Hoàng Thượng Uy Vũ!
-
Chương 7
Mấy ngày sau, nhị tỷ Bành gia ngồi trên xe ngựa vội vàng chạy tới.
Bành lão gia tử là không đến đây, nhưng Bành phu nhân lại đến cùng con gái nhà mình.
Bành Điềm nhận được tin, như một làn khói lao ra khỏi lều chạy đi đón người, làm một đám cung nhân đứng hầu ngoài trướng kinh ngạc đến thốt lên, Nhiếp Văn Uyên cùng vài tên tướng lĩnh vừa điên cuồng đuổi theo vừa hô to: “Chậm thôi chậm thôi!”
Đợi đến khi cả đám người ào ào tới nơi, Bành lão thái cũng đã xuống xe ngựa.
Bành phu nhân cũng xuất thân con nhà võ, khi chưa lấy chồng từng theo cha áp tiêu lui tới khắp nơi, vì có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp nên khiến không ít người khắc sâu ấn tượng.
Sau đó tuy gả vào Bành gia cũng theo chân Bành lão gia tử chinh chiến sa trường nhiều năm, uy danh mặc dù không lớn như Bành lão tướng quân, nhưng trong Bành thị, nào ai dám bất kính với bà? Đứa con lớn Bành Uẩn là được bà sinh ra trên chiến trường đấy!
Bành phu nhân bây giờ mặc dù tuổi tác đã cao nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm, tinh thần lại càng quắc thước (mạnh mẽ) vô cùng, tư thế xuống xe ngựa oai hùng hiên ngang, đám binh lính trong quân trợn mắt nhìn ra, không khỏi nhỏ giọng thầm thì.
Bành Điềm chạy đến bên cạnh trực tiếp quỳ rạp xuống dưới chân mẹ già, trên mặt mừng như hoa nở: “Mẹ! Nhị tỷ!”
Bành lão thái liếc mắt nhìn y, trông thấy một rừng người lúc nhúc theo phía sau y, liền lấy long đầu quải (gậy đầu rồng) năm đó ông của Nhiếp Văn Uyên ban cho, tàn nhẫn mà đâm xuống đất: “Lang Nhi, con rời kinh đến nay đã hơn hai tháng, tại sao quân địch còn chưa lui binh?! Đại tướng quân là con dẫn binh đánh trận kiểu gì vậy, từng kẻ từng kẻ đều bất tài vậy sao?!!”
Khỏi nói Bành Điềm, ngay cả Nhiếp Văn Uyên phía sau y cũng hơi sợ vị mẹ vợ đại nhân này, vừa thấy người là khí thế nhất thời héo ba phần.
“Mẹ!” Nhiếp Văn Uyên tiến lên một bước, không chần chờ chút nào, trực tiếp vén vạt áo quỳ xuống cùng Bành Điềm, “Là con ngăn y tới. Việc xuất binh con không nắm chắc được, chúng tướng sĩ bên người lại không thể đánh một trận cùng vị Vương kia, vì vậy đành phải chờ mẹ đến đây, đưa ra ý kiến.”
Nhiếp Văn Uyên đã quỳ, người phía sau không thể không quỳ, một truyền mười mười truyền trăm, trên thao trường ngoại trừ Bành phu nhân và Bành Phương bên người bà, cũng chỉ có mấy con ngựa còn đứng.
Bành phu nhân vốn cũng không phải thật muốn trách tội con trai, chỉ bị chuyện y thân là nam nhân lại thai nghén hậu tự của Nhiếp Văn Uyên làm cho không thoải mái, bấy giờ chạm mặt mới tìm cớ chỉ dâu mắng hòe.
Nhưng có cái quỳ này của Nhiếp Văn Uyên, bà có muốn nói gì cũng chỉ đành nhịn lại.
Dù cho bà có đỡ được một tiếng “mẹ” của Nhiếp Văn Uyên, đối phương lại thể hiện thái độ tôn kính, nhưng thân phận vẫn còn bày ra đó.
Vả lại, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bây giờ nếu bà gây phiền phức cho Nhiếp Văn Uyên, có vẻ không phóng khoáng cho lắm.
Khí thế bừng bừng liếc con trai nhỏ một cái, Bành phu nhân nói: “Đứng lên đi, vua một nước nói quỳ là quỳ, còn ra thể thống gì nữa?”
Ngoài miệng mặc dù nói vậy, trong lòng lại thích ý cực kỳ, nói cho cùng vẫn là một người phụ nữ mạnh mạnh miệng mềm lòng.
Trên dưới dòng họ Bành thị, kỳ thực đều sợ thằng nhóc ngốc Bành Điềm này “gả” không tốt, sau này phải chịu oan ức, bị người khinh thường, cũng may những năm này Nhiếp Văn Uyên đối xử với y vô cùng tốt, đối với hai vị phụ mẫu Bành gia như cha mẹ ruột của mình, coi như không tệ.
Nhiếp Văn Uyên cười đỡ Bành Điềm đứng dậy, khom người với Bành phu nhân: “Mẹ, mời đi bên này!”
Bành phu nhân hừ một tiếng, đi theo hoàng đế đương triều cùng hoàng hậu về phía chủ trướng, phía sau còn có chúng tướng sĩ và một đám cung nhân, giống hệt như “chúng tinh phủng nguyệt” (được mọi người vây quanh).
Bên này Nhiếp Văn Uyên dàn xếp Bành lão thái như thế nào tạm thời không đề cập tới, lại nói vị Vương đối nghịch với quân Đại Chiêu đang ngồi trong doanh trướng phía xa xa kia ——
Hán tử râu quai nón ngày ấy đánh cùng Bành Điềm giờ phút này đang gấp đến xoay quanh trong lều.
Không ngờ tin tức Bành Uẩn đến còn chưa tiêu hóa xong, lại nghe bên ngoài có người đến báo: “Báo ——! Bệ hạ! Thám tử mới vừa đưa tin về, nói trong quân Đại Chiêu lại tới một chiếc xe ngựa nữa, chỉ có hai người, một bà lão và một thiếu phụ, dường như là mẹ già và nhị tỷ của Long Uy tướng quân.”
Râu quai nón nghe mà sợ đến trợn tròn mắt, thật lâu sau mới phẫn nộ chạy đến đạp một bàn văn kiện đổ rạp, quát: “Vậy còn đánh cái gì nữa?!!”
Một đám tướng sĩ trong doanh trướng dồn dập cúi đầu câm như hến, ai cũng không dám lên tiếng.
“Cầu hoà đi!” Râu quai nón ngồi về ghế chủ vị, vuốt mặt một cái, giọng nói mạnh mẽ không cả giận, “Một tên Long Uy tướng quân đã chịu không nổi rồi, đại ca nhị tỷ lão nương cũng đều kéo tới, đây không phải là bắt nạt người ta sao!”
Người phía dưới cẩn cẩn thận thận đáp một tiếng “đúng vậy”, có mấy người bước ra nâng cái bàn ngã trên đất dậy, lại có người đưa giấy bút đến.
Râu quai nón nhìn tên quan văn đang lén lút dòm mình, con ngươi chuyển động, nói: “Ngươi cứ viết như vầy —— “
Bành lão gia tử là không đến đây, nhưng Bành phu nhân lại đến cùng con gái nhà mình.
Bành Điềm nhận được tin, như một làn khói lao ra khỏi lều chạy đi đón người, làm một đám cung nhân đứng hầu ngoài trướng kinh ngạc đến thốt lên, Nhiếp Văn Uyên cùng vài tên tướng lĩnh vừa điên cuồng đuổi theo vừa hô to: “Chậm thôi chậm thôi!”
Đợi đến khi cả đám người ào ào tới nơi, Bành lão thái cũng đã xuống xe ngựa.
Bành phu nhân cũng xuất thân con nhà võ, khi chưa lấy chồng từng theo cha áp tiêu lui tới khắp nơi, vì có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp nên khiến không ít người khắc sâu ấn tượng.
Sau đó tuy gả vào Bành gia cũng theo chân Bành lão gia tử chinh chiến sa trường nhiều năm, uy danh mặc dù không lớn như Bành lão tướng quân, nhưng trong Bành thị, nào ai dám bất kính với bà? Đứa con lớn Bành Uẩn là được bà sinh ra trên chiến trường đấy!
Bành phu nhân bây giờ mặc dù tuổi tác đã cao nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm, tinh thần lại càng quắc thước (mạnh mẽ) vô cùng, tư thế xuống xe ngựa oai hùng hiên ngang, đám binh lính trong quân trợn mắt nhìn ra, không khỏi nhỏ giọng thầm thì.
Bành Điềm chạy đến bên cạnh trực tiếp quỳ rạp xuống dưới chân mẹ già, trên mặt mừng như hoa nở: “Mẹ! Nhị tỷ!”
Bành lão thái liếc mắt nhìn y, trông thấy một rừng người lúc nhúc theo phía sau y, liền lấy long đầu quải (gậy đầu rồng) năm đó ông của Nhiếp Văn Uyên ban cho, tàn nhẫn mà đâm xuống đất: “Lang Nhi, con rời kinh đến nay đã hơn hai tháng, tại sao quân địch còn chưa lui binh?! Đại tướng quân là con dẫn binh đánh trận kiểu gì vậy, từng kẻ từng kẻ đều bất tài vậy sao?!!”
Khỏi nói Bành Điềm, ngay cả Nhiếp Văn Uyên phía sau y cũng hơi sợ vị mẹ vợ đại nhân này, vừa thấy người là khí thế nhất thời héo ba phần.
“Mẹ!” Nhiếp Văn Uyên tiến lên một bước, không chần chờ chút nào, trực tiếp vén vạt áo quỳ xuống cùng Bành Điềm, “Là con ngăn y tới. Việc xuất binh con không nắm chắc được, chúng tướng sĩ bên người lại không thể đánh một trận cùng vị Vương kia, vì vậy đành phải chờ mẹ đến đây, đưa ra ý kiến.”
Nhiếp Văn Uyên đã quỳ, người phía sau không thể không quỳ, một truyền mười mười truyền trăm, trên thao trường ngoại trừ Bành phu nhân và Bành Phương bên người bà, cũng chỉ có mấy con ngựa còn đứng.
Bành phu nhân vốn cũng không phải thật muốn trách tội con trai, chỉ bị chuyện y thân là nam nhân lại thai nghén hậu tự của Nhiếp Văn Uyên làm cho không thoải mái, bấy giờ chạm mặt mới tìm cớ chỉ dâu mắng hòe.
Nhưng có cái quỳ này của Nhiếp Văn Uyên, bà có muốn nói gì cũng chỉ đành nhịn lại.
Dù cho bà có đỡ được một tiếng “mẹ” của Nhiếp Văn Uyên, đối phương lại thể hiện thái độ tôn kính, nhưng thân phận vẫn còn bày ra đó.
Vả lại, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bây giờ nếu bà gây phiền phức cho Nhiếp Văn Uyên, có vẻ không phóng khoáng cho lắm.
Khí thế bừng bừng liếc con trai nhỏ một cái, Bành phu nhân nói: “Đứng lên đi, vua một nước nói quỳ là quỳ, còn ra thể thống gì nữa?”
Ngoài miệng mặc dù nói vậy, trong lòng lại thích ý cực kỳ, nói cho cùng vẫn là một người phụ nữ mạnh mạnh miệng mềm lòng.
Trên dưới dòng họ Bành thị, kỳ thực đều sợ thằng nhóc ngốc Bành Điềm này “gả” không tốt, sau này phải chịu oan ức, bị người khinh thường, cũng may những năm này Nhiếp Văn Uyên đối xử với y vô cùng tốt, đối với hai vị phụ mẫu Bành gia như cha mẹ ruột của mình, coi như không tệ.
Nhiếp Văn Uyên cười đỡ Bành Điềm đứng dậy, khom người với Bành phu nhân: “Mẹ, mời đi bên này!”
Bành phu nhân hừ một tiếng, đi theo hoàng đế đương triều cùng hoàng hậu về phía chủ trướng, phía sau còn có chúng tướng sĩ và một đám cung nhân, giống hệt như “chúng tinh phủng nguyệt” (được mọi người vây quanh).
Bên này Nhiếp Văn Uyên dàn xếp Bành lão thái như thế nào tạm thời không đề cập tới, lại nói vị Vương đối nghịch với quân Đại Chiêu đang ngồi trong doanh trướng phía xa xa kia ——
Hán tử râu quai nón ngày ấy đánh cùng Bành Điềm giờ phút này đang gấp đến xoay quanh trong lều.
Không ngờ tin tức Bành Uẩn đến còn chưa tiêu hóa xong, lại nghe bên ngoài có người đến báo: “Báo ——! Bệ hạ! Thám tử mới vừa đưa tin về, nói trong quân Đại Chiêu lại tới một chiếc xe ngựa nữa, chỉ có hai người, một bà lão và một thiếu phụ, dường như là mẹ già và nhị tỷ của Long Uy tướng quân.”
Râu quai nón nghe mà sợ đến trợn tròn mắt, thật lâu sau mới phẫn nộ chạy đến đạp một bàn văn kiện đổ rạp, quát: “Vậy còn đánh cái gì nữa?!!”
Một đám tướng sĩ trong doanh trướng dồn dập cúi đầu câm như hến, ai cũng không dám lên tiếng.
“Cầu hoà đi!” Râu quai nón ngồi về ghế chủ vị, vuốt mặt một cái, giọng nói mạnh mẽ không cả giận, “Một tên Long Uy tướng quân đã chịu không nổi rồi, đại ca nhị tỷ lão nương cũng đều kéo tới, đây không phải là bắt nạt người ta sao!”
Người phía dưới cẩn cẩn thận thận đáp một tiếng “đúng vậy”, có mấy người bước ra nâng cái bàn ngã trên đất dậy, lại có người đưa giấy bút đến.
Râu quai nón nhìn tên quan văn đang lén lút dòm mình, con ngươi chuyển động, nói: “Ngươi cứ viết như vầy —— “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook