thương của cô cô dịu dàng nhìn ta, “Ta đã nghe kể mọi chuyện, Ngôn Nhi đừng tức giận nữa.”
“Con muốn phế Thái tử.” Ta lạnh lùng nói.
“Nếu Thái tử bị phế, vậy chỉ còn lại Hoài Vương.”
Đương kim bệ hạ con nối dòng ít ỏi, có thể trưởng thành cũng chỉ còn lại vài người.
Sau khi Lâm Hoài ca ca của ta qua đời, chủ nhân Đông Cung chỉ có thể chọn giữa Triệu Huân hoặc Hoài Vương.
Hoài Vương là nhi tử của Giản Quý phi, đã có mẫu tộc ủng hộ.
Cô cô đành phải liên hợp với hai mươi ba gia tộc đóng tại Quan Lũng, thành công đưa Triệu Huân lên vị trí Trữ Quân.
“Triệu Huân không phải người trung thực, trong đầu toàn mưu hèn kế bẩn, hắn ta chỉ biết nhìn chằm chằm người khác không khác gì con sói.”
“Con vẫn chưa kiểm soát được nó à?” Cô cô mỉm cười nhìn ta. “Nó là võ giả, cả ngày chỉ biết chơi túc cầu, chỉ cần cho hắn một ít vàng bạc cùng nữ nhân, những thứ khác hắn không quan tâm. Đây không phải là một vị Hoàng đế vĩ đại sao?”
Cô cô nói vậy cũng đúng.
Chuyện lập Thái tử cô cô đã trao đổi qua.
Triệu Huân chỉ là tên may mắn được ta cùng cô cô chọn mà thôi.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là cung nữ cấp thấp, đã sớm đi đời rồi, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào Thượng Thư Phòng, ta hoài nghi hắn còn không nhận biết được chữ to nào cả.
Sau khi Thánh thượng lâm trọng bệnh, cô cô buông rèm nhiếp chính, ta dùng Lan Đài lệnh tiến vào Phượng Tảo Cung, phụ trách phê duyệt tấu chương.
Triệu Huân thân làm Thái tử nhưng chưa từng được nhúng tay vào việc triều chính.
Mỗi tháng hắn ta đều sống xa hoa phóng túng, mọi việc của hắn hầu như đều nằm trong sự kiểm soát của ta
Nếu cứ tiếp tục trôi qua như hiện tại cũng không tệ.
“Con nên sớm gả qua đi, đợi đến khi có đứa nhỏ liền thoát khỏi nó.” Cô cô nói lời ẩn ý.
Ta từ chối cho ý kiến: “Người đâu, đưa thêm vài mỹ nhân cho Thái tử hưởng thụ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook