Dần dần đã đi được hơn canh giờ, dòng suối uốn quanh khắp ngọn núi, thỉnh thoảng thỏ hoang Sơn Kê lại nhảy tới nhảy lui, đám sóc cũng ở trên cây bay qua bay lại.

Tìm khối đá tương đối bằng phẳng ngồi xuống, Triệu Tĩnh bảo bọn họ cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tiểu Hòa đã sớm mệt đến mức không đi được, vừa nghe thấy hai chữ nghỉ ngơi, liền ngã xuống tảng đá, lẩm bẩm nói: “Nô tài không muốn đi nữa đâu, cứ để nô tài nằm đây cũng được!” Nếu đi tiếp, chỉ sợ cái mạng nhỏ của hắn cũng tiêu luôn.

“Được rồi, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Đột nhiên một âm thanh truyền tới làm sắc mặt ba người trong nháy mắt thay đổi. Nhìn đám người đang lao tới, Tiểu Hòa sợ đến nhảy dựng lên, thét chói tai: “Bảo vệ hoàng thượng! Mau…”

“Đồ đần, chạy mau!” Tiểu Thuận đẩy Tiểu Hòa một cái, rồi kéo Triệu Tĩnh bỏ chạy.

Thấy bọn họ liều mạng chạy trốn, người đằng sau cũng không nhanh không chậm mà đuổi theo, quả thực như chơi trò mèo đuổi chuột. Thẳng đến khi một tiếng giận dữ truyền tới: “Triệu Tĩnh, tên cẩu hoàng đế, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”

Biết hắn là hoàng đế còn muốn đuổi giết hắn?

Triệu Tĩnh vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân tóc xám trắng, chỉ là hành động của lão cũng không như người già, mà trong chớp mắt đã rút ngắn được khoảng cách. Người này, hình như hắn đã từng gặp qua?

“Ngươi độc chết nữ nhi Ngọc Diệp của ta, cách đây không lâu còn giết con trai ta… Lão phu thề phải giết ngươi báo thù!”

Ngọc Diệp? Chẳng lẽ lão là trang chủ của Mai Ngọc sơn trang sao? Vậy thì… cửu hoàng thúc cũng trong đám người đó ư?

“Chết rồi! Á…” Ba người đang chạy trốn bỗng dừng lại, nhìn vực thẳm phía trước. Tiểu Hòa hét lên chói tai, thôi xong rồi, thôi xong rồi…

Tới lúc này, Triệu Tĩnh lại trở nên tỉnh táo, xoay người nhìn quét qua đám người một cái, nhưng lại không thấy người kia, chẳng lẽ y còn chưa tới? Không…

Y đang ở đây! Ở giữa đám người này! Chỉ là y dịch dung thành một khuôn mặt tầm thường mà thôi, mà khuôn mặt này chính là mặt nạ khi y hành tẩu giang hồ. Mặc dù dịch dung, nhưng khí chất mỗi người rất khó mà che dấu, nhất là khí chất đặc biệt như y, không phải ai cũng có được!

“Các vị võ lâm đồng đạo, tên cẩu hoàng đế vì cướp ngôi vị đã không tiếc hãm hại trung lương, thậm chí còn mất nhân tính mà giết cha giết huynh của mình! Không những vậy còn mê luyến sắc đẹp của con rể lão mà độc chết ái nữ của lão! Không lâu trước lại sát hại nhi tử của lão, thù này không đội chung trời, hôm nay lão phu sẽ thay trời hành đạo, vì bá tánh thiên hạ mà diệt trừ bạo quân!”

Đám người oán hận phẫn nộ dâng trào, đang định đùng đùng chạy lên giết Triệu Tĩnh!

“Chờ một chút…” Một người có khuôn mặt tầm thường đi lên phía trước.

Ngọc lão trang chủ trừng y: “Tống bảo chủ, ngài còn lời gì muốn nói? Chẳng lẽ ngài muốn ngăn cản chúng tôi vì dân trừ hại, thay trời hành đạo sao?” Lão cố ý nói để nhắc nhở y đừng quên thân phận bây giờ.

“Không phải…”

“Vậy thì còn chờ gì nữa, không phải ngài cũng muốn giết hắn sao?” Ngọc lão trang chủ nói làm y không mở miệng được.

Triệu Tĩnh nhìn chằm chằm vào y, một lúc lâu, mới coi như không nghe thấy lời lão nhân kia. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của y, Triệu Tĩnh lộ ra nụ cười bi thương. Thì ra y vẫn vô tình như vậy, đến lúc này rồi, hắn đã hoàn toàn hết hy vọng.

Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận thấy Ngọc lão trang chủ lao tới, trên tay lại không có gì ngăn cản, dưới tình thế cấp bách liền lấy thân ngăn kiếm.

Trong nháy mắt, tinh huyết đỏ rực bắn tung tóe trước mắt Triệu Tĩnh.,,

“Hoàng… thượng…” Hai người vừa ngã xuống vừa nhìn chằm chằm vào hắn.

Triệu Tĩnh thấy bọn họ ngã xuống chân mình, mà kiếm của Ngọc lão đầu đã lóe tinh quang, đâm thẳng vào cánh tay phải của Triệu Tĩnh, sâu tới tận khớp xương. Nhưng đả thương thế này, Triệu Tĩnh vẫn không để vào mắt, bởi cơn đau đớn trong lòng đã xâm nhập toàn thân hắn. Trừng mắt nhìn Ngọc lão đầu đang lao tới, Triệu Tĩnh hừ lạnh: “Trẫm không muốn chết trong tay lão thất phu nhà ngươi, muốn chết cũng tự Trẫm giải quyết!”

Loại tuyệt vọng bi thống này, hắn không muốn chịu nữa.

Sống có gì vui, chết có gì khổ? Chi bằng để cái chết giải thoát hắn khỏi thống khổ vô bờ còn hơn.

Chậm rãi lùi về phía vách núi, hắn lại nhìn về khuôn mặt tầm thường kia, lộ ra một nụ cười thê lương: “Cửu hoàng thúc, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện không bao giờ gặp lại ngươi nữa…” Vừa nói vừa không chút do dự thả người xuống vách núi.

Tiếng gió thét như tảng đá đè lên trái tim Triệu Hồng Lân, y không cách nào động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhảy xuống vực.

“Không!!!”

Tiếng bi thiết trùng điệp vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Vân đang chạy tới vách núi, rồi cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh âm khác kia.

Chỉ thấy phía sau, không biết khi nào đã có tầng tầng lớp lớp ngự lâm quân vây quanh, mỗi người đều cầm cung tên chĩa về phía bọn họ. Mà đằng trước ngự lâm quân, đã có một người giàn giụa nước mắt, không để ý tới ai mà lao lại đây, may mà có một vị tướng bên cạnh kéo hắn lại.

“Không, không đâu! Hoàng thượng… lục đệ! Sao đệ lại có thể đi như thế? Lục đệ! Lục đệ…” Triệu Trinh khóc lớn, không thèm quan tâm tứ đệ đang ôm mình vào lòng. Lúc này đây, hắn chỉ muốn khóc một trận mà thôi.

Ngự lâm quân?! Sắc mặt Ngọc lão trang chủ đại biến!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương