Thanh Bình vốn đang muốn tiến lên, nghe được lời này lập tức dừng bước lại, thành thành thật thật đứng dưới mái hiên.

Mà Tạ Văn Chiêu vừa mới ngồi xuống, hắn nói quá nhiều, cổ họng cũng khô, đang rót ly trà muốn thấm giọng cho mình một chút, chỉ mới vừa nâng chén trà lên liền nghe được những lời này của Mạnh Phất, động tác của Tạ Văn Chiêu thoáng chốc dừng lại. Thật ra hắn nên cảm ơn Mạnh Phất không có nói ra lời này khi hắn đang uống trà, bằng không thì ngụm trà này khẳng định là muốn phun ra.

Hắn dằn chén trà trong tay thật mạnh xuống bàn, nước trà trong ly sóng sánh văng xuống mu bàn tay hắn, hắn cũng không hạ bận tâm, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ hỏi Mạnh Phất: "Ngươi nói cái gì?"

Gió thu lạnh lẽo xẹt qua ngọn cây, vài miếng lá khô trong gió lung lay sắp đổ, ánh nắng xuyên qua những chiếc lá sắp lụi tàn đó, vẽ nên hình bóng loang lổ của Mạnh Phất xuống mặt đất, nàng đứng ở tại chỗ, nhìn về phía Tạ Văn Chiêu, lặp lại câu nói mình vừa nói một lần: "Chúng ta hòa li đi."

"Là ta nghe lầm, hay là ngươi điên rồi?" Tạ Văn Chiêu cảm giác mình giống như nghe phải cái trò cười khôi hài nào lắm vậy, hắn lập tức đứng bật lên, hỏi Mạnh Phất, "Ta nghe Thanh Bình nói ngươi hôm qua đã phát sốt, có phải ngươi sốt đến hồ đồ rồi hay không?"

"Ta không có điên, cũng không hồ đồ, ta rất thanh tỉnh," đối diện với ánh mắt sắc bén của Tạ Văn Chiêu, Mạnh Phất không chút nào lùi bước, nàng thản nhiên mà nói, "Ta chưa từng thanh tỉnh như thế này."

Tạ Văn Chiêu cười rộ lên, hắn châm chọc nói: "Ngươi thực thanh tỉnh? Ngươi thực thanh tỉnh mà có thể nói ra lời như vậy? Lúc trước ngươi muốn gả vào Hầu phủ liền gả vào Hầu phủ, hiện tại muốn hòa li liền hòa li? Mạnh Phất, ngươi có phải quá ích kỷ rồi hay không?"

"Ta ích kỷ sao? Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta nghe có người nói ta ích kỷ." Khi Mạnh Phất nói như vậy, trên mặt không có bất luận hổ thẹn gì, cũng không có bất luận chỉ trích gì, nàng chỉ trần thuật một sự thật.

Tạ Văn Chiêu trầm giọng nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Từ lúc bắt đầu, chính là ngươi vì nguyện vọng của bản thân mình, gả vào Hầu phủ, trở thành phu nhân Hầu phủ, ngươi còn nắm được quyền quản gia cả Hầu phủ, từ trên xuống dưới Hầu phủ đều bị ngươi nắm ở trong tay, đến cuối cùng lại tùy ý ném ra, hiện tại còn muốn nói đến chuyện hòa li?"

Mạnh Phất lắc đầu, nàng nói với Tạ Văn Chiêu: "Ngươi sai rồi Tạ Văn Chiêu, mấy cái này chưa bao giờ là do ta muốn."

Tạ Văn Chiêu cúi đầu phát ra một tràng cười châm biếm thanh, hắn vừa cười vừa nói: "Đây đúng là chuyện buồn cười nhất ta từng nghe qua, ngươi không muốn? Ngươi tra tấn ta lâu như vậy, ngươi hiện tại nói với ta mấy cái này không phải ngươi muốn? Mạnh Phất, ngươi có trái tim hay không?"

Lúc trước Mạnh Phất không tiếp xúc Tạ Văn Chiêu nhiều lắm, từ trước đến nay hắn chỉ tới Tễ Tuyết Viện đề ra yêu cầu, Mạnh Phất liền nghĩ cách an bài cho hắn. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được hắn đứng trước mặt mình nói nhiều như vậy, vị này Tuyên Bình Hầu này không khỏi quá làm kiêu một chút, hơn nữa hắn cũng không cần làm ra vẻ đâu.

Mạnh Phất lẳng lặng đánh giá Tạ Văn Chiêu trước mặt, muốn nhìn một chút xem hắn còn có thể nói ra cái gì nữa.

Dưới ánh mắt bình thản của Mạnh Phất, Tạ Văn Chiêu đột nhiên cảm giác mình giống như một vai hề nhảy nhót.

Hắn nghiêng người đi, nhìn về phía một lu sen đã chết héo ở trong viện, nhẹ giọng nói: "Ta tuy không phải thiệt tình muốn cưới ngươi, nhưng ta tự nhận mấy năm nay ta làm cũng không tồi. Ta cho ngươi đủ tôn trọng, công việc trên dưới lớn nhỏ Hầu phủ đều giao vào tay ngươi, Mạnh Phất, ngươi còn có cái gì mà bất mãn? Bởi vì cưới ngươi, ta lại không thể cùng nữ tử ta yêu thương ở bên nhau, nàng ấy cũng vì việc này chịu đủ tra tấn, thề cả cuộc đời này sẽ không đánh đàn."

Ngữ khí Tạ Văn Chiêu ai oán, lòng đầy sầu khổ, hắn phảng phất như kể ra hết toàn bộ uỷ khuất mà mấy năm nay hắn phải gánh chịu.

Nhưng trong cuộc hôn nhân này, người chịu ủy khuất chưa bao giờ chỉ có Tạ Văn Chiêu cùng Mạnh Du.

Trên thực tế, Mạnh Du kỳ thật cũng không tính là bị ủy khuất.

Mạnh Phất cũng không ngắt lời hắn, chỉ chờ hắn nói xong, mới mở miệng nói: "Đừng nói nữa, Tạ Văn Chiêu, ngươi không muốn cùng ta hòa li sao? Hay là ngươi cảm thấy chuyện này không nên do ta nói ra?"

Nàng vẫn có vẻ phi thường lý trí bình tĩnh, cũng có vẻ lãnh khốc vô tình.

"Ta......" Tạ Văn Chiêu nhất thời thế lại bị cứng miệng, trả lời không được.

Mạnh Phất tiếp tục nói: "Ngươi có người trong lòng, ta vẫn luôn biết, hiện tại hòa li với ta, đối với ngươi mà nói chẳng phải càng tốt sao? Ngươi còn bất mãn cái gì? Ta không rõ."

Tạ Văn Chiêu cũng sửng sốt, hắn đang bất mãn cái gì?

Lúc trước hắn cho rằng mình cưới Mạnh Phất, cuộc đời này rốt cuộc không còn có thể cùng Mạnh Du ở bên nhau, nhưng hiện tại Mạnh Phất nguyện ý cùng hắn hòa li, có lẽ...... Có lẽ hắn còn cơ hội đạt thành tâm nguyện của mình.

Tạ Văn Chiêu trầm mặc trong chốc lát, nhìn Mạnh Phất nói: "Cha mẹ sẽ không đồng ý."

Cái này Mạnh Phất cũng đã suy xét rồi, không khó giải quyết, lão phu nhân hẳn là xem mình không vừa mắt đã một thời gian, hơn nữa so với chuyện đứa bé đầu tiên của Hầu phủ là chui ra từ bụng một di nương, bà ta khẳng định càng hy vọng có thể có một đích trưởng tôn có thân phận càng cao hơn, mình nhiều năm như vậy không có con, lão phu nhân chưa chắc chưa từng động tám muốn đổi một phu nhân khác cho Tạ Văn Chiêu.

Nếu còn không được, có thể phải nâng Thái Hậu ra nói, nhưng mà tất cả đều là biện pháp dự phòng, hơn phân nửa không đến một bước này, nàng nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Nếu ngươi không dám đi nói, ta đi nói."

Tạ Văn Chiêu hừ một tiếng, Mạnh Phất đà nói như vậy, nếu thật sự để Mạnh Phất đi, vậy có vẻ mình mềm yếu vô năng, hắn nói: "Không cần, ta tự mình đi nói."

Hắn nói lời này, đó là đã đồng ý chuyện hòa li.

Tạ Văn Chiêu rời đi rồi, Thanh Bình đi tới, hỏi nàng: "Phu nhân, ngài thật muốn cùng Hầu gia hòa li?"

"Không tốt sao?" Mạnh Phất xoay người ngồi xuống ghế đá.

"Ta không biết có tốt không," Thanh Bình nhíu nhíu mi, một bộ thực rối rắm, nàng ta nói, "Ta biết ngài ở Hầu phủ vẫn luôn không vui, nhưng mà sau khi hòa li, ngài phải về Mạnh gia sao?"

Thanh Bình theo bản năng cảm thấy, phu nhân trở về Mạnh gia hẳn cũng sẽ không vui vẻ hơn ở Hầu phủ bao nhiêu.

"Đến lúc đó rồi nói sau." Mạnh Phất nói, chỉ là từ khi nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện hòa li này, Mạnh Phất liền rất rõ ràng, nếu nàng thật sự cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, Mạnh gia hơn phân nửa sẽ không thu lưu nàng.

Nàng không có nhà.

Hiệu suất làm việc của Tạ Văn Chiêu thực mau, tuy tạm thời không biết lão Hầu gia cùng lão phu nhân có thái độ như thế nào, nhưng ba vị di nương ở hậu viện hắn lại đều biết được việc này, cùng nhau đi vào Tễ Tuyết Viện, hỏi Mạnh Phất cho rõ ràng xem đã xảy ra cái gì.

Mạnh Phất nhìn các nàng liếc mắt một cái, đại khái liền biết trong lòng các nàng suy nghĩ cái gì. Hoa Tiểu Lăng từ trước đến nay không quá thông minh, suy nghĩ cũng không nhiều lắm, nàng ta hoàn toàn ôm tinh thần tò mò lại đây hỏi thăm; Tôn Ngọc Liên tâm tư tỉ mỉ, nàng ta lo lắng sau khi mình rời khỏi Hầu phủ, thì tân chủ mẫu tương lai không dễ đối phó, cũng có chút mơ ước đến vị trí chính thê.

Trong ba vị di nương này, lại là Khúc Hàn Yên lưu luyến mình nhất, thật thú vị.

Trước một ngày nàng cùng bệ hạ trao đổi thân thể, vị Khúc di nương này còn tìm mọi cách đổi sân viện với mình, muốn mượn chuyện này để chương hiển sủng ái của Tạ Văn Chiêu đối với nàng ta.

Thế sự thật sự quá vô thường.

Mạnh Phất tiễn các nàng đi không lâu, Tạ Văn Chiêu lại đi vào Tễ Tuyết Viện, ánh chiều hôm mờ nhạt, dưới bóng cây cổ thụ, hắn đứng trước mặt Mạnh Phất, nói với nàng lão Hầu gia cùng lão phu nhân đều đồng ý.

Nếu là ở ba tháng trước, lão phu nhân có lẽ sẽ phản đối, nhưng hiện tại bà thiệt tình cảm thấy hai người bọn họ có thể hòa li cũng tốt. Không nói đến Mạnh Phất gần đây quá không quy củ, chỉ nói chuyện Tạ Văn Chiêu cả ngày thủ thân như ngọc, cũng không phải là biện pháp, lão phu nhân nghĩ, sau khi bọn họ hòa li, Tạ Văn Chiêu cưới người trong lòng hắn về nhà, mình sẽ sớm ngày được bế tôn tử.

Phu thê hòa li, ngoại trừ ý nguyện của bản thân, còn cần cha mẹ hai bên đồng ý, sau đó mới có thể nộp đến quan phủ, sửa đổi hộ khẩu, Hầu phủ bên này thì dễ dàng, nhưng Mạnh Nhạn Hành bên kia khẳng định sẽ phiền toái một chút.

Nhiều năm như vậy, luôn có người đến trước mặt Mạnh Nhạn Hành khen hắn biết giáo dục nữ nhi, hắn sao có thể cho phép nữ nhi mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra cùng phu quân hòa li được?

Mạnh Phất muốn mau chóng giải quyết xong chuyện hòa li, nàng dứt khoát hẹn Tạ Văn Chiêu ngày mai liền đi Mạnh phủ, sau khi an bài hết tất cả mọi việc, Tạ Văn Chiêu vẫn đứng ở tại chỗ, tựa hồ không có ý muốn rời khỏi, Mạnh Phất hỏi hắn: "Còn có việc sao?"

Tạ Văn Chiêu giật giật môi, rồi lại không biết mình muốn nói cái gì.

Hắn sắp cùng Mạnh Phất hòa li, nguyện vọng nhiều năm qua của hắn sắp được thực hiện, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu thích thú. Hắn cảm thấy thực không chân thật, như là một giấc mộng kỳ quái, không phải ác mộng, cũng không coi là mộng đẹp, thật giống như đạp lên trên đám mây, vốn phải nên thực thoải mái, nhưng hắn không biết mình có khi nào lại bước hụt chân, từ vạn trượng trời cao mà rơi xuống.

Sau một hồi, hắn rốt cuộc mở miệng, hỏi Mạnh Phất: "Mạnh Phất, ngươi vì sao đột nhiên muốn hòa li?"

"Vì sao muốn hòa li?" Mạnh Phất ngửa đầu nhìn về phía tàng cây nặng nề trên đỉnh đầu, gió đêm thổi tóc mái của nàng hơi bay bay, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên mặt nàng, nàng nói, "Đại khái là vì, không có một con chim nào không muốn bay ra khỏi lồng sắt đi."

Rất nhiều năm trước, Mạnh Phất bị nhốt trong cái nhà giam thật lớn này, nàng đã quên mất mình kỳ thật là một con chim, đã quên sau lưng nàng còn có một đôi cánh, đã quên nàng rất muốn tự do mà bay về phía trời xanh.

Tạ Văn Chiêu nhíu mày, sắc mặt phức tạp, hắn hiểu ý Mạnh Phất, nhưng hắn cảm thấy Mạnh Phất có hơi điên rồi.

Nàng ta cho rằng chính nàng là chim trong lồng sao? Nàng ta cho rằng nàng ta bay ra khỏi lồng sắt sẽ sống được tốt hơn sao? Ở cái thế đạo này, cuối cùng nàng ta chẳng phải lại bị nhốt vào trong một cái lồng sắt khác sao.

Mạnh Phất không phải người ngu xuẩn, nàng hẳn là biết hoàn cảnh bên ngoài lồng sắt là như thế nào, nàng vẫn muốn đi ra ngoài.

Tạ Văn Chiêu cũng không muốn khuyên thêm cái gì, rốt cuộc chuyện hai người bọn họ hòa li, đối với hắn mà nói, chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Hắn đã thật lâu không bình tĩnh mà đối diện Mạnh Phất như vậy, chỉ là hiện giờ, hắn đã không còn lời gì để nói với Mạnh Phất.

Kỳ thật lúc trước, hắn cũng chưa nói được với Mạnh Phất bao nhiêu lời.

"Ta đi đây, đêm nay ngươi nghỉ ngơi đi." Hắn xoay người rời đi.

Trở lại Tùng Hiên Đường, Tạ Văn Chiêu còn đang suy nghĩ về cái câu cá chậu chim lồng mà Mạnh Phất nói, hắn không tin đó là lời thật của Mạnh Phất, Mạnh Phất từ trước đến nay đều mang thất khiếu linh lung tâm (Editor: Chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm), nàng ta biết làm như thế nào là có lợi nhất với chính mình, không có khả năng hoàn toàn không suy xét hậu quả, hắn nhớ tới Mạnh Phất không lâu trước đây thường xuyên ra ngoài, có khi nào nàng ta đã quen biết nam nhân khác ở bên ngoài hay không.

Có lẽ là do bản thân Tạ Văn Chiêu trong lòng có người khác, cho nên suy nghĩ đến loại khả năng này, thật cũng không phải quá tức giận, thậm chí còn tìm một lý do thật tốt cho hành vi điên cuồng của Mạnh Phất khoảng thời gian trước. Có lẽ nàng ta chỉ là muốn làm cho mình hưu nàng ta, mà mình cứ vẫn nhẫn nại như vậy, nàng ta không có biện pháp mới đưa ra hòa li.

Nếu Mạnh Phất biết trong đầu Tạ Văn Chiêu đang suy nghĩ cái gì, đại khái sẽ gợi ý cho lão phu nhân tìm đại phu về xem lại đầu óc cho vị Tuyên Bình Hầu này.

Sắc trời sớm đã tối hẳn, Mạnh Phất nằm ở trên giường, trong tay nắm lấy miếng ngọc bội nho nhỏ nàng lấy ra từ trong tráp, nàng suy nghĩ mình về sau phải làm cái gì nhỉ? Toàn bộ của hồi môn của nàng đưa tới Hầu phủ phải trả lại hết cho Mạnh gia, dù sao nàng cũng phải nghĩ biện pháp nuôi sống chính mình.

Kỳ thật nữ tử kiếm tiền cũng có rất nhiều phương pháp, chỉ là nàng không quá thích thêu hoa, cũng không quá thích nấu nướng, hay là đi viết sách đi? Nhưng khả năng kiếm được tiền có lẽ hơi chậm, nàng còn phải tìm một chỗ cho mình đặt chân nữa.

Mạnh Phất suy nghĩ hồi lâu, nghiêng người, liền thấy được bên cạnh gối đầu có con thỏ vải, hai cái lỗ tai thật dài của nó gục xuống, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, Mạnh Phất cười rộ lên, giơ tay dừng lại trên đầu con thỏ, xoa nhẹ một cái.

Nàng để ngọc bội xuống dưới gối đầu, nhắm mắt lại, tất cả đều sẽ tốt thôi.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, đế đô lại mưa, trời mưa không lớn nhưng cứ triền triền miên miên, không biết khi nào mới có thể dừng lại.

Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu cùng đi Mạnh phủ, Mạnh Nhạn Hành biết được Mạnh Phất tới, cho rằng nàng vì chuyện ngày hôm trước tới nhận sai, còn định lạnh lùng với nàng một phen. Kết quả sau đó không lâu, hạ nhân vào thư phòng hắn, nói với hắn đại tiểu thư cùng cô gia muốn hòa li, đang chờ ở tiền đường đợi hắn ấn dấu tay, ký tên lên hòa li thư. Mạnh Nhạn Hành nghe được lời này làm sao còn ngồi được, vội vàng đi vào tiền đường, lạnh giọng chất vấn là chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghe được chuyện hòa li là do Mạnh Phất nói ra trước, sắc mặt Mạnh Nhạn Hành trầm xuống, tức sùi bọt mép, trừng mắt nhìn Mạnh Phất nói: "Ngày đó là ngươi muốn gả cho Tạ Văn Chiêu, hiện tại lại muốn hòa li? Mạnh Phất ngươi cho rằng đây là con nít chơi đồ hàng sao?"

Mạnh Phất không hề bị thái độ này của Mạnh Nhạn Hành dọa, nàng phản bác nói: "Ta chưa từng muốn gả cho Tạ Văn Chiêu, là các người làm chủ định ra việc hôn nhân này, các người chưa từng hỏi ta một lời nào."

Mạnh Du đứng ở cửa nghe được lời này, vội vàng bưng nước trà đi đến bên cạnh Mạnh Nhạn Hành, trấn an hắn nói: "Cha, người bớt giận trước đi, cũng không phải đại sự gì, tỷ tỷ cùng tỷ phu chỉ là nhất thời cãi nhau thôi."

Tạ Văn Chiêu nghe được lời này của Mạnh Du, ánh mắt không khỏi buồn bã.

Mạnh Du ngay sau đó lại đi đến trước mặt Mạnh Phất, nói với Mạnh Phất: "Tỷ tỷ ngươi cũng thật là, cha vốn đang tức giận liền, ngươi còn nói như vậy, cha cũng là vì tốt cho tỷ thôi."

Mạnh Nhạn Hành buồn bực nói: "Ngươi không cần nói chuyện cho nàng ta, nếu không phải nàng ta cố ý, sao lại có mấy cái tin đồn nhảm nhí truyền tới tai ta chứ!"

Mạnh Phất không tiếp lời Mạnh Nhạn Hành, nàng nhìn Mạnh Du trước mắt, nhẹ giọng hỏi nàng ta: "A Du, nếu năm đó ngươi cùng Tạ Văn Chiêu tình đầu ý hợp, khi biết cha mẹ muốn đem ta đính hôn cho hắn, vì sao ngươi không nói chứ?"

Mạnh Du cúi đầu, hình như có chút hổ thẹn mà nói: "Ta...... Ta cho rằng tỷ tỷ thích hắn, ta muốn tỷ tỷ có thể hạnh phúc, thực xin lỗi."

"Phải không?" Mạnh Phất cười khẽ một tiếng, kỳ thật rất nhiều chuyện chỉ càn hơi liên kết lại, tất cả đều rõ ràng, nàng hỏi, "Mẫu thân nói, có hạ nhân nhìn thấy trong phòng ta có một cái vòng tay, là Tạ Văn Chiêu mua, ta trước nay chưa từng nhìn thấy, ngươi biết đó là chuyện gì không?"

Tạ Văn Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạnh Du, cái vòng tay đó là hắn tốn một số tiền lớn đặt làm cho Mạnh Du, người khác mang hơn phân nửa sẽ không thích hợp, mà sau khi hắn cùng Mạnh Phất thành thân, hắn còn từng thấy Mạnh Du mang cái vòng tay kia mà.

Ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên trên người Mạnh Du, Mạnh Du bắt đầu hối hận sao mình lại đến tham gia náo nhiệt làm gì, nàng ta cắn cắn môi, nói: "Có thể là hạ nhân nhìn sai rồi chăng."

"Thật vậy sao?" Mạnh Phất cũng không thèm để ý Mạnh Du có muốn nói lời thật hay không, nhưng tất cả những chuyện năm đó, hôm nay phải nói cho rõ ràng, nàng tiếp tục hỏi, "Mẫu thân còn nói, có hạ nhân nhìn thấy ta cùng với Tạ hầu gia gặp lén, hiện tại ngay trước mặt hắn, các người có thể hỏi hắn một chút, khi đó ta có từng gặp lén hắn lần nào không?"

Không có ai mở miệng hỏi Tạ Văn Chiêu, Tạ Văn Chiêu sắc mặt âm trầm, so với Mạnh Nhạn Hành cũng không tốt hơn bao nhiêu. Năm đó là Mạnh Du đứng trước mặt hắn nói Mạnh Phất thích hắn đến bao nhiêu, cầu xin hắn nể tình Mạnh Phất là tỷ tỷ mình, đừng cự tuyệt việc hôn nhân này.

Hiện giờ xem ra, đó chỉ là lời nói một bên của Mạnh Du.

Nàng ta thật sự thích mình sao?

Tạ Văn Chiêu nghi hoặc, hắn không biết một trái tim chân thành này của mình rốt cuộc có đáng giá hay không.

Mạnh Phất nhẹ giọng hỏi Mạnh Du: "A Du ngươi nói đi, hạ nhân nhìn thấy, rốt cuộc là ai vậy?"

Mạnh Du càng cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, không phải ngươi hoài nghi là ta đi?"

"Trong lòng ngươi rõ ràng," Mạnh Phất khe khẽ thở dài, có chút trìu mến mà nhìn cái muội muội này trước mặt, nàng hỏi nàng ta: "A Du, tính toán vì bản thân mình một chút không có gì không tốt, chỉ là vì sao phải kéo tỷ tỷ vào chứ?"

Mạnh Du gắt gao nắm chặt khăn trong tay, nàng ta giả ngu nói: "Tỷ tỷ, ta không rõ ý ngươi."

Mạnh Phất còn muốn nói thêm hai câu, chỉ là Mạnh phu nhân đột nhiên đi tới, bà ta che chở Mạnh Du nói: "A Phất, hiện tại nói cái đó có còn ý nghĩa gì đâu? Lúc trước nếu không phải ngươi được gả tới Hầu phủ, hiện tại còn không biết ra như thế nào."

Mạnh Phất gật gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng, không có ý nghĩa, chỉ là rất nhiều chuyện phải nói cho rõ ràng."

Mạnh Nhạn Hành bên kia khụ một tiếng, hắn nói: "Mặc kệ lúc trước thế nào, nếu hiện tại ngươi dám cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, liền không còn là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành ta!"

Mạnh Phất quay đầu, ánh mắt đảo qua từng gương mặt ở đây, bọn họ hoặc giận hoặc buồn, nhưng mà không có ai để ý cảm thụ của nàng, cũng không có ai nguyện ý biểu đạt một chút xin lỗi vì việc hôn nhân năm đó, thậm chí đến bây giờ cũng chưa ai hỏi nàng vì sao muốn hòa li, chỉ có một câu, không thể hòa li.

Mạnh Nhạn Hành chỉ để ý chỉ thể diện của hắn, thể diện của Mạnh gia.

Vì thế Mạnh Phất nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng nhìn Mạnh Nhạn Hành nói: "Ngài có bao giờ xem ta là nữ nhi của ngài sao? Ngài chỉ xem ta như một tác phẩm của ngài mà thôi."

Một đồ vật có thể lấy ra khoe bất cứ lúc nào, nếu tác phẩm này có tỳ vết, không phù hợp tâm ý hắn, hắn liền có thể phá huỷ nó, ném ra khỏi gia môn.

Mạnh Nhạn Hành nhất thời thẹn quá thành giận, hắn quát: "Ngươi đang nói mê sảng cái gì!"

"Tanhất định phải cùng Tạ Văn Chiêu hòa li." Mạnh Phất bình tĩnh nói.

Sắc mặt Mạnh Nhạn Hành vô cùng khó coi, thanh âm như rít ra từ kẽ răng, hắn uy hiếp Mạnh Phất nói: "Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn hòa li, thì đừng bao giờ tiến vào cửa Mạnh gia nữa."

Kết quả này cũng trong dự đoán của Mạnh Phất, lúc này thật sự nghe Mạnh Nhạn Hành nói ra, vẫn sẽ có một chút thất vọng, nàng nói với Mạnh Nhạn Hành: "Xin ngài đặt bút đi."

Mạnh Nhạn Hành cơ hồ sắp bị Mạnh Phất chọc cho tức chết, hắn giận quá hoá cười, vỗ bàn quát: "Tốt! Tốt lắm! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi còn có thể đi chỗ nào!"

Hắn nhanh chóng vung bút viết tên mình lên hòa li thư, sau đó hất bút ra, nói với hạ nhân: "Tiễn khách!"

Đây là lần đầu tiên Mạnh Phất kiên quyết giành lấy một thứ cho mình dưới sự phản đối của mọi người, hiện tại nàng giành được rồi, nơi này cũng không còn gì để nàng lưu luyến.

Nàng bước ra khỏi Mạnh phủ, gió thu thổi vào ống tay áo nàng, nàng cảm thấy mình như một con chim vẫn luôn giương cánh sắp bay.

Kế tiếp Tạ Văn Chiêu sẽ đem hòa li thư này đưa đến quan phủ, từ nay về sau, hai người bọn họ hôn nhân gả cưới, không liên quan gì với nhau. Tạ Văn Chiêu nghĩ đến suy đoán của mình tối hôm qua, hắn nắm chặt hòa li thư trong tay mình một chút, tuy nói Mạnh Du có thể đã lừa hắn, nhưng hắn vẫn không có cách buông người này ra, mà dù cho không có chuyện này, người hắn muốn cưới trước nay đều không phải Mạnh Phất.

Nhưng Tạ Văn Chiêu do dự mãi, hắn vẫn nói với Mạnh Phất: "Mạnh Phất, ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, trong kinh thành này, những hộ nhà cao cửa rộng không có ai muốn một nữ nhân đã từng gả cho người."

Mạnh Phất không hiểu sao Tạ Văn Chiêu đột nhiên lại nói như vậy, nhưng sau đó nàng mím môi nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng nói: "Bọn họ muốn hay không, liên quan gì đến ta?"

Nàng nói xong liền xoay người rời đi trước một bước, đi vào trong màn mưa bụi mênh mông.

Trên đường, người qua lại ít ỏi, nện bước vội vàng, vô số lá cây khô bị mưa gió thổi xuống con lạch nhỏ, phủ kín mặt nước, giữa những phiến đá còn có gió thu len lỏi nhưng tìm kiếm một chút một xanh còn sót lại để mang đi.

Mạnh Phất đi lang thang không có mục đích dọc theo con đường lớn, nàng còn chưa nghĩ ra mình nên đi đâu kế tiếp.

Là tìm một quán trà ngồi xuống, hay là đi tìm một gian phòng ở.

Nàng cứ như vậy mà thoát khỏi hết thảy, từ đây cô độc một mình, không nhà không cửa.

Mưa vẫn rả rích, sắc trời âm u.

Đột nhiên, một cây dù chợt dừng lại trên đỉnh đầu nàng, chắn đi màn mưa đầy trời cho nàng.

Giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai nàng: "Trời mưa còn không bung dù, ngươi là muốn tức chết ta phải không!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương