" Không, không nên...!Đừng..."
Âm thanh của Ứng Thải Mị truyền tới ngoài điện, Thanh Mai Bạch Mai cùng với tùy tùng của hoàng đế đứng bên ngoài không khỏi đỏ mặt.

Tiếng rên rỉ kiều mị đến tận xương, sợ hãi xen lẫn ngọt ngào, thái giám nghe thấy cũng không nhịn được ý loạn tình mê, thảo nào hoàng thượng sủng hạnh một đêm, bây giờ còn không nguyện buông tay.

Tổng quản mặt đỏ bừng, cúi đầu lau mồ hôi.

Canh giờ lâm triều cũng tới, hoàng đế lại chưa thỏa mãn, bây giờ nên làm thế nào?
Hắn đi gõ cửa cắt ngang chuyện tốt của hoàng đế, lấy lý do bảo vệ thanh danh hoàng thượng, hay là nên ngoan ngoãn đợi bên ngoài, chớ để hoàng đế giận chó đánh mèo lên mình?
Tổng quản đứng bên ngoài điện vừa mâu thuẫn vừa do dự, Ứng Thải Mị thì không hề hay biết, nàng đang phiền muộn trừng mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ, cảm nhận khí tức trong đan điền, từng chút từng chút theo nhau mà đến, chính mình vừa vui vẻ vừa thống khổ.

Đáng tiếc khí lực trên người bị hút ra, Ứng Thải Mị không thể giãy giụa, mở to mắt nhìn khí tức đan điền bị mất phân nửa trong nháy mắt, cắn răng hận.

Lúc này không hút khô hoàng đế, nàng hối hận muốn chết!
Nếu tiếp tục như vậy, dương khí thật vất vả dự trữ trong đan điền đều sẽ bị hoàng đế hút đi toàn bộ!
Ứng Thải Mị khó khăn lắm mới ổn định tinh thần, đọc thầm yếu quyết, nàng tức giận hoàng đế đang thu nạp khí, cũng hút lại dương khí đối phương.

Có qua có lại, khí trong kinh mạch hai người quấn quit cùng một chỗ, tuy hai mà một.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, nửa nóng rực nửa lạnh lẽo, băng hỏa lưỡng trọng thiên, nàng không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.

Hoàng đế giống như không thấy đủ, ôm lấy Ứng Thải Mị thâm nhập càng sâu, hai người dính sát vào nhau, muốn hợp thành một thể.

Giữa khí tức cả hai dung hợp, nàng cảm nhận được tốc độ khí trong đan điền chậm lại, dần dần không hề bị hút đi nữa.

Ứng Thải Mị lúc này mới thở ra, chuyên tâm đem dương khí của hoàng đế nạp vào một lần nữa, lưu lại trong đan điền.

Khí tức đan điền ngày càng tinh thuần.

Đan điền ấm áp, thân thể cũng được hầu hạ rất sung sướng, Ứng Thải Mị thoải mái nheo mắt lại nức nở một tiếng, cảm thấy trước mắt dường như có mấy phần sáng lạn, cảm giác cực kỳ tuyệt vời mềm mại ngã vào lòng hoàng đế, cúi đầu thở hổn hển.

Ôm tiểu mỹ nhân vẻ mặt đầy sắc xuân trong lòng, hoàng đế có chút tiếc hận.

Tổng quản nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở hắn canh giờ lâm triều đã tới, hắn không thể không buông Ứng Thải Mị ra.


Nàng thoáng nhìn hoàng đế chưa có tận hứng, chính mình ngược lại chưa từng có thống khoái như vậy, không khỏi híp mắt cười, môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, dường như cảm nhận được dư vị tuyệt vời khi nãy.

Ứng Thải Mị lười biếng nửa nằm trên giường, nhìn hoàng đế mặc từng kiện y phục vào.

Long bào khoác lên người, Hoắc Cảnh Duệ liền biến trở về quân vương tuấn mỹ uy nghiêm kia, chỗ nào giống người dũng mãnh mị lực lúc nãy?
Nàng nâng ngón tay đặt trên môi điểm một cái.

Vai rộng thắt lưng thon, lồng ngực rắn chắc, khuỷu tay cường tráng, hai chân thẳng tắp, đường cong dưới thân....!
Qủa nhiên lúc nam nhân này cởi sạch y phục là đẹp nhất.

" Ái phi nhìn chằm chằm trẫm là luyến tiếc trẫm rời đi sao?" Hoắc Cảnh Duệ mặc chỉnh tề, cúi người xoa hai má của Ứng Thải Mị, thoáng nhìn chân mày ẩn ẩn ý xuân, không khỏi cười ái muội: " Qủa nhiên, chỉ có ái phi mới có thể làm cho trẫm tận hứng."
Nói ra lời này rất có ý tứ, Ứng Thải Mị cười cong hai mắt: " Hoàng thượng nói như vậy, bọn tỷ muội hậu cung nghe thấy sợ là muốn khóc."
Trong cung một đoàn oanh oanh yến yến, hoàng đế lại nói các nàng không thể làm hắn thỏa mãn, nếu mà mấy phi tần nghe thấy được, phỏng chừng từng người một muốn nhảy sông tự sát.

" Trẫm chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Hoắc Cảnh Duệ cất giọng để cho tổng quản mang theo người hầu tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt, khi hắn bước ra tiện tay thả tấm màn xuống.

Ứng Thải Mị nằm bên trong, từ ngọn tóc đến chân đều tản ra mị lực, làm sao có thể để người khác thấy?
Canh giờ không còn nhiều, tổng quản lộ vẻ mặt lo lắng, trầm mặt để người hầu tăng nhanh động tác.

Hoàng đế thì vẫn thong dong, lúc gần rời đi còn vén tấm màn lên, hôn xuống môi của Ứng Thải Mị: " Ái phi, tối nay đừng làm cho trẫm thất vọng."
Ứng Thải Mị mím môi cười, một tay ôm lấy cổ Hoắc Cảnh Duệ kéo xuống.

Người hầu ở phía sau nhìn thấy vị tân quý nghi này lưu luyến không rời, còn câu dẫn hoàng đế, hôn thật nhiệt tình.

" Sợ là hoàng thượng đã quên, hôm nay là mùng một, chính là ngày hoàng hậu nương nương thị tẩm." Ứng Thải Mị dán bên tai hoàng đế, thở từng hơi nóng hổi, thấp giọng nhắc nhở hắn.

" Ái phi không nói, trẫm cũng quên mất." Trong giọng nói của Hoắc Cảnh Duệ mang theo một tia tiếc nuối, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.

" Vừa đúng lúc thiếp có một chút nghi ngờ." Ứng Thải Mị lại gần bên tai hoàng đế, để cho thân hình hắn che lại mình, che giấu khẩu hình.

Ai biết người hầu bên người hoàng thượng có cơ sở ngầm của vị nương nương nào không?
" Thiếp thấy rất kỳ quái, hoàng thượng làm sao biết khẩu quyết của môn phái?" Môn phái rất nghiêm ngặt, Ứng Thải Mị cũng rất rõ ràng, trên đời ngoại trừ nàng và sư phụ, tuyệt đối sẽ không có ai biết đến thần công yếu quyết.

Vậy hoàng đế từ đâu biết được điều này?

Lúc đó hoàng đế còn hút lại dương khí trong người nàng, sau đó không phải cả hai bắt đầu trao đổi khí sao?
Sau đó đan điền của hai người tràn đầy khí tinh thuần.

Tuy nói đây là chuyện tốt, nhưng đáy lòng Ứng Thải Mị vẫn có nghi hoặc, có một loại bất an không kể xiết.

" Hoàng thượng, canh giờ lâm triều đã đến." Tổng quản ở ngoài điện gấp gáp muốn chết, mà Ứng quý nghi còn giữ hoàng đế lại.

Nếu các đại thần trên triều biết được, các ngự sử không phải từng người sẽ đụng cột nhà để khuyên nhủ hoàng thượng?
Tầm mắt Ứng Thải Mị chăm chú khóa trên người hoàng đế, không buông tha bất cứ biểu tình nào của hắn, chờ đợi đáp án trong miệng Hoắc Cảnh Duệ.

Nhìn thấy hoàng đế bỗng nhiên cười, đầu ngón tay điểm lên chóp mũi nàng một cái: " Khó cho trẫm quá, ái phi thế nhưng lại quên.

Cũng tốt, trẫm cho ái phi thời gian một ngày một đêm từ từ nhớ lại..."
Ứng Thải Mị nhíu mày, nam nhân này đủ giảo hoạt, tránh nặng tìm nhẹ, không chịu nói ra đáp án.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Nàng quên? Chẳng lẽ trước đây nàng đã gặp Hoắc Cảnh Duệ?
Điều đó không có khả năng!
Ứng Thải Mị trầm tư suy nghĩ, từ nhỏ nàng lớn lên trong sư môn, số lần xuống núi có thể đếm trên đầu ngón tay, cơ hội người ngoài tiến vào cũng rất ít.

Hoàng đế lớn lên trong cung, không có khả năng đi khắp nơi, sao có thể ngàn dặm xa xôi gặp ở sư môn được?
Nàng nhíu mày trầm tư, hoàng đế đã vẩy tay áo tiêu xái đi xa.

" Chúc mừng chủ tử." Sauk hi Bạch Mai cung tiễn hoàng thượng, vui mừng chạy tới chỗ Ứng Thải Mị.

" Chúc mừng ta cái gì?" Ứng Thải Mị nhìn Bạch Mai hưng phấn mà liếc mắt một cái, tiểu nha đầu này luôn tươi cười sáng lạn làm cho mọi phiền nhiễu trong lòng cũng tiêu tan không ít.

" Chúc mừng chủ tử một lần nữa được hoàng thượng sủng ái." Bạch Mai nháy mắt, hoàng đế một đêm không buông chủ tử ra, miễn cưỡng kéo tài tới một khắc cuối cùng mới lâm triều, có thể thấy được đối với chủ tử có bao nhiêu luyến tiếc.

Thanh Mai lại lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: " Chủ tử, nếu bị các nương nương hậu cung biết, sợ là chủ tử sẽ gặp khó khăn."
Ứng Thải Mị hiểu rõ ý của nàng, phỏng chừng hoàng hậu là người đầu tiên mất hứng.


Hoàng hậu xác thực muốn cho Ứng Thải Mị kề cận hoàng đế, chèn ép Uyển sung viện và Thúy chiêu nghi.

Thế nhưng điều đó không phải là hoàng hậu khoan dung độ lượng, có thể nhẫn nhịn nàng độc chiếm sủng ái.

Điều khiến Ứng Thải Mị càng đau đầu hơn chính là hoàng đế đến tột cùng là ai, bọn họ từng gặp qua lúc nào, làm sao hắn biết được thần công yếu quyết của sư môn?
Từng vấn đến theo nhau mà đến, Ứng Thải Mị cảm thấy não cũng muốn đau: " Được rồi, hầu hạ ta tắm rửa, nhanh chóng đến thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Bạch Mai nhìn thấy thùng tắm sau tấm bình phong, nước vương đầy đất, giường thì ướt sũng, liền có thể tưởng tượng được hai người kịch liệt như thế nào, hai gò má không khỏi đỏ ửng.

Chủ tử thật lợi hại, chỉ sợ tối hôm qua hoàng đế bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hận không thể ở luôn tại Di Xuân điện.

Ứng Thải Mị nhìn thấy nữ tử trong gương đầy sắc xuân, hai má ửng hồng, trên môi còn kiều diễm ướt át, không khỏi mím môi.

Cái bộ dạng này đến Nhân Minh điện thỉnh an, không phải làm mục tiêu cho bọn họ sao?
Nàng nhắm mắt lại, đem khí sinh động trên người lắng xuống, tiếp nhận bút vẽ mày từ Thanh Mai, vẽ mấy cái liền làm chân mày xuân sắc biến mất vô tung vô ảnh, nhìn không khác so với thường ngày.

Bạch Mai ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng thán phục, đang muốn hầu hạ Ứng Thải Mị mặc y phục màu trắng, không muốn chủ tử bị người khác chú ý.

Thanh Mai thầm than, chủ tử cẩn thận hơn so với lúc trước, có thể không gây chuyện liền im lặng, hiểu rõ đạo lý người khôn ngoan biết giữ mình.

Tại Nhân Minh điện, các phi tần hôm nay đặc biệt đến sớm.

Ứng Thải Mị vẫn đến theo canh giờ thường ngày, lại thấy tần phi đã tới rất nhiều, không khỏi rũ mắt xuống, đúng là người xem náo nhiệt cũng không ít.

Bái kiến hoàng hậu, thần sắc hoàng hậu nhàn nhạt, cũng không làm khó dễ, cũng không có nhiều vui mừng.

Ứng Thải Mị chậm rãi ngồi xuống, bây giờ nàng là quý nghi, phẩm cấp ở trên Uyển sung viện và Thúy chiêu nghi.

Bởi vì Trinh phi qua đời, trực tiếp ngồi gần hoàng hậu, khiến cho các phi tần phẩm cấp thấp ghen tị đến đỏ mắt.

" Nghe nói hoàng thượng sáng nay suýt trễ giờ lâm triều, Ứng tỷ tỷ thật lợi hại." Uyển sung viện nhíu mày cười khẽ, chỉ là ý cười không tới đáy mắt.

Nàng xuất toàn thân mị lực cũng không thể làm hoàng đế lưu lại một lúc, tiểu phi tần này làm thế nào mà lợi hại thế?
Từng bị hoàng đế vắng vẻ một năm, bây giờ lui một bước để thăng chức, Uyển sung viên sao có thể không hận?
Uyển sung viện vào cung, mặc dù không ngồi ở vị trí hoàng hậu, nhưng cũng muốn dưới một người trên vạn người.

Bây giờ bị Ứng Thải Mị đè ép, dựa vào hoàng đế yêu thích nàng ta, nàng ăn bao nhiêu trái đắng sao có thể cam tâm?
Nàng hung hăng nắm chặt khăn tay, nghĩ tới người trong gia tộc đã tìm hiểu rõ sở thích của hoàng đế, để cho mình nhất cử nhất động đả động tâm hoàng thượng.

Vì sao bây giờ hoàng đế tuy đối với nàng là sủng ái, nhưng chưa đủ vui vẻ, bộ dáng như gần như xa, làm cho Uyển sung nghi rất lo lắng.


Đáng tiếc hoàng hậu biểu tỷ thường chèn ép, để cho Ứng chiêu nghi đi lên, càng làm cho Uyển sung viện không thích.

Trong tộc còn tưởng rằng tiến cung có thái hậu biểu cô ở đó, lại có hoàng hậu biểu tỷ, nàng nhất định có thể bắt lấy tâm hoàng đế, mang thai long tự, chấn hưng gia tộc.

Ai biết chỉ có thái hậu biểu cô xuất thủ tương trợ, hoàng hậu biểu tỷ thường xuyên ngáng chân giữa đường....!
Uyển sung viện nhíu mày, xem ra có một số việc không thể chờ đợi được, nàng cần thương lượng với thái hậu biểu cô một chút.

Làm cho hoàng đế trễ giờ lâm triều là chuyện lớn, Ứng Thải Mị biết vâng lời, sợ hãi lắc đầu: " Uyển muội muội nói thế là sai rồi, ta làm sao giám để hoàng thượng trễ giờ? Lại nói mọi chuyện chúng ta không thể đi nghe ngóng được.

Chẳng lẽ muội muội đã quên quy củ tổ tiên quy định, phi tần hậu cung không được thảo luận chính sự?"
Uyển sung viện không ngờ mình không khiêu khích được, mà còn bị phản ngược lại, sắc mặt lập tức không tốt.

Hoàng hậu lúc đầu đối với việc hoàng đế lưu luyến tại Di Xuân điện mà sắp trễ giờ lâm triều, trong lòng có chút không thoải mái.

Mắt thấy Uyển sung viện ăn mệt, sắc mặt của nàng cũng hòa hoãn không ít.

Ứng quý nghi này khó có được cơ hội nhanh mồm nhanh miệng.

Phỏng chừng Uyển sung viện cũng phải cúi đầu, nếu không phản bác, thân nàng cũng khó bảo toàn.

Hoàng hậu thích Ứng quý nghi nhu nhược, dễ đắn đo, lại nghe lời.

Thế nhưng một quân cờ ngu dốt đến mức không thể tự bảo vệ mình, cũng chỉ làm liên lụy tới mình.

Ứng quý nghi phản kích, đáy lòng hoàng hậu có chút hài lòng.

" Được rồi." Nhìn sắc mặt Uyển sung viện, khóe môi hoàng hậu mỉn cười, rốt cuộc cũng mở miệng: " Ứng quý nghi nên chú ý một chút, Uyển sung viện lại càng phải thận trọng vì họa từ miệng mà ra, hành tung của hoàng thượng không phải phi tần hậu cung nào cũng được thăm dò?"
Uyển sung viện không tình nguyện quỳ xuống thỉnh tội, hoàng hậu rộng lượng phất tay một cái, không làm khó xử nàng ta.

Có bác thái hậu ở sau lưng làm chỗ dựa vững chắc, hoàng hậu cũng không thể náo quá khó coi.

Thật ra Ứng Thải Mị cũng nhu thuận lanh lợi lập tức cúi đầu thỉnh tội, lộ vẻ mặt kinh hoàng cùng cung kính, quy củ theo cấp bậc lễ nghĩa, so với Uyển sung viện miễn cưỡng chậm rì rì thì thuận mắt hơn.

Hoàng hậu nhíu mày, xem ra Uyển sung viện cần dạy dỗ lại.

Cho là có thái hậu làm chỗ dựa, liền không đem hoàng hậu như nàng đặt trong mắt?
- ------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nhập v canh thứ hai.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương