Bành Điềm và Nhiếp Văn Uyên dẫn ba vạn binh đi được nửa đường thì nghênh đón vị sơn đại vương kia.

Song phương mặt đối mặt dừng lại, đầu tiên là quan sát lẫn nhau, mà phía sau từng người thúc ngựa tiến lên.

Bành Điềm chắp tay với thanh niên kia, báo họ tên: “Bành Điềm.”

Thanh niên vẫn còn đang quan sát y, tiện tay đáp lễ, thần sắc kiêu căng, trong con ngươi toàn là xem thường: “Bặc Vân Long.”

Nói xong không đợi Bành Điềm nói tiếp, trực tiếp lướt qua y nhìn Nhiếp Văn Uyên ở phía sau, cất giọng nói: “Này, ngươi chính là hoàng đế?”

Nhiếp Văn Uyên nhướng mày, hai chân thúc vào bụng ngựa, đi lên dừng cạnh Bành Điềm, không trả lời mà hỏi lại: “Bặc gia ở Tiêu Thành, tổ tiên ngươi là Bặc Thái phó tiền triều?”

Bặc Vân Long cười lạnh một tiếng: “Đầu óc ngươi còn dùng được đấy.” Nói rồi liếc nhìn Bành Điềm một cái.

Bành Điềm cũng nhìn gã, nhưng không nói lời nào.

Nhiếp Văn Uyên thấy thần sắc gã nhìn Bành Điềm không có vẻ tôn trọng, đã có chút nổi nóng, lành lạnh nói: “Bặc Thái phó tuy là cựu nhân của tiền triều, quyền cao chức trọng, tiên hoàng cũng lấy lê mà đối đãi, càng chưa từng làm khó dễ, bạc đãi gia tộc Bặc thị. Trẫm không thể hiểu, hiện nay các ngươi chiếm núi làm vua, làm hại một phương, là có ý gì? Là tổ tiên ngươi chỉ mưu đặt kế?”

Bặc Vân Long vừa nghe lời này lập tức đổi sắc mặt: “Ai làm nấy chịu, việc này không liên quan tới người nhà của ta!”

Nhiếp Văn Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Bặc Vân Long đảo mắt, hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Nam là dương nữ là âm, tự Bàn Cổ khai thiên tích địa, thiên hạ này chỉ có chuyện âm dương điều hòa, nào có đao lí nam tử cùng nam tử làm bạn? Huống chi ngươi là hoàng đế, cái khác không nói, chỉ riêng con nối dòng, nam tử sao có thế dựng dục hậu đại? Vua không có người kế tục, trước mắt có lẽ còn không sao, đợi ngươi tuổi già sức yếu, tai điếc mắt hoa, trong triều khó tránh khỏi náo loạn.”

Càng nói, Bặc Vân Long càng cảm thấy bản thân có lý, không khỏi ưỡn ngực, nghĩa chính ngôn từ nói: “Còn nữa, nữ tử đến cùng không bằng nam tử, coi như trong hậu cung có thể tạo nên sóng gió, nhưng lại không gây trở ngại với xã tắc.”

Nói rồi lại liếc Bành Điềm: “Mà nam tử thì khác. Trong tay y nắm binh quyền, ai có thể bảo đảm ngày nào đó y sẽ không nổi lên tâm tư khác? Nếu như y muốn làm hoàng đế, chẳng phải là còn dễ hơn lật sách?!”

Nhiếp Văn Uyên mới nghe được một nửa trên mặt đã không còn ý cười, đợi gã nói xong, sát tâm liền nổi lên.

Cũng không đợi hắn mở miệng, liền nghe Bành Điềm bên cạnh huýt sáo cười nói: “Đạo lý lớn ta nói chẳng qua là ngươi, ta nói ta không động tâm tư khác đại khái ngươi cũng sẽ không tin.”

Nghiêng đầu nhìn Nhiếp Văn Uyên, nháy mắt với hắn một cái, rồi nhìn về phía Bặc Vân Long: “Như vậy đi, có thể động thủ thì đừng ầm ĩ, nếu ngươi có thể đánh ngã ta, ta tùy ngươi xử trí. Nhưng nếu ngươi đánh không lại, thì đến đây cùng ta bàn chuyện giang sơn xã tắc?”

Bặc Vân Long nghe lời này, tức khắc nổi giận: “Được được được, chẳng qua là Đại tướng quân hữu danh vô thực, xem hôm nay ta làm sao lấy đầu của kẻ trên cao như ngươi!”

Tim Nhiếp Văn Uyên nhất thời nhảy tới cuống họng, hắn tuy biết Bành Điềm dám nói tất nhiên là đã có định liệu từ trước, nhưng vẫn không kìm được mà cảm thấy lo lắng.

Chuyện Bặc Vân Long nói cho cùng là do hắn chưa xử lí tốt việc phong Bành Điềm làm hậu, bây giờ trên chiến trường, hắn lại một tí khó khăn cũng không giúp được, còn phải để Bành Điềm một thân bầu bí tự mình ra trận ngăn địch.

Bành Điềm cưỡi ngựa tiến lên, ngân thương sáng bóng đột nhiên chuyển tới trước người, thuận thế quét qua Bặc Vân Long.

Bặc Vân Long cũng không ngu ngốc như tên đầu lĩnh kia, thấy ngân thương lóe hàn quang, theo bản năng mà ngả ra phía sau nằm trên lưng ngựa, miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Bành Điềm cười lớn, hô to: “Tránh tốt lắm!”

Bặc Vân Long nắm đại đao trong tay để ngang ở trước ngực, sống lưng phát lực, động thân ngồi dậy, sợ hãi không thôi thở hồng hộc trừng Bành Điềm.

Bành Điềm toét miệng, giương cằm với gã: “Đến đi, nhường ngươi ba chiêu.”

Nhiếp Văn Uyên nghe xong quả thực giận tới thổ huyết, nhưng hắn biết rõ tính nết Bành Điềm, lời đã nói ra, ba chiêu này nhất định phải nhường.

Bặc Vân Long vừa chịu thiệt, ngay miệng cũng không thèm khách khí nữa, thúc ngựa múa đao xông về phía Bành Điềm.

Ba chiêu trôi qua trong nháy mắt, mà Nhiếp Văn Uyên lại thấy mạo hiểm vạn phần, khí thế của Bặc Vân Long rõ ràng là muốn đưa Bành Điềm vào chỗ chết, ba lượt đao, mỗi đao đều là sát chiêu không lưu lực, mỗi đao đều chém vào chỗ yếu hại của Bành Điềm, nếu như đổi thành người khác, sớm đã bị chặt thành mấy khúc!

“Dũng mãnh có thừa!” Ba chiêu qua đi, Bành Điềm lông tóc vô thương đưa ra lời bình, “Ta khuyên ngươi nên quay về học ba hoặc năm năm, bằng không lúc nào đấy lại phải giao phó hậu sự bản thân.”

Đang khi nói chuyện, Bặc Vân Long hết lần này tới lần khác giơ đao tới chém, Bành Điềm một bên cùng gã nói chuyện phiếm một bên nhẹ nhàng tránh thoát, đợi gã giận dữ thở dốc để lộ sơ hở, một tay nhấc lên, không đợi gã phản ứng đã thấy ngân thương vung đến trước mặt.

Bặc Vân Long chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cuống quít giương đao chặn lại.

Một tiếng “coong” thật lớn vang lên, đao trong tay Bặc Vân Long đón nhận ngân thương của Bành Điềm, rung động do binh khí va chạm truyền đến làm người trước cảm thấy hai tay bị chấn động đến mức ngứa ngáy, sau đó trên tay Bành Điềm phát lực, trán Bặc Vân Long bỗng chốc tuôn ra một tầng mồ hôi hột lớn như hạt đậu.

Hai người so lực, Bặc Vân Long liều mạng chịu đựng, Bành Điềm ngược lại là một bộ dáng vẻ thoải mái.

“Có đầu hàng hay không?” Bành Điềm lớn tiếng hỏi.

Bặc Vân Long mặc dù đã biết mình không địch lại Bành Điềm nhưng vẫn mạnh miệng cắn răng trả lời: “Đừng hòng!”

Bành Điềm sau khi nghe xong ha ha cười không ngừng, cũng không nói gì, hai tay hơi dùng sức, đem Lượng Ngân thương đè xuống thêm mấy phần: “Hàng hay không hàng?”

Bặc Vân Long chỉ cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, lồng ngực khó chịu, hai cánh tay cơ hồ đau đến không còn tri giác, lại vẫn cắn răng: “Thà chết không hàng!”

Bành Điềm gật đầu một cái, hai tay nắm ngân thương đột nhiên thay đổi tư thế, sau đó liền tăng thêm ba phần sức mạnh.

Bặc Vân Long từ lâu đã không chống đỡ được, Bành Điềm hơi dùng sức đã cho thấy rõ gã ở bại thế, chờ ba phần lực này từ trên thương chuyển đến đại đao trong tay, dứt khoát ép gã phun ra một ngụm máu.

Bành Điềm không muốn tính mạng gã, thấy gã đã mất sức chống cự liền thu lại ngân thương thu.

Trương Tuấn và Vu Huy lập tức tiến lên kéo Bặc Vân Long xuống ngựa đem người trói lại, kéo về trận doanh bên mình.

Đám sơn tặc sớm đã bị Bành Điềm mấy lần gây chấn động đến mức mất hồn, lại thấy đại vương bị người bắt sống, lập tức loạn như rắn mất đầu.

Bành Điềm phất tay với Trương Tuấn, Vu Huy, ra hiệu chuyện sau đó giao cho bọn họ xử lý, quay ngựa trở lại bên Nhiếp Văn Uyên.

Nhiếp Văn Uyên thấy sắc mặt y vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Có khó chịu không?”

“Ta đâu có vô dụng như vậy!” Bành Điềm cười hắc hắc, “Vẫn khỏe!”

Đưa tay xoa bụng, nói với Nhiếp Văn Uyên: “Con trai cũng khỏe!”

Nhiếp Văn Uyên cười đến bất đắc dĩ, tiến lên kéo tay Bành Điềm: “Đợi chuyện bên này ổn rồi thì về cùng ta đi? Biên giới có đại ca và nhị tỷ ở đấy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Bành Điềm “à” một tiếng, tính toán thời gian, gật đầu nói: “Nên về rồi. Không bằng đi theo con đường phía đông?”

Nhiếp Văn Uyên nghe xong đầu tiên là nghi hoặc, đợi phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mật ngọt, hận không thể trực tiếp kéo người trước mặt vào trong lòng ôm chặt lấy, không bao giờ buông ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương