Hoàng Thượng Uy Vũ!
-
Chương 10
Quan đạo trước mắt bị đá lắn xuống từ trên núi bịt kín, một đám thổ phỉ không biết từ đâu xông ra, đứng trên chồng đá cao cao nhìn xuống bên này.
Bành Điềm không nhanh không chậm thúc ngựa lại đây, nhìn đám người kia, cười nhạo nói: “Ta còn tưởng là vị anh hùng nào, hóa ra chỉ là mấy kẻ có gan chạn đường không có gan lộ mặt mà thôi!”
“Phi!” Tên thủ lĩnh dẫn đàu lập tức đáp trả, “Đại vương nhà ta nói, mấy tên tôm tép các ngươi không cần hắn tự mình nghênh chiến. Muốn gặp đại vương nhà ta, trước tiên qua được bọn ta rồi hẵng nói!”
Bành Điềm không nổi giận mà cười, vẫy tay với tên đầu lĩnh kia: “Đến đây đến đây, ngươi nói như vậy, ta không đánh cho ngươi tè ra quần ngược lại là xin lỗi đại vương nhà ngươi.”
Nhiếp Văn Uyên thấy y với tay lấy cây ngân thương sáng loáng treo bên hông, có ý định tiến lên ngăn cản, chợt thấy Bành Điềm đang đưa lưng về phía mình khoát tay một cái.
Quan tâm sẽ bị loạn, hắn thê mà quên mất đây là trên chiến trường, Bành Điềm so với hắn kiến thức rộng rãi, đối với cục diện trước mắt nắm bắt chuẩn hơn hắn nhiều.
Dù Bành Điềm chưa mặc áo giáp, nhưng ngan thương vừa đến tay, khí thế quanh thân đã chấn nhiếp khiến đối phương có chút run rẩy, lời đã nói ra như nước đổ khó hốt lại, đang trên sa trường hai quân đối lập giằng co, lúc này mà muốn rút người bỏ chạy cũng đã muộn.
Đầu lĩnh kia cứng rắn giơ đao thúc ngựa chạy đến, hai người vừa đối mặt, Bành Điềm không đợi hắn ta múa đao ra chiêu, một cây ngân thương cũng đã đâm về phía tấm khiên bảo vệ.
Y không có ý tổn thương tính mạng đối phương, bằng không một chiêu này có thể trực tiếp lấy đầu tên đầu lĩnh kia rồi.
Ngân thương Bành Điềm sử dụng là chiếu theo Triệu Vân Triệu Tử Long dùng cỏ Long Đảm chế tạo ra, nhưng y mạnh tay nên trọng lượng ban đầu liền tăng lên gấp đôi cho tiện tay, vì vậy bản thân cây thương này là một trọng khí (vũ khí nặng), người thường đừng nói bị y dùng hết toàn lực đâm như thế, chính là lúc đùa giỡn bị ngân thương quẹt qua chút gió, cũng đã đau vô cùng rồi.
Tên đầu lĩnh chưa kịp làm gì đã bị đâm vào ngực, tấm khiên bằng đồng thau nhất thời nát bấy, phun một ngụm máu, ngửa mặt lên trời ngã xuống ngựa.
Bành Điềm nhìn hắn ta cười: “Bây giờ có thể gọi đại vương nhà ngươi đến chưa?”
Đám lâu la đi theo đầu lĩnh kia đã sớm câm như hến sợ đến hồn vía lên mây, mấy người lớn gan tiến lên kéo đầu lĩnh về, lại có người vội vội vàng vàng giục ngựa trở về thông báo.
Bành Điềm thúc ngựa đi đến bên đống đá, bọn lâu la sợ hãi vội lùi lại, không lâu sau liền đổi thành đoàn người Bành Điềm đứng trên đống đá từ trên cao nhìn xuống.
“Thú vị!” Bành Điềm dõi mắt nhìn ra xa, thấy cái kẻ trở về báo tin vó ngựa phi nhanh, chạy sâu vào trong núi.
Nhiếp Văn Uyên điều khiển ngựa dừng bên người y, cũng nheo lại mắt: “Như vậy xem ra, vị đại vương kia có vẻ không biết chuyện ngày hôm nay.”
Bành Điềm gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.
Hai quân giao chiến, nào có chủ tướng không tuân theo đạo lý dẫn quân? Hẳn là tên đầu lĩnh này nảy sinh tâm tư không nên có, lúc này mới chặn đường bọn họ, thể hiện đây mà.
“Đây nếu là trong quân của ta” Bành Điềm một bên thúc ngựa đi xuống chồng đá lăn, một bên nói với Nhiếp Văn Uyên, “Thắng còn dễ nói, đánh một trận đòn phế bỏ hai chân, nếu là thua, khà khà, giết không tha!”
Nhiếp Văn Uyên hơi nhớng lông mày: “Có phải quá nghiêm khắc rồi không?”
“Nghiêm?” Bành Điềm hừ một tiếng, nói, “Nếu mỗi người đều có thể tự làm chủ bản thân, còn cần tướng quân ta đây làm gì? Đều muốn tự lập công, mang một đám người đi phục kích, há lại không loạn hết cả lên? Ngươi cho rằng Đại tướng quân ta dễ làm hơn cẩu hoàng đế ngươi chắc?”
Nhiếp Văn Uyên than nhẹ một tiếng, cũng biết đạo lí này, nhưng hắn tạquản lí sinh sát trong triều đình chẳng qua chỉ cần một nét bút, một nghiên mực đen, suy nghĩ trong sách tất cả đều là chữ viết ghi chép lại, làm sao từng đích thân thể nghiệm việc dùng thương kéo người xuống ngựa, lại biết đến cảm thụ khi dùng thương đâm thủng bụng người?
“Ta đã nói ngươi đừng đi theo” Bành Điềm lầm bầm, “Ngươi chính là quá mềm lòng, không chịu nổi những điều này.”
Nhiếp Văn Uyên sánh vai cùng y, một tay cầm lấy dây cương, tay kia vươn ra nắm lấy tay y, cười cười: “May nhờ có ngươi.”
Vẻ mặt Bành Điềm dửng dưng như không, khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên. Bản thân có thể giúp đỡ Nhiếp Văn Uyên, trong lòng y cực kì tự hào.
Hai người nắm tay một đường nắm tay cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, 3 vạn tinh binh theo sát phía sau, làm tên đầu lĩnh kia sợ đến mang người chạy như điên.
Trương Tuấn Vu Huy hai tên phó tướng đi hai bên trái phải, đều là một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim.
“Nhớ ngày ấy ngươi xếp đặt hỉ đường lừa ta đến, thấy ta liền quỳ xuống, nhìn dáng vẻ ngươi lúc trải qua chuyện này, ta thật là bị ngươi doạ mới đáp ứng bái đường cùng ngươi.” Bành Điềm bỗng nhiên nói, “Khi đó đáp ứng ngươi, muốn che chở ngươi chu toàn.”
Nhiếp Văn Uyên xoa xoa tay y, nghe mà trong lòng mềm mại một mảnh: “Khi đó Thái tử cùng mấy huynh đệ khác còn sống, nếu không phải vì ngươi, ta cũng đã sớm bị bọn họ sát hại.”
Bành Điềm đảo mắt, cười nói: “Này là gì nhỉ, tai bay vạ gió?”
Nhiếp Văn Uyên cười nói: “Ừ, đúng là ý này. Mấy người đó đều biết bản thân ở thế yếu, mà phụ hoàng nhiều con trai, không kéo ta và thập đệ xuống nước, bọn họ chắc chắn phải chết.”
“Tự mình làm bậy thì không thể sống.” Bành Điềm đánh giá xong liền hừ lạnh một tiếng: “Ngược lại là ngươi, nói giả kết thân giả bái đường, chờ khi ngươi làm một Vương gia nhàn tản có đất phong thì tách ra, kết quả ngày thành thân ngươi lại chuốc say ta đưa lên giường.”
Nhiếp Văn Uyên cười không nói, nắm tay Bành Điềm chặt thêm mấy phần.
Nói đến chuyện này, Bành Điềm không khỏi liếm môi một cái, kéo Nhiếp Văn Uyên qua, ghé vào lỗ tai hắn thầm thì: “Mấy ngày nữa là được rồi nhỉ?”
“Ít nhất phải mười ngày.” Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười, “Ngươi suốt ngày toàn nghĩ đến mấy thứ này, có thể nhớ tới ta không?”
“Này không phải là nhớ ngươi chắc?” Bành Điềm dù bận vẫn ung dung nói, “Ngươi xem ngươi ấy, đối với ta lạnh nhạt hơn trước kia nhiều lắm.”
Nhiếp Văn Uyên: “Oan uổng quá! Ngươi cho là ta không muốn à?”
Bành Điềm rõ ràng chính là muốn oan uổng hắn, nói tiếp: “Có câu gì mà, nha, trời cao hoàng đế xa, ta đây rời kinh chậm thì mấy tháng nhiều thì nửa năm là có, ai biết ngươi ở trong cung qua ngày làm sao.”
Nhiếp Văn Uyên biết rõ trăm miệng cũng không thể bào chữa, đành phải dụ dỗ: “Ngươi không ở bên, mỗi buổi tối ta đều ngủ trong ngự thư phòng, hậu cung cũng không dám về, chỉ lo nhớ ngươi không ngủ được.”
Bành Điềm thích hắn thủ thỉ những lời như thế, nhưng chỉ chỉ chút chút vậy làm sao mà đủ? Nghiêm mặt hỏi: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật!” Nhiếp Văn Uyên thề son sắt, cũng vô cùng vui vẻ ngọt ngào cùng y, cười nhìn y: “Sáng hôm tỉnh lại sau ngày thành thân, lời ta từng nói, ngươi còn nhớ không?”
“Không phải là để dỗ ta vui sao, nói đời này tuyệt không lấy nữ nhân khác.” Bành Điềm nói nửa câu giấu nửa câu, một đó hết thảy đều rõ mồn một trước mắt, mỗi một ánh mắt, một động tác, một nụ cười của Nhiếp Văn Uyên y đều nhớ, sao mà quên hắn từng nói gì chứ?
Nhiếp Văn Uyên cũng nhớ hết, chỉ là không muốn nói ra, cố ý hỏi: “Còn gì nữa không?”
Bành Điềm lẩm bẩm: “Lâu quá rồi, không nhớ rõ. Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa ta nghe một chút.”
Nhiếp Văn Uyên chờ chính là câu này, dán người lại, ghé vào tai y nói: “Lang Nhi, ta Nhiếp Văn Uyên ghi nhớ nhung ngươi đã lâu, lần này tuy là lừa gạt dụ dỗ ngươi vào động phòng, nhưng tất cả đều phát ra từ chân tâm. Nếu ngươi oán ta hận ta, giết ta ngươi phải đền mạng, mà ta tự sát lại cùng ngươi vô can. Ta liền dùng tiện mệnh này đổi lấy một đêm với ngươi đã là đáng giá.”
Khóe miệng Bành Điềm kéo rộng tới mang tai, cười đến hai mắt ngọt ngào, lúc nghiêng đầu trừng Nhiếp Văn Uyên, gương mặt không giận mà uy đã tràn đầy nhu tình.
Ngày đó y giận đến mức quật ngã Nhiếp Văn Uyên, ném vỡ hết đồ đạc trong phòng ngủ, phát ra một cơn tức thật lớn, nhưng rốt cuộc cũng không có bỏ đi.
Nói trắng ra là y chưa bao giờ oán hận Nhiếp Văn Uyên, y chỉ trách hắn lừa y, y muốn rời đi, kết quả hắn liền dùng mạng mình giữ chặt lấy.
Chờ khi hết giận, Bành Điềm lại hiền lành. Nhiếp Văn Uyên đối với y hữu tình, y sao lại không có ý nghĩ không đúng đắn? Chỉ là do Nhiếp Văn Uyên chọc thủng tầng giấy mỏng này trước, hắn chưa từng nghĩ theo hướng khác mà thôi.
Nhiếp Văn Uyên nhìn Bành Điềm mỉm cười, quả nhiên là người đang có thai thì tính tình thay đổi, thường ngày quả thật không thể nhìn y đặt ra những nghi vấn thế này.
Bất luận là trước đây hay bây giờ, người này ở trong mắt hắn luôn đáng yêu đến cực điểm, làm hắn không nhịn được mà muốn ngắm y, tưởng như cứ nhìn nhau như vậy là có thể sống hết một đời.
Bành Điềm không nhanh không chậm thúc ngựa lại đây, nhìn đám người kia, cười nhạo nói: “Ta còn tưởng là vị anh hùng nào, hóa ra chỉ là mấy kẻ có gan chạn đường không có gan lộ mặt mà thôi!”
“Phi!” Tên thủ lĩnh dẫn đàu lập tức đáp trả, “Đại vương nhà ta nói, mấy tên tôm tép các ngươi không cần hắn tự mình nghênh chiến. Muốn gặp đại vương nhà ta, trước tiên qua được bọn ta rồi hẵng nói!”
Bành Điềm không nổi giận mà cười, vẫy tay với tên đầu lĩnh kia: “Đến đây đến đây, ngươi nói như vậy, ta không đánh cho ngươi tè ra quần ngược lại là xin lỗi đại vương nhà ngươi.”
Nhiếp Văn Uyên thấy y với tay lấy cây ngân thương sáng loáng treo bên hông, có ý định tiến lên ngăn cản, chợt thấy Bành Điềm đang đưa lưng về phía mình khoát tay một cái.
Quan tâm sẽ bị loạn, hắn thê mà quên mất đây là trên chiến trường, Bành Điềm so với hắn kiến thức rộng rãi, đối với cục diện trước mắt nắm bắt chuẩn hơn hắn nhiều.
Dù Bành Điềm chưa mặc áo giáp, nhưng ngan thương vừa đến tay, khí thế quanh thân đã chấn nhiếp khiến đối phương có chút run rẩy, lời đã nói ra như nước đổ khó hốt lại, đang trên sa trường hai quân đối lập giằng co, lúc này mà muốn rút người bỏ chạy cũng đã muộn.
Đầu lĩnh kia cứng rắn giơ đao thúc ngựa chạy đến, hai người vừa đối mặt, Bành Điềm không đợi hắn ta múa đao ra chiêu, một cây ngân thương cũng đã đâm về phía tấm khiên bảo vệ.
Y không có ý tổn thương tính mạng đối phương, bằng không một chiêu này có thể trực tiếp lấy đầu tên đầu lĩnh kia rồi.
Ngân thương Bành Điềm sử dụng là chiếu theo Triệu Vân Triệu Tử Long dùng cỏ Long Đảm chế tạo ra, nhưng y mạnh tay nên trọng lượng ban đầu liền tăng lên gấp đôi cho tiện tay, vì vậy bản thân cây thương này là một trọng khí (vũ khí nặng), người thường đừng nói bị y dùng hết toàn lực đâm như thế, chính là lúc đùa giỡn bị ngân thương quẹt qua chút gió, cũng đã đau vô cùng rồi.
Tên đầu lĩnh chưa kịp làm gì đã bị đâm vào ngực, tấm khiên bằng đồng thau nhất thời nát bấy, phun một ngụm máu, ngửa mặt lên trời ngã xuống ngựa.
Bành Điềm nhìn hắn ta cười: “Bây giờ có thể gọi đại vương nhà ngươi đến chưa?”
Đám lâu la đi theo đầu lĩnh kia đã sớm câm như hến sợ đến hồn vía lên mây, mấy người lớn gan tiến lên kéo đầu lĩnh về, lại có người vội vội vàng vàng giục ngựa trở về thông báo.
Bành Điềm thúc ngựa đi đến bên đống đá, bọn lâu la sợ hãi vội lùi lại, không lâu sau liền đổi thành đoàn người Bành Điềm đứng trên đống đá từ trên cao nhìn xuống.
“Thú vị!” Bành Điềm dõi mắt nhìn ra xa, thấy cái kẻ trở về báo tin vó ngựa phi nhanh, chạy sâu vào trong núi.
Nhiếp Văn Uyên điều khiển ngựa dừng bên người y, cũng nheo lại mắt: “Như vậy xem ra, vị đại vương kia có vẻ không biết chuyện ngày hôm nay.”
Bành Điềm gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.
Hai quân giao chiến, nào có chủ tướng không tuân theo đạo lý dẫn quân? Hẳn là tên đầu lĩnh này nảy sinh tâm tư không nên có, lúc này mới chặn đường bọn họ, thể hiện đây mà.
“Đây nếu là trong quân của ta” Bành Điềm một bên thúc ngựa đi xuống chồng đá lăn, một bên nói với Nhiếp Văn Uyên, “Thắng còn dễ nói, đánh một trận đòn phế bỏ hai chân, nếu là thua, khà khà, giết không tha!”
Nhiếp Văn Uyên hơi nhớng lông mày: “Có phải quá nghiêm khắc rồi không?”
“Nghiêm?” Bành Điềm hừ một tiếng, nói, “Nếu mỗi người đều có thể tự làm chủ bản thân, còn cần tướng quân ta đây làm gì? Đều muốn tự lập công, mang một đám người đi phục kích, há lại không loạn hết cả lên? Ngươi cho rằng Đại tướng quân ta dễ làm hơn cẩu hoàng đế ngươi chắc?”
Nhiếp Văn Uyên than nhẹ một tiếng, cũng biết đạo lí này, nhưng hắn tạquản lí sinh sát trong triều đình chẳng qua chỉ cần một nét bút, một nghiên mực đen, suy nghĩ trong sách tất cả đều là chữ viết ghi chép lại, làm sao từng đích thân thể nghiệm việc dùng thương kéo người xuống ngựa, lại biết đến cảm thụ khi dùng thương đâm thủng bụng người?
“Ta đã nói ngươi đừng đi theo” Bành Điềm lầm bầm, “Ngươi chính là quá mềm lòng, không chịu nổi những điều này.”
Nhiếp Văn Uyên sánh vai cùng y, một tay cầm lấy dây cương, tay kia vươn ra nắm lấy tay y, cười cười: “May nhờ có ngươi.”
Vẻ mặt Bành Điềm dửng dưng như không, khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên. Bản thân có thể giúp đỡ Nhiếp Văn Uyên, trong lòng y cực kì tự hào.
Hai người nắm tay một đường nắm tay cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, 3 vạn tinh binh theo sát phía sau, làm tên đầu lĩnh kia sợ đến mang người chạy như điên.
Trương Tuấn Vu Huy hai tên phó tướng đi hai bên trái phải, đều là một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim.
“Nhớ ngày ấy ngươi xếp đặt hỉ đường lừa ta đến, thấy ta liền quỳ xuống, nhìn dáng vẻ ngươi lúc trải qua chuyện này, ta thật là bị ngươi doạ mới đáp ứng bái đường cùng ngươi.” Bành Điềm bỗng nhiên nói, “Khi đó đáp ứng ngươi, muốn che chở ngươi chu toàn.”
Nhiếp Văn Uyên xoa xoa tay y, nghe mà trong lòng mềm mại một mảnh: “Khi đó Thái tử cùng mấy huynh đệ khác còn sống, nếu không phải vì ngươi, ta cũng đã sớm bị bọn họ sát hại.”
Bành Điềm đảo mắt, cười nói: “Này là gì nhỉ, tai bay vạ gió?”
Nhiếp Văn Uyên cười nói: “Ừ, đúng là ý này. Mấy người đó đều biết bản thân ở thế yếu, mà phụ hoàng nhiều con trai, không kéo ta và thập đệ xuống nước, bọn họ chắc chắn phải chết.”
“Tự mình làm bậy thì không thể sống.” Bành Điềm đánh giá xong liền hừ lạnh một tiếng: “Ngược lại là ngươi, nói giả kết thân giả bái đường, chờ khi ngươi làm một Vương gia nhàn tản có đất phong thì tách ra, kết quả ngày thành thân ngươi lại chuốc say ta đưa lên giường.”
Nhiếp Văn Uyên cười không nói, nắm tay Bành Điềm chặt thêm mấy phần.
Nói đến chuyện này, Bành Điềm không khỏi liếm môi một cái, kéo Nhiếp Văn Uyên qua, ghé vào lỗ tai hắn thầm thì: “Mấy ngày nữa là được rồi nhỉ?”
“Ít nhất phải mười ngày.” Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười, “Ngươi suốt ngày toàn nghĩ đến mấy thứ này, có thể nhớ tới ta không?”
“Này không phải là nhớ ngươi chắc?” Bành Điềm dù bận vẫn ung dung nói, “Ngươi xem ngươi ấy, đối với ta lạnh nhạt hơn trước kia nhiều lắm.”
Nhiếp Văn Uyên: “Oan uổng quá! Ngươi cho là ta không muốn à?”
Bành Điềm rõ ràng chính là muốn oan uổng hắn, nói tiếp: “Có câu gì mà, nha, trời cao hoàng đế xa, ta đây rời kinh chậm thì mấy tháng nhiều thì nửa năm là có, ai biết ngươi ở trong cung qua ngày làm sao.”
Nhiếp Văn Uyên biết rõ trăm miệng cũng không thể bào chữa, đành phải dụ dỗ: “Ngươi không ở bên, mỗi buổi tối ta đều ngủ trong ngự thư phòng, hậu cung cũng không dám về, chỉ lo nhớ ngươi không ngủ được.”
Bành Điềm thích hắn thủ thỉ những lời như thế, nhưng chỉ chỉ chút chút vậy làm sao mà đủ? Nghiêm mặt hỏi: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật!” Nhiếp Văn Uyên thề son sắt, cũng vô cùng vui vẻ ngọt ngào cùng y, cười nhìn y: “Sáng hôm tỉnh lại sau ngày thành thân, lời ta từng nói, ngươi còn nhớ không?”
“Không phải là để dỗ ta vui sao, nói đời này tuyệt không lấy nữ nhân khác.” Bành Điềm nói nửa câu giấu nửa câu, một đó hết thảy đều rõ mồn một trước mắt, mỗi một ánh mắt, một động tác, một nụ cười của Nhiếp Văn Uyên y đều nhớ, sao mà quên hắn từng nói gì chứ?
Nhiếp Văn Uyên cũng nhớ hết, chỉ là không muốn nói ra, cố ý hỏi: “Còn gì nữa không?”
Bành Điềm lẩm bẩm: “Lâu quá rồi, không nhớ rõ. Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa ta nghe một chút.”
Nhiếp Văn Uyên chờ chính là câu này, dán người lại, ghé vào tai y nói: “Lang Nhi, ta Nhiếp Văn Uyên ghi nhớ nhung ngươi đã lâu, lần này tuy là lừa gạt dụ dỗ ngươi vào động phòng, nhưng tất cả đều phát ra từ chân tâm. Nếu ngươi oán ta hận ta, giết ta ngươi phải đền mạng, mà ta tự sát lại cùng ngươi vô can. Ta liền dùng tiện mệnh này đổi lấy một đêm với ngươi đã là đáng giá.”
Khóe miệng Bành Điềm kéo rộng tới mang tai, cười đến hai mắt ngọt ngào, lúc nghiêng đầu trừng Nhiếp Văn Uyên, gương mặt không giận mà uy đã tràn đầy nhu tình.
Ngày đó y giận đến mức quật ngã Nhiếp Văn Uyên, ném vỡ hết đồ đạc trong phòng ngủ, phát ra một cơn tức thật lớn, nhưng rốt cuộc cũng không có bỏ đi.
Nói trắng ra là y chưa bao giờ oán hận Nhiếp Văn Uyên, y chỉ trách hắn lừa y, y muốn rời đi, kết quả hắn liền dùng mạng mình giữ chặt lấy.
Chờ khi hết giận, Bành Điềm lại hiền lành. Nhiếp Văn Uyên đối với y hữu tình, y sao lại không có ý nghĩ không đúng đắn? Chỉ là do Nhiếp Văn Uyên chọc thủng tầng giấy mỏng này trước, hắn chưa từng nghĩ theo hướng khác mà thôi.
Nhiếp Văn Uyên nhìn Bành Điềm mỉm cười, quả nhiên là người đang có thai thì tính tình thay đổi, thường ngày quả thật không thể nhìn y đặt ra những nghi vấn thế này.
Bất luận là trước đây hay bây giờ, người này ở trong mắt hắn luôn đáng yêu đến cực điểm, làm hắn không nhịn được mà muốn ngắm y, tưởng như cứ nhìn nhau như vậy là có thể sống hết một đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook