Sau khi hạ triều, đám người Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan hỉ khí dương dương mà ra khỏi Tuyên Chính Điện, giống như là gặp được hỉ sự kinh thiên động địa nào lắm vậy. Đối với bọn họ mà nói, cũng đúng thật là như vậy, bọn họ vậy mà thật sự có thể xoay chuyển tâm ý bệ hạ, đây chính là chuyện chưa bao giờ có từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, chờ lát nữa bọn họ phải tìm một chỗ nào đó chúc mừng một phen.

Hôm nay Lý Việt rảnh rỗi không có việc gì, đi về phía bờ tường bên ngoài cổng Ngọ Môn, ngồi phía trước một sạp bán nước, chờ bọn quan viên hạ triều.

Tới gần giữa trưa, các quan lại từ cửa Ngọ Môn bước ra, hai người Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan đi tuốt đàng trước, Lý Việt kéo ghế dựa đến sát ven đường, sau đó không lâu, các quan viên đi ngang qua chỗ hắn, hắn nhìn thấy Lưu Trường Lan mặt mày hớn hở nói: "Những lời vừa rồi của Ngụy đại nhân lúc trên triều phải nói là dõng dạc hùng hồn, diệu ngữ liên châu, cảm động lòng người, có thể làm bệ hạ hồi tâm chuyển ý, công của Ngụy đại nhân có thể nói là không gì sánh được."

Ngụy Quân An khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu có, vẫn là Lưu đại nhân ngài nói vô cùng khẩn thiết, mấy lời ngài nói trên triều ban nãy đến hiện tại còn quanh quẩn trong đầu ta đây, giọng nói sang sảng hữu lực, thức tỉnh giác ngộ, phong thái ngài vẫn không hề suy giảm a!"

Lưu Trường Lan xua tay nói: "Ngụy đại nhân quá khen, ta cũng là nghe được đoạn lời nói của Ngụy đại nhân ngài nói trước, mới có linh cảm, vẫn là công của Ngụy đại nhân đây lớn hơn."

Ngụy Quân An lắc đầu nói: "Cái gì công lao chứ, kỳ thật chúng ta cũng không có làm gì, bất quá chỉ là giúp các đồng liêu không cần lo lắng đề phòng, sợ mình bị bệ hạ phái đi Bắc cương thôi, thuận tiện áp chế mấy tên võ tướng đó một chút."

Lời hắn nói thì như thế, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là kiêu ngạo.

Chuyện hôm nay hắn có thể kể cho hậu nhân nghe đến ngày hắn vào quan tài.

Không đúng, chờ sau khi vào quan tài rồi hắn cũng muốn kể lại tỉ mỉ kỹ càng cho mấy đồng liêu không may đi sớm của mình một phen.

Lưu Trường Lan gật gật đầu, hắn thực rất hiểu được tâm tình này của Ngụy Quân An, toét miệng giả mù sa mưa nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta bất quá chỉ làm một chút việc nhỏ khả năng cho phép mà thôi."

Hai người liếc nhau, sau đó đồng thời cười ha ha lên.

Lý Việt nghe hai người này ngươi tới ta đi tâng bốc nhau nhiều như vậy, còn cả đám quan viên sau lưng bọn họ cũng mặt mày rất đắc ý, phảng phất như đã chiếm lợi lớn từ trên tay bệ hạ.

Hắn nheo nheo mắt, buông chén trà đang cầm trong tay xuống, hắn đột nhiên cảm giác, cái đám quan viên thuộc hạ này của mình thoạt nhìn hình như không quá thông minh nhỉ.

Thôi được rồi, không thông minh cũng có chỗ tốt của không thông minh.

Như vậy cũng khá tốt.

Chờ đến khi mấy đám quan viên đó lên kiệu rời đi, Lý Việt thanh toán tiền xong đứng dậy đi xuống đường, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cung thành, bỗng nhiên nghĩ đến, không biết lúc này Mạnh Phất đang làm cái gì.

Trong Hầu phủ, lão phu nhân chú ý tới trong khoảng thời gian này Lý Việt ra ngoài quá thường xuyên, không khỏi có chút hoài nghi có phải đang có người bên ngoài hay không. Phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu không muốn quản gia, muốn luyện võ, muốn bày chút trò vui, mấy chuyện đó nhịn một chút có thể cho qua, nhưng nếu thật sự ở bên ngoài có nam nhân khác, vậy tuyệt đối không thể chịu được.

Lão phu nhân phái hạ nhân lặng lẽ đi theo sau Lý Việt, muốn xem mỗi ngày hắn đi ra ngoài rốt cuộc làm cái gì, rất nhiều lúc vậy mà cả một nha hoàn cũng không mang theo.

Kỹ xảo theo dõi của đối phương quá vụng về, cơ hồ vừa ra khỏi Hầu phủ đã bị Lý Việt phát hiện, vì thế Lý Việt vào Vân Hề Lâu, rồi bảo một ám vệ giả thành bộ dáng mình ngồi một mình trong nhã gian, mãi đến khi chạng vạng hắn mới trở lại đổi về, loại trò xiếc này tuy  không phải mới mẻ độc đáo tinh tế, nhưng muốn lừa gạt mấy tên hạ nhân Hầu phủ kia vẫn là dư dả, đến bây giờ cũng chưa ai phát hiện phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu phủ mỗi lần ra phủ, kỳ thật là gặp lén Hoàng Thượng.

Cái từ "gặp lén" này nghe cũng rất ái muội, Lý Việt sờ sờ cằm, có hơi muốn hẹn "Hoàng Thượng" ra gặp lén một chút.

Nhưng mà mấy ngay này hẳn là không có thời gian, chuyện cải cách này mới vừa được định xuống, Mạnh Phất phải bận rộn một thời gian.

Lý Việt đi Vân Hề Lâu, đóng gói một phần điểm tâm Mạnh Phất ngày thường tương đối thích, bảo ám vệ đưa qua cho nàng, sau đó trở về Hầu phủ, định thừa dịp còn chưa tới giữa trưa đi Mạnh gia một chuyến, nếu Mạnh phu nhân bệnh thật sự nghiêm trọng, hẳn là phải nghĩ biện pháp để Mạnh Phất gặp được bà ta một lần chứ.

Sau khi lão phu nhân từ trong miệng hạ nhân biết được phu nhân nhiều ngày nay mỗi lần ra cửa đều đi Vân Hề Lâu, gọi một bình nước trà, một mâm đậu phộng, rồi ngồi đó cả ngày.

Lão phu nhân nghe xong trong lòng thầm nói đây là tật xấu gì đây nhỉ, nàng ta không ở nổi Hầu phủ nữa hay sao? Bà hỏi lại: "Chỉ có một mình nàng ta?"

Hạ nhân nói: "Chỉ có một mình phu nhân."

Lão phu nhân yên tâm, nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao Mạnh Phất cứ mãi đi Vân Hề Lâu ngồi, chẳng lẽ là đậu phộng nơi đó ăn rất ngon hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà cảm thấy Mạnh Phất đi ra ngoài chơi cũng khá tốt, đỡ phải ngày ngày ở Hầu phủ làm mấy trò động tĩnh ồn ào, mình lại không yên theo.

Thân thể lão phu nhân đã tốt hơn so với mấy hôm trước đây rất nhiều, đã nhiều ngày nay cũng có thể cùng mấy lão tỷ muội của mình đi ra ngoài một chút, bà biết hiện tại Tạ Văn Chiêu đang quản sổ sách ở Hầu phủ, theo lý thuyết, từ trước đến nay bà yêu thương Tạ Văn Chiêu như vậy, sẽ không nỡ để hắn quá mức mệt nhọc, nhưng trước đây không lâu bà quản sổ sách thật sự khó chịu, vậy chỉ có thể để Tạ Văn Chiêu ráng nhận một chút.

Hơn nữa bà phát hiện để Tạ Văn Chiêu quản gia cũng có chút chỗ tốt, lúc trước hắn không quản gia không biết củi gạo quý, tiêu tiền luôn ăn xài phung phí, hiện tại tốt rồi, Tạ Văn Chiêu cũng biết tình huống của Hầu phủ, lại không có thời gian đi ra ngoài dự tiệc, phí tổn lập tức ít đi rất nhiều.

Tễ Tuyết Viện, Lý Việt thay một bộ xiêm y, dẫn theo Thanh Bình đi Mạnh phủ, Mạnh phủ cách phủ Tuyên Bình Hầu cũng không tính xa, xe ngựa đi hơn một canh giờ cũng liền đến.

Hạ nhân trong phủ thấy Mạnh Phất tới vội vàng vào phủ thông báo, sau đó không lâu liền dẫn theo Lý Việt hướng đi vào trong phủ, Lý Việt cảm giác thật kỳ quái, thế này không giống như là về nhà mẹ đẻ ha.

Nhưng mà trước nay hắn cũng chưa từng về nhà mẹ đẻ lần này, giống hay không giống, hắn cũng biết đâu.

Trên đường đi Thanh Bình mở miệng hỏi hai câu, hạ nhân nói Mạnh phu nhân bị bệnh một thời gian rồi, gần đây đã chuyển biến tốt hơn.

Mạnh phu nhân ngồi ở chính đường nghênh đón Mạnh Phất, thấy Lý Việt tiến vào, bà cũng không đứng dậy, hơi suy yếu mà nói một tiếng: "Ngươi đã đến rồi."

Bà năm nay không đến 50 tuổi, sau khi gả cho Mạnh Nhạn Hành vẫn chưa ăn cái gì đau khổ, bảo dưỡng thoả đáng, hiện giờ vẫn là một mỹ nhân, chỉ là sắc mặt hơi chút tái nhợt, xác thật là đã bệnh một hồi, nhưng bệnh này hẳn là không nghiêm trọng lắm.

Vậy bọn họ kêu Mạnh Phất về nhà làm cái gì? Chẳng lẽ là nhớ nàng ấy?

Mạnh phu nhân cười nói: "Đáng tiếc hôm nay có chút không khéo, phụ thân ngươi không ở nhà."

Lý Việt nghĩ thầm chỗ nào không khéo chứ, rõ ràng là cực kỳ trùng hợp mà!

Lý Việt rũ mắt nhìn Mạnh phu nhân, hỏi: "Ngài thế nào? Thân thể có khá hơn chút nào không?"

Mạnh phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Lý Việt nói: "Chỉ là tuổi lớn, thân thể chịu không nổi mệt mỏi, khoảng thời gian trước bị cảm nhiễm phong hàn, không dậy nổi. Nhưng không sao cả, dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, có A Du chiếu cố bên cạnh ta, ngươi cũng không cần lo lắng, lại nói tiếp, A Du trong khoảng thời gian này cũng quá mệt mỏi rồi, ta thấy con bé tiều tụy không ít, làm ta thật đau lòng."

Lý Việt ờ một tiếng, hắn gật gật đầu, nói: "Nếu không có việc gì, ta đi đây."

Hắn xoay người muốn đi về hướng phía ngoài.

Mạnh phu nhân: "?"

Ngay cả khách sáo cũng không khách sáo một chút sao?

Mạnh phu nhân không nghĩ tới Lý Việt sẽ không ra bài theo kịch bản như vậy, mắt thấy Lý Việt đã xoay người đi tới cửa, bà vội vàng lên tiếng gọi lại: "Mạnh Phất?"

Lý Việt dừng bước, quay đầu lại nhìn bà một cái: "Ngài còn có việc?"

Mạnh phu nhân vốn dĩ muốn hàn huyên với Lý Việt hai câu, nhưng mà xem thái độ này của "nàng ta", chỉ sợ mình nói thêm câu gì cũng vô nghĩa, "nàng ta" càng kiên quyết đi luôn, Mạnh phu nhân chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta nghe nói không lâu trước đây Thái Hậu mở tiệc, ngươi có tiến cung, Thái Hậu còn cùng ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên."

Tin tức nhận được không quá hoàn chỉnh, rất nhiều người không rõ chân tướng đều cho rằng Thái Hậu không có khả năng vô duyên vô cớ mà lôi kéo mỗi mình Mạnh Phất đi ra ngoài dạo vườn, không phải vì chuyện của phủ Tuyên Bình Hầu, chính là vì Mạnh gia.

Bọn họ không hỏi được tin tức nào hữu dụng ở phủ Tuyên Bình Hầu, liền dày mặt tới Mạnh gia nói bóng nói gió, hỏi thăm các loại, năm đó bệ hạ đăng cơ, Mạnh Nhạn Hành không biết vì nguyên nhân gì, lúc thượng triều trực tiếp từ quan, mà bệ hạ cũng không hề có ý giữ vị đại nho nổi danh đương thời này lại, mọi người liền biết bệ hạ có chút bất mãn với Mạnh Nhạn Hành. Lúc đó rất nhiều người sợ bị liên luỵ, nên nhiều vương công quý tộc hay quan viên trong triều đều cắt đứt mối quan hệ cùng Mạnh Nhạn Hành, Mạnh phủ từng đông đúc người đi kẻ đến nhất thời liền vắng vẻ hẳn.

Mà lúc này Mạnh phủ lại náo nhiệt lên, Mạnh phu nhân cũng không biết là tốt là xấu, nhưng đợi nhiều ngày như vậy mà Thiên cung cũng không có động tĩnh, Mạnh phu nhân không khỏi nóng vội. Mặc kệ sắp sửa phát sinh ra chuyện gì, cũng phải cho bọn họ chuẩn bị tâm lý, hơn nữa tiểu nữ nhi Mạnh Du rất chú ý với chuyện này, Mạnh phu nhân lúc này mới muốn kêu Mạnh Phất về hỏi một câu.

Lý Việt đứng tại chỗ, hắn thấy bộ dáng Mạnh phu nhân thế này thật không giống như nhớ Mạnh Phất.

Mạnh Phất ở phủ Tuyên Bình Hầu ủy khuất thành như vậy, cũng không thấy Mạnh gia phái người đi thăm nàng ấy, hiện tại lại nhớ tới Mạnh Phất, thực sự thú vị ha.

Hắn thuận miệng đáp: "Đúng vậy, thì sao?"

Thái độ Lý Việt tùy ý như vậy, càng làm cho Mạnh phu nhân đang sốt ruột đến phát hoả thầm sinh ra vài phần xấu hổ, chỉ là có mấy lời bà cần phải hỏi cho rõ ràng, bà nói: "Vậy Thái Hậu ở trước mặt ngươi có nhắc tới phụ thân ngươi?"

"Không, nhắc hắn làm gì?" Lý Việt phỏng chừng vị Mạnh phu nhân này trong chốc lát sẽ không buông tha cho mình rời đi, liền tùy tiện kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn Mạnh phu nhân nói, "Nhiều năm như vậy rồi, phỏng chừng Hoàng Thượng đã quên mất ông ấy rồi."

Lời này là thật, nếu không phải trao đổi thân thể với Mạnh Phất, hắn thật sự không nhớ nổi còn có người tên Mạnh Nhạn Hành này.

Mạnh phu nhân nghe được lời này cảm giác như ngực mình bị cắm một mũi tên, nhất thời không biết nói gì, nữ nhi này của mình trước nay đều rất thông minh, hôm nay sao lại không biết nói chuyện như vậy?

Nàng ta đang bị Hầu phủ chọc tức sao? Cho nên nói chuyện mới kẹp dao giấu kiếm như vậy? Nhưng mà trước nay nàng ta cũng không phải như vậy mà.

Mạnh phu nhân cảm thấy hôm nay gặp được Mạnh Phất có chút kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ sâu, rốt cuộc kỳ thật cũng đã lâu bà chưa gặp lại nữ nhi này của mình.

Bà nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy vì sao Thái Hậu lại dẫn theo ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên?"

Lý Việt giơ tay vén vén một lọn tóc rũ xuống trên trán ra sau tai, nhìn Mạnh phu nhân nói: "Vậy có thể là Thái Hậu thích ta đi."

Mạnh phu nhân: "......"

Đại nữ nhi này của bà từ khi nào lại không khiêm tốn như vậy? Lời nói như thế mà cũng nói ra đến đúng lý hợp tình.

Nàng ta nghĩ như thế nào? Thái Hậu thích nàng ta? Thái Hậu sao lại có thể thích nàng ta chứ!

Mặt Mạnh phu nhân trầm xuống, nói với Lý Việt: "Ta đang hỏi ngươi nghiêm túc."

Lý Việt ừ một tiếng, nói: "Ta cũng đang trả lời nghiêm túc đây."

Mạnh phu nhân vốn dĩ cảm thấy thân thể của mình đã rất khoẻ hơn nhiều, nhưng hôm nay mới phát hiện có thể là do bà ảo giác, mới vừa hàn huyên cùng Mạnh Phất vài câu, liền cảm thấy đầu mình đau quá, đêm nay chắc lại phải uống thêm hai chén chén thuốc.

"Không nói cái này nữa." Trực giác Mạnh phu nhân cảm thấy chuyện này tất nhiên sẽ không đơn giản như Mạnh Phất nói vậy, chỉ là Mạnh Phất không muốn nói cho bà, bà có ép hỏi cũng không ra, đều nói con gái gả chồng như nước đổ đi, lời này thật sự một chút không sai.

Mạnh phu nhân uống ngụm trà, hoãn hoãn thần, nói với Lý Việt: "Kỳ thật còn có một chuyện mẫu thân muốn nhờ con giúp đỡ."

Lý Việt không lên tiếng, cứ ngồi ở đó, chờ Mạnh phu nhân nói ra chuyện của mình. Hắn bước vào nơi này lâu như vậy rồi, Mạnh phu nhân chưa từng hỏi hắn đi qua đây có mệt hay không, có ăn cơm hay chưa, sống ở phủ Tuyên Bình Hầu thế nào, bà chỉ quan tâm Mạnh gia thôi.

Mạnh phu nhân thấy hắn không đáp lời, có chút nan kham, nhưng vẫn muốn nói chuyện cần nói cho xong: "A Du tuổi tác lớn như vậy, còn chưa gả chồng, con nhìn chung quanh có thanh niên tài tuấn thích hợp nào chưa thành thân hay không?"

Tay Lý Việt cầm chén trà ngừng ở giữa không trung, hắn quay đầu hỏi Mạnh phu nhân: "Ngài là muốn ta kêu Tạ Văn Chiêu nạp nàng ta vào phủ?"

Mạnh phu nhân không nghĩ tới Lý Việt sẽ nói như vậy, nhất thời khó thở đến ho khan lên, một hồi lâu tiếng ho khan của bà mới dừng lại, vỗ bàn, tức giận nói: "Mạnh Phất! Ngươi sao có thể nói như vậy? Mạnh Du là thân muội muội ngươi đó."

Lý Việt cảm thấy lời này nghe có chút quen tai, trước đó không lâu Tạ Văn Chiêu cũng từng nói như vậy, hắn buông chén trà xuống, thân thể hơi ngã ra sau một chút, bộ dáng không có biện pháp nào, hắn hỏi Mạnh phu nhân: "Vậy làm sao bây giờ? Còn có thể bảo Tạ Văn Chiêu cưới nàng ta sao?"

Mạnh phu nhân đã lâu lắm rồi chưa bị tức giận đến như vậy, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt thì giờ đang đỏ bừng, thậm chí mặt đất trước mắt tựa hồ có chút mơ hồ lên, bà rít lên từ kẽ răng, chất vấn nói: "Sao ngươi cứ mãi đề cập đến Tạ Văn Chiêu? Dưới bầu trời này chẳng lẽ không còn nam nhân khác sao?"

Lý Việt à một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, rất âm dương quái khí nói: "Hoá ra trên đời này còn có nam nhân khác ha, vậy Mạnh Du như thế nào cứ thích cùng Tạ Văn Chiêu đi ra ngoài vậy? Nàng ta nhất định rất thích Tạ Văn Chiêu đi, ta nói có cái gì không đúng sao? Nạp cũng không được, cưới cũng không được, còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn Tạ Văn Chiêu thu nàng ta làm nghĩa nữ, hay là nhận nàng ta làm mẹ nuôi a?"

Thanh Bình đứng sau lưng Lý Việt cũng không rõ chuyện Tạ Văn Chiêu thường xuyên đi ra ngoài gặp mặt Mạnh Du, nghe được lời này không khỏi trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Lý Việt, phu nhân, đây là chuyện có thể nói ra miệng sao?

Mạnh phu nhân vừa mình lại buồn bực, bộ dáng thoạt nhìn có chút chật vật, biểu tình này của bà không giống giả bộ, xem ra bà cũng là lần đầu tiên biết Mạnh Du thường xuyên lén lút cùng Tạ Văn Chiêu gặp mặt.

Một lúc lâu sau, Mạnh phu nhân đã mở miệng, bà vẫn không có ý muốn trách cứ Mạnh Du, chỉ là nói: "Chuyện này rốt cuộc là A Du vì ngươi chịu ủy khuất, nàng ấy như bây giờ ——"

Lý Việt mở miệng ngắt ngang lời Mạnh phu nhân nói, nói: "Chờ một chút, đầu tiên nói chuyện cho rõ đã, cái gì kêu là Mạnh Du vì ta bị ủy khuất."

Mạnh phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Lý Việt, lại cúi đầu thở dài, nói với hắn: "Khi đó A Du lo lắng cho ngươi, sợ ngươi ngày sau sẽ áy náy, bảo chúng ta đừng nói cho ngươi, kỳ thật trước đó, A Du cùng Tuyên Bình Hầu đã nhận thức nhau, hai người bọn họ đã có tình ý với nhau rồi."

Lý Việt nghe được lời này, mày liền nhíu lại, nói: "Nàng ta có bệnh hả, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, sao nàng ta làm gì không gả cho Tạ Văn Chiêu."

Mạnh phu nhân cùng Mạnh Nhạn Hành này cũng có bệnh! Trong lòng biết trái tim tiểu nữ nhi thuộc chính tỷ phu mình, còn điểm uyên ương bậy vạ.

Mạnh phu nhân cảm giác bệnh tình của mình hình như lại muốn tăng thêm, bà cố nén cảm giác mình muốn ngất xỉu, nhìn Lý Việt nói: "Mạnh Phất, có phải ngươi đã quên năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?"

Lý Việt mím môi không nói gì, hắn thật sự không biết năm đó xảy ra chuyện gì.

Mạnh phu nhân có chút oán hận nói: "Năm đó nếu không phải có hạ nhân nhìn thấy ngươi cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén nhau, A Du làm đến nỗi phải gả cho tiền Thái Tử?"

Ô, sao lại có chuyện của tiền Thái Tử ở đây? Tiền Thái Tử đã chết nhiều năm như vậy, sao đi chỗ nào cũng đều có hắn vậy!

Thấy Mạnh phu nhân còn chưa nói xong, Lý Việt khắc chế một chút, quyết định ngồi nghe thêm xem còn có gì mà mình không biết.

Nhớ tới khi Mạnh Phất nhắc tới việc hôn nhân này với hắn, chỉ nói là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nói không chừng trong đó có một số việc chắc ngay cả bản thân Mạnh Phất cũng mơ hồ.

Mạnh phu nhân ngồi đó tiếp tục nói, năm đó Mạnh Nhạn Hành là thái phó của Thái Tử, lại được tiên hoàng coi trọng, tiên hoàng và tiền Thái Tử đều cố ý muốn cùng Mạnh gia kết thân, bọn họ vốn là muốn đem Mạnh Phất gả cho Thái Tử. Đối với việc hôn nhân này, có lẽ Mạnh Nhạn Hành đã sớm có dự cảm, cho nên đối đãi đại nữ nhi vô cùng khắc nghiệt, mà tiểu nữ nhi Mạnh Du là được bọn họ nuông chiều lớn lên, không có khả năng ứng phó được những chuyện hung hiểm trong cung, chỉ mong Mạnh Du có thể tìm được hôn phu như ý, vô ưu vô lự mà trôi qua cả đời.

Ai mà nghĩ được Mạnh Phất lại cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén chứ, khi đó tiên hoàng đã chuẩn bị lễ hỏi cho tiền Thái Tử xong, nếu như ngày sau để hắn biết Mạnh Phất từng cùng Tạ Văn Chiêu có dây dưa, vậy toàn bộ Mạnh đều phải xong đời theo.

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ chỉ có thể gả Mạnh Phất cho Tuyên Bình Hầu, Tạ gia lại rất sảng khoái, chỉ có Tạ Văn Chiêu tựa hồ có chút không vui, nhưng không lâu lúc sau không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng đồng ý.

Mà Mạnh gia vẫn không muốn từ bỏ chuyện hôn nhân với hoàng thất này, nhưng lại cảm thấy bắt Mạnh Du gả vào hoàng gia thật quá làm khó nàng ta, Mạnh Du nghe lén được cha mẹ nói chuyện, chủ động đứng ra biểu hiện mình nguyện ý gánh cái gánh nặng này giùm Mạnh gia, gả đến hoàng thất.

Mà sau khi việc hôn nhân của Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu đã định ra lâu rồi, Mạnh phu nhân mới biết được, Mạnh Du thích Tạ Văn Chiêu, nhưng nàng ta không muốn làm người trong nhà nổi lên tranh chấp vì mình, khóc lóc cầu xin Mạnh phu nhân đừng nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, từ đây Mạnh phu nhân càng thêm thương tiếc tiểu nữ nhi này của mình.

Thế nhưng Mạnh Du thật sự mệnh khổ, Mạnh Nhạn Hành sợ ngày sau nàng ta gả vào hoàng thất sẽ náo loạn ra trò cười, liền giữ nàng ta lại trong nhà dốc lòng dạy dỗ một thời gian, nhưng không chờ đến khi việc hôn nhân này được định ra, tiền Thái Tử liền đi sớm, trong vòng ba tháng không có bất cứ ai được gả cưới, sau đó lại quốc tang, rồi sau đó tân hoàng đăng cơ, Mạnh gia lại ngày càng xuống dốc, không còn phong hoa như cũ nữa, tuổi Mạnh Du đã lớn, lại hay bắt bẻ, liền càng khó tìm được lang quân như ý.

Sau khi Mạnh phu nhân nói xong, thở dài một tiếng, những việc này bà vốn không muốn nhắc lại, chỉ là bà sợ Mạnh Phất lòng mang oán hận với Mạnh Du, liền nói: "A Du cũng coi như là vì ngươi chắn này một kiếp, nó có cái gì làm không đúng, ngươi cũng đừng trách."

Nói xong, bà liền chờ Mạnh Phất cho mình một câu khẳng định.

Nhưng mà Lý Việt căn bản không quá để ý mấy chuyện bi thảm của Mạnh Du sau đó, hắn hỏi: "Ngươi nói tiên hoàng góp nhặt mấy cái danh cầm kia là để thêm vào lễ hỏi, vậy vốn là phải cho Mạnh, cho ta?"

Mạnh phu nhân: "......"

"Nàng ta" có thể bắt trúng trọng điểm một chút không?

Mạnh phu nhân có hơi không vui, trầm giọng nói: "Đó là tiên hoàng để lại cho con dâu mình."

Lý Việt: "À."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương