Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
-
Chương 8
Thanh Bình có chút hoảng sợ nhìn về phía Lý Việt, vừa rồi có phải nàng ta đã nghe lầm hay không? Phu nhân bọn họ bảo hầu gia lăn tới đây?
Trong viện, bọn hạ nhân đồng thời lui về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn dưới chân, run lên bần bật.
Mấy vị lão nhân tới đòi tiền kia lúc này cũng cảm thấy có chút may mắn là mình chưa kịp mở miệng.
Thanh Bình vốn dĩ đang rất lo lắng Tạ Văn Chiêu lúc này đến đây chống lưng cho Khúc Hàn Yên, hiện tại xem thái độ của Lý Việt thế này, nàng ta càng thêm lo lắng, phu nhân sẽ không đánh lên với Hầu gia luôn đấy chứ?
Từ trước đến nay, Thanh Bình chưa bao giờ có cái ý tưởng thái quá như vậy, nhưng mới vừa lúc nãy thôi, nàng ta còn thấy phu nhân đánh quyền, hiện tại nàng ta cảm thấy trên thế giới này không có gì không thể xảy ra cả.
Thấy Thanh Bình còn đứng tại chỗ, Lý Việt mở miệng hỏi nàng ta: "Còn chuyện gì khác sao?"
Thanh Bình dại ra, lắc đầu, trả lời: "Không có."
"Vậy đi ra ngoài kêu Tạ Văn Chiêu đi." Lý Việt nói.
Thanh Bình đáp lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài, nàng ta mới vừa đi được hai bước, lại bị Lý Việt gọi lại: "Chờ một chút, dọn một cái ghế dựa lại đây cho ta trước đi."
Cái ghế đá kia hắn ngồi không thoải mái.
Vừa nói xong, hắn nhìn nhìn hai cánh tay và cẳng chân ốm yếu của Thanh Bình, sửa lời nói: "Thôi được rồi, cứ để ta tự mình dọn, ngươi đi ra ngoài đi."
Lý Việt xoay người muốn đi về hướng trong phòng, vừa đối diện với ánh mặt trời chiếu xuống liền cảm thấy có chút choáng váng, hắn ngồi trở lại trên ghế đá, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay mình, hiện tại cánh tay cẳng chân hắn cũng không to hơn Thanh Bình bao nhiêu.
Hắn tiện tay chỉ hai hạ nhân nói: "Đi vào trong phòng dọn cái ghế dựa lại đây."
Hạ nhân một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng vào nhà khiêng cái ghế quý phi ra tới.
Thanh Bình đi ra bên ngoài Tễ Tuyết Viện, Tạ Văn Chiêu đứng dưới thềm đá, hắn mặc một bộ xiêm y cổ tròn màu lam áo, trên mặt cũng không thấy thần sắc giận dữ, ngược lại vì dọc theo đường đi đều nghĩ đến chuyện Khúc Hàn Yên nói Mạnh Phất mắng người, nên trên mặt vẫn còn vương chút ý cười. Thanh Bình uốn gối hành lễ, nói: "Phu nhân mời ngài...... đi vào."
Tạ Văn Chiêu lấy làm lạ vì sao Thanh Bình nói chuyện cứ ngập ngừng như vậy, nhưng hắn vẫn ừ một tiếng, nâng bước đi vào Tễ Tuyết Viện.
Tễ Tuyết Viện, Lý Việt ngồi dưới một bóng một gốc cây cực lớn, những tia sáng loang lổ chiếu qua tán cây in lên trên váy, trong tay hắn cầm một cây quạt xếp, quạt đến cực nhanh, gió mạnh thổi phồng xiêm y lên động tĩnh cũng không nhỏ.
Thanh Bình đi tới, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, Hầu gia tới."
Lý Việt ừ một tiếng, nhưng đầu cũng không nâng một chút, tiếp tục quạt quạt.
Tạ Văn Chiêu đi về trước hai bước, hắn phát hiện hôm nay Mạnh Phất quả thật có vài phần cổ quái, từ trước đến nay nàng ta tuyệt đối không có khả năng ăn mặc lại ngồi thành bộ dáng này ở bên ngoài, cũng không có khả năng nghe thấy hắn tới mà một câu cũng không nói.
Không biết vì sao, Tạ Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy áp lực trên người đột nhiên tăng mạnh, trong viện tuy có không ít hạ nhân, nhưng khắp nơi ngoại trừ tiếng quạt gió phành phạch, cũng không còn âm thanh nào khác, hắn mạc danh sinh ra một loại cảm giác "sơn vũ dục lai phong mãn lâu" (Editor: nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
Ngay sau đó, Tạ Văn Chiêu liền tự an ủi là mình suy nghĩ nhiều, nơi này là Hầu phủ, là nhà hắn, có cái gì mà phải khẩn trương? Hắn lắc đầu phủi bỏ những suy nghĩ nhảm nhí trong đầu, mở miệng hỏi Lý Việt: "Bệnh của ngươi thế nào rồi? Hôm nay đại phu đã tới xem chưa?"
Lý Việt nói: "Không chết ngay được."
Tạ Văn Chiêu khẽ nhíu mày, đây thật sự không giống lời Mạnh Phất sẽ nói ra, hôm nay nàng ta làm sao vậy?
Hắn không tiếng động liếc mắt một cái đánh giá Mạnh Phất, lúc này trên mặt nàng không có bất luận cái biểu tình gì, chỉ ngồi ở chỗ kia, mặt mày rũ xuống, tay trái để ở trên bàn đá, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, ngón trỏ nàng nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, bộ dáng này vô cớ mà làm Tạ Văn Chiêu cảm thấy sợ hãi.
Khi Tạ Văn Chiêu cảm nhận được cảm xúc sợ hãi trong lòng mình, tức khắc bật cười, mình đã vô dụng đến cái mức độ này rồi sao? Sẽ bị một phụ nhân hậu trạch dọa sợ? Mạnh Phất có thể làm cái gì mà sợ? Chuyện đáng sợ nhất mà nàng ta có thể làm đó là chia rẽ hắn cùng Mạnh Du cũng đã làm rồi, không còn có gì đáng giá cho hắn để ý.
Tạ Văn Chiêu vẫn không quên mục đích chuyến đi này của mình, sắc mặt của hắn dần dần lạnh xuống, hỏi Lý Việt: "Sáng hôm nay Hàn Yên đến thỉnh an ngươi đúng không?".
Ở đế đô, Tạ Văn Chiêu thường xuyên được các cô nương hình dung là ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử, duy mỗi chỉ đối với Mạnh Phất là cực kỳ lãnh đạm, một năm đầu Mạnh Phất mới vừa gả vào Hầu phủ, hắn thậm chí gặp cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đối với việc hôn nhân này, Mạnh Phất vốn cũng không ôm cái gì chờ mong, từ cái đêm tân hôn mà Tạ Văn Chiêu ngủ ở trong thư phòng, nàng liền biết Tạ Văn Chiêu không thích nàng. Nhưng mà người ta cũng từng nói, hôn nhân không hẳn cần hai người phải thích nhau, nên đối với chuyện Tạ Văn Chiêu lãnh đạm, nàng tập mãi thành quen, đối với chuyện hắn nạp một cái lại một cái thiếp thất, nàng càng thờ ơ, hiện tại đổi thành Lý Việt, liền càng thêm không để mấy chuyện này ở trong lòng.
Lý Việt hơi nhướng mắt lên, tà tà nhìn Tạ Văn Chiêu liếc mắt một cái, theo sau "xoạch" một phát thu cây quạt lại, chậm rì rì nói: "Đúng vậy, thì sao?"
Nếu hiện tại là ở trong cung, Cao Hỉ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hiển nhiên đã quỳ xuống thỉnh tội, nhưng mà lúc này Tạ Văn Chiêu còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến.
Hắn tiếp tục hỏi: "Nàng ấy nói với ngươi chuyện Tễ Tuyết Viện sao?"
"Ừ." Lý Việt nói.
"Ngươi đã nói như thế nào?"
Lý Việt từ trên ghế quý phi đứng lên, chậm rãi xoay người nhìn về phía Tạ Văn Chiêu, cây quạt đã được xếp lại nhẹ nhàng đập vào trong lòng bàn tay, phát ra một tiếng giòn vang, hắn nói: "Ta nói, không được."
Theo giọng Lý Việt rơi xuống, bọn hạ nhân cách đó không xa chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng, đặc biệt muốn chạy khỏi cái viện này cho xong, đây sao gọi là sân viện chứ, đây là cái động ma quật hồ máu gì mới đúng.
Mà phản ứng của Tạ Văn Chiêu kỳ thật còn mạnh hơn so với bọn hạ nhân này, hắn chưa từng thấy Mạnh Phất như thế, nhưng lại cảm thấy cái ngữ khí này có một chút quen tai, giọng nói hắn vô ý thức mà mềm lại vài phần, nhìn Lý Việt nói: "Hôm qua chúng ta không phải đã nói xong rồi sao?"
Lý Việt a một tiếng, trước đây hắn từng gặp Tạ Văn Chiêu rất nhiều lần, tuy không tính là vô cùng hiểu biết. Lúc đó hắn cảm thấy người này cũng còn không đến nỗi, không có đại tài gì, nhưng cũng không phải một tên ăn chơi trác táng, không nghĩ tới hiện tại thật sự là dám tới đây thay Khúc Hàn Yên hưng sư vấn tội, hoá ra người thì lớn mà óc thì không to ra, cũng cùng một bọn với đám Ngụy Quân An.
Hoả khí trong lòng hắn cọ cọ cọ mạo bốc lên, nhướng mày hỏi Tạ Văn Chiêu: "Ta từng nói với ngươi là ta đồng ý sao?"
"Ngươi nói sẽ suy xét." Tạ Văn Chiêu nói.
"Cho nên ngươi nghe không hiểu lời nói của ta sao?" Lý Việt lại cười, nhưng trên mặt lại không có bất luận ý cười nào, hắn hỏi Tạ Văn Chiêu, "Ta nói suy xét, nghĩa là đồng ý với ngươi sao?"
Tạ Văn Chiêu mím môi, không biết nên trả lời như thế nào. Nếu như bình thường, Mạnh Phất nói sẽ suy xét, thì ắt hẳn là có ý định đồng ý với mình, mặc dù ngẫu nhiên có khi cũng vì nguyên nhân nào đó mà không thể thực hiện, nhưng cuối cùng cũng nhất định sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng.
Nàng ta hôm nay bị làm sao vậy? Bị yêu ma quỷ quái nhập thân sao?
Lý Việt hừ cười một tiếng, châm chọc nói: "Thật không biết ngươi làm sao mà được nhậm chức làm việc ở Hộ Bộ, ngày thường ngươi đều làm việc như thế này? Dựa vào suy đoán của bản thân mình sao? Tiền Đông Chu nói suy xét một chút, chính là đồng ý với các ngươi? Thật tốt ha, trẫm...... Ta quả thật không biết làm việc ở Hộ Bộ lại có thể dễ dàng như vậy, ta cũng muốn tìm một chức quan mà làm, nói không chừng Tiền Đông Chu thấy ta, cũng sẽ nói suy xét một chút."
Tạ Văn Chiêu rất ít khi trở mặt với người khác, từ nhỏ đến lớn càng chưa từng cãi nhau cùng cô nương nào, Lý Việt nói khó nghe như vậy, hắn nhất thời chưa phản ứng lại kịp, cuối cùng hít sâu một hơi, nói: "Mạnh Phất, ngươi không cần châm chọc mỉa mai như vậy, vì sao ta lại cho rằng ngươi đã đồng ý chuyện này? Đó là ta vì ta vốn cho rằng ngươi xưa nay ôn nhu rộng lượng, biết đại thể, hiểu đúng mực ——"
Hắn còn nói chưa xong, liền bị Lý Việt lạnh giọng ngắt lời, nói: "Tạ Văn Chiêu!"
Lý Việt quăng cây quạt xếp trong tay về hướng cái bàn đá thật mạnh: "Ngươi lấy cái gì thân phận gì lại đây thay Khúc Hàn Yên muốn cái Tễ Tuyết Viện này? Là Hầu gia phủ Tuyên Bình Hầu? Hay là phu quân nàng ta? Hay là một tên hảo tâm nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"
"Ta không nói đến mấy câu lý luận suông như sủng thiếp diệt thê vô dụng này nọ, nói cái khác. Ta trước nay ôn nhu, đó là trước nay ta nguyện ý cho các ngươi chút mặt mũi, hiện tại ta phát hiện các ngươi càng ngày càng thêm không biết xấu hổ, như vậy thật sự không tốt, các ngươi căn bản không muốn chừa cho bản thân chút thể diện nào," Lý Việt dừng lại, ho một tiếng, lại tiếp tục mắng, "Là một Hầu gia, ngươi nhúng tay vào việc hậu trạch, còn nhắm mắt lại làm càng, là ngươi mụ đầu ngu ngốc. Là phu quân, sân viện Khúc Hàn Yên không tốt ngươi không thể giải quyết, đó là chính ngươi vô năng. Mà nếu là một tên ngu xuẩn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì mấy chuyện mê tín như phong thuỷ bát tự này nọ mà ngươi cũng tin, vậy hoàn toàn là do ngươi đầu óc không thanh tỉnh, hiện tại là ai không biết đại thể, là ai không hiểu đúng mực, ngươi tới nói rõ ràng cho ta nghe một câu xem."
Lý Việt từ trước đến nay vô cùng am hiểu chiêu âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai, mắng người là càng không để lối thoát, hiện tại hắn nói bản thân mình từ trước nay ôn nhu, thế mà cũng không cảm thấy một chút chột dạ.
"Sao không nói lời nào?" Lý Việt giơ tay dùng sức đập xuống trên bàn đá một cái, bọn hạ nhân đi theo liền run lên lẩy bẩy, "Nói chuyện đi!"
Từ một khắc bị Lý Việt kêu cả họ lẫn tên đầy đủ, Tạ Văn Chiêu liền có chút ngốc, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy hình như mình đã tới trên triều đình, đang bị bệ hạ dạy bảo vậy.
Đặc biệt là khi nghe ba chữ Tạ Văn Chiêu kia, hắn thiếu chút nữa liền quỳ xuống ngay tại chỗ.
Một lúc lâu sau hắn mới nghẹn ra một câu: "...... Ngươi vừa rồi kêu tên của ta?"
"Có vấn đề?" Lý Việt cười lạnh nói, "Ngươi cũng kêu tên của ta, vì cái gì ta không thể kêu tên của ngươi? Là tên của ngươi tương đối quý giá, hay là ba chữ này kêu ra ngươi sẽ lăn ra chết?"
Tạ Văn Chiêu giật giật môi, lại không biết mình nên phản bác Lý Việt từ chỗ nào.
Lý Việt nói quá đúng lý hợp tình, hắn cảm thấy nếu như nghiêm túc so đo việc này, cuối cùng nói không chừng mình còn phải bị đối phương cười nhạo một trận.
"Còn nữa, thân thể Khúc Hàn Yên không tốt, muốn đổi một sân viện khác, như thế nào? Nàng ta không có miệng sao? Cần ngươi tới nói?" Lý Việt nhìn bộ dáng này của Tạ Văn Chiêu liền phát tức khí, cười nhạo một tiếng, châm chọc nói, "Ngươi xem ngươi có giống nô tài không?!"
Tạ Văn Chiêu cảm thấy lời "Mạnh Phất" hiện tại thật sự rất quá phận, khi hắn ở Đinh Thuỷ Các vốn không tin Mạnh Phất mắng chửi người, Khúc Hàn Yên dặn dò hắn, hắn còn thấy nực cười, kết quả tới Tễ Tuyết Viện rồi liền bị " Mạnh Phất" đổ ập xuống một trận thoá mạ, lúc này hắn cũng có chút tức giận, nói: "Ngươi quả thực không nói lý, còn không phải là một sân viện thôi sao? Ngươi có cần làm đến nỗi như vậy sao?"
"Còn không phải là một sân viện? Ngươi cảm thấy sân viện nàng ta ở không tốt, ngươi nhường sân viện của ngươi cho nàng ta đi!" Lý Việt xoay người ngồi xuống trên ghế quý phi, lại cười lạnh một tiếng, rõ ràng hiện tại hắn ngồi thấp hơn một chút, nhưng phảng phất như bản thân Tạ Văn Chiêu mới là người hoàn toàn bị áp chế.
Lý Việt nói: "Tạ Văn Chiêu ơi Tạ Văn Chiêu, của người phúc ta như vậy, ngươi có xấu hổ hay không? Có xấu hổ hay không vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ lại đây hỏi ta có cần đến nỗi này sao! Không phải tự ngươi đến tìm mắng thì là cái gì!"
"Ngươi làm Hầu gia là làm như thế nào vậy? Mấy thứ mê tín vô dụng như vậy cũng tin, bị một tiểu cô nương nắm mũi dắt đi lòng vòng. Nếu ta là ngươi, hiện tại được người thức tỉnh, đã sớm tìm một cọng dây thừng treo cổ, ngươi vậy mà còn có mặt mũi lại đây, thật là rừng lớn, chim chóc loại nào cũng có."
"Ngươi sao còn có mặt mũi đứng ở chỗ này vậy? Là muốn ta chuẩn bị dây thừng giùm cho ngươi?"
Tạ Văn Chiêu tức giận đến tay cũng run run, trước nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình miệng lưỡi vụng về, nhưng mà hiện tại khi "Mạnh Phất" mở miệng, hắn hoàn toàn không chen vào được một lời.
Ngoại trừ chuyện Lý Việt mắng quá nhanh, cũng là vì hắn không dám xen mồm vào.
Hắn vậy mà không dám.
Ngay cả bản thân Tạ Văn Chiêu đều cảm thấy buồn cười, hắn tức giận đến hai mắt long lên, đầu óc trống rỗng, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Thanh Bình cùng với bọn hạ nhân đứng đầy viện trực tiếp ngây người, khí thế phu nhân cũng không khỏi quá mạnh mẽ rồi, đây là người chắn giết người, Phật chắn giết Phật!
Tạ Văn Chiêu chắn, giết Tạ Văn Chiêu nha!
Trong viện, bọn hạ nhân đồng thời lui về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn dưới chân, run lên bần bật.
Mấy vị lão nhân tới đòi tiền kia lúc này cũng cảm thấy có chút may mắn là mình chưa kịp mở miệng.
Thanh Bình vốn dĩ đang rất lo lắng Tạ Văn Chiêu lúc này đến đây chống lưng cho Khúc Hàn Yên, hiện tại xem thái độ của Lý Việt thế này, nàng ta càng thêm lo lắng, phu nhân sẽ không đánh lên với Hầu gia luôn đấy chứ?
Từ trước đến nay, Thanh Bình chưa bao giờ có cái ý tưởng thái quá như vậy, nhưng mới vừa lúc nãy thôi, nàng ta còn thấy phu nhân đánh quyền, hiện tại nàng ta cảm thấy trên thế giới này không có gì không thể xảy ra cả.
Thấy Thanh Bình còn đứng tại chỗ, Lý Việt mở miệng hỏi nàng ta: "Còn chuyện gì khác sao?"
Thanh Bình dại ra, lắc đầu, trả lời: "Không có."
"Vậy đi ra ngoài kêu Tạ Văn Chiêu đi." Lý Việt nói.
Thanh Bình đáp lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài, nàng ta mới vừa đi được hai bước, lại bị Lý Việt gọi lại: "Chờ một chút, dọn một cái ghế dựa lại đây cho ta trước đi."
Cái ghế đá kia hắn ngồi không thoải mái.
Vừa nói xong, hắn nhìn nhìn hai cánh tay và cẳng chân ốm yếu của Thanh Bình, sửa lời nói: "Thôi được rồi, cứ để ta tự mình dọn, ngươi đi ra ngoài đi."
Lý Việt xoay người muốn đi về hướng trong phòng, vừa đối diện với ánh mặt trời chiếu xuống liền cảm thấy có chút choáng váng, hắn ngồi trở lại trên ghế đá, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay mình, hiện tại cánh tay cẳng chân hắn cũng không to hơn Thanh Bình bao nhiêu.
Hắn tiện tay chỉ hai hạ nhân nói: "Đi vào trong phòng dọn cái ghế dựa lại đây."
Hạ nhân một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng vào nhà khiêng cái ghế quý phi ra tới.
Thanh Bình đi ra bên ngoài Tễ Tuyết Viện, Tạ Văn Chiêu đứng dưới thềm đá, hắn mặc một bộ xiêm y cổ tròn màu lam áo, trên mặt cũng không thấy thần sắc giận dữ, ngược lại vì dọc theo đường đi đều nghĩ đến chuyện Khúc Hàn Yên nói Mạnh Phất mắng người, nên trên mặt vẫn còn vương chút ý cười. Thanh Bình uốn gối hành lễ, nói: "Phu nhân mời ngài...... đi vào."
Tạ Văn Chiêu lấy làm lạ vì sao Thanh Bình nói chuyện cứ ngập ngừng như vậy, nhưng hắn vẫn ừ một tiếng, nâng bước đi vào Tễ Tuyết Viện.
Tễ Tuyết Viện, Lý Việt ngồi dưới một bóng một gốc cây cực lớn, những tia sáng loang lổ chiếu qua tán cây in lên trên váy, trong tay hắn cầm một cây quạt xếp, quạt đến cực nhanh, gió mạnh thổi phồng xiêm y lên động tĩnh cũng không nhỏ.
Thanh Bình đi tới, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, Hầu gia tới."
Lý Việt ừ một tiếng, nhưng đầu cũng không nâng một chút, tiếp tục quạt quạt.
Tạ Văn Chiêu đi về trước hai bước, hắn phát hiện hôm nay Mạnh Phất quả thật có vài phần cổ quái, từ trước đến nay nàng ta tuyệt đối không có khả năng ăn mặc lại ngồi thành bộ dáng này ở bên ngoài, cũng không có khả năng nghe thấy hắn tới mà một câu cũng không nói.
Không biết vì sao, Tạ Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy áp lực trên người đột nhiên tăng mạnh, trong viện tuy có không ít hạ nhân, nhưng khắp nơi ngoại trừ tiếng quạt gió phành phạch, cũng không còn âm thanh nào khác, hắn mạc danh sinh ra một loại cảm giác "sơn vũ dục lai phong mãn lâu" (Editor: nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
Ngay sau đó, Tạ Văn Chiêu liền tự an ủi là mình suy nghĩ nhiều, nơi này là Hầu phủ, là nhà hắn, có cái gì mà phải khẩn trương? Hắn lắc đầu phủi bỏ những suy nghĩ nhảm nhí trong đầu, mở miệng hỏi Lý Việt: "Bệnh của ngươi thế nào rồi? Hôm nay đại phu đã tới xem chưa?"
Lý Việt nói: "Không chết ngay được."
Tạ Văn Chiêu khẽ nhíu mày, đây thật sự không giống lời Mạnh Phất sẽ nói ra, hôm nay nàng ta làm sao vậy?
Hắn không tiếng động liếc mắt một cái đánh giá Mạnh Phất, lúc này trên mặt nàng không có bất luận cái biểu tình gì, chỉ ngồi ở chỗ kia, mặt mày rũ xuống, tay trái để ở trên bàn đá, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, ngón trỏ nàng nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, bộ dáng này vô cớ mà làm Tạ Văn Chiêu cảm thấy sợ hãi.
Khi Tạ Văn Chiêu cảm nhận được cảm xúc sợ hãi trong lòng mình, tức khắc bật cười, mình đã vô dụng đến cái mức độ này rồi sao? Sẽ bị một phụ nhân hậu trạch dọa sợ? Mạnh Phất có thể làm cái gì mà sợ? Chuyện đáng sợ nhất mà nàng ta có thể làm đó là chia rẽ hắn cùng Mạnh Du cũng đã làm rồi, không còn có gì đáng giá cho hắn để ý.
Tạ Văn Chiêu vẫn không quên mục đích chuyến đi này của mình, sắc mặt của hắn dần dần lạnh xuống, hỏi Lý Việt: "Sáng hôm nay Hàn Yên đến thỉnh an ngươi đúng không?".
Ở đế đô, Tạ Văn Chiêu thường xuyên được các cô nương hình dung là ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử, duy mỗi chỉ đối với Mạnh Phất là cực kỳ lãnh đạm, một năm đầu Mạnh Phất mới vừa gả vào Hầu phủ, hắn thậm chí gặp cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đối với việc hôn nhân này, Mạnh Phất vốn cũng không ôm cái gì chờ mong, từ cái đêm tân hôn mà Tạ Văn Chiêu ngủ ở trong thư phòng, nàng liền biết Tạ Văn Chiêu không thích nàng. Nhưng mà người ta cũng từng nói, hôn nhân không hẳn cần hai người phải thích nhau, nên đối với chuyện Tạ Văn Chiêu lãnh đạm, nàng tập mãi thành quen, đối với chuyện hắn nạp một cái lại một cái thiếp thất, nàng càng thờ ơ, hiện tại đổi thành Lý Việt, liền càng thêm không để mấy chuyện này ở trong lòng.
Lý Việt hơi nhướng mắt lên, tà tà nhìn Tạ Văn Chiêu liếc mắt một cái, theo sau "xoạch" một phát thu cây quạt lại, chậm rì rì nói: "Đúng vậy, thì sao?"
Nếu hiện tại là ở trong cung, Cao Hỉ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hiển nhiên đã quỳ xuống thỉnh tội, nhưng mà lúc này Tạ Văn Chiêu còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến.
Hắn tiếp tục hỏi: "Nàng ấy nói với ngươi chuyện Tễ Tuyết Viện sao?"
"Ừ." Lý Việt nói.
"Ngươi đã nói như thế nào?"
Lý Việt từ trên ghế quý phi đứng lên, chậm rãi xoay người nhìn về phía Tạ Văn Chiêu, cây quạt đã được xếp lại nhẹ nhàng đập vào trong lòng bàn tay, phát ra một tiếng giòn vang, hắn nói: "Ta nói, không được."
Theo giọng Lý Việt rơi xuống, bọn hạ nhân cách đó không xa chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng, đặc biệt muốn chạy khỏi cái viện này cho xong, đây sao gọi là sân viện chứ, đây là cái động ma quật hồ máu gì mới đúng.
Mà phản ứng của Tạ Văn Chiêu kỳ thật còn mạnh hơn so với bọn hạ nhân này, hắn chưa từng thấy Mạnh Phất như thế, nhưng lại cảm thấy cái ngữ khí này có một chút quen tai, giọng nói hắn vô ý thức mà mềm lại vài phần, nhìn Lý Việt nói: "Hôm qua chúng ta không phải đã nói xong rồi sao?"
Lý Việt a một tiếng, trước đây hắn từng gặp Tạ Văn Chiêu rất nhiều lần, tuy không tính là vô cùng hiểu biết. Lúc đó hắn cảm thấy người này cũng còn không đến nỗi, không có đại tài gì, nhưng cũng không phải một tên ăn chơi trác táng, không nghĩ tới hiện tại thật sự là dám tới đây thay Khúc Hàn Yên hưng sư vấn tội, hoá ra người thì lớn mà óc thì không to ra, cũng cùng một bọn với đám Ngụy Quân An.
Hoả khí trong lòng hắn cọ cọ cọ mạo bốc lên, nhướng mày hỏi Tạ Văn Chiêu: "Ta từng nói với ngươi là ta đồng ý sao?"
"Ngươi nói sẽ suy xét." Tạ Văn Chiêu nói.
"Cho nên ngươi nghe không hiểu lời nói của ta sao?" Lý Việt lại cười, nhưng trên mặt lại không có bất luận ý cười nào, hắn hỏi Tạ Văn Chiêu, "Ta nói suy xét, nghĩa là đồng ý với ngươi sao?"
Tạ Văn Chiêu mím môi, không biết nên trả lời như thế nào. Nếu như bình thường, Mạnh Phất nói sẽ suy xét, thì ắt hẳn là có ý định đồng ý với mình, mặc dù ngẫu nhiên có khi cũng vì nguyên nhân nào đó mà không thể thực hiện, nhưng cuối cùng cũng nhất định sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng.
Nàng ta hôm nay bị làm sao vậy? Bị yêu ma quỷ quái nhập thân sao?
Lý Việt hừ cười một tiếng, châm chọc nói: "Thật không biết ngươi làm sao mà được nhậm chức làm việc ở Hộ Bộ, ngày thường ngươi đều làm việc như thế này? Dựa vào suy đoán của bản thân mình sao? Tiền Đông Chu nói suy xét một chút, chính là đồng ý với các ngươi? Thật tốt ha, trẫm...... Ta quả thật không biết làm việc ở Hộ Bộ lại có thể dễ dàng như vậy, ta cũng muốn tìm một chức quan mà làm, nói không chừng Tiền Đông Chu thấy ta, cũng sẽ nói suy xét một chút."
Tạ Văn Chiêu rất ít khi trở mặt với người khác, từ nhỏ đến lớn càng chưa từng cãi nhau cùng cô nương nào, Lý Việt nói khó nghe như vậy, hắn nhất thời chưa phản ứng lại kịp, cuối cùng hít sâu một hơi, nói: "Mạnh Phất, ngươi không cần châm chọc mỉa mai như vậy, vì sao ta lại cho rằng ngươi đã đồng ý chuyện này? Đó là ta vì ta vốn cho rằng ngươi xưa nay ôn nhu rộng lượng, biết đại thể, hiểu đúng mực ——"
Hắn còn nói chưa xong, liền bị Lý Việt lạnh giọng ngắt lời, nói: "Tạ Văn Chiêu!"
Lý Việt quăng cây quạt xếp trong tay về hướng cái bàn đá thật mạnh: "Ngươi lấy cái gì thân phận gì lại đây thay Khúc Hàn Yên muốn cái Tễ Tuyết Viện này? Là Hầu gia phủ Tuyên Bình Hầu? Hay là phu quân nàng ta? Hay là một tên hảo tâm nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"
"Ta không nói đến mấy câu lý luận suông như sủng thiếp diệt thê vô dụng này nọ, nói cái khác. Ta trước nay ôn nhu, đó là trước nay ta nguyện ý cho các ngươi chút mặt mũi, hiện tại ta phát hiện các ngươi càng ngày càng thêm không biết xấu hổ, như vậy thật sự không tốt, các ngươi căn bản không muốn chừa cho bản thân chút thể diện nào," Lý Việt dừng lại, ho một tiếng, lại tiếp tục mắng, "Là một Hầu gia, ngươi nhúng tay vào việc hậu trạch, còn nhắm mắt lại làm càng, là ngươi mụ đầu ngu ngốc. Là phu quân, sân viện Khúc Hàn Yên không tốt ngươi không thể giải quyết, đó là chính ngươi vô năng. Mà nếu là một tên ngu xuẩn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì mấy chuyện mê tín như phong thuỷ bát tự này nọ mà ngươi cũng tin, vậy hoàn toàn là do ngươi đầu óc không thanh tỉnh, hiện tại là ai không biết đại thể, là ai không hiểu đúng mực, ngươi tới nói rõ ràng cho ta nghe một câu xem."
Lý Việt từ trước đến nay vô cùng am hiểu chiêu âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai, mắng người là càng không để lối thoát, hiện tại hắn nói bản thân mình từ trước nay ôn nhu, thế mà cũng không cảm thấy một chút chột dạ.
"Sao không nói lời nào?" Lý Việt giơ tay dùng sức đập xuống trên bàn đá một cái, bọn hạ nhân đi theo liền run lên lẩy bẩy, "Nói chuyện đi!"
Từ một khắc bị Lý Việt kêu cả họ lẫn tên đầy đủ, Tạ Văn Chiêu liền có chút ngốc, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy hình như mình đã tới trên triều đình, đang bị bệ hạ dạy bảo vậy.
Đặc biệt là khi nghe ba chữ Tạ Văn Chiêu kia, hắn thiếu chút nữa liền quỳ xuống ngay tại chỗ.
Một lúc lâu sau hắn mới nghẹn ra một câu: "...... Ngươi vừa rồi kêu tên của ta?"
"Có vấn đề?" Lý Việt cười lạnh nói, "Ngươi cũng kêu tên của ta, vì cái gì ta không thể kêu tên của ngươi? Là tên của ngươi tương đối quý giá, hay là ba chữ này kêu ra ngươi sẽ lăn ra chết?"
Tạ Văn Chiêu giật giật môi, lại không biết mình nên phản bác Lý Việt từ chỗ nào.
Lý Việt nói quá đúng lý hợp tình, hắn cảm thấy nếu như nghiêm túc so đo việc này, cuối cùng nói không chừng mình còn phải bị đối phương cười nhạo một trận.
"Còn nữa, thân thể Khúc Hàn Yên không tốt, muốn đổi một sân viện khác, như thế nào? Nàng ta không có miệng sao? Cần ngươi tới nói?" Lý Việt nhìn bộ dáng này của Tạ Văn Chiêu liền phát tức khí, cười nhạo một tiếng, châm chọc nói, "Ngươi xem ngươi có giống nô tài không?!"
Tạ Văn Chiêu cảm thấy lời "Mạnh Phất" hiện tại thật sự rất quá phận, khi hắn ở Đinh Thuỷ Các vốn không tin Mạnh Phất mắng chửi người, Khúc Hàn Yên dặn dò hắn, hắn còn thấy nực cười, kết quả tới Tễ Tuyết Viện rồi liền bị " Mạnh Phất" đổ ập xuống một trận thoá mạ, lúc này hắn cũng có chút tức giận, nói: "Ngươi quả thực không nói lý, còn không phải là một sân viện thôi sao? Ngươi có cần làm đến nỗi như vậy sao?"
"Còn không phải là một sân viện? Ngươi cảm thấy sân viện nàng ta ở không tốt, ngươi nhường sân viện của ngươi cho nàng ta đi!" Lý Việt xoay người ngồi xuống trên ghế quý phi, lại cười lạnh một tiếng, rõ ràng hiện tại hắn ngồi thấp hơn một chút, nhưng phảng phất như bản thân Tạ Văn Chiêu mới là người hoàn toàn bị áp chế.
Lý Việt nói: "Tạ Văn Chiêu ơi Tạ Văn Chiêu, của người phúc ta như vậy, ngươi có xấu hổ hay không? Có xấu hổ hay không vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ lại đây hỏi ta có cần đến nỗi này sao! Không phải tự ngươi đến tìm mắng thì là cái gì!"
"Ngươi làm Hầu gia là làm như thế nào vậy? Mấy thứ mê tín vô dụng như vậy cũng tin, bị một tiểu cô nương nắm mũi dắt đi lòng vòng. Nếu ta là ngươi, hiện tại được người thức tỉnh, đã sớm tìm một cọng dây thừng treo cổ, ngươi vậy mà còn có mặt mũi lại đây, thật là rừng lớn, chim chóc loại nào cũng có."
"Ngươi sao còn có mặt mũi đứng ở chỗ này vậy? Là muốn ta chuẩn bị dây thừng giùm cho ngươi?"
Tạ Văn Chiêu tức giận đến tay cũng run run, trước nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình miệng lưỡi vụng về, nhưng mà hiện tại khi "Mạnh Phất" mở miệng, hắn hoàn toàn không chen vào được một lời.
Ngoại trừ chuyện Lý Việt mắng quá nhanh, cũng là vì hắn không dám xen mồm vào.
Hắn vậy mà không dám.
Ngay cả bản thân Tạ Văn Chiêu đều cảm thấy buồn cười, hắn tức giận đến hai mắt long lên, đầu óc trống rỗng, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Thanh Bình cùng với bọn hạ nhân đứng đầy viện trực tiếp ngây người, khí thế phu nhân cũng không khỏi quá mạnh mẽ rồi, đây là người chắn giết người, Phật chắn giết Phật!
Tạ Văn Chiêu chắn, giết Tạ Văn Chiêu nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook