“Con mèo này cũng rất kỳ lạ, nhiều người như vậy cũng không thấy sợ hãi.”
“Nhìn xem đây là mèo của ai, mèo vốn là loài hoang dã, không nhận chủ, ta thấy con này khá ngoan ngoãn.”
Nữ quyến vây quanh ở bên cạnh mồm năm miệng mười khích lệ mèo con nằm ở trên đùi Cố Linh Quân, nàng cũng chỉ là cười cười không nói, vuốt vuốt lông mèo, lại giơ tay cào cào cằm. Ngày xưa hoạt bát bao nhiêu, thì giờ phút này mèo con lại yếu ớt bấy nhiêu, nhìn có chút uể oải ỉu xìu.
Nhớ tới chuyện ba ngày trước, Cố Linh Quân có chút đau lòng lại có chút buồn cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày ấy, Tiêu Dục Hành nắm phần da lông phía sau cổ nhắc mèo con từ trong lòng ngực nàng ra, tất nhiên là đổi lấy một trận kháng nghị chống đối từ mèo con.
“Ngài làm gì vậy?” Cố Linh Quân muốn đoạt lại.
Tiêu Dục Hành liếc nàng một cái, quơ qua quơ lại mèo con trong tay: “Kiểm tra xong lại đưa về cho nàng.”
“Không phải đã kiểm tra qua rồi sao?” Cố Linh Quân tò mò hỏi, xưa nay đồ vật đưa vào trong cung của nàng đều được kiểm tra qua.
“Người Đột Quyết từ trước đến nay xảo trá, không phải người nào trong cung đều có thể tin.” Tiêu Dục Hành giải thích.
Cố Linh Quân suy nghĩ cẩn thận, cũng không hề rối rắm, nhỏ giọng à một tiếng.
Đợt kiểm tra này kéo dài tận ba ngày, khi mèo con bị đưa về tới thì biến thành bộ dáng này, cũng không biết là đã trải qua cái gì.
Cố Linh Quân tràn đầy đau lòng, cho nên hôm nay ra ngoài cũng ôm nó theo.
Các nữ quyến vây quanh mèo con lại khen một hồi, đột nhiên có một giọng nữ trầm thấp chen vào: “Động vật cũng là có linh tính, hiểu được lấy lòng người. Ở Đột Quyết có thể được xem là bảo bối, tới nơi này nhưng chưa chắc, chỉ sợ có vài người thua cả súc sinh, đã quên đúng mực.”
Giọng điệu vốn đã là nói móc, nội dung càng nơi chốn ám chỉ, nghe xong khiến cho tâm tình không thoải mái. Mọi người ở chỗ này đều hút một hơi, quay mặt qua chỗ khác nhìn là xem ai lớn mật như vậy, ngay cả mèo cưng của Quý Phi nương nương cũng dám nói.
Mà biết người lên tiếng móc nghóe kia, thì biết ẩn ý đang mắng chửi Công chúa Đột Quyết ngồi bên cạnh Quý Phi.
Cố Linh Quân trong lòng cũng là giật mình hoảng hồn, nhăn lại mi, nghe tiếng nhìn qua, phát hiện người nói chính là Lý phu nhân.
Dưới trướng phụ thân Cố Tông Võ của nàng có tám đại tướng, trung thành anh dũng, một đường đi theo hành quân đánh giặc, thân như huynh đệ ruột thịt.
Tuy cuối cùng chiến thắng Đột Quyết, nhưng không phải là không có quân lính hy sinh. Trận thảm thiết nhất chính là ba ngàn kỵ binh được Lý tướng quân dẫn dắt, cũng là một trong tám đại tướng dưới trướng phụ thân nàng gặp mai phục, toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả hắn cũng thiệt mạng không qua khỏi.

Chỉ có thể thổn thức… Họa vô đơn chí…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con trai trưởng của Lý tướng quân biết được tin phụ thân tử vong, bi phẫn đến mất lý trí, mang theo một số ít thân tín xông thẳng về phía vị tướng Đột Quyết ám toán phụ thân hắn... Không may cũng qua đời.
Tin dữ truyền đến, Lý phu nhân đau thương té xỉu, bị bệnh liên tiếp mấy tháng trời, mọi người cũng không ngờ bà ta sẽ vào cung tham dự đợt triều cống lần này.
Lý phu nhân nhìn chằm chằm gắt gao vào công chúa Đột Quyết, hận thù trong mắt không chút nào che dấu. Chỉ cần là người Đột Quyết, bà đều hận… Hận không thể lột da, ăn thịt, uống máu, nghiền xương.
Đau đớn mất đi trượng phu cùng con trai trưởng trong một đêm, bà hận không thể đi theo bọn họ, nhưng bà phải cố sống vì con nhỏ.
Triều cống, Đột Quyết vào kinh là chuyện bình thường, bà chẳng quan tâm. Nhưng công chúa Đột Quyết múa trên trống lửa ngày hôm sau đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, bá tánh trong kinh thành dường như đã quên hành vi ác độc của bọn chúng.
Họ cười nói bàn về quần áo của người Đột Quyết, giọng điệu, ngôn ngữ, thậm chí còn sinh ra chút lòng tò mò hiếu kỳ.
Hôm nay bà vào dự tiệc chiêu đãi, nhìn thấy mọi người còn trò chuyện với người Đột Quyết thật vui, ngay cả Quý Phi cũng tôn trọng có lễ với công chúa Đột Quyết. Nỗi oán hận trong lòng rốt cuộc đè nén không được nữa. Bị một vị phu nhân ngồi bên cạnh ho nhẹ nhắc nhở, mới phát hiện bản thân thất lễ.
“Nương nương, thần phụ thân mình không thoải mái, đầu óc hồ đồ không biết bản thân đang nói gì, còn mong nương nương bỏ qua tội này.” Lý phu nhân rũ xuống mắt nói.
Cố Linh Quân biết nguyên nhân, đương nhiên sẽ không thật sự trách tội, nhưng nhìn sang công chúa Đột Quyết đang ngồi bên cạnh, vẫn là cảm thấy băn khoăn.
Dùng mắt ý bảo cung nhân mang Lý phu nhân đi nghỉ ngơi, trong đầu còn đang suy nghĩ nói gì để cứu chữa trường hợp này, thì công chúa Đột Quyết đã mở miệng trước, biểu tình vẫn như cũ, nhìn không ra có chút thay đổi nào.
“Nương nương, hình như phía bên kia đã bắt đầu rồi.”
***
Hoạt động đánh cầu vào mùa đông được già trẻ nước Đại Chu yêu thích, ngay cả hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Cũng không biết là triều đại hoàng đế nào từng cố ý xây một khu vực chuyên sử dụng cho hoạt động này ở gần hoàng cung.
Hiện nay Cố Linh Quân đang ngồi ở trên đài cao, có thể cất chứa hơn trăm người, có thể nhìn rõ ràng sân băng phía dưới.
Trong sân phân chia là hai đội, Đại Chu - Đột Quyết và Tây Lương - Đông Tề.
Phía đội quân cổ vũ bên Đại Chu đều là chút quan văn, ngày thường cũng không hiếu động lắm, nhìn hoạt động trên sân băng cực kỳ mới lạ, không khí khá yên bình, không dám lớn tiếng, sợ thất lễ.

Hoàng thất tổ chức đánh cầu, xưa nay đều do hoàng đế khai cầu mở hàng.
Cố Linh Quân nhìn bóng dáng Tiêu Dục Hành trong sân, bốn phía đều được bảo vệ an toàn, ngăn cản đối thủ tới gần.
Tuy nói vào sân không phân địa vị, nhưng trong lòng mọi người đều tránh va chạm với Hoàng đế Đại Chu, nhìn hung hung dữ dữ tới đoạt cầu, nhưng thật chất lại làm cho có lệ.
Duy độc Hoàng tử Tây Lương là ngoại lệ, cắn răng, dùng sức vọt về phía trước, nhưng chạy chưa tới ba mét, đã hôn chào sân băng, người sau thấy vậy, chạy đến đỡ, thế là những người này như là quân cờ domino, đua nhau té ngã, nhìn từ xa rất là buồn cười.
Cố Linh Quân nhìn, nhịn không được cười ra tiếng. Mà thực lực của Tiêu Dục Hành lại quá mạnh, không bị ảnh hưởng bởi những người này, linh hoạt xoay người, đột phá phòng thủ, lại vung gậy lên, nhẹ nhàng đánh cầu, tốc độ nhanh đến mức nàng nhìn không thấy rõ.
Cũng không biết là nàng có bị ảo giác hay không, nhưng hình như Tiêu Dục Hành nhìn nàng sau khi cầu vào khung.
Ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Dục Hành một gậy vào khung thì đi vào trong, xung quanh lập tức vang lên một trận tiếc hận.
“Nương nương có điều không biết, bệ hạ của chúng ta chơi trò này rất giỏi, hiếm khi có người nào xứng làm đối thủ khiến ngài ấy sôi sục lòng chiến đấu.” Đặng công công ở bên giải thích.
Tuy trong lòng mọi người tiếc hận Tiêu Dục Hành rời sân, nhưng một đám người giữa sân lại nhẹ nhàng thở ra, dần dần thích ứng, tìm được chút cảm giác, đánh càng thêm kịch liệt. Đặc biệt là đội Đột Quyết, điểm số liên tiếp tăng lên.
“Sao lại thế này, mau lên đi!”
“Đoạt cầu! Đoạt cầu!”
“Phía sau có người, cẩn thận!”
......
Ngày thường luôn nhỏ giọng, ăn nói nhỏ nhẹ, giờ phút này các nữ quyến như là thay đổi thành người khác, nghiến răng nghiến lợi đứng trên đài cao la hét inh ỏi, tất cả đều vứt hình tượng thân phận tới sau đầu.
Người kích động nhất vẫn là Đặng công công đứng phía sau nàng, hộp nho khô giao cho ông ta cầm ở trong tay nửa ngày cũng không đưa miếng nào cho nàng ăn đỡ thèm, cái hộp nhỏ còn bị ông ấy bóp đến hơi biến hình, vung mạnh tay một chút đã rớt nấp hộp, nho khô rơi xuống chân váy của nàng.
Cố Linh Quân: “...”
Đặng công công lấy lại tinh thần, vẻ mặt khổ sở: “Nương nương... Nô tài...”
Cố Linh Quân giật cái hộp nhỏ trong tay ông ta: “Được rồi, ngươi đi xuống xem đi.”

Gương mặt của Đặng công công lộ vẻ kinh hỉ, do dự không tới vài giây đã nhanh chân chạy xuống, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của ông ta đâu. Cố Linh Quân bất đắc dĩ cười cười, nhặt nho khô rớt trên làn váy lên.
Nữ quyến trên đài đều ngồi đứng dậy nhìn xem thi đấu, nhất thời không có người nào lưu ý đến chuyện xảy ra bên này. Nàng vừa định vừa nhâm nhi nho khô vừa nhìn xem thi đấu, lại phát hiện một đôi mắt đang nhìn nàng với biểu cảm tìm tòi nghiên cứu còn chưa kịp thu hồi.
“Nương nương cũng thích ăn nho khô?” Công chúa Đột Quyết đột nhiên hỏi nàng.
Cố Linh Quân không ngờ nàng ta lại hỏi chuyện, nhưng vẫn đúng sự thật gật đầu. Cách khăn che mặt, nàng thấy công chúa Đột Quyết nở nụ cười.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn gần gương mặt của công chúa Đột Quyết như vậy, khăn che mặt của nàng ta không giống như mấy miếng khăn mỏng le te mà diễn viên hay đeo trong phim truyền hình. Tuy là lụa mỏng, nhưng lại thật sự có thể che lấp dung mạo.
“Ở đất nước chúng ta cũng có Nho khô, chẳng qua đây chỉ là thứ đồ vật giá rẻ, chưa bao giờ nghĩ tới có thể làm cống phẩm.” Cũng không ngờ Quý Phi sẽ thích.
Hoàng tử Tây Lương đưa tới cũng không tính nhiều, nhiều ngày nay Cố Linh Quân đều là đếm số lượng mà ăn: “Mặc kệ rẻ không rẻ, ăn ngon mới là quan trọng nhất.”
Nghĩ nghĩ, lại do dự có nên chia cho nàng ta một ít hay không, châm chước mở miệng: “Công chúa...”
“A Y Mộ, tên của ta là A Y Mộ.” Công chúa Đột Quyết đột nhiên cắt ngang.
“A Y Mộ!” Cố Linh Quân nhẹ giọng lặp lại.
“Có nghĩa gì vậy?”
Trong ánh mắt A Y Mộ hiện lên cảm xúc mà nàng xem không hiểu: “Ý là con gái của ánh trăng.”
Cố Linh Quân nghe vậy ngẩng đầu, nhớ tới cái đêm nàng ấy múa trong ánh lửa, dưới ánh trăng dịu dàng như nước, nàng ấy càng loá mắt như ánh sáng mặt trời.
“Tên hay.”
Cố Linh Quân khen, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Đây là tên của ngài sao? Cũng chỉ có ba chữ này?”
A Y Mộ giật mình ngạc nhiên, ngay sau đó cười cười, nhanh chóng nói một cái tên dài như tấu sớ.
Cố Linh Quân cũng cười, quả nhiên nàng đoán không sai.
Ánh mắt đầu tiên từ khi nhìn thấy công chúa Đột Quyết nàng đã đoán được, tên của nàng ấy nhất định sẽ dài lê thê.
“Công... A Y Mộ, ngày có tên tiếng Hán không?”
“Bạn thích đất nước Trung Quốc không? Tên tiếng Trung của bạn là gì? Bạn thích món ăn Trung Quốc nào nhất?...”Đây là những câu hỏi mà người Trung Quốc thích hỏi bạn bè quốc tế nhất, Cố Linh Quân cũng là theo bản năng hỏi ra miệng.
A Y Mộ nhẹ nhàng lắc đầu.
Đơn giản giao lưu vài câu, Cố Linh Quân đã sinh ra cảm tình với công chúa Đột Quyết, vô cùng vừa mắt, đảo mắt đã quên mấy ngày trước đây còn đề phòng bất mãn nàng ấy tới hòa thân.

“Thật ra thần đã sớm nghe nói qua về Quý Phi nương nương đây.” A Y Mộ đột nhiên nói.
“Hửm?” Cố Linh Quân tràn đầy kinh ngạc.
“Danh tiếng của Cố tướng quân là làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, ở Tây Bắc không người không biết. Còn Cố tiểu tướng quân...” A Y Mộ dừng một chút.
“Cũng là thiếu niên anh hùng, chịu người người kính trọng ngưỡng mộ.”
Cố Linh Quân nghe thì đột nhiên phát hiện một việc, A Y Mộ nói Hán ngữ cực kỳ lưu loát, còn biết dùng thành ngữ.
“A Y Mộ, có người đã dạy Hán ngữ cho ngài sao?” Cố Linh Quân hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng.
Vẻ mặt A Y Mộ ngẩn ra, lại nói tiếp: “Phụ thân thần cực kỳ cảm thấy hứng thú với văn hóa dân tộc Hán, từ nhỏ đã bắt đầu dạy thần tiếng Hán.”
Cố Linh Quân hiểu rõ gật đầu.
***
Khác với với không khí ngươi hỏi ta trả lời đầy thoải mái bên đây, một không gian khác trên đài cao có chút hạ thấp.
Cần vương ngồi bên cạnh Cố Tông Võ, đối diện là đại sứ Mạc Ất Sa của Đột Quyết.
Cố Tông Võ khá hiểu biết Mạc Ất Sa, không thích ra mặt, không tỏ ra thân thiện với hắn ta cho lắm. Cần vương kẹp ở giữa không ngừng tìm đề tài, mỗi lần bắt chuyện lại rơi vào kết cục lạnh lẻo nhàn nhạt, cuối cùng hậm hực từ bỏ.
Nhìn thấy Tiêu Dục Hành trở về, Mạc Ất Sa cười hỏi: “Sao Bệ hạ không tiếp tục chơi?”
Tiêu Dục Hành nhàn nhạt đáp lại: “Có mặt của Trẫm ở đó, bọn họ sẽ không chơi hết mình.”
Mạc Ất Sa nhìn phía dưới, gật đầu.
Cứ việc Đại Chu ra sức đánh cầu vào khung, nhưng vẫn bị bọn họ dẫn đầu mấy điểm, theo quan sát của hắn, nam nhân Đột Quyết mạnh hơn nam nhân Đại Chu, thoạt nhìn bọn họ quá yếu ớt mảnh mai.
Tuy thua trên chiến trường, nhưng Mạc Ất Sa lại không muốn xấu mặt bởi một trận đánh cầu nho nhỏ này: “Trò đánh cầu trên băng này là lần đầu tiên chúng ta chơi, thấy bọn họ chơi cũng không tệ. Nếu có thể mang trò này về nước cho bọn trẻ chơi giải buồn cũng tốt.”
Cố Tông Võ tất nhiên là nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, cười lạnh không nói lời nào.
Giờ phút này Cố Tranh lại đột nhiên mở miệng: “Là một chủ ý không tồi, thúc phụ, hay là đợi chúng ta trở lại Tây Bắc cũng xây một sân như thế này ở Hà Tây đi?”
Mọi người có mặt ở đây nghe vậy đều quay đầu nhìn lại, Mạc Ất Sa càng không thể giữ bình tĩnh.
Hà Tây, chính ranh giới giao nhau giữa Đại Chu và Đột Quyết. Mấy năm trước bị Đột Quyết cướp lấy, lần ký kết minh ước này nội dung chủ yếu là vì tranh luận quyền sở hữu Hà Tây.
Hết chương 47

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương