Cố Linh Quân cùng Thẩm tiệp dư đều là giật mình, đối với ánh mắt đầy ghen ghét của Thẩm tiệp dư.
Cố Linh Quân: … Mẹ nó, nàng không biết tên hoàng đế chó chít đó đến lúc nào nha!!!
Nàng thật sự không đoán được, sao hôm nay tên hoàng đế này lại tới nữa?
Chờ Tiêu Dục Hành vào trong phòng, Thẩm tiệp dư mới bước lên, dùng giọng nói dịu dàng nũng nịu nhéo ra nước nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dục Hành nhìn thấy Thẩm tiệp dư đứng ở một bên, mày lơ đãng nhăn lại: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Hồi Hoàng Thượng, từ sau khi thần thiếp vào cung sau vẫn luôn nhiều bệnh, ngày gần đây có chút chuyển biến tốt đẹp, nên cố ý đến thỉnh an Quý Phi nương nương.”
Cố Linh Quân cũng nhịn không được nhíu mày, vừa mới rồi còn một tiếng một tiếng muội muội, hiện tại thì gọi Quý Phi nương nương?
Nàng nhìn Tiêu Dục Hành, có chút không rõ thái độ của anh ta đối với Thẩm tiệp dư.
Trong nguyên tác không viết.
Thẩm tiệp dư nói xong vẫn luôn nhìn Tiêu Dục Hành, nhưng anh lại như không nghe thấy, nhìn góc xó nào đó trong điện, không dành nửa con mắt cho nàng ta.
Thẩm tiệp dư tự giác xấu hổ, nhìn Cố Linh Quân nói: “Thần thiếp không quấy rầy Hoàng Thượng cùng nương nương.”
Cố Linh Quân nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, tràn đầy không tha, cũng chỉ kém lưu luyến mỗi bước đi.
Hiện tại nàng đã biết, Thẩm tiệp dư còn chết sớm hơn so với nàng.
Thẩm tiệp dư đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Hôm nay Tiêu Dục Hành không mặc nguyên cây đen tông suỵt tông, mà mặc một bộ màu xanh đen, càng làm tôn lên vẻ mặt như tượng ngọc, mắt như sao trời.
Quả nhiên, lớn lên đẹp mặc cái gì nhìn cũng đẹp.
Cố Linh Quân không rõ ràng lắm phi tử nên nói chuyện với hoàng đế như thế nào, thế nên nàng lấy thái độ nịnh nọt đối với ông chủ của đời trước ra, cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?”

“Mọi chuyện đã giải quyết gần xong, tới chơi với ngươi.”
Cố Linh Quân: … Thật sự không cần đâu.
Tiêu Dục Hành vào trong *điện, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một cái giường nhỏ được đặt ở giữa, mặt trên trải một lớp lông thú, mấy cái lót lưng đặt ở bên trên, thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái, làm người muốn đi lên nằm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Điện: trong cung điện
Có một cái bàn nhỏ được đặt ở trên ghế trường kỷ, trên bàn đặt đầy trái cây ướp lạnh cùng một chồng sách. Tuy đã vào thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn rất nóng nực. Cố Linh Quân kêu người lấy mấy khối băng từ hầm băng ra, đặt ở sau lưng trường kỷ, làm cung tì dùng quạt quạt gió, tự chế điều hòa vô cùng giản dị.
Cái ổ nhỏ của nàng cứ như vậy triển lãm ra tới, gương mặt Cố Linh Quân hiện lên biểu tình mất tự nhiên, đặc biệt là vừa mới nãy nàng còn lăn qua lăn lại ở trên đó, làm cho nó có chút lộn xộn.
Nhưng Tiêu Dục Hành lại không hề ngại, trực tiếp leo lên giường, dựa vào cái gối đầu mà Cố Linh Quân yêu nhất, nằm tư thế mà Cố Linh Quân cảm thấy nhất thoải mái nhất.
Cố Linh Quân đứng ở một bên, có chút do dự.
Nàng có nên đi lên ngồi chung với anh ta, hay là đứng đây nhìn?
“Ngồi xuống đi.”
Lãnh đạo lên tiếng, Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, cũng leo lên giường, ngồi xuống ở một chỗ khác.
Hai người phân chia ngồi hai đầu, khoảng cách chính giữa có thể ngồi được ba người.
̶ ̶ ̶ “Cổ đại ép duyên là đều tồi tệ nhất, ví dụ như hiện tại, bọn họ hai cái hoàn toàn không lời nói liêu. Mà nàng ép duyên đối tượng vẫn là hoàng đế, không thể không lấy lòng.”
Vừa nhớ tới lấy lòng, Cố Linh Quân trong đầu liền xuất hiện hình ảnh sủng phi nhào vào trong lòng ngực hoàng đế, vừa vứt *mị nhãn vừa đút hoàng đế uống rượu, sau đó hoàng đế nắm lấy tay sủng phi, tiếp theo tự nhiên sẽ như vậy .. Như vậy … Lại như vậy.
*Mị nhãn: ánh mắt quyến rũ gợi tình.
Chỉ là khi Cố Linh Quân bổ não đối tượng đổi thành nàng và Tiêu Dục Hành, nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Vì thế, Cố Linh Quân vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điện của bà chủ tiệm bán trái cây hỏi: “Hoàng Thượng, ngài muốn ăn nho không?”
Ánh mắt Tiêu Dục Hành có chút cổ quái, nhàn nhạt nói: “Quý Phi giữ lại ăn đi, nếu không đủ, cứ gọi người đưa lại đây.”
Cố Linh Quân nói xong câu cảm ơn bệ hạ, lại quay trở về bầu không khí lạnh lùng im lặng.
Tiêu Dục Hành lặng im một lát, tùy ý mở miệng nói: “*Tiền tuyến tới báo, *chiến sự cơ bản đã bình ổn, ít ngày nữa có lẽ Cố tướng quân sẽ về kinh.”
* Tiền tuyến: nơi xảy ra chiến tranh.
*Chiến sự: chuyện về cuộc chiến tranh
Cố Linh Quân hoảng hốt mới dần phản ứng lại, Cố tướng quân là phụ thân của nguyên chủ, cũng là cha của nàng, vội vàng cười nói: “Vậy thật là tốt quá.”
“Hiện nay đại quân đã tới Lũng Tây, cách Cẩm Châu năm trăm dặm, ước chừng hai tháng sau sẽ có thể về đến kinh.”
Lũng Tây là nơi nào? Cẩm Châu lại là nơi nào? Cố Linh Quân không hiểu ra sao, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười, tuy không biết gì nhưng vẫn gật đầu.
Thấy Tiêu Dục Hành nhìn chằm chằm vào mình, Cố Linh Quân nghiêng đầu tặng lại cho anh một ánh mắt nghi hoặc.
Tiêu Dục Hành không dấu vết dời đi tầm mắt, liếc đến mấy quyển sách trên bàn, cầm lấy một quyển đặt vào trong tay nàng.
Cố Linh Quân: Nà ní ???
“Hoàng Thượng muốn thần thiếp đọc sách sao?”
“Ừ.” Tiêu Dục Hành đôi mắt đã nhắm lại, nhìn bộ dạng này, không khỏi làm nàng nhớ tới mấy đứa bé muốn nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ.
Cố Linh Quân nhìn nhìn《 Lã Thị Xuân Thu 》trên tay …
“Hoàng Thượng, ngài muốn nghe đoạn nào?”

“Ái phi đã đọc đến đoạn nào.”
Cố Linh Quân: …
̶ ̶ ̶ “Chưa đọc làm sao biết!!!!”
̶ ̶ ̶ “Nàng có thể nói nàng căn bản chưa từng đọc một quyển nào trên bàn sao, nàng chỉ cảm thấy đặt một chồng sách chỗ đó nhìn tương đối đẹp được không? Đây là thẫm mỹ nha, chỉ là vật trang trí thôi!!”
Cố Linh Quân tùy ý mở ra một tờ, bắt đầu khô cằn mà đọc lên: “Tiên vương có chiếu chỉ, những ai làm hại …”

Cố Linh Quân đọc một hồi lâu, trộm liếc mắt nhìn Tiêu Dục Hành …
̶ ̶ ̶ “Ngủ rồi sao?”
̶ ̶ ̶ “Buồn ngủ quá, nàng cũng muốn ngủ. Chiếm đoạt giường của nàng, còn bắt nàng đọc sách nhìn anh ta ngủ, thật là quá đáng mà.”
Nàng chậm rãi dừng đọc, mới vừa buông sách, thì nhìn thấy chân mày của Tiêu Dục Hành hơi hơi nhăn lại.
Cố Linh Quân lại oán hận mà cầm lấy sách, tiếp tục thì thầm: “Làm việc phải thuận theo tự nhiên, nếu thuận theo tự nhiên …”
***
Cố Linh Quân mơ hồ mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một màu tối tăm.
Đầu óc của nàng còn có chút phóng lâng lâng, nhưng đột nhiên lại nhớ tới …
“Hoàng Thượng!”
Lục Trúc nghe tiếng vội vàng đi vào, thấp đèn, nâng Cố Linh Quân dậy: “Nương nương, Hoàng Thượng đã đi rồi.”
“Đi lúc nào, sao không gọi ta tỉnh dậy?”
“Là Hoàng Thượng căn dặn không cần đánh thức nương nương.”
Ngay lập tức Cố Linh Quân cảm thấy rất là đau đầu, nàng thật sự khó có thể tưởng tượng, nàng đọc đọc ngủ lúc nào không hay, và tại sao lại nằm ngủ ở trên giường nhỏ.
Thấy vẻ mặt Cố Linh Quân rối rắm, Lục Trúc an ủi nói: “Nương nương, Hoàng Thượng lại phái người đem lại đây ít trái cây ướp lạnh.”

Big boss hào phóng đến như vậy sao? Trong lúc công tác còn dám ngủ ngay trước mặt anh ta, vậy mà còn có thưởng?
***
Ngày thứ hai, Cố Linh Quân rảnh rỗi không có việc gì, quyết định đi dạo Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên, chính là một chỗ rất quan trọng, nghe góc tường, bắt gian tình, thiết kế hãm hại … Tất cả đều xảy ra tại nơi này.
Nhưng căn cứ vào lần trước, nữa đêm khuya khoắc Bạch Tĩnh Nhu nhảy ra làm nàng hoảng sợ, Đặng công công vô cùng tri kỷ mà chuẩn bị thêm một vài người đi theo trước khi nàng ra cửa.
Lại vô cùng chủ động, tỏ vẻ bản thân cũng muốn đi theo.
Cố Linh Quân chỉ là muốn đi dạo, nên nàng chỉ tính dẫn theo Lục Trúc là được, dù sao cũng muốn đi nghe góc tường, sao có thể trắng trợn táo bạo như vậy.
Mà khi nàng nhìn đến cỗ kiệu phía sau, chuẩn bị sẵn trái cây ướp lạnh, lại có trà ngon, còn có mấy người cầm theo quạt gió. Nàng thở dài một hơi, đánh mất ý nghĩ này.
Nhưng mà có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy.
Đoàn người Cố Linh Quân trùng hợp bị núi giả ngăn cản tầm nhìn, hai người bên kia nói chuyện hồn nhiên không biết, cuộc đối thoại của hai người một chữ cũng không rơi truyền vào tai một đám người đứng phía sau núi giả.
Cố Linh Quân lập tức hưng phấn, vãnh tai nghiêm túc lắng nghe …
“Nghe nói Hoàng Thượng lại đến chỗ Quý Phi, còn thưởng vài thứ nữa chứ.”
“Ai bảo phụ thân của nàng ta là Cố tướng quân, phụ thân người ta còn lập công lớn!” Giọng điệu của người nói chuyện kia đầy chanh chua, phẫn uất, bất bình.
Một người khác đột nhiên nhỏ giọng, nói: “A, ngươi biết không? Trong cung đều đang truyền …”
Câu này làm Cố Linh Quân cũng khẩn trương theo …
̶ ̶̶ ̶ “Cái gì, cái gì? Tám chuyện thì đừng nói chuyện đứt quãng như vậy!”
“Nghe nói Quý Phi có được khuê phòng, mỗi đêm đều luyện, dáng người càng thêm quyến rũ, Hoàng Thượng cũng là như thế này mới ngủ lại chỗ nàng ta.”
*Bí thuật: tuyệt chiêu bí mật.
Hết chương 5

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương