Hoàng Thượng Uy Vũ!
-
Chương 5
Bành Điềm ngủ thẳng đến nửa đêm, thực sự không nhịn được lại ói ra một lần, Nhiếp Văn Uyên đau lòng vô cùng, tự mình xoa ngực vỗ lưng cho y, đợi y ói xong thì giúp súc miệng rửa mặt.
Cũng may cung nhân này nọ đã được hắn cho lui, bằng không Bành Điềm cũng không có mặt mũi nào mà nhìn binh tướng dưới tay.
Để đám cung nhân vào thu dọn đồ đạc mang ra ngoài xong, Bành Điềm mới nói: “Này, ngươi cần gì phải hầu hạ ta như thế? Bị người khác nhìn thấy lại chửi sau lưng ta cái tội dám sai bảo hoàng đế?”
“Ta tình nguyện!” Nhiếp Văn Uyên cười kéo chăn mỏng đắp lên người mình và Bành Điềm, “Lừa ngươi thành thân đã không dễ dàng gì, ta mà không hầu hạ chu đáo, đến lúc ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu mà tìm?”
Bành Điềm nở nụ cười, cũng không cảm thấy khó chịu như trước nữa: “Có thể chạy đi đâu chứ? Còn phải thay ngươi đánh trận đây này.”
Nhiếp Văn Uyên thấy y không buồn ngủ, liền nói chuyện cùng y: “Chân trời góc bể, chỉ cần ngươi muốn chạy, ta sẽ không tìm được.”
“Haiz!” Bành Điềm thở dài một mạch, “Cẩu hoàng đế ngươi sao lại thế này chứ, chúng ta đi đâu mà không được? Chẳng bàn chi chân trời góc bể, dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi!”
Nhiếp Văn Uyên cũng khẽ thở dài, dịu dàng hôn y: “Khổ cho ngươi bị vây cùng ta ở mẫu đất này…”
“Nói cái gì vậy? Gả cho gà thì theo gà, gả chó thì theo chó, ngươi bằng lòng làm cẩu hoàng đế, ta liền làm cẩu hoàng hậu của ngươi, tóm lại hai ta cứ dính làm một khối tạo thành một đôi là được.” Nói đến đây liền không khỏi truy hỏi, “Nghe nói mấy lão già râu bạc kia lại bắt ngươi tuyển tú nạp phi hả?”
“Ừ!” Nhiếp Văn Uyên không giấu giếm, chỉ cười nói, “Ta bảo ngươi đang ở biên cương chinh chiến, bọn họ cũng sợ ngươi nghe được tin tức, tâm lý rối loạn lại dẫn đến chiến cuộc bất ổn, nên tạm thời đè xuống.”
Bành Điềm hừ một tiếng.
Nhiếp Văn Uyên nói: “Không lâu sau đó thì nhận được thư của ngươi, ta đọc xong thật muốn mọc cánh bay đến ngay, nhưng sự vụ trong triều phức tạp, may nhờ có Thập đệ giúp đỡ, bằng không bây giờ cũng không đến được đây.”
Bành Điềm: “Chuyện nạp phi ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi nạp một người, ta giết một người!”
“Sao lại khẳng định là ta có ý nạp phi?” Nhiếp Văn Uyên cười khổ, “Có ngươi là đủ rồi, ta muốn nhiều oanh oanh yến yến như vậy để làm gì?”
Bành Điềm có chút không được tự nhiên, dưới ánh đèn mờ nhạt chăm chú nhìn Nhiếp Văn Uyên giây lát rồi chua xót nói: “Nữ nhân mềm mại, ôm ngủ thoải mái hơn nhiều. Ta cả người cứng rắn, trên ngực trên lưng còn có vết sẹo, ngươi sớm muộn gì cũng nhìn chán.”
Nhiếp Văn Uyên sau khi nghe xong đầu tiên là cười, cười xong lại thở dài: “Những vết sẹo trên người ngươi, cái nào không phải là vì ta, vì bảo vệ thiên hạ Đại Chiêu mà có? Ta không phải loại người vô lương tâm như vậy.”
“Thật không?”
Nhiếp Văn Uyên nghiêm túc nhìn y: “Đương nhiên là thật!”
Nói xong thì cười: “Nghe nói tính tình phụ nữ sau khi có thai đa phần sẽ có biến hóa, chút tâm tư đó ngươi vẫn luôn che giấu kĩ lắm mà, thời gian này mới bộc lộ ra hả?”
Bành Điềm ngẫm lại, không rõ ràng lắm, vì vậy lẩm bẩm: “Có trời mới biết!”
“Nhưng ta vẫn nghĩ, con nối dòng thì không nên ham nhiều.” Bành Điềm xoay người nằm thẳng lại, nói, “Ngươi nhìn đi, mười ba huynh đệ các ngươi, ngoại trừ ngươi với thập đệ còn sống, còn lão thập nhị chết bệnh, lão Cửu ngã chết, chẳng còn ai có kết quả tốt. Cha ngươi thì bị chín đứa con tranh đoạt ngôi báu làm tức chết rồi…”
Nhiếp Văn Uyên gật đầu: “Tốt nhất nên sinh ba đứa, hai đứa con trai giúp đỡ lẫn nhau, rồi thêm một đứa con gái nữa.”
“Há!” Bành Điềm quay đầu, trợn mắt nhìn hắn nói, “Vậy ta còn đi đánh trận được không? Cứ ở nhà sinh con cho rồi!”
Nhiếp Văn Uyên cười to rồi bỗng yên tĩnh lại, nhỏ giọng nói bên tai Bành Điềm: “Ta muốn thoái vị cho Thập đệ.”
Bành Điềm nghi hoặc nhìn hắn.
Nhiếp Văn Uyên nói: “Dù sao để ngươi ra ngoài một mình, ta nghĩ mà hoảng loạn, không yên lòng tí nào. Đao kiếm không có mắt, vừa nghe phải để ngươi xuất chinh, tim ta đau như bị dao đâm vậy.”
“Một nhà Bành gia cả đời trung liệt, ta biết ngươi tất sẽ không thỏa mãn an ổn với một mẩu đất con con này, cho nên ta muốn cùng ngươi, mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh ngươi.”
Bành Điềm toét miệng cười: “Ngươi nói như vậy, ta đã thoả mãn rồi. Còn có làm hoàng đế hay không thì tùy ngươi, ta vừa mới nói, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ngươi làm hoàng đế ta làm hoàng hậu, không thích làm hoàng đế, ta vẫn bằng lòng làm thê tử của ngươi.”
Nhiếp Văn Uyên hận không thể lột quần Bành Điềm “chỉnh đốn” y ngay lập tức, nhưng e ngại tên nhóc trong bụng còn quá nhỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt người vào lòng cọ xát “giúp đỡ” lẫn nhau.
Cũng may cung nhân này nọ đã được hắn cho lui, bằng không Bành Điềm cũng không có mặt mũi nào mà nhìn binh tướng dưới tay.
Để đám cung nhân vào thu dọn đồ đạc mang ra ngoài xong, Bành Điềm mới nói: “Này, ngươi cần gì phải hầu hạ ta như thế? Bị người khác nhìn thấy lại chửi sau lưng ta cái tội dám sai bảo hoàng đế?”
“Ta tình nguyện!” Nhiếp Văn Uyên cười kéo chăn mỏng đắp lên người mình và Bành Điềm, “Lừa ngươi thành thân đã không dễ dàng gì, ta mà không hầu hạ chu đáo, đến lúc ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu mà tìm?”
Bành Điềm nở nụ cười, cũng không cảm thấy khó chịu như trước nữa: “Có thể chạy đi đâu chứ? Còn phải thay ngươi đánh trận đây này.”
Nhiếp Văn Uyên thấy y không buồn ngủ, liền nói chuyện cùng y: “Chân trời góc bể, chỉ cần ngươi muốn chạy, ta sẽ không tìm được.”
“Haiz!” Bành Điềm thở dài một mạch, “Cẩu hoàng đế ngươi sao lại thế này chứ, chúng ta đi đâu mà không được? Chẳng bàn chi chân trời góc bể, dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi!”
Nhiếp Văn Uyên cũng khẽ thở dài, dịu dàng hôn y: “Khổ cho ngươi bị vây cùng ta ở mẫu đất này…”
“Nói cái gì vậy? Gả cho gà thì theo gà, gả chó thì theo chó, ngươi bằng lòng làm cẩu hoàng đế, ta liền làm cẩu hoàng hậu của ngươi, tóm lại hai ta cứ dính làm một khối tạo thành một đôi là được.” Nói đến đây liền không khỏi truy hỏi, “Nghe nói mấy lão già râu bạc kia lại bắt ngươi tuyển tú nạp phi hả?”
“Ừ!” Nhiếp Văn Uyên không giấu giếm, chỉ cười nói, “Ta bảo ngươi đang ở biên cương chinh chiến, bọn họ cũng sợ ngươi nghe được tin tức, tâm lý rối loạn lại dẫn đến chiến cuộc bất ổn, nên tạm thời đè xuống.”
Bành Điềm hừ một tiếng.
Nhiếp Văn Uyên nói: “Không lâu sau đó thì nhận được thư của ngươi, ta đọc xong thật muốn mọc cánh bay đến ngay, nhưng sự vụ trong triều phức tạp, may nhờ có Thập đệ giúp đỡ, bằng không bây giờ cũng không đến được đây.”
Bành Điềm: “Chuyện nạp phi ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi nạp một người, ta giết một người!”
“Sao lại khẳng định là ta có ý nạp phi?” Nhiếp Văn Uyên cười khổ, “Có ngươi là đủ rồi, ta muốn nhiều oanh oanh yến yến như vậy để làm gì?”
Bành Điềm có chút không được tự nhiên, dưới ánh đèn mờ nhạt chăm chú nhìn Nhiếp Văn Uyên giây lát rồi chua xót nói: “Nữ nhân mềm mại, ôm ngủ thoải mái hơn nhiều. Ta cả người cứng rắn, trên ngực trên lưng còn có vết sẹo, ngươi sớm muộn gì cũng nhìn chán.”
Nhiếp Văn Uyên sau khi nghe xong đầu tiên là cười, cười xong lại thở dài: “Những vết sẹo trên người ngươi, cái nào không phải là vì ta, vì bảo vệ thiên hạ Đại Chiêu mà có? Ta không phải loại người vô lương tâm như vậy.”
“Thật không?”
Nhiếp Văn Uyên nghiêm túc nhìn y: “Đương nhiên là thật!”
Nói xong thì cười: “Nghe nói tính tình phụ nữ sau khi có thai đa phần sẽ có biến hóa, chút tâm tư đó ngươi vẫn luôn che giấu kĩ lắm mà, thời gian này mới bộc lộ ra hả?”
Bành Điềm ngẫm lại, không rõ ràng lắm, vì vậy lẩm bẩm: “Có trời mới biết!”
“Nhưng ta vẫn nghĩ, con nối dòng thì không nên ham nhiều.” Bành Điềm xoay người nằm thẳng lại, nói, “Ngươi nhìn đi, mười ba huynh đệ các ngươi, ngoại trừ ngươi với thập đệ còn sống, còn lão thập nhị chết bệnh, lão Cửu ngã chết, chẳng còn ai có kết quả tốt. Cha ngươi thì bị chín đứa con tranh đoạt ngôi báu làm tức chết rồi…”
Nhiếp Văn Uyên gật đầu: “Tốt nhất nên sinh ba đứa, hai đứa con trai giúp đỡ lẫn nhau, rồi thêm một đứa con gái nữa.”
“Há!” Bành Điềm quay đầu, trợn mắt nhìn hắn nói, “Vậy ta còn đi đánh trận được không? Cứ ở nhà sinh con cho rồi!”
Nhiếp Văn Uyên cười to rồi bỗng yên tĩnh lại, nhỏ giọng nói bên tai Bành Điềm: “Ta muốn thoái vị cho Thập đệ.”
Bành Điềm nghi hoặc nhìn hắn.
Nhiếp Văn Uyên nói: “Dù sao để ngươi ra ngoài một mình, ta nghĩ mà hoảng loạn, không yên lòng tí nào. Đao kiếm không có mắt, vừa nghe phải để ngươi xuất chinh, tim ta đau như bị dao đâm vậy.”
“Một nhà Bành gia cả đời trung liệt, ta biết ngươi tất sẽ không thỏa mãn an ổn với một mẩu đất con con này, cho nên ta muốn cùng ngươi, mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh ngươi.”
Bành Điềm toét miệng cười: “Ngươi nói như vậy, ta đã thoả mãn rồi. Còn có làm hoàng đế hay không thì tùy ngươi, ta vừa mới nói, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ngươi làm hoàng đế ta làm hoàng hậu, không thích làm hoàng đế, ta vẫn bằng lòng làm thê tử của ngươi.”
Nhiếp Văn Uyên hận không thể lột quần Bành Điềm “chỉnh đốn” y ngay lập tức, nhưng e ngại tên nhóc trong bụng còn quá nhỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt người vào lòng cọ xát “giúp đỡ” lẫn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook