“Là Lý phu nhân, hèn chi vừa mới nãy lỗ mãng như vậy.”
“Ta biết trong lòng ngươi có hận, nhưng dù nói như thế nào thì công chúa Đột Quyết cũng là khách quý, minh ước còn chưa có ký. Nếu bởi vì ngươi mà hoãn lại, vậy thật sự là không xong.”
Một vị nữ quyến đỡ Lý phu nhân đi nghỉ ngơi nhịn không được khuyên bảo, nói nói thì nhìn thấy bà ta càng tiều tụy, lại không đành lòng nói thêm nữa.
“Đúng vậy, lại nói oan có đầu nợ có chủ, kẻ tiểu nhân đê tiện giết chết Lý tướng quân cũng không phải công chúa Đột Quyết, hướng nàng xì hơi cũng không thay đổi được gì, hơn nữa...”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một vị phu nhân khác cũng khuyên giải, vừa đi vừa nói, nhất thời không lưu ý sắp sửa đụng phải người đang đi ngược chiều tới, còn chưa kịp trách mắng thì đã hóa thành tiếng thét chói tai.
“Thực... Thực xin lỗi...” Đợi ba người đứng vững, mới phát hiện đối diện là binh lính Đột Quyết, vẻ mặt kinh ngạc, vội dùng tiếng Hán sứt sẹo xin lỗi.
Vị phu nhân kia lấy lại tinh thần, vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy dung mạo người cầm đầu, thẳng tắp hít vào một hơi.
Người nọ mặc quân phục Đột Quyết, cấp bậc hẳn là khá cao. Làm người giật mình chính là vết sẹo trên mặt hắn, bắt đầu từ đỉnh mày, nghiêng xuyên qua mí mắt, tới chóp mũi. Có lẽ là vết thương mới, cho nên còn chưa hoàn toàn khép lại, phá lệ đáng sợ.
Người nọ biết bộ dạng của mình rất đáng sợ, cúi đầu tránh đường.
Đợi đi ra một đoạn đường, hai vị phu nhân kia mới thở phào nhẹ nhõm sống sót sau tai nạn: “Người nọ như vậy theo tới triều cống làm chi, Đột Quyết không còn ai hết sao?”
“Đúng vậy, ta thật sự là bị dọa sợ, cũng không biết là ai chém hắn ta thành như vậy.” Nhìn thấy sắc mặt Lý phu nhân càng thêm tái nhợt, chỉ nghĩ bà ta cũng bị hoảng sợ, nên không nói nữa.
***
“Hôm nay ra tới chơi, không cần nói đến quốc sự.” Tiêu Dục Hành mở miệng, đánh vỡ không khí căng chặt hai phe trên đài cao. Dù vậy, nhưng từ biểu tình, giọng nói của hắn vẫn là có thể nhận ra được, không có phản đối lời nói của Cố Tranh.
Tuy biểu tình trên mặt Tiêu Dục Hành không có thay đổi gì, nhưng Mạc Ất Sa vẫn cảm nhận được một trận khí thế đè người. Hoàng đế Đại Chu trẻ tuổi nhưng lại trầm ổn, xử sự quyết đoán nhưng lại không mất phán đoán, không khỏi làm hắn nhớ tới chó sói ẩn người trong đêm tối trên sa mạc mênh mang.
Có lẽ là tầm mắt nhìn chằm chằm của Mạc Ất Sa quá rõ ràng, Tiêu Dục Hành quay đầu, đối diện tầm mắt của hắn.

Mạc Ất Sa có đôi mắt ‘không bại mà thắng’, làm người nhớ tới mắt rắn độc, trên đời này chỉ có một số ít người có thể thừa nhận tầm mắt nhìn thẳng của hắn. Hắn biết rõ ràng đặc điểm này của mình, cũng thường xuyên lợi dụng nó để phá bỏ bức tường phòng bị trong lòng đối thủ.
Mà hoàng đế Đại Chu lại hơn người, không chút nào bị ảnh hưởng, ngược lại, Mạc Ất Sa cảm thấy ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu mọi ngóc ngách tâm tư của người khác.
“A, vào vào!” Cần vương đột nhiên hoan hô đánh vỡ gợn sóng ngầm giữa hai người.
“Lại vào một cầu.” Thấy hai người nhìn qua, Cần vương cười ha hả nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dục Hành lại lần nữa thả lực chú ý vào trận đấu, phát hiện tình thế đã xoay chuyển, phía Đại Chu phấn khởi tiến lên, vào liến tiếp mấy cầu, dần dần rút nhỏ chênh lệch.
Cố Linh Quân và Công chúa Đột Quyết cũng nhìn xuống, Lục Trúc đứng kế bên cẩn thận che chở, nhìn mà linh hồn muốn bay mất, nhịn không được khuyên nhủ: “Nương nương, nếu không chúng ta trở về ngồi xem đi.”
Cố Linh Quân lại làm như không nghe thấy, đặt tâm tư vào phía dưới. Tình huống này mang lại cho nàng cảm giác như về tới cấp 3 xem nam sinh trường mình thi đấu bóng rổ với trường khác.
Chẳng qua khán giả nàng vũ không phải nữ sinh cấp 3 đầy ngây thơ cuồng nhiệt, mà là các quý phu nhân cẩn thận lại giữ hình tượng, chỉ biết cắn răng tức giận mắng tướng công nhà mình không biết cố gắng.
Cố Linh Quân cười cười, tầm mắt nghiêng nghiêng nhìn một tòa đài cao khác. Bên kia cũng ngồi không ít người, cũng đang tranh nhau đi xuống xem. Mà người nàng muốn tìm, lại cố tình không thấy bóng dáng đâu.
Hấp dẫn sự chú ý nhất không gì hơn chính là Đặng công công, tuyển thủ mới thay vào sân, một mình đột phá vào liên tiếp mấy cầu, làm không ít nữ quyến liên tiếp hỏi thăm đó là công tử nhà ai.
Phần sau cũng không biết là Đột Quyết cố ý khiêm nhượng hay là nguyên nhân gì khác, Đại Chu nhẹ nhàng thắng một ván này.
***
Đặng công công thừa dịp những người kia chúc mừng không lưu ý, trộm lén quay trở về bên cạnh Cố Linh Quân, nhưng trên mặt vẫn còn treo biểu tình tràn đầy hưng phấn và tự hào.
Bọn họ đã rời khỏi sân đấu, đi về cung nghỉ ngơi. Trong điện, sáng sớm đã có cung nhân chờ, thấy Quý Phi tới, vội vàng pha trà dâng điểm tâm. Cố Linh Quân tiếp nhận trà nóng lại không vội uống, hai tay ôm chén trà ấm áp, miệng nhỏ uống từng hớp.
Tòa cung điện này cách sân băng khác xa, hoàn cảnh phá lệ thanh tĩnh, nhưng tiếng la hét ầm ĩ kèm theo tiếng hoan hô vẫn thỉnh thoảng truyền đến.
Cố Linh Quân tò mò hỏi: “Không phải đã kết thúc rồi sao?”

Đặng công công trong mắt lóe sáng giải thích: “Nương nương có điều không biết, hành cung này có rất nhiều sân băng với kích cỡ lớn bé khác nhau, cho phép quan lại mang theo người nhà đến. Vừa mới nãy chỉ là thi đấu hữu nghị giữa hai nước, hiện nay có lẽ là từng người lén tổ chức thi đấu với nhau.”
Cố Linh Quân bừng tỉnh gật đầu.
Là đại hội thể thao!
Nghe thỉnh thoảng truyền đến âm thanh náo nhiệt, lại có hơi hối hận trở về quá sớm.
Đặng công công nhìn ra tâm tư của nàng, kiến nghị: “Trong tòa cung điện này có một sân băng nhỏ, nương nương có muốn thử không?”
Mắt Cố Linh Quân lập tức sáng lên.
Dự bị giữa đường xảy ra loại tình huống này, trong cung đã sớm chuẩn bị sẵn dụng cụ chuyên môn dành riêng cho Quý Phi. Cố Linh Quân nhanh chóng cầm chiếc giày trượt băng cổ đại lên nhìn xem kết cấu của nó.
Tổng thể không có gì khác biệt quá lớn so với hiện đại, chẳng qua kiểu dáng sơ sài, giản dị và không cầu kỳ.
Kiếp trước, Cố Linh Quân cũng từng trượt băng với bạn bè, chẳng qua là mang tính chất chơi đùa, với lại thời gian cũng lâu, đã quên hơn phân nửa. Nàng thay quần áo đơn giản tiện lợi, đi vào sân băng, mang vào giày trượt, còn chưa nói cái gì, Lục Trúc đã khẩn trương thay nàng.
Cố Linh Quân bị bộ dáng này của nàng chọc cười, chỉ chỉ bàn tay đang ôm chặt cánh tay mình: “Không buông ra ta học như thế nào?”
Đặng công công cũng xen miệng: “Yên tâm, cũng không nhìn xem là ai dạy, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.”
Lại nhìn sang Cố Linh Quân: “Nương nương, muốn học đánh cầu băng, trước tiên phải học trượt băng.”
“Giống như vậy, lưng hơi cong về phía trước một chút, nhớ duy trì cân bằng, chân lại dùng lực đẩy ra hai bên ngoài.” Vừa nói vừa làm mẫu cho nàng xem, trượt một vòng lại trở về bên người nàng.
“Nương nương thử xem, không cần sợ, nắm tay của nô tài là được.”
Cố Linh Quân vừa định vươn tay, thì nghe được tiếng ho khan từ sau lưng truyền đến. Ba người quay đầu lại, không biết Tiêu Dục Hành tới khi nào, âm thanh ho khan là do Trương Đức Phúc phát ra để nhắc nhở, phía sau có người đứng.

Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Dục Hành, đáy lòng Cố Linh Quân tự nhiên sinh ra chút hoảng loạn, cùng với chột dạ... Chỉ lo nhìn người mà lơ đãng chân trượt, thiếu chút nữa té ngã, cũng may là Lục Trúc vẫn luôn nắm chặt tay nàng.
Khó khăn lắm mới đứng vững, lại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Dục Hành không biết khi nào đã đi tới trước mắt mình, đang vươn tay đỡ lấy nàng, Lục Trúc thấy thế, lập tức biết điều thả tay lui ra sau.
Mà Đặng công công không biết điều, còn đứng tại chỗ ngây người nhìn, bị Trương Đức Phúc ghét bỏ đá một phát, lảo đảo thiếu chút nữa ngã lỗ mũi ăn trầu.
“Muốn học đánh cầu?” Tiêu Dục Hành nhìn nàng hỏi.
Vóc dáng Cố Linh Quân không thấp, miễn cưỡng cũng chỉ có thể đứng đến ngay cằm Tiêu Dục Hành. Hiện tại nàng mang vào giày trượt băng, nháy mắt cao không ít, nàng không cần ngẩng đầu là có thể thấy rõ mặt hắn.
Làn da thật là tốt.
Dù là ngay tại loại hoàn cảnh này, Cố Linh Quân cũng có thể xuất thần nghĩ đến chuyện khác. Chỉ là nàng không phát hiện, cánh tay đỡ tay nàng không biết khi nào đã đáp ở trên eo. Hiện nay cả người nàng đều bị hắn ôm vào trong ngực.
Thấy hắn còn đang chờ đợi câu trả lời từ mình, Cố Linh Quân ngoan ngoãn gật đầu.
“Biết trượt không?”
Cố Linh Quân lại ngoan ngoãn lắc đầu.
Tiêu Dục Hành nhìn thoáng qua phía sau, Trương Đức Phúc lập tức hiểu ý, phái người mang tới dụng cụ. Cố Linh Quân phát giác: “Hoàng Thượng muốn dạy thần thiếp sao?”
Tiêu Dục Hành cong khóe miệng, hỏi ngược lại: “Nàng còn muốn ai dạy?”
Cố Linh Quân theo bản năng nhìn về phía Đặng công công, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây?”
Nàng muốn học đánh băng cầu cũng là do tò mò, sao hắn lại biết mà tới đúng lúc như vậy?!
Sắc mặt Tiêu Dục Hành như ngày thường, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp đi ngang qua.”
Cố Linh Quân đầy mặt nghi ngờ, lại không nhìn ra biểu cảm khác thường gì từ trên mặt hắn.
Lúc này, cung nhân đã mang dụng cụ tới, Trương Đức Phúc tiến lên hỏi: “Hoàng Thượng có muốn thay không?”
Tiêu Dục Hành hướng Lục Trúc vẫy vẫy tay, đợi nàng ta đỡ lấy Cố Linh Quân mới đi theo cung nhân tiến vào bên trong phòng thay đồ.
Trương Đức Phúc nhìn trái nhìn phải, lại đi lên trước nhỏ giọng nói: “Nương nương, tòa cung điện này là nơi nghỉ ngơi riêng của bệ hạ mỗi lần tới đây, chưa từng có ai ở qua. Hơn nữa bệ hạ bỏ xuống một đống người chạy lại đây, lão nô còn tưởng là có việc gấp, thì ra...”

Tim Cố Linh Quân đập nhanh hơn, khống chế không được khóe miệng, cứ cong cong lên, nhưng cũng muốn học theo Tiêu Dục Hành, nhàn nhạt đáp lại: “Ồ, thì ra là vậy.”
Nhưng âm điệu cuối cùng hơi cất cao vẫn là bại lộ tâm tư chân thật của nàng.
Thấy Tiêu Dục Hành ra tới, Trương Đức Phúc lại thức thời lui ra sau.
Vừa vào sân, Tiêu Dục Hành tiến thẳng đến vấn đề chính, mang theo nàng trượt vài bước về phía trước. Nhưng Cố Linh Quân lại có chút thỏa mãn, phân thần nghĩ đến chuyện khác.
“Cong lưng một chút, đừng để ý hình tượng.” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Ờ, dạ.” Cố Linh Quân vừa trả lời vừa làm theo, không ngờ biên độ quá lớn, thiếu chút nữa té ra sau, vì đỡ lấy nàng, Tiêu Dục Hành cũng lung lay vài cái.
Cố Linh Quân hoảng sợ, hoàn toàn tỉnh thần, lực chú ý hoàn toàn quay lại, không dám nghĩ sang chuyện khác.
Nàng trượt một hồi lâu, dần dần tìm được bí quyết, yêu cầu hắn buông tay. Một mình trượt mấy mét, hưng phấn xoay người, vừa định mở miệng, lại bị nhìn đến cảnh tượng đầy kinh ngạc.
Ngọn núi tuyết trắng xóa, chim chóc không biết tên bay qua từng đàn dưới ánh hoàng hôn, đẹp như tranh. Nhưng tất cả đều không bằng một nụ cười trong đêm tuyết của người kia.
Tiêu Dục Hành nhẹ nhàng trượt đến trước mặt nàng: “Học được không tồi, gọi người lấy nàngn tới?”
Cố Linh Quân vừa muốn gật đầu, nhưng lại nhìn thấy được quầng thâm dưới đáy mắt của hắn. Nhớ lại, sáng sớm đã xuất phát tới hành cung, nàng còn mệt mỏi huống chi là Tiêu Dục Hành, thân al2 vua một nước, phải tiếp người này người kia, càng vất vả.
Cố Linh Quân lo lắng nói, giọng lại nũng nịu lấy lòng: “Bệ hạ, thần thiếp có chút mệt mỏi, ngày khác lại học tiếp được không?”
Tiêu Dục Hành cũng không nhiều trách cứ, nhìn nàng thật sâu, gọi tới người.
***
Rửa mặt chải đầu qua loa đơn giản, Cố Linh Quân nằm ở trên giường, điều kinh ngạc chính là, Tiêu Dục Hành vẫn chưa rời đi, cũng nằm theo.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cùng chung chăn gối, nhưng không biết có phải giường ở đây nhỏ hẹp hơn trong cung hay không, mà khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức có thể cảm nhận được độ ấm của nhau, tim Cố Linh Quân nhảy tốc hành như chạy trăm mét.
“Ngủ đi.” Tuy Tiêu Dục Hành khép hai mắt, nhưng vẫn cảm nhận được nàng đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào hắn.
Cố Linh Quân không thấy buồn ngủ, nhưng nghe hắn nói như vậy, mơ hồ cũng sinh ra chút mệt mỏi, cũng thuận theo nhắm mắt lại.
Hết chương 48

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương