"Không thể nào," Tuyên Vương nghiêng đầu, nhíu mày, một bộ nghĩ trăm lần cũng không ra, hắn nói, "Bổn vương còn chưa làm cái gì mà."

Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu như bệ hạ biết bổn vương lén tới đế đô, dựa vào tính tình bệ hạ, khẳng định sẽ trực tiếp phái người lại đây bắt bổn vương, mà chuyện mưu nghịch của dư đảng tiền Thái Tử lúc trước, bổn vương tuy có nhúng tay, nhưng không có khả năng lưu lại bất luận chứng cứ gì. Thân phận của bổn vương, ngay cả những tên dư đảng đó còn không biết, sao bệ hạ có thể biết?"

Mỗi lúc Tuyên Vương nghĩ ra một khả năng bại lộ, liền lập tức liền tự mình phản bác, hắn ngồi xuống trên ghế, cứ cảm thấy bệ hạ sẽ không hoài nghi hắn, hắn lại hỏi: "Nhưng mà sao hắn lại cười với ngươi chứ?"

Thuộc hạ nghĩ nghĩ, nhìn Tuyên Vương nói: "Điện hạ, có khi nào là Lưu ma ma khai ra chúng ta không?"

"Không thể nào, Lưu ma ma căn bản không biết là bổn vương có nhúng tay, hơn nữa mỗi lần trao đổi, bổn vương đều sẽ phái người trông chừng Lưu ma ma, tiêu huỷ hết các thư tín." Tuyên Vương chống cằm, chẳng lẽ là Lưu ma ma cắn bậy lung tung, mèo mù vớ phải chuột chết, nhắc đến tên mình cùng bệ hạ?

Nhưng mà mình thích cười như vậy, vận khí không đến mức kém thế chứ, Tuyên Vương tự an ủi mình trong lòng nửa ngày, nhịn không được lại hỏi một lần: "Hoàng Thượng thật sự là cười như vậy?"

"Hồi điện hạ, thiên chân vạn xác." Thuộc hạ do dự một chút, lại nói, "Kỳ thật ngày ấy khi thuộc hạ thượng triều yết kiến, hoàng thượng hình như cũng cười."

Mày Tuyên Vương nhăn đến càng thêm chặt, Lý Việt vốn cũng không phải không biết cười, chỉ là số lần cười không nhiều lắm, đặc biệt là sau khi làm hoàng đế, tính tình rất dễ nổi nóng, chọc một chút liền nổ, sao có thể cho ai cái gương mặt tươi cười? Đang nói đùa gì vậy, hơn nữa thằng cháu trai hoàng đế này của hắn không quá thích hắn, cũng chưa từng che giấu cảm xúc yêu ghét gì của bản thân trước mặt người khác, vậy lần này là vì cái gì nhỉ?

Thuộc hạ đề nghị nói: "Điện hạ, hay là chúng ta nhanh chóng về Nghiệp Thành đi."

Tuyên Vương trầm tư một lát, nói: "Bổn vương ở đế đô còn có việc muốn làm, ngươi lui xuống trước đi, việc này để bổn vương nghĩ lại."

Đối với Tuyên Vương mà nói, đêm nay chú định sẽ là một đêm không ngủ.

Nhưng mà nếu để Tuyên Vương điện hạ biết, tối hôm nay còn có một người nữa không thể ngủ được, chính là bệ hạ chân chính đang trong phủ Tuyên Bình Hầu, không biết trong lòng hắn có dễ chịu một chút hay không.

Lý Việt trở lại hầu phủ, mới vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy đám người Tạ Văn Chiêu cùng ba vị di nương của hắn chờ trước cửa.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Văn Chiêu hơn nửa đêm không ngủ được, đứng ở cửa chờ Mạnh Phất về, thật cũng không phải vì lương tâm hắn đột nhiên thức tỉnh, biết quan tâm an nguy của thê tử, mà là tưởng tượng đến bộ dáng cả gan làm loạn của Mạnh Phất khi lần trước hắn mang nàng vào cung, trái tim Tạ Văn Chiêu liền tĩnh không nổi, sách cũng xem không vào, sợ lần này Mạnh Phất đến bữa tiệc lại làm ra cái chuyện gì khác người, liên luỵ Hầu phủ bọn họ, hiện tại nhìn thấy Mạnh Phất hoàn hảo không tổn hao trở về, Tạ Văn Chiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Năm đó khi lão Hầu gia, lão phu nhân khuyên hắn cưới Mạnh Phất, khen Mạnh Phất là tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, lúc trước nàng ta xác thật là như thế, nhưng hiện giờ trên người nàng ta không thể nhìn ra một nửa phần bóng dáng quá khứ, nghe nói nương hắn trước mặt Mạnh Phất cũng bị chọc tức, không biết hiện tại có phải bà đã có một tia hối hận hay không.

Thấy Mạnh Phất tựa hồ không có gây chuyện, Tạ Văn Chiêu một câu cũng không nói, xoay người liền đi trở về.

Tôn Ngọc Liên có hơi há hốc mồm, Hầu gia làm vậy là có ý tứ gì? Đột nhiên đứng ngốc ra trước cửa Hầu phủ đợi cả mấy canh giờ, kết quả phu nhân vừa mới về liền không nói một câu mà bỏ đi rồi, làm gì vậy?

Tâm tư nam nhân sao lại khó đoán như vậy, Tôn Ngọc Liên chào Lý Việt một chút, liền chạy nhanh đuổi theo Tạ Văn Chiêu.

Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên thì thật ra muốn ở bên cạnh Lý Việt biểu hiện một chút, nhưng Lý Việt ngại hai nàng phiền phiền, đều tống cổ hai nàng đi trở về.

Hắn trở lại Tễ Tuyết Viện, trong đầu vẫn còn là hình ảnh nụ cười của Mạnh Phất với hắn ở Ngự Hoa Viên kia.

Khi đó ánh trăng như nước, mùi hoa thơm ngào ngạt, bóng cây che phủ đang lay động nhẹ nhàng theo gió.

Rõ ràng đó chính là mặt Lý Việt, nhưng khi cười rộ lên, Lý Việt đột nhiên cảm thấy cả người nàng chả có chút gì giống mình.

Nàng vì sao lại cười với mình vậy?

Lý Việt ngồi ở trước gương, bắt chước nụ cười của Mạnh Phất ban nãy, nhưng mặc kệ hắn cười như thế nào cười, đều không giống nàng.

Lý Việt xoa xoa mặt, chờ ngày sau làm nàng cười lại xem đi.

Thanh Bình trải xong giường, lại đây hỏi hắn: "Phu nhân, ngài tiến cung gặp được chuyện tốt gì vậy, trở về liền vẫn luôn cười đến giờ?"

Lý Việt nói: "Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy một người, cười rộ lên khá xinh đẹp."

"Nam hay là nữ?" Thanh Bình truy vấn.

Lý Việt trầm mặc trong chốc lát, nhìn Thanh Bình nói: "Ngươi hỏi làm gì nhiều dữ vậy? Chạy nhanh ra ngoài ngủ đi."

Thanh Bình vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, hiện tại xem thái độ này của Lý Việt, không phải là một nam nhân chứ?

Phu nhân cảm thấy một người nam nhân cười rộ lên thật xinh đẹp, việc này có phải có chút vấn đề hay không.

Thanh Bình còn đang muốn hỏi thêm hai câu, nhưng lại bị Lý Việt trừng mắt, liếc mắt một cái, lập tức ngoan ngoãn lui ra.

Thanh Bình rời đi rồi, Lý Việt nằm yên trên giường, nhấc lỗ tai con thỏ vải bên cạnh gối đầu lên, lại nghĩ tới Mạnh Phất say rượu ở Ngự Hoa Viên.

Còn bướng bỉnh nói mình không say.

Lần tới một ly cũng không để cho nàng uống.

Cao công công đỡ Mạnh Phất đi về hướng Tử Thần Điện, không biết là do tác dụng của rượu, hay là linh hồn của nàng cùng thân thể Lý Việt không đủ tương thích, Mạnh Phất một đường này không chỉ bước cao bước thấp, còn cứ nhìn thấy rất nhiều bản thân mình hoặc gần hoặc xa mà đứng ở chung quanh nàng, các nàng đều hoặc nói hoặc cười.

Mạnh Phất hơi há miệng, kêu các nàng, rồi lại không biết mình xưng hô vậy có đúng không.

Nàng phải gọi bản thân mình như thế nào nhỉ?

Những cái "bản thân mình" đó trong nháy mắt lại biến thành bộ dáng bệ hạ, Mạnh Phất nghiêng nghiêng đầu, kêu một tiếng bệ hạ.

Cao công công đỡ Mạnh Phất lên trên giường, nghe trong miệng nàng nhỏ giọng gọi gì đó, Cao công công dựng lỗ tai lên nghe nửa ngày mới nghe rõ được mấy chữ A Phất cùng bệ hạ.

Tuy Cao công công không có cái đồ vật kia, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy, đối với chuyện tình yêu nam nữ cũng có chút hiểu biết, bệ hạ lần này thật sự thích vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia rồi, uống say còn gọi tên người ta nữa.

Mạnh Phất rất mau liền chìm vào giấc ngủ, nàng nằm mơ. Trong mộng, nàng trở lại cái ngày tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một, tối hôm đó phụ thân Mạnh Nhạn Hành của nàng vốn không muốn ra cửa, nhưng không chịu nổi tiểu nữ nhi làm nũng, liền dẫn theo hai nàng, một nhà bốn người cùng nhau ra cửa đi xem rước đèn.

Khi còn nhỏ, Mạnh Phất bị đưa đến nơi khác cùng sống với tổ mẫu, mãi đến khi tám tuổi mới được đón về Mạnh gia. Khi nàng trở về thì Mạnh Du cũng mới 6 tuổi, Mạnh Du lớn lên dưới gối cha mẹ, tính cách càng hoạt bát hơn so với Mạnh Phất, càng biết làm nũng, cho nên cũng càng được cha mẹ yêu thương.

Tối ngày hôm đó đi ở trên đường, Mạnh Du tay trái ôm cánh tay Mạnh Nhạn Hành, tay phải nắm tay mẫu thân, Mạnh Phất đi theo phía sau bọn họ, bốn phía đều đầy hoa đăng, chiếu rọi lên trên phố xá đến sáng như ban ngày, Mạnh Phất cảm giác mình như là một người ngoài chả có quan hệ gì cùng bọn họ.

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng chấn động, đám người điên cuồng vọt về hướng bên này, chia tách Mạnh Phất khỏi những người trong nhà, chờ đến khi bốn phía không còn chen chúc như vậy nữa, Mạnh Phất ngẩng đầu lên liền không còn nhìn thấy thân ảnh đám người Mạnh Nhạn Hành.

Khi đó Mạnh Phất biết mình đã đi lạc, trong lòng cũng không nóng nảy sợ hãi, chỉ là không còn tâm tư đi dạo phố, một mình lủi thủi đi về hướng Mạnh phủ, trên đường trở về vắng vẻ không có mấy ai, nhưng nàng lại xui xẻo gặp phải một đám lưu manh, Mạnh Phất bị mấy tên lưu manh đó bắt lấy, bọn chúng bịt miệng nàng, bắt nàng đưa tới vùng ngoại ô.

Lúc đó Mạnh Phất cho rằng mình có lẽ sẽ chết vào tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một, hôm nay là một ngày thực náo nhiệt, cho dù là ở vùng ngoại ô, vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo trúc, vậy mà nàng lại sắp chết.

Năm ấy Mạnh Phất chỉ mới có mười ba tuổi, sinh mệnh nàng thiếu chút nữa liền vĩnh viễn ngừng lại ở năm mười ba tuổi.

Khi Mạnh Phất cơ hồ tuyệt vọng, một thiếu niên hắc y  từ trên trời giáng xuống, cứu nàng khỏi tay đám lưu manh.

Dưới ánh trăng, trong tay thiếu niên còn cầm theo một cây gậy dài, ánh mắt sắc bén, biểu tình kiệt ngạo, hắn hai cái ba liền đánh cho mấy tên lưu manh kia đến quỳ xuống đất xin tha.

Hắn đi đến bên cạnh Mạnh Phất, cúi đầu nhìn Mạnh Phất đang ngã trên mặt đất, hỏi nàng: "Có thể tự đứng lên không?"

Mạnh Phất gật gật đầu, chỉ là thân thể của nàng thật sự không quá tốt, nỗ lực nửa ngày vẫn ngồi bệch dưới đất, cuối cùng thì thiếu niên kia nhìn không nổi, liền vươn tay ra với nàng, Mạnh Phất do dự một lát mới đưa tay vào lòng bàn tay thiếu niên. Bàn tay thiếu niên thực ấm áp, cũng rất có sức, hắn một tay kéo Mạnh Phất từ trên mặt đất lên, chờ Mạnh Phất đứng vững  liền lập tức buông lỏng tay nàng ra.

"Đa tạ." Mạnh Phất nói, nàng biết những lời này căn bản không đủ để hồi báo ân cứu mạng của thiếu niên, nhưng mà chút trang sức trên người nàng đã bị đám lưu manh lấy đi, nàng không biết còn gì có thể báo đáp hắn.

"Không có việc gì," thiếu niên không để bụng mà vẫy vẫy gậy gỗ trong tay, "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, nhà ngươi ở chỗ nào? Chờ ta gặp một người xong, liền đưa ngươi trở về."

Mạnh Phất xác thật không dám về nhà một mình, chỉ là không muốn làm phiền thiếu niên này, nhưng trước ánh mắt thúc giục của hắn, nàng rốt cuộc vẫn  nói ra vị trí Mạnh phủ.

Tối hôm đó, ánh trắng thật tròn, sau này rất nhiều năm, mặc kệ là tết Thượng Nguyên hay là trung thu, Mạnh Phất đều không nhìn thấy ánh trăng nào tròn như ngày hôm đó.

Trên mặt sông trôi nổi rất rất nhiều đèn, như là bầu trời đầy sao rơi xuống, từng trản từng trản ghép lại bên nhau, nối thành một mảnh, sáng lên như ánh chiều tà nơi chân trời vậy.

Thiếu niên nhặt một cục đá lên, ước lượng trong tay một chút, sau đó ném về hướng mặt nước, bắn lên từng cụm bọt nước.

Mạnh Phất không tiếng động đi theo phía sau thiếu niên, nhìn thấy thiếu niên quay đầu lại nhìn về hướng mình, nàng liền theo bản năng mà cong khóe miệng lên, mỉm cười với hắn.

Thiếu niên có chút ghét bỏ, nói: "Còn sợ hả? Ngươi cười thế này còn khó coi hơn khóc ấy!"

Mạnh Phất cũng không biết là do vừa rồi bị kinh hách quá lớn, hay là vì thiếu niên này cứu mạnh nàng, nàng cảm thấy thiếu niên thật thân thiết, nhận ra được thiếu niên có tâm sự, nàng trả lời thiếu niên: "Ngươi cũng không cười mà."

Thiếu niên A một tiếng, hình như có chút kinh ngạc nói: "Nhìn không ra tiểu cô nương ngươi cũng biết đoán ý người khác".

Mạnh Phất cúi đầu, " Thật xin lỗi".

"Xin lỗi cái gì?" Thiếu niên hỏi nàng.

Mạnh Phất gục đầu xuống, đáp không được.

Thiếu niên đi đến trước mặt mấy tên lưu manh kia, lộ ra một nụ cười tương đối hung tàn, nhìn đám lưu manh nói: "Cười đi."

Mấy tên lưu manh ngơ ngác, ngẩng đầu mờ mịt nhìn thiếu niên, cười hả? Bọn họ vừa rồi cũng quỳ xuống kêu gia gia luôn rồi còn chưa đủ sao? Hiện tại là muốn kêu tổ tông luôn?

Thiếu niên híp híp mắt, ngữ khí có chút nguy hiểm nói: "Vừa rồi cả đám không phải cười rất vui sướng sao?"

Không chờ đám lưu manh hiểu rõ thiếu niên rốt cuộc muốn làm cái gì, thiếu niên liền nâng tay lên, một trận đòn không nương tay liền đổ lên người bọn chúng, có thể mấy quyền này làm đầu óc đám lưu manh thông suốt, bọn chúng vội vàng há miệng cười hô hô lên, thiếu niên lại dùng sức đánh thêm mấy quyền, thấy bọn chúng cười cũng được rồi, cũng đủ cuốn hút, mới thu tay lại.

Mạnh Phất cũng giống như đám lưu manh, đang mờ mịt không hiểu vì sao thiếu niên làm như vậy, liền thấy thiếu niên quay đầu lại nhìn mình nói: "Tiểu cô nương, hôm nay là tết Thượng Nguyên, cả năm không có bao nhiêu ngày tháng náo nhiệt như vậy, ngươi phải cười nhiều lên một chút, ngươi xem bọn chúng cười vui vẻ không kìa!"

Lần này, Mạnh Phất xác thật là nhịn không được nở nụ cười, xinh đẹp hơn vừa rồi nhiều.

Thiếu niên đi tới, hỏi Mạnh Phất: "Ngươi sao gặp phải đám súc sinh này? Phụ mẫu ngươi đâu?"

Mạnh Phất cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đi lạc."

Thiếu niên tiếp tục hỏi nàng: "Đi lạc sao không đứng tại chỗ đợi, chờ bọn họ trở lại tìm ngươi?"

Mạnh Phất không nói gì, dựa vào trình độ chú ý của bọn họ đối với nàng ngày thường, Mạnh Nhạn Hành nói không chừng phải chờ tới sau khi về nhà rồi mới chú ý tới mình không thấy đâu.

Trước đến nay nàng đều hiểu chuyện, biết tiến lùi, có thể làm những chuyện phụ mẫu dặn dò đến tốt nhất, chưa bao giờ gây phiền toái cho người ta, nàng cũng biết phụ mẫu đối đãi mình và muội muội không giống nhau, nhưng nàng cũng không ầm ĩ.

Nàng cho rằng mình sẽ không cảm thấy ủy khuất. Hôm nay nàng thiếu chút nữa đã mất mạng, đột nhiên nàng lại ý thức được nàng kỳ thật cũng có khổ sở, khổ sở rằng không có ai để ý nàng, khổ sở rằng sau khi nàng chết mọi người hẳn sẽ quên nàng rất mau, khổ sở rằng mình ở trong nhà tựa hồ không quan trọng gì. Nàng muốn được giống như muội muội, được phụ thân khen, nhưng cũng không được. Mạnh Nhạn Hành đối với nàng luôn đặc biệt nghiêm khắc, có đôi khi nàng cảm thấy cả người mình đều bị áp lực đè nén vào một cái tráp nhỏ, nàng càng rúc mình càng nhỏ, người khác sẽ càng không chú ý tới nàng, muốn được chú ý thì phải lao ra khỏi tráp, nhưng nàng lại sợ nhìn thấy những ánh mắt thất vọng trách cứ đó.

Trong bất tri bất giác, hốc mắt Mạnh Phất đã chứa đầy nước mắt, nàng nháy mắt, nước mắt liền theo lông mi nàng chậm rãi chảy theo gương mặt xuống dưới.

Thiếu niên vốn đang muốn tiếp tục phê bình cái tiểu cô nương này một phen, còn nhỏ mà lại dám một mình chạy loạn khắp nơi, hiện tại vừa thấy nàng khóc, tức khắc chân tay luống cuống lên, sờ sờ trên người cũng không tìm được cái khăn nào sạch sẽ, thở dài: "Sao đột nhiên liền khóc rồi? Ta không biết làm gì khi người khác khóc đâu."

Mạnh Phất hơi hơi nghiêng người đi, không muốn thiếu niên nhìn thấy mình rơi lệ, nàng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi."

Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Lại xin lỗi cái gì nữa, đừng khóc, đừng khóc, hay ta làm cho mấy đứa bọn chúng khóc thật thảm cho ngươi nghe một chút được không?"

Thiếu niên nói liền làm, nắm theo gậy gộc đi qua đánh cho đám lưu manh kia một trận, mấy tên lưu manh liền khóc la thê thảm, nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ trên mặt đất cầu gia gia cầu nãi nãi.

Mạnh Phất thấy một màn như vậy, thật sự khóc không được nữa.

Thiếu niên đánh đám lưu manh xong, phủi phủi tay đi tới, Mạnh Phất đã dùng khăn tự lau khô nước mắt trên mặt mình, nàng đang muốn đền ơn thiếu niên, lại không biết đối phương có yêu cầu gì, thử nói lời khách sáo cũng thất bại.

Thiếu niên ngắt ngang lời nàng, nói: "Còn nhỏ tuổi, đừng có ông cụ non như vậy, muốn cùng ta thả đèn trên sông hay không? Có nguyện vọng gì cứ viết lên mặt đèn, nói không chừng liền thành hiện thực."

Mạnh Phất ừ một tiếng, kỳ thật nàng không có nguyện vọng gì, cầm bút không biết nên viết gì lên mặt đèn, nàng quay đầu nhìn sườn mặt thiếu niên bên cạnh, sau một hồi, nàng đặt bút xuống.

Nàng còn không biết tên họ thiếu niên, không biết hắn là người phương nào, nhưng nàng hy vọng thiếu niên có thể sống lâu trăm tuổi, bình an hỉ nhạc, từ đây vô ưu vô lự, vạn sự trôi chảy.

Sau khi thả đèn xuống sông, thiếu niên vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Lại đây, ta dạy cho ngươi mấy chiêu, về sau lỡ gặp lại cái đám này, cho dù không thể một quyền đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, cũng phải làm cho bọn họ biết kêu đau."

Người hắn chờ vẫn mãi không tới, nhàn rỗi không có việc gì, liền bắt đầu dạy Mạnh Phất đánh quyền.

Thiếu niên khen nàng rất có thiên phú, về sau có thể suy xét thu nàng làm đồ đệ.

Mạnh Phất không biết thiếu niên nói là thật hay là lời nói dối, nhưng cuối cùng bọn họ ước định ngày mai sẽ gặp lại ở nơi này, thiếu niên lại dạy nàng thêm mấy chiêu.

Mạnh Phất cho rằng nhiều năm như vậy trôi qua, chuyện tối hôm đó mặc dù nàng nhớ rõ, nhưng cũng chỉ nhớ rõ đôi câu vài lời của thiếu niên đó, nhưng đêm nay, đoạn chuyện cũ ngắn ngủi này rõ ràng mà tái hiện ở cảnh trong mơ của nàng, sau đó thiếu niên đưa nàng đến con đường phía Tây Mạnh phủ, còn chưa tới Mạnh phủ, Mạnh Phất liền nhìn thấy hạ nhân ra tìm mình, thiếu niên giao nàng cho hạ nhân bên cạnh xong, nói với nàng mấy tên lưu manh kia để hắn xử lý.

Nàng cho rằng ngày mai hai người bọn họ liền có thể gặp lại, nhưng mà từ hôm đó về sau, nàng không còn nhìn thấy hắn nữa.

Giấc mộng này liền ngừng lại trên ngọn đèn dầu leo lét ở tết Thượng Nguyên năm đó.

Ngày thứ hai, Mạnh Phất tỉnh mộng, trời còn chưa sáng, một mình nàng an tĩnh ngồi ở trên giường, từ năm Văn Khang mười một đến năm Hi Vãn thứ ba đã qua chín năm, kỳ thật nàng cũng hơi không quá nhớ rõ bộ dáng thiếu niên kia, nhưng giấc mộng đêm qua làm nàng cảm thấy thiếu niên có chút quen mắt.

Nàng xoa xoa thái dương, để cho mình nhanh chóng thanh tỉnh, đợi chút nữa còn phải vào triều.

Hôm nay trên triều đình thật ra không có vấn đề gì khó giải quyết, chỉ là sau khi hạ triều, Đường Minh Khải đi vào trước mặt Mạnh Phất, tố khổ với Mạnh Phất, nói kho tiền riêng của mình đêm qua bị phu nhân phát hiện, không chỉ tịch thu toàn bộ, còn phạt hắn nửa năm không được uống rượu.

Hôm qua hắn uống quá nhiều, trở lại Đường gia liền ngã đầu xuống ngủ, sau khi tỉnh rượu thì nhìn thấy cái túi nhỏ đựng tiền riêng của mình đang treo trên đỉnh đầu, mà Đường phu nhân thì ngồi ở mép giường, khóe miệng ngậm một mạt cười lạnh.

Đường Minh Khải lập tức thanh tỉnh, da đầu đều muốn nổ tung, lồm cồm bò dậy, há mồm vốn đang muốn giảo biện cho mình vài câu, nhưng dưới ánh mắt bức người của Đường phu nhân, hắn không kiên trì bao lâu liền thừa nhận sai lầm.

Trong lòng Mạnh Phất rất rõ ràng việc này là bệ hạ làm, hôm qua bệ hạ còn khoe ra ở trước mặt nàng, giờ phút này chỉ có thể lộ vẻ kinh ngạc, có chút đồng tình nói: "Thật vậy chăng? Vậy quá thảm rồi."

Đường Minh Khải nói: "Bệ hạ, người biết tiền riêng của vi thần giấu ở nơi nào chỉ có mấy người, không phải là ngài nói cho tiện nội chứ?"

Mạnh Phất nói: "Sao có thể chứ? Vì sao Trẫm phải nói chuyện này cho phu nhân ngươi?"

Đường Minh Khải nghĩ nghĩ, bệ hạ xác thật không có lý do gì để làm như vậy, ngày hôm qua hắn còn bị bệ hạ lừa đi vài vại rượu ngon, bệ hạ cho dù là nể tình mấy vại rượu đó, cũng không có khả năng hố mình một cú như vậy.

Nghĩ vậy, Đường Minh Khải vừa đau lòng lại hối hận, hôm qua sao đầu óc ngu muội thế nào liền tin lời bệ hạ nói, tin trong cung không có rượu ngon, mấy vại rượu thật vất vả mới để dành được đều đem cho hết.

Rượu vào hỏng việc! Rượu vào hỏng việc mà!

Đường Minh Khải không biết sao vẫn có chút không yên tâm, hắn lại hỏi một lần: "Thật không phải ngài nói?"

Mạnh Phất nói: "Thật không phải ta nói."

Bệ hạ làm mà, mình có quan hệ gì đâu?

Đường Minh Khải lúc này đã xác định bệ hạ là trong sạch, bệ hạ từ trước đến nay dám làm dám chịu, nếu thật sự là hắn làm thì sẽ không có chuyện không dám nhận, Đường Minh Khải nói: "Vậy chỉ có thể là Quý Duẫn, thằng nhãi này từ trước đến nay một bụng ý xấu, chờ vi thần trở về lừa hắn lại một vố mới được."

Đường Minh Khải cảm giác có thể xác nhận việc này chính là Quý Duẫn giở trò quỷ, đợi đó mà xem, hắn trở về thu thập thằng nhãi đó như thế nào.

Mạnh Phất khuyên nhủ: "Quý Duẫn chắc cũng chỉ đùa một chút, ngươi đừng làm khó hắn."

Đường Minh Khải hừ lạnh một tiếng, chờ hắn trở về liền tiết lộ vị trí Quý Duẫn giấu tiền riêng cho Quý phu nhân.

Tới đây! Thương tổn nhau đi a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương