Hoàng thượng thay tôi đấu trí trong hậu cung
-
Chương 7:
Cố Linh Quân chớp chớp mắt, buông bút.
Ai có thể nói cho nàng, tên hoàng đế này đã đến đây lúc nào vậy?
Gần đây nàng cũng quá là xui xẻo.
Cố Linh Quân vừa hành lễ vừa thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt của Tiêu Dục Hành.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
̶ ̶ ̶ “Vừa mới nãy, nàng nói gì hắn có nghe hay không nghe thấy? Nếu là nghe, vậy thật không hổ danh là người đứng trên tất cả mọi người, nét mặt không có chút biểu lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào.”
Cố Linh Quân cắn môi tự hỏi, nàng nên nói cái gì đó để bổ cứu đây?!
Sắc mặt Tiêu Dục Hành như thường ngày, bước đến gần bàn dài nhìn giấy Tuyên Thành nằm đầy trên mặt bàn, tùy tay nhặt một tờ lên, nhìn nhìn rồi nói: “Chữ này Quý Phi viết không tệ.”
Cố Linh Quân nhăn lại mi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn sang, phát hiện tờ giấy mà hắn cầm chính là của Bạch Tĩnh Nhu viết.
“Hoàng Thượng, thật ra ... Cái đó không phải thần thiếp viết …”
Nàng lấy hết can đảm, nói: “Hoàng Thượng, tờ giấy ngài cầm trên tay chính là Bạch tài nhân viết.”
Tiêu Dục Hành nhướng mày, không nói gì.
Cố Linh Quân dừng một chút, lại hít sâu một hơi, lấy can đảm nói tiếp: “Từ sau khi Bạch tài nhân bị Hoàng Thượng ngài trách phạt, thì một lòng phong bế, tự nguyện mỗi ngày sao chép 《 nữ huấn 》 muốn tỉnh táo lại. Hoàng Thượng ngài xem Bạch tài nhân thành tâm ăn năn, có thể giảm nhẹ hình phạt hay không?”
Lời này của nàng nơi nơi đều có ý, là hoàng đế ngài tự muốn phạt cũng không nên trách ở trên đầu ta, cũng không phải ta bức ép nàng ta sao chép. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, phải cho hắn cái bậc thang đi xuống.
Quả nhiên, Tiêu Dục Hành hơi hơi mỉm cười, nói: “Nếu Quý Phi đã nói như vậy … Vậy miễn đi.”
Cố Linh Quân cũng dùng nụ cười hợp tác vui vẻ trả lại cho anh.
Cố Linh Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất thời không lưu ý, Tiêu Dục Hành bước vòng sang bên người nàng, lại cầm lên một tờ giấy khác, chính là tờ lúc nãy nàng vừa mới viết xong.
Động tác quá mức đột nhiên làm nàng không kịp ngăn cản.
Cố Linh Quân nhìn Tiêu Dục Hành lại nhìn đồ vật hắn cầm trên tay, trong lòng thì đang rít gào:
̶ ̶ ̶ “Hoàng Thượng, ngài hỏi cũng không hỏi đã lấy đồ của người khác coi được sao?!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
̶ ̶ ̶ “Được rồi, quên mất ngài là hoàng đế, có thể tùy tiện lấy.”
̶ ̶ ̶ “Má ơi! Ta viết sao giống vẽ bùa vẽ quỷ vậy, thật là công khai xử tội mà.”
̶ ̶ ̶ “Hoàng Thượng, cầu ngài đừng nhìn!!!”
Tiêu Dục Hành bỏ tờ giấy xuống, xả ra một nụ cười, trong lòng Cố Linh Quân lộp bộp một cái, quả nhiên nghe thấy hắn nói: “Quý Phi lại viết thêm một lần nữa.”
Cố Linh Quân: “ … ”
Nàng căng da đầu, cầm lấy bút quét quét mực nước, run run rẩy rẩy viết một chữ trên nền giấy trắng.
Cố Linh Quân cảm thấy tình huống hiện tại của nàng, giống như là bị lão sư kêu lên bảng đen làm bài tập.
Nàng nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nhưng đón nhận ánh mắt chằm chằm của Tiêu Dục Hành, tay Cố Linh Quân khống chế không được run run lên, chữ viết nghiêng nghiêng quẹo quẹo, một nét so một nét còn xấu hơn.
Tiêu Dục Hành nhìn nhìn, vòng sang sau lưng nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, tay cầm tay dạy nàng viết cho đúng.
Cố Linh Quân tay khựng lại, trái tim đập lỡ một nhịp.
“Hoàng ... Hoàng Thượng …”
Tiêu Dục Hành nắm tay nàng, chậm rãi, viết từng nét bút, viết lại chữ đó thêm một lần.
Cố Linh Quân không cần xem cũng biết giờ phút này mặt của nàng nhất định là đỏ bừng hết rồi, như lửa đốt nóng bỏng, mà đầu sỏ gây tội lại đang ở bên cạnh nàng, nét mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cố Linh Quân đau đầu, suy nghĩ một hồi, lúc này nàng nên ngẩng đầu, nghiêng nhìn mặt hắn. Trên thực tế nàng cũng làm như vậy, nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng kia của Tiêu Dục Hành.
Nhưng mà còn chưa chờ Cố Linh Quân kịp cảm khái tình tiết này rất giống cảnh cố tình sắp xếp trong phim truyền hình, thì một bàn tay đã duỗi lại, quay mặt nàng trở về vị trí cũ.
Cố Linh Quân: “ … ”
“Nghiêm túc, đừng ngẩn người.”
Tiêu Dục Hành một lòng muốn dạy nàng viết chữ, cầm tay nàng lại viết thêm một lần nữa.
Chữ viết của hắn đầy khí thế, như rồng bay trên mặt biển, lại như chim ưng lượn trên trời cao, người bình thường viết không ra được, nhưng lại cực kỳ ăn khớp với thân phận của hắn.
Bởi vì dựa vào gần, nàng thậm chí có thể ngửi được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trên người hắn, dễ ngửi hơn nhiều so với mấy cái túi thơm mùi nồng muốn chết mà cung nữ đưa cho nàng. Chỉ tiếc nàng không thể xem hắn giống như tỷ muội, trò chuyện với nhau hỏi hắn cách làm mùi hương này như thế nào, có thể chỉ nàng cách làm được hay không?!
Cố Linh Quân trong lòng suy nghĩ miên man, ngóng trông hiện trường tay cầm tay dạy học đầy tra tấn này nhanh chóng kết thúc, có thể nhanh nhanh tiễn vị Đại Phật này trở về Thừa Càn Cung của hắn càng nhanh càng tốt.
Chờ Tiêu Dục Hành buông nàng ra, Cố Linh Quân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã nghe hắn nói: “Quý Phi còn cần phải luyện chữ thêm nữa, mỗi ngày viết 50 chữ, mỗi quyển viết một lần, viết xong gọi người đem đến cho trẫm kiểm tra.”
Nói xong còn nhìn nàng hơi hơi mỉm cười.
Cố Linh Quân:???
Ta không phải Quý Phi sao? Không phải cứ việc an an tĩnh tĩnh làm một cái bình hoa là được rồi sao? Tại sao còn cần luyện viết chữ làm gì?
Còn nữa, Hoàng Thượng ngài rãnh đến như vậy hả?
Tiêu Dục Hành làm việc như gió cuốn sấm rền, thực hiện rất nghiêm khắc, tự mình chọn những quyển sách thích hợp với trình độ của nàng. Hắn ngồi ở một bên, nhàn nhã cầm quyển sách lật xem.
Cố Linh Quân ngẩn người nhìn chằm chằm đống trang giấy trắng trên bàn, hận không thể bắn ra tia X từ mắt thiêu cháy hết đống giấy Tuyên Thành ngứa mắt kia, nửa ngày cũng còn chưa phản ứng.
“Nương nương, nô tài mài mực tiếp đây.” Đặng công công nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Linh Quân đau khổ nhăn mặt, than thở vài tiếng ở trong lòng, không tình nguyện cầm bút lên.
Cố Linh Quân viết hai chữ thì nhịn không được liếc liếc Tiêu Dục Hành đang ngồi ở bên kia, chỉ thấy hắn lại bá đạo chiếm đoạt giường nhỏ của nàng, đang cần quyển sách lên đọc, thỉnh thoảng còn bưng lên chén trà Lục Trúc mới pha uống hai hớp.
Cố Linh Quân nhận mệnh cúi đầu viết chữ, luyện một hồi thì cảm thấy eo đau lưng đau, cả người không thoải mái, chớp chớp mắt, lại cảm thấy có chút mệt rã rời. Nàng vừa mới buông bút xuống, bên kia đã nhắc nhở …
“Làm việc quý ở kiên trì.”
Cố Linh Quân hít sâu một hơi, một lần nữa cầm bút lên.
***
Ngoài cửa sổ, một bó lớn ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa giấy, vừa lúc chiếu vào trên bàn tay, trên mặt của Cố Linh Quân. Lông mi thon dài dày cong giống cây quạt, bởi vì bất mãn, giữa mày hơi hơi nhăn lại, cắn môi dùng sức viết lên trang giấy.
Hình như gương mặt nhiều chút thịt so với lúc vừa mới vào cung, không thể phủ nhận, Quý Phi của hắn, đích thực lớn lên rất không tệ.
Phát hiện ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình, Tiêu Dục Hành vừa nhấc mắt nhìn sang thì thấy Trương Đức Phúc dùng vẻ mặt hiền lành nhìn hắn.
Khụ, bị bắt tại trận, Trương Đức Phúc có chút xấu hổ, nhưng mỗi một nếp nhăn thật sâu trên trán hắn đều tràn ngập hạnh phúc cùng cảm động.
Tiêu Dục Hành mặt không cảm xúc mà giơ sách lên cao che khuất gương mặt.
Trương Đức Phúc nhìn nhìn bên kia, Cố Linh Quân đaang múa bút thành văn, lại nhìn nhìn Tiêu Dục Hành đang làm bộ nghiêm túc đọc sách, ý cười càng sâu.
***
Cố Linh Quân luyện xong 50 chữ, chỉ cảm thấy cánh tay không thuộc về nàng nữa, mất hết cảm giác. Hận không thể bò lên trên giường nằm dài như con cá mặn, gọi người niết vai ấn lưng cho nàng. Chỉ là Tiêu Dục Hành còn ở, nàng còn phải đem qua cho hắn xem thành quả.
Tiêu Dục Hành một tờ một tờ lật xem, thỉnh thoảng chỉ chỉ ở mặt trên giấy Tuyên Thành.
“Cất đi, ngày mai còn cần phải luyện thêm một lần nữa.”
Nhìn Cố Linh Quân nháy mắt xụ mặt, Trương Đức Phúc cười giữ gìn thay Tiêu Dục Hành hai câu.
“Nương nương có điều không biết, từ lúc còn nhỏ, Hoàng Thượng của chúng ta đã yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với chính bản thân mình”
“Khi còn nhỏ, mỗi ngày kiên trì luyện viết chữ đúng 100 tờ, luyện không hài lòng nhất định phải luyện đến vừa lòng mới thôi, luyện chưa xong sẽ không ăn cơm. Không ngờ, hiện tại trưởng thành vẫn còn giữ nguyên tính tình ấy.”
Tiêu Dục Hành và Cố Linh Quân đồng thời nhìn hắn.
Trương Đức Phúc: “ … ”
Cố Linh Quân xả ra một nụ cười giả dối: “Thần thiếp nhất định học tập theo Hoàng Thượng.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
̶ ̶ ̶ “Tự nhiên đang êm đang đẹp mình luyện chữ làm quái gì! Thật là biết vậy chẳng làm!”
Trương Đức Phúc thấy có cơ hội, hỏi ngay: “Hoàng Thượng, bữa tối đêm nay là dùng ở chỗ nương nương sao?”
Lỗ tai Cố Linh Quân cũng dựng lên nghe ngóng.
̶ ̶ ̶ “Đừng nha, đi nhanh đi, cầu ngài.”
Tiêu Dục Hành cười như không cười, nhìn nàng, nói: “Ừm.”
Trương Đức Phúc mặt mày hớn hở đồng ý: “Nô tài đi chuẩn bị ngay.”
Cố Linh Quân: … [ Sống không còn gì luyến tiếc. jpg ]
***
Ăn chung mâm với hoàng đế cũng không phải không có chỗ tốt.
Cố Linh Quân nhìn thức ăn không ngừng được bưng lên, đôi mắt lập tức sáng lên, ngăn không được nuốt nước miếng.
Thật không hổ là bữa ăn của hoàng đế, nhìn thì biết ngon hơn so với mấy món nàng thường ăn hằng ngày nhiều.
Chờ đồ ăn được mang lên hết, Cố Linh Quân ngóng chờ đến phân đoạn thử độc ...
Nàng đợi nửa ngày cũng không chờ tới, chỉ thấy Trương Đức Phúc nói một tiếng “Đồ ăn đã lên hết”, các cung nhân liên tiếp lui ra ngoài.
Cố Linh Quân: “???”
̶̶ ̶ ̶ “Ủa! Lúc này hình như là phải có thái giám chuyên cầm ngân châm đến chọt chọt vào thức ăn, rồi có người lên thử độc ăn thử từng món một sao?”
Cố Linh Quân đầy bụng nghi hoặc, nhưng lại không thể nói ra.
“Người thử độc đâu?” Tiêu Dục Hành đột nhiên mở miệng đặt câu hỏi.
Cố Linh Quân hoảng sợ, cẩn thận nhìn hắn.
Trương Đức Phúc khó hiểu …
Cái gì mà người thử độc?
Đâu ra người như vậy?
“Người cầm ngân châm thử độc đâu?”
Trương Đức Phúc đầu tiên là giật mình ngẩn người nửa giây, ngay sau đó phản ứng lại: “Nô tài đi xem ngay, cẩu đồ vật kia cũng dám lười biếng ở trước mặt hoàng thượng.”
Trương Đức Phúc vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lại mang theo hai tiểu thái giám vào, đá lên chân hai người đó.
“Không muốn sống nữa phải không, còn không mau làm việc đi.”
Hai tiểu thái giám vô cùng ủy khuất liếc mắt lẫn nhau, vội vàng móc ra ngân châm, ai làm việc nấy.
Cố Linh Quân trừng lớn đôi mắt, xem thật cẩn thận.
Trương Đức Phúc đứng ở một bên cũng đang cảm khái.
Quý Phi nương nương cẩn thận đến như vậy sao? Ăn một bữa cơm cũng muốn thử độc.
Làm xong toàn bộ, thái giám lui ra ngoài.
Thấy Tiêu Dục Hành gắp thức ăn, nàng mới dám cầm đũa lên. Nàng kẹp một khối thịt gà ở trước mặt, mới vừa ăn vào miệng thì ngây người ngay.
̶ ̶ ̶ “A a … Món này ngon quá à!”
Gà nướng ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng thịt gà tràn đầy nước, mềm mềm lại dai dai.
Cố Linh Quân nếm mỗi một món đều nhịn không được ở trong lòng cảm thán một phen, nhưng mà mặt ngoài, hai người đều im lặng ăn cơm.
“A a … Ngon quá, mình muốn khóc.”
“A! Ngay cả cải trắng cũng ngon đến như vậy ...”
......
Tiêu Dục Hành nhìn thoáng qua Cố Linh Quân, trong suốt chầu cơm này, mỗi khi nàng nếm một ngụm, thì nhịn không được trong lòng khen một phen.
Hắn nhìn một bàn đầy thức ăn này, cảm thấy ngon miệng hơn trước kia nhiều.
Không thể nói chuyện, Cố Linh Quân chỉ có thể yên lặng ăn cơm, chỉ chốc lát đã ăn sạch cơm. Nhìn qua, thì thấy Tiêu Dục Hành chỉ ăn đến một nửa, thong thả ung dung, ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Dục Hành nhìn qua: “Quý Phi ăn no?”
̶ ̶ ̶ “Chưa no có thể lên tiếng sao? Nàng có thể ăn thêm hai chén! Nhưng như vậy có thể gây hiểu lầm là nàng ăn nhiều hay không?”
“Thần thiếp đã …”
Cố Linh Quân ngượng ngùng mở miệng, đã bị Tiêu Dục Hành cắt ngang: “Lấy thêm một chén cơm nữa đưa cho Quý Phi.”
Cố Linh Quân lập tức đóng lại cửa miệng, nuốt lời nói kế tiếp vào bụng.
Cố Linh Quân tiếp nhận cơm, cười giống tiểu hồ ly trộm được gà, nhưng lại cực lực đè nén khóe miệng đanh nhếch lên kia.
Bản thân Tiêu Dục Hành cũng không nhận thấy được, khóe miệng của hắn cũng hơi hơi nhếch lên theo.
Trương Đức Phúc thu hết tất cả vào đáy mắt, cũng nhịn không được cười cười.
Lần này, tốc độ ăn của Cố Linh Quân chậm lại dần, sợ vừa lơ đãng lại đã ăn xong.
Nàng an tĩnh mà ăn, kẹp thức ăn trước mặt, ánh mắt nhịn không được rơi xuống mấy dĩa thức ăn phía bên phải Tiêu Dục Hành, nhìn sơ thấy ngon miệng lắm à nha.
Khoảng cách có hơi xa, nàng ngượng ngùng nhướng người gắp thức ăn.
Tiếp theo, nàng phát hiện hình như Tiêu Dục Hành gắp cái món kia đến tận hai lần, sao gắp hoài vậy?
̶ ̶ ̶ “Không phải nói hoàng đế ăn cơm không thể gắp món nào vượt quá hai lần, để tránh có người mượn cớ này đoán ra món ăn yêu thích của hoàng đế hay sao?”
Tiêu Dục Hành đang muốn gắp tiếp thì tay dừng lại giữa chừng, chuyển hướng sang món bên cạnh.
Cố Linh Quân lại phát hiện không biết khi nào Tiêu Dục Hành đã nhìn về phía mình.
Nàng lại vội vàng cúi đầu.
[ An tĩnh như gà. Jpg ]
***
Luyện viết còn ăn cơm chung, hai người đã ở chung hết một ngày, lúc Cố Linh Quân nghe được Tiêu Dục Hành không ở lại qua đêm, khóe miệng lại một lần nữa nhịn không được nhếch lên.
Tiêu Dục Hành thấy vẻ mặt tươi rói cùng bộ dáng nhảy nhót của nàng, đôi mắt thâm thâm.
“Nếu không tối nay trẫm lưu chỗ Quý Phi, ngày mai lại …”
“Hoàng Thượng, chính vụ quan trọng!” Cố Linh Quân gấp không thể chờ nổi mà đáp lại ngay.
̶ ̶ ̶ “Ha ha, xứng đáng, quăng công việc sang một bên không làm chạy tới tra tấn ta, hiện tại muốn thấp đèn sáng đêm làm bù đi.”
Nàng nhịn không được trong lòng mừng thầm, ngóng trông hắn nhanh đi đi.
Tiêu Dục Hành cười đầy sâu xa: “Vậy ngày mai trẫm lại đến thăm Quý Phi.”
Cố Linh Quân: “ … ”
Hết chương 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook