Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu
-
Chương 2: 2: Duyên Thăng Trầm
Uyển Bình biết "hắn" trong miệng nương nương là ai.
Trên thực tế, từ vinh sủng ban đầu đến sự cô đơn hôm nay, nàng toàn bộ nhìn thấy."Biết được, nương nương." Uyển Bình nghiêng đầu lặng lẽ lau khóe mắt."Uyển Bình, ngươi đi thôi."Uyển Bình cả kinh, nhìn chằm chằm dung nhan thanh tú kia.Nương nương nhà nàng chỉ mới đào lý niên hoa a*, vì sao lại tựa như bà lão gần đất xa trời, như thể không có sức sống?"Ta không đi, nương nương!" Nàng đi rồi, ai sẽ chiếu cố nương nương, ai sẽ làm bạn với nương nương?Nếu ngay cả nàng đi rồi, nương nương chẳng phải là...Nàng cười lắc đầu, cởi vòng tay nhét vào trong tay đối phương, dịu dàng nói:"Uyển Bình, ta và ngươi tỷ muội một lúc, ngươi chỉ là cung nữ, muốn ra khỏi lãnh cung này bọn họ sẽ không ngăn cản, tìm chủ tử tính tình dịu dàng đi theo, chờ tuổi tác đến thì sớm xuất cung đi."Uyển Bình đỏ mắt: "Chủ tử của ta chỉ có Hoàng hậu nương nương!"Nàng đẩy một cái, cứng rắn nói:- Ngay cả ngươi đều không nghe lời ta sao?!"Nàng cho tới bây giờ đều không giống một hoàng hậu, cho tới bây giờ sẽ không bày ra uy phong, khó có được giờ khắc này nâng giá lên.Uyển Bình đành phải dụi mắt, một bước ba bước quay đầu lại rời đi.Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đầu một trận choáng váng, nàng vội vàng một tay chống khung cửa, miễn cưỡng duy trì thân hình, kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa màu đỏ thẫm kia, giống như đang chờ đợi cái gì đó.! Cửa bị phá vỡ, một lão thái giám trong tay cầm khay, bước nhanh tới gần, phía sau là hai tiểu thái giám nhắm mắt làm như đúc."Truyền lời dụ của Hoàng Thượng, sau khi mưu phạm Tô thị, mưu hại hoàng tự, ban một chén rượu độc——"Giọng nói tinh tế giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim nàng.
Vốn tưởng rằng đã sớm không đau, đến bước này mới hiểu được thì ra nàng vẫn không có hết hy vọng." Bảo bối, tin ta."Hai tháng trước, ở trong lãnh cung này, hắn còn vừa hôn nàng, vừa nhẹ giọng dỗ dành.Nàng cho rằng mình sẽ không tin, nàng cho rằng...Bụng căng thẳng, nàng khom lưng che lại, vô lực ngã ngồi trên mặt đất."Hoàng hậu nương nương, mời đi." Lão thái giám mặt không chút thay đổi đem khay đưa đến trước mặt nàng.Nàng nở nụ cười khúc khích giống như một đứa trẻ, tiếng cười càng lúc càng lớn, có vẻ điên cuồng.Trong mắt mấy thái giám kia nàng giống như người điên.Bàn tay mềm mại của nàng đột nhiên vươn ra,cầm lấy chén ngọc kia, không chút do dự ngửa đầu uống xuống, khóe mắt nước mắt rốt cuộc chậm rãi trượt xuống, theo cổ rơi vào trong vạt áo.Chén ngọc rơi xuống đất, vỡ vụn.Tiếng bước chân tán loạn dần dần biến mất, nước mắt nàng mênh mông.
Trong lúc hoảng hốt phảng phất lại nhìn thấy bóng dáng trắng dưới ánh trăng lưỡi liềm kia.Nam tử đeo mặt nạ hồ ly cởi dây buộc ra, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ tựa như thần tiên.
Hắn nhếch môi cười, ôn nhu nói nhỏ:"Tiểu cô nương lạc đường? Ta sẽ đưa nàng về nhà."Bụng càng ngày càng đau, trán nàng nổi lên mồ hôi lạnh, cảm giác có thứ gì đó đang từ trong cơ thể chảy ra.
Nàng cúi đầu nhìn, máu tươi đầy đất, giật mình, nàng hiểu được cái gì.Đó là hài tử của nàng và hắn, hài tử chưa sinh của họ, đã mong đợi vài năm..."A——" Nàng cuối cùng nhịn không được tâm tê liệt phế hét lên, thanh âm giống như con thú nhỏ.Một ngụm máu tươi phun ra, nàng loạng choạng ngã xuống mặt đất lạnh như băng, hai tay vẫn ôm chặt bụng như trước.Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là mẫu thân có lỗi với ngươi...Nếu có kiếp sau, nàng hy vọng vĩnh viễn chưa từng gặp qua người đó, vĩnh viễn...(*)Đào lý niên hoa: 20 tuổi, tuổi má hồngLời tác giả:Nếu phải xem nam nữ chủ siêu cấp lợi hại, đi cách vách tìm, bài này thiên về kết cấu cổ ngôn thuần khiết, nữ chủ chính là nữ tử yếu đuối mười mấy tuổi, chậm rãi trưởng thành, nam chủ tình thâm không cặn bã, khung âm mưu tương đối lớn, không có kiên nhẫn nhìn xuống, có thể vứt bỏ văn chương..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook