Hoàng thượng thay tôi đấu trí trong hậu cung
-
Chương 19:
Liễu Phiêu Phiêu vừa mài mực vừa lại nhịn không được trộm cười.
Khác với các tỷ muội trong hậu cung suốt ngày thở ngắn than dài không được yêu thương cưng chiều, nàng vẫn luôn không dám nói thẳng, những ngày sao khi vào cung, nàng cảm thấy thật không tệ nha!
Phụ thân của nàng là Liễu ngự sử, dùng mấy câu kinh kịch tới nói, chính là “thư sinh cổ hủ”.
Lên làm Ngự sử đã bao nhiêu năm, cuộc sống chẳng khác nào tú tài nghèo. Không chỉ có nghiêm khắc với bản thân, mà cũng rất khắc nghiệt đối với huynh muội bọn họ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ngày tháng sau khi vào cung ngược lại như là chim về núi rừng, trước không nói ăn mặc chi phí trong hoàng cung đều thuộc loại tốt nhất, còn có người hầu hạ ...
Trong cung, trừ bỏ Quý Phi, số phi tần còn lại đều giống như vật bài trí, cũng không có nhiều chuyện lục đục với nhau.
Liễu Phiêu Phiêu mỗi ngày chính là ăn ăn, uống uống, ngủ ngủ, hơn nữa …
Tìm cơ hội trộm liếc mắt nhìn Quý Phi một cái!
Từ nhỏ Liễu Phiêu đã thích cái đẹp, dù là người hay là vật.
Ngày đầu tiên vào cung tuyển tú nàng đã chú ý tới Quý Phi, ánh mắt đầu tiên có thể nói là một ánh mắt lầm cả đời, nhưng ngại thân phận thấp hèn, nên không dám trèo cao.
Ngày thường, nàng nghe xong không ít phi tần lén lút nói xấu Quý Phi, nào là “Ngang ngược, kiêu ngạo, ương bướng”, “Cậy sủng mà kiêu”, “Không coi ai ra gì”, bọn họ dùng những từ ngữ xấu xí nói về nữ nhân hư hỏng tả Quý Phi.
Liễu Phiêu Phiêu không để bụng: “Quý Phi lớn lên đẹp như vậy, ngang ngược, kiêu ngạo chút thì làm sao vậy!”
Đợi cho đến khi đám người kia bàn bạc đến “ôm đùi Quý Phi”, có thể nói Liễu Phiêu Phiêu là người đầu tiên xung phong ủng hộ.
Có thể gần gũi nhìn ngắm sắc đẹp của Quý Phi, loại chuyện tốt này, nàng đương nhiên là ủng hộ hai tay hai chân.
Đã nhiều ngày tiếp xúc với Quý Phi, sự yêu thích của Liễu Phiêu Phiêu đối với Cố Linh Quân càng ngày càng tăng.
Là ai nói Quý Phi ngang ngược, kiêu ngạo, ương bướng!
Rõ ràng chính là người đẹp lại tốt bụng, người la là tiên nữ nha!
Đứng gần nhìn Quý Phi, ngài ấy vẫn đẹp như vậy!
Làn da vô cùng mịn màng, làm nàng muốn nhéo cắn một cái! Dáng người yểu điệu eo một tay ôm trọn!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người nói xấu Quý Phi nhất định là ghen ghét sắc đẹp của ngài ấy!
Fan trung thành số một của Cố Linh Quân nói như thế.
Say mê với sắc đẹp của Quý Phi không thể tự kềm chế được … Lúc rãnh rỗi Liễu Phiêu Phiêu cũng từng nghĩ tới, không biết Hoàng Thượng trông như thế nào ta, nếu không xứng với Quý Phi thì làm sao bây giờ?
Cho đến hôm nay nghĩ sai mà lại đúng, dậy trễ mới có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng.
Trong lòng Liễu Phiêu Phiêu như là bão tố đang thét gào, sóng biển quay cuồng.
Xứng! Xứng! Thật sự là quá xứng đôi!
Quả nhiên người đẹp nên ở bên nhau!
Nàng không được yêu thương không sao hết, miễn sao bệ hạ và nương nương răng long bạc đầu sống vui vẻ đến trọn đời là được!
Liễu Phiêu Phiêu ngọt ngào tươi cười, mài mực mài đến càng thêm hăng say.
Quý Phi đẹp như vậy, là mình thì mình cũng sẽ không thèm liếc mắt xem người khác một cái.
Hoàng Thượng trăm công ngàn việc còn cố ý đến thăm nương nương, quả nhiên là tình yêu chân thật nha!
Hú hú! Xem ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nương nương kia, là cỡ nào dịu dàng nha, cỡ nào thâm tình nha!
***
Cố Linh Quân mỗi khi viết một chữ thì liếc mắt một nhìn vẻ mặt Liễu Phiêu Phiêu đang cười đến hạnh phúc, vô cùng đau đớn suy nghĩ.
--- “Nàng nên làm cách nào sửa đúng suy nghĩ ghép cặp của nàng ta đây?!”
Cố Linh Quân quyết định tự mình ra tay, cứu vớt Liễu Phiêu Phiêu, quay đầu lại là bờ.
Nàng cầm lấy tờ giấy viết giống như đạo sĩ vẽ bùa, to gan bước đến trước mặt Tiêu Dục Hành.
“Hoàng Thượng, thần thiếp viết xong rồi nè.”
--- “Hãy chờ xem, phạt viết mau tới rồi, nhân cơ hội này, nàng cần phải đạp rớt cái nón “Độc sủng” đầy oan ức này. Cái gì nhu tình ngọt ý, đều là giả, Quý Phi căn bản không được yêu thương cưng chiều nha, nàng là đồ giả đó!”
Tiêu Dục Hành chậm rãi nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên tờ giấy trong tay nàng vài giây, lại chậm rãi nghiêng người đến trước mặt nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
“Viết cũng không tệ.” Sau khi chậm rãi nói ra mấy chữ thì liếc mắt ra hiệu cho Trương Đức Phúc đang đứng bên kia.
Lão công nhân làm việc suốt 40 năm cho hoàng gia lập tức hiểu ý, mở miệng khen: “Thật là đẹp, lối viết chữ Thảo này của nương nương này thật sự là tuyệt, nét bút tẩu khí thế phi phàm đan xen giữa hai linh vật rồng rắn, Hoài Tố còn sống trên đời sợ cũng muốn tự cảm thấy hổ thẹn.”
Viết nét chữ Khải, Cố Linh Quân hết nói nên lời: “......”
Nhưng không cần lại bị chép phạt, Cố Linh Quân vẫn cảm thấy có chút may mắn, chuyển biến tốt nên rút tâm tư về, lại làm bộ quan tâm hỏi: “Hôm nay sao Hoàng Thượng lại đến chỗ thần thiếp sớm như vậy?”
“Nghỉ tắm gội.” Tiêu Dục Hành lời ít mà ý nhiều.
Trường hợp một lần chìm vào tẻ ngắt, Tiêu Dục Hành di chuyển ánh mắt hướng về Liễu Phiêu Phiêu, người đang đứng ở tại chỗ cùng với vẻ mặt thần tượng đầy ngu ngốc, nhưng lại nhịn không được trộm ngắm 800 lần.
“Ngày thường các ngươi đến chỗ Quý Phi làm cái gì?”
Cố Linh Quân trong lòng lộp bộp.
--- “Đây là muốn tính sổ sao? Nghĩ lại mấy ngày này nàng cũng sống quá thả lỏng rồi.”
Liễu Phiêu Phiêu cũng giật mình hoảng sợ, vô số ý tưởng hiện lên trong đầu, chẳng lẽ Hoàng Thượng trách tội các nàng chiếm đoạt quá nhiều thời gian của nương nương?
Suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Nương nương tài đức sáng suốt lại hiền huệ, ngày thường đều dạy chúng thần thiếp cần phải ở chung hòa thuận, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Nói đến nhiều nhất chính là Hoàng Thượng.”
Cố Linh Quân: “???”
Không màng biểu tình như đang nằm mơ của Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu đi về phía trước một bước, nói tiếp: “Nương nương là thời thời khắc khắc nhớ mong bệ hạ, hai câu ba câu đều không rời bệ hạ.”
Nói xong lại trộm tặng Cố Linh Quân một ánh mắt “Ta đều hiểu”.
Tiêu Dục Hành cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Linh Quân, mặt Cố Linh Quân không chịu khống chế đỏ lên.
Cố Linh Quân: “Bệ hạ, thật ra ...”
“Được rồi, tiếp tục đi luyện đi.”
Tiêu Dục Hành không cho nàng có cơ hội giải thích, mở miệng cắt ngang, sau đó lại cực kỳ “Săn sóc” bổ thêm một câu: “Nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát rồi viết tiếp.”
Cố Linh Quân: “???”
--- “Người nào từng nói viết không đủ 50 tờ thì không được nghỉ ngơi?”
***
Cố Linh Quân không ngờ tới cục diện ba người ngồi chung đầy quỷ dị này thế nhưng có thể duy trì đến giữa trưa, Tiêu Dục Hành nói một câu long trời lở đất, cho phép Liễu Phiêu Phiêu ở lại ăn cơm trưa.
Cố Linh Quân: Không có ý tốt, nhất định là *trong lòng có quỷ!”
*trong lòng có quỷ: ý nói người đó có âm mưu quỷ kế.
Liễu Phiêu Phiêu: Cảm động rơi nước mắt!!!
Có Tiêu Dục Hành ở, Liễu Phiêu Phiêu không còn hoạt bát như ngày thường, mặt gần chôn vào trong chén, yên lặng lùa cơm.
Chỉ có những lúc Tiêu Dục Hành gắp đồ ăn cho Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu mới nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mắt sáng lấp lánh như bắt được vàng.
Cúi đầu nhìn trong chén đột nhiên thêm một miếng thịt gà, Cố Linh Quân mặt không biểu cảm kẹp lên.
Cố Linh Quân: Sợ nhất thình lình xảy ra quan tâm.
Cố Linh Quân yên lặng tiêu hóa, trong chén lại thêm một miếng ngó sen.
“Nàng thích ăn, ăn nhiều một chút.”
Cố Linh Quân: Sống không còn gì luyến tiếc. jpg.
Liễu Phiêu Phiêu: Là tình yêu đích thực nha! Tình yêu đích thực đó!
***
Dùng xong bữa trưa, có lẽ Liễu Phiêu Phiêu cảm thấy phải chừa cho hai người bọn họ một không gian riêng, tự động xin cáo lui.
Nhưng lúc đi, vẫn là lưu luyến không rời, chỉ kém ba bước hai lần quay đầu.
Liễu Phiêu Phiêu đi rồi, Tiêu Dục Hành cũng không đình chỉ hành động chăm sóc, giông như thật sự nàng cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống hằng ngày của nàng, hỏi: “Ngày thường Quý Phi dùng cơm trưa xong thì làm cái gì?”
--- “Ăn no đương nhiên là ngủ nha!” Đây là tiếng lòng của Cố Linh Quân, nàng bén chút là trả lời theo bản năng.
Nhưng ngại với Tiêu Dục Hành nắm giữ quyền quyết định sống chết của mình, Cố Linh Quân không thể không nói dối: “Nói chuyện phiếm giết thời gian thôi.”
“Nói chuyện gì?” Tiêu Dục Hành dò hỏi tới cùng.
Cố Linh Quân hít sâu một hơi, mặt không đỏ tâm không nhảy, nói: “Đại khái là từ, thơ từ ca phú, nói tới đạo lý cuộc đời.”
Tiêu Dục Hành khóe môi hơi cong, tay phải đặt ở trên bàn gõ nhẹ: “Vậy hôm nay đổi lại trẫm nói chuyện phiếm với ái phi, được không?”
Cố Linh Quân giật mình, căng da đầu nói: “Hôm nay Thần thiếp không có hứng nói chuyện ...”
Tiêu Dục Hành cười nhạt, cũng không so đo.
***
Cố Linh Quân vốn định ‘ ngươi không nói lời nào thì ta cũng không cần nói lời nào ’, ngồi yên nhìn không khí.
Phủ Nội Vụ lại phái người tặng đồ vật tới.
Tổng quản Phủ Nội Vụ đi vào trong thì nhìn thấy Hoàng Thượng vô cùng hoảng sợ, lắp bắp thỉnh an: “Nô ... Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, nương nương, nô tài tới đưa … Đưa lương tháng này cho nương nương ....”
Cố Linh Quân rất là nghi hoặc nhìn tổng quản Phủ Nội Vụ đang quỳ trong sợ hãi, ngày thường biết ăn nói như vậy, cái miệng khen người khen ra hoa tới, sao vừa thấy Tiêu Dục Hành đã sợ thành như vậy?
“Lục Trúc, nhận lấy đi.”
Lục Trúc mang theo người bước lên tiếp nhận mấy cái mâm, đem đến trước mặt Cố Linh Quân.
Cố Linh Quân tùy ý nhìn nhìn, ở trong cung nàng không cần phải tiêu tiền, nàng tiết kiệm tiền lương mỗi tháng cũng có chút gia tài nho nhỏ. Nhưng vẫn rất chờ mong chút trang sức tơ lụa xinh đẹp, cùng với những vật phẩm quý hiếm do Phủ Nội Vụ đưa tặng mỗi tháng.
Tổng quản Phủ Nội Vụ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
Từ trước đến nay, trong cung là gió chiều nào theo chiều ấy, tất nhiên Phủ Nội Vụ bọn họ không cam lòng làm người đến sau.
Trong cung được Hoàng Thượng cưng chiều nhất thuộc về Quý Phi, nên bọn họ động chút tay chân vào lương mỗi tháng, đổi kiểu lấy lòng Quý Phi.
Từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ tới nay đã chủ trương tiết kiệm, không thịnh hành hưởng lạc.
Động tác nhỏ này của bọn họ không chỉ làm trái mệnh lệnh của Hoàng Thượng, càng quan trọng hơn là, tiền lương tháng bọn họ đưa tới trong cung Quý Phi, đã vượt qua con số mà một Quý phi nên nhận.
Thấy Tiêu Dục Hành không ra một lời, cơ thể tổng quản Phủ Nội Vụ không chịu khống chế mà run lên.
Trương Đức Phúc không dấu vết thở dài, âm thầm trừng mắt nhìn ông bạn già của mình.
Cố Linh Quân chớp chớp mắt, suy nghĩ có cần mở miệng tỏ vẻ cảm ơn hay không?!
Rốt cuộc “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”, Tiêu Dục Hành cũng là có sơn trân hải vị đều đút cho nàng ăn, có kỳ trân dị bảo đều tặng riêng cho nàng.
Cố Linh Quân rất là nói chân thành: “Cảm ơn bệ hạ yêu thương, viên Dạ Minh Châu một viên so với một viên còn lớn hơn.”
Dừng một chút, còn nói thêm: “Cũng không biết ban đêm so sánh với đèn lưu li, cái nào sáng hơn?”
Cơ thể tổng quản Phủ Nội Vụ còn run hơn trước đó: Nương nương cầu ngài đừng nói nữa.
Tiêu Dục Hành nhìn tổng quản Phủ Nội Vụ đang quỳ trong run rẫy, nhàn nhạt nói: “Muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn tổng quản Phủ Nội Vụ, đều là hắn nghĩ ra.”
“Bệ hạ, nô tài biết sai rồi, bệ hạ!” Tổng quản Phủ Nội Vụ vội vàng dập đầu thỉnh tội.
Tiêu Dục Hành chuyển hướng sang Cố Linh Quân: “Muốn biết cái nào sáng hơn, đêm nay mang lên so sánh chẳng phải sẽ biết sao.”
Đãi nhìn tổng quản Phủ Nội Vụ đang quỳ, ánh mắt lạnh hơn vài phần: “Không có lần sau, nên làm như thế nào, trong lòng tự hiểu.”
Tổng quản Phủ Nội Vụ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn Hoàng Thượng khai ân, nô tài lập tức đi lãnh phạt.”
Cố Linh Quân trong cơn mơ phản ứng lại đây, trong lòng tự nhiên sinh ra một chút ủy khuất.
--- “Thì ra đều là chủ ý của ông ta, nàng còn tưởng rằng ...”
--- “Không phải viên Dạ Minh Châu sao? Có gì đặc biệt hơn người. Người khác đốt thành giết chư hầu cũng chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân, nàng vô duyên vô cớ làm “Sủng phi”, một chức vụ có độ nguy hiểm cao chót vót …”
--- “Chẳng lẽ một viên Dạ Minh Châu cũng không đáng có được sao!?”
Cố Linh Quân bi thương cảm khái.
Tiêu Dục Hành yên lặng nghe Cố Linh Quân oán giận trong lòng, mày hơi hơi nhăn lại.
Hắn chỉ là không thích cấp dưới nịnh nọt làm vẻ ta đây, sao ở trong mắt nàng đã thay đổi thành dạng khác?
Nghe tới câu:
--- “Hoàng đế keo kiệt nhất trong các triều đại, ngay cả viên Dạ Minh Châu cũng muốn so đo.”
Tiêu Dục Hành nhịn không được mở miệng nói: “Quý Phi thích Dạ Minh Châu?”
“Không thích.” Cố Linh Quân cũng không ngẩng đầu lên, giọng lạnh nhạt trả lời.
Một miếng lệnh bài màu trắng làm bằng chất liệu Bạch Ngọc trong suốt thấu triệt đung đưa ngay trước mắt nàng, lâu không thấy hồi phục, Cố Linh Quân ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đen nhánh đầy ý cười ẩn ý của Tiêu Dục Hành.
“Đây là lệnh bài Quốc Khố.”
Hết chương 19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook