Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
-
Chương 35
Cung nhân bên kia còn kêu lên: "Thái Tử, đừng có tiểu vào chỗ đó mà! Mau xuống dưới! Mau xuống dưới!"
Mạnh Phất mím môi không nói gì, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không để cho mình lộ ra biểu tình chưa hiểu việc đời.
"Bệ hạ?" Cao Hỉ đi theo một bên thấy nàng ngừng ở chỗ này bất động, liền gọi nàng một tiếng.
Mạnh Phất lấy lại tinh thần, nói với Cao Hỉ: "Trẫm...... Trẫm đi qua đó nhìn xem đã."
Nàng đi theo hướng mấy âm thanh truyền đến, thực mau liền nhìn thấy hai tiểu thái giám đang đứng dưới núi giả nhảy qua nhảy lại, vẻ mặt sốt ruột, trên núi giả thì có một mèo một chó đang đứng. Mèo là một con mèo sư tử lông dài trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc bích, chó thì là một con chó đen rất phổ biến bên ngoài, nhưng móng vuốt với bụng lại màu trắng, đầu không lớn hơn bao nhiêu so với con mèo kia.
Hai tiểu thái giám nhìn thấy Hoàng Thượng tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Mạnh Phất cho bọn họ đứng lên, ngửa đầu nhìn một mèo một chó đứng trên núi giả, có chút gian nan mà gọi một tiếng: "Quý phi?"
Con mèo đang ngồi xổm trên đó chỉ do liếm liếm móng vuốt của mình, căn bản không thèm để ý tới Mạnh Phất, còn con chó nhỏ thì đang hít hà lè lưỡi, dùng một đôi mắt ướt long lanh nhìn nàng, giống như đã bị uỷ khuất lớn lắm vậy.
Mạnh Phất nhìn thấy một mèo một chó này đều không có phản ứng, hơi thở nhẹ ra một chút, cảm thấy bệ hạ cũng không thái quá đến như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu không phải bệ hạ cho phép, cung nhân nào dám tùy tiện kêu như vậy?
Mạnh Phất lại thử kêu một tiếng: "Thái Tử?"
"Gâu!"
Quả nhiên, con chó nhỏ mũm mĩm kia liền giống như một quả cầu nhung màu đen, vô cùng linh hoạt mà từ trên núi giả nhảy xuống, vọt tới trước mặt Mạnh Phất, nhìn nàng le lưỡi vẫy đuôi, cái đuôi kia lắc phấn khích đến mức sắp nhìn ra hư ảnh.
Mạnh Phất vẫn là có chút không thể tin, nàng lại kêu một tiếng: "Thái Tử?"
"Gâu gâu!"
Thái Tử còn giơ hai chân trước, đứng lên.
"Thái Tử......"
"Gâu gâu gâu!"
Mạnh Phất kêu một tiếng, Thái Tử lại gâu theo một tiếng, nàng ngừng lại, thì Thái Tử liền nằm dài xuống ngay trước mặt nàng, trở mình lộ ra cái bụng trắng phếu, bộ dáng đang muốn được Mạnh Phất vuốt ve.
Cái việc đời này quả thật nàng chưa bao giờ thấy rồi, đặt tên cho một con chó con là Thái Tử, bệ hạ rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?!
Việc này nói ra kỳ thật phải nói đến thời gian trước, khi bệ hạ mới vừa đăng cơ, các quan viên cả ngày dâng tấu chương khuyên bệ hạ nên mở rộng hậu cung, sinh con nối dõi, bệ hạ ồn ào với các đại thần mấy ngày, khi đó các đại thần còn chưa đủ hiểu biết với tính cách của bệ hạ, không ai chịu thoái nhượng. Một buổi tối nọ, Lý Việt đang vô cùng tức giận, uống chút rượu rồi đi Ngự Hoa Viên đánh quyền, đi qua một chỗ quẹo, chợt nhìn thấy một con mèo sư tử đang ghé vào trên cây, cái đuôi rũ xuống, nhẹ nhàng phe phẩy, ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, làm cho con mèo này thoạt nhìn rất có tư sắc. Lý Việt lập tức chỉ vào con mèo sư tử này bảo muốn phong nó làm quý phi, các cung nhân nghe vậy liền kinh hãi, sôi nổi tiến lên ngăn cản, ngay cả Cao Hỉ cũng khuyên như vậy không tốt, không nói đến chuyện này vô cùng tổn hại uy nghiêm của hoàng gia, các tổ tông Lý gia dưới nơi chín suối sao có thể nhắm mắt chứ? Nếu để cho các đại thần trong triều biết, vậy khẳng định sẽ náo loạn một thời gian.
Lý Việt vốn phi thường phản nghịch, nghe bọn họ bày ra đủ các loại lý do, hắn vỗ đùi nói: "Nếu thật đúng vậy thì tốt quá!"
Vì thế, không chỉ có phong một cái quý phi, còn đặt tên cho một con chó nhỏ mới sinh là Thái Tử.
Các cung nhân trợn tròn mắt, quý phi còn chưa tính, còn...... còn thêm Thái Tử? Bệ hạ cũng quá không coi tổ tông và triều thần ra cái gì rồi.
Chờ hắn tỉnh rượu lại, cũng không thu hồi hai cái tên thu, chỉ nói miệng vàng lời ngọc, cứ vậy đi.
Cao Hỉ không có biện pháp, chỉ có thể chấp nhận, thôi được đi, cũng chỉ là cái tên thôi, ít nhất bệ hạ không bảo bọn họ ghi tên Thái Tử vào trong ngọc điệp (Editor: gia phả) hoàng gia, đúng rồi, chuyện ngọc điệp cũng không nên nhắc trước mặt bệ hạ, một khi làm bệ hạ đã biết, nói không chừng ngày nào đó bệ hạ nổi hứng thú, thật sự bắt ghi Thái Tử vào ngọc điệp.
Cao Hỉ ra lệnh cho các cung nhân không được nói bậy, nếu để người ngoài cung biết, liền cắt lưỡi bọn họ, cho nên đến nay, các đại thần cũng còn chưa biết bệ hạ bọn họ sớm đã "Thê tử đề huề".
Ngẫm đi ngẫm lại, chuyện này đối với các đại thần mà nói, ắt hẳn không phải là chuyện tốt.
Bệ hạ cũng chỉ có một con quý phi như vậy, nhưng quý phi này lại luôn có thái độ không mừng bệ hạ, mặc dù bệ hạ thân thủ không tồi, nhưng số lần bắt được quý phi ở Ngự Hoa Viên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, muốn cho quý phi thành thật ở Tử Thần Điện thị tẩm, vậy thì càng đừng nghĩ.
Thái Tử thì ngược lại, vô cùng nhiệt tình với bệ hạ, thấy bệ hạ giống như là thấy cha ruột vậy.
Lúc này Thái Tử hình như hoàn toàn quên đi vết thương trên tai mình, điên cuồng mà lấy lòng Mạnh Phất.
Quý phi vốn đang cao cao tại không biết bị ngọn gió nào thổi lệch mấy cọng dây thần kinh, vậy mà nhảy từ núi giả xuống, nó ưu nhã mà bước thư thả đi tới, vòng quanh Mạnh Phất hai vòng, tựa hồ như đang kiểm tra toàn diện với cái nhân loại này một lần, cuối cùng, nó dừng bước, ngẩng đầu lên, hạ mình xuống dùng cái đuôi to lông xù xù cọ cọ giày Mạnh Phất, đồng thời còn nâng móng vuốt lên, hung hăng chộp vào trên cái lỗ tai bị thương của Thái Tử bên cạnh.
Thái Tử vốn dĩ đang vui sướng lập tức bò lăn ra trên mặt đất, giọng kêu cũng đổi, nghe ẳng ẳng thật tội nghiệp, phảng phất như bị trọng thương, nó giương đôi mắt long lanh nhìn Mạnh Phất, muốn Mạnh Phất làm chủ cho nó.
Quý phi nhìn đến thấy bộ dáng này của nó nhịn không được lại nhe răng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm lỗ tai bị thương trên đỉnh đầu nó, thân thể hơi cong lên, cái đuôi cũng dựng đứng, trong miệng phát ra âm thanh gru gru, mà Thái Tử thì nâng cái chân màu trắng nhỏ của nó lên che đầu mình lại, kêu ử ử, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Các cung nhân nhất thời không hiểu, vừa rồi hai con này chả phải đứng trên núi giả đánh nhau hung hăng lắm sao? Ngươi tới ta đi, qua vài trăm chiêu cũng chưa phân được thắng bại, Thái Tử sao vừa thấy mặt bệ hạ liền túng như vậy chứ?
Hơn nữa, một màn này nhìn thế nào cũng thấy có hơi quen mắt.
Mạnh Phất giơ tay, bảo cung nhân nhanh chóng tách chúng nó ra.
Nàng thật không muốn ở trong Ngự Hoa Viên xem một hồi chó mèo đại chiến, hơn nữa nếu Thái Tử lại bị quý phi cắn thêm một ngụm, ngày sau Hoàng Thượng có thể ban cho Thái Tử điện hạ thêm một cái phong hào, kêu "Độc nhĩ".
Mạnh Phất âm thầm thở dài.
Cao Hỉ đi qua, đi ngồi xổm xuống kiểm tra lỗ tai nó, rồi nhìn Mạnh Phất nói: "Thương thế trên lỗ tai Thái Tử không nặng, chỉ là bị cào chảy chút máu thôi, chờ lát bảo bọn nô tỳ băng bó một chút là được rồi."
Nghe thấy Cao Hỉ kêu Thái Tử mà kêu đến thuận miệng như vậy, Mạnh Phất cảm giác mình giờ phút này là có rất nhiều lời nói muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu.
Quý phi ngồi xổm gần cái đèn đá ven đường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Phất.
Cao Hỉ hỏi: "Bệ hạ, hay là ngài thử xem đêm nay có thể ôm quý phi về Tử Thần Điện không đi?"
"Không." Mạnh Phất cự tuyệt.
Cao Hỉ nghi hoặc, ngày thường quý phi đều trốn tránh bệ hạ, hôm nay thật vất vả mới tự mình tiến đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ không nhanh chóng bắt nó về thị tẩm, sao lại còn lãnh đạm thế này? Không đến mức chơi cái trò lạt mềm buộc chặt với một con mèo đi?
Trong lòng Mạnh Phất lại nghĩ, đây dù sao cũng là quý phi bệ hạ thân phong, nếu mình ôm nó đến Tử Thần Điện, vậy có tính là đội nón xanh cho bệ hạ rồi không?
"Bãi giá Từ Ninh Cung." Mạnh Phất nói.
Đêm lạnh như nước, gió đêm kéo theo mùi hoa phủ đầy ống tay áo, trong Từ Ninh Cung, tiểu vương gia cũng như thường ngày, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi trước bàn, cầm bút viết viết vẽ vẽ, Mạnh Phất đi tới ngồi xuống bên cạnh thằng bé, nàng chuẩn bị rất nhiều thư tịch liên quan đến số học chỉ để dụ dỗ vị tiểu vương gia này mở miệng, nhưng định lực của tiểu vương gia không tầm thường, kiên quyết không mở miệng.
Khi ăn bữa tối, trên mặt Thái Hậu vẫn luôn mang ý cười, bà nhìn Mạnh Phất, lại nhìn tiểu vương gia, cười nói: "Nhìn thấy tiểu Cửu như vậy, lòng ta khoan khoái hơn nhiều."
Mặc dù tiểu vương gia hiện tại vẫn không nói, không muốn phản ứng người, nhưng ít ra Thái Hậu cũng đã biết thằng bé không phải là không biết gì hết.
Thái Hậu cầm đũa không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Mạnh Phất: "Không nói tiểu Cửu nữa, đây đây đây, nếm thử cái ngó sen này xem hương vị thế nào."
Mạnh Phất biết khuyên không được, chỉ có thể nhận hết ý tốt của Thái Hậu, khi nói chuyện phiếm, nàng lại nói cùng Thái Hậu: "Vừa rồi ta nhìn thoáng qua mấy trang sức y phục mà phủ Nội Vụ đưa tới cho ngài, nhiều loại thì có nhiều loại đấy, nhưng lại già quá, không bằng ngài bảo phủ Nội Vụ Phủ làm thêm đồ mới đi."
Thái Hậu nói: "Con thật có lòng, chỉ là ai gia đã tuổi này rồi, mặc cái gì chả giống nhau."
Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của Thái Hậu đều là ý cười, trước nay Hoàng Thượng chưa từng chú ý mấy chuyện này, quả nhiên là có người trong lòng, liền tỉ mỉ hơn trước kia rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Thái Hậu đột nhiên nghĩ lại, hoàng thượng nói vậy có phải là cho phủ Nội Vụ làm chút đồ trẻ trung, tiện tặng cho người trong lòng mình?
Mạnh Phất không biết suy nghĩ của Thái Hậu đã bay đến chỗ khác rồi, "Nhìn ngài cũng chỉ khoảng đầu 30 thôi, mặc màu sắc tươi đẹp cũng không quá."
Thái Hậu giơ tay vuốt vuốt khóe mắt mình, cười nói: "Con nha, hiện tại vậy mà còn biết nói lời chọc mẫu hậu vui vẻ."
Hoàng đế không gần nữ sắc nhiều năm như vậy, hiện tại còn biết dỗ người vui vẻ, tiểu nhi tử khi nào mới có thể đáp lại mình một chút nhỉ?
Thái Hậu đang nghĩ ngợi, thì tiểu vương gia vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người bỗng nhấc đũa lên, học thêm bộ dáng của mẫu hậu nó, gắp vào trong chén Mạnh Phất một miếng ngó sen.
Thái Hậu thấy động tác của tiểu vương gia lập tức đứng lên, tiểu vương gia ở Từ Ninh Cung của bà đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng gắp đồ ăn cho bà.
Bà nhìn miếng ngó sen trong chén Mạnh Phất, vừa hâm mộ lại vừa kích động.
Nhưng Mạnh Phất thì nhìn liền hiểu rõ mục đích của tiểu vương gia, nàng cười nhìn tiểu vương gia nói: "Không được, chừng nào ngươi mở miệng nói chuyện, thì ta mới cho ngươi mấy thứ đó."
Tiểu vương gia hơi chu môi, vươn chiếc đũa gắp miếng ngó sen trong chén Mạnh Phất trở về.
Mạnh Phất bật cười, Thái Hậu lại ngồi xuống, cũng cười rộ lên theo, nói: "Ta thấy mấy ngày nay nó hoạt bát hơn trước nhiều."
Mạnh Phất an ủi Thái Hậu nói: "Từ từ sẽ khá lên."
Nếu là lúc trước nghe người ta nói lời này, Thái Hậu chỉ nghĩ đối phương thuận miệng nói lời dễ nghe để dỗ mình vui vẻ mà thôi, hiện tại thì không phải, Thái Hậu thấy được hy vọng, chờ một ngày nào đó tiểu nhi tử có thể sinh hoạt giống như người bình thường, vậy bà cũng có thể nhắm mắt.
Đêm nay Thái Hậu thật sự vui vẻ, ăn xong còn uống thêm hai ly, chỉ là tửu lượng thật sự quá kém, uống xong liền hơi say, bà ngồi ở chỗ kia yên lặng rơi lệ. Trong hậu cung của tiên hoàng có rất nhiều phi tần, Thái Hậu chỉ là một người trong đó, bà cũng không được xem là thông minh, thủ đoạn tranh sủng cũng không bao nhiêu, được mỗi cái dung mạo không tầm thường, nên mới được chia cho vài phần sủng ái của tiên hoàng giữa đông đảo chúng mỹ nhân. Thế nhưng sủng ái này cũng có hạn, năm đó khi Lý Việt bị tiên hoàng phái đến Bắc cương đã hai tháng, mỗi đêm Thái Hậu đều ngủ không được, sợ đao kiếm không có mắt làm hắn bụ thương, sợ gió lạnh thấu xương thổi hắn lạnh, sợ nhất là lần này vừa đi thì rốt cuộc hắn không về được nữa.
Khi đó Thái Hậu ngày ngày đêm đêm thắp hương chép kinh, cầu Phật Tổ phù hộ hắn bình an, còn làm rất nhiều những con thỏ nhỏ bằng vải mà khi còn bé Lý Việt thích nhất, vẫn luôn đặt trong ngăn tủ. Chuyện này bà chưa từng nói cho Lý Việt, mãi đến hôm nay, nương theo men say mới đưa toàn bộ chúng nó đến tay Mạnh Phất.
Mạnh Phất nhận mấy con thỏ vải này, nàng không tiếng động cười cười, không nghĩ tới khi còn nhỏ bệ hạ lại thích mấy cái này, khi nàng sắp sửa rời đi, Thái Hậu vẫn không quá thanh tỉnh, được Trần cô cô dìu, nhìn nàng muốn nói lại thôi một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Lưu ma ma thế nào?"
Mạnh Phất nói: "Còn đang tra."
Lưu ma ma thực sự rất kín miệng, sau khi qua các loại khổ hình, vẫn dùng lý do đã nói trước kia ra thoái thác, nhưng ám vệ đã đi xem qua, mồ mả nhi tử bà ta đã thật nhiều năm không ai đi, nếu bà ta yêu nó đúng như lời bà ta nói, sao có thể để nấm mồ kia hoang vu nhiều năm như vậy? Chỉ là bà ta hành sự cẩn thận, ám vệ cũng không tìm được manh mối khác trong phòng bà ta, mấy năm nay tựa hồ chuyện khác người duy nhất bà ta làm chính là để lại mấy vết thương trên người tiểu vương gia.
Rốt cuộc bà ta làm như vậy là vì cái gì nhỉ?
Thái Hậu thở dài một tiếng, mỗi khi nghĩ đến là chính bà giao tiểu vương gia cho Lưu ma ma, trong lòng liền tràn ngập áy náy cùng hối hận, mắt thấy Thái Hậu lại sắp rơi lệ, Mạnh Phất vội nói với Trần cô cô: "Mau đỡ Thái Hậu trở về nghỉ đi, chuẩn bị chút canh giải rượu, đêm nay đi ngủ sớm một chút."
Trần cô cô liên tục gật đầu.
Mạnh Phất ôm một đống con thỏ vải trở lại Tử Thần Điện, định đợi chút bảo ám vệ mang qua cho bệ hạ, sau đó ngồi xuống trước trường án, xử lý tấu chương hôm nay. Phần lớn tấu chương đều đề cập đến chuyện nhỏ không quan trọng lắm, chỉ có một chuyện khiến cho Mạnh Phất chú ý, là quan viên ở Phụng Thiên Thư Trai bẩm báo đại điển đầu tiên đã biên soạn xong rồi, muốn mời bệ hạ đến ngự lãm.
Mạnh Phất đặt riêng bổn tấu chương này qua một bên, chờ hỏi bệ xong lại tính tiếp.
Mà ở một bên khác, Lý Việt vừa trở lại phủ Tuyên Bình Hầu, liền nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng đứng bên ngoài Tễ Tuyết Viện, tựa hồ đợi hắn đã lâu.
"Ngươi tới làm cái gì?" Lý Việt lạnh mặt hỏi.
Hoa Tiểu Lăng đã quen Lý Việt lạnh lùng như thế, so với bị phu nhân mắng hai câu, còn có chuyện càng đáng sợ hơn sắp xảy ra đây. Thời gian chín ngày sắp kết thúc, mình ngay cả vạt áo của Tạ Văn Chiêu cũng chưa chạm được, Hoa Tiểu Lăng đột nhiên phản ứng lại, Tạ Văn Chiêu cao hơn, mạnh hơn so với nàng ta, hơn nữa khi còn nhỏ còn đi theo bên cạnh lão Hầu gia học một chút quyền cước công phu, cho dù hiện tại hắn hẳn là quên gần hết rồi, nhưng nếu Hoa Tiểu Lăng muốn đánh thắng hắn, khống chế được hắn, vậy không mất hai ba năm là không thể rồi.
Hoa Tiểu Lăng lại không chờ được lâu như vậy, hai ba năm nữa đi qua, Tạ Văn Chiêu nói không chừng cũng bế mấy đứa hài tử rồi, cho nên hôm nay nàng ta mặt dày tới thỉnh giáo Lý Việt: "À phu nhân, ta muốn thỉnh giáo phu nhân một chút, có cái chiêu thức nào mà ngay lập tức có thể khống chế được người hay không?"
Lý Việt liếc xéo nàng ta một cái, hỏi: "Ngươi định làm cái gì?"
Hoa Tiểu Lăng cười hắc hắc một tiếng, nàng ta không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không nói thật với Lý Việt, chỉ nói mình muốn học chút võ công phòng thân.
Thân thể Lý Việt không thoải mái, cũng lười dây dưa vô nghĩa với nàng ta, nói thẳng: "Không muốn nói thật thì lăn."
Hoa Tiểu Lăng thấy Lý Việt thật sự không phản ứng mình, cũng nôn nóng, không dám tiếp tục che giấu, nàng ta dáo dát nhìn bốn phía không có hạ nhân, len lén nói tính toán của mình cho Lý Việt nghe.
Lý Việt nghe xong kế hoạch của Hoa Tiểu Lăng, suy nghĩ đầu tiên là cái cô nương này rất có lý tưởng nha, suy nghĩ thứ hai chính là, Tạ Văn Chiêu thật sự có bệnh rồi.
Hắn nhíu mày lại, nói: "Tạ Văn Chiêu thật sự không được đúng không? Hay ngươi đi tìm mấy đại phu đến xem cho hắn một lần đi."
Hoa Tiểu Lăng ai nha một tiếng, làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn Lý Việt nói: "Phu nhân, ngài đã gả vào hầu phủ lâu như vậy, sao lại không biết lòng hầu gia chứ."
Tại sao hắn lại phải đi biết lòng Tạ Văn Chiêu? Biết xong chắc càng ghê tởm hơn! Về sau không còn dám ăn cơm nữa!
Đây là lần đầu tiên Hoa Tiểu Lăng xem như có thể giảng đạo lý cho phu nhân, trong lòng nàng ta vô cùng kiêu ngạo, nâng nâng cằm, nói: "Hầu gia á, hắn không phải thân thể có bệnh, là trong lòng hắn có người thương, nên chướng mắt những người khác."
Lý Việt cười lạnh ha hả, không cho là đúng với những điều Hoa Tiểu Lăng nói: "Nếu trong lòng hắn có người, còn có thể nạp thêm ba di nương? Vậy người trong lòng hắn cũng rất nhiều nha."
Hoa Tiểu Lăng nói: "Còn không phải là thân bất do kỷ sao", nàng ta ngừng lại một chút, không đề cập đến tình huống của mình, mà tiếp tục nói: "Ngài biết Khúc Hàn Yên vì sao được Hầu gia sủng ái không? Còn không phải là vì Khúc Hàn Yên biết đánh đàn, lại có vài phần giống người trong lòng Hầu gia, cho nên mới được Hầu gia coi trọng, mang về hầu phủ, nhưng mà mặc dù đã có được Khúc Hàn Yên, Hầu gia vẫn không được người trong lòng mình."
Lý Việt cười nhạo một tiếng, trên đời này người giống lão Hầu gia nhiều như vậy, về sau nếu lão Hầu gia tạ thế, vậy có phải Tạ Văn Chiêu cũng muốn đón những người đó về, bái làm cha ruột mình?
Nếu vậy thì hắn cũng thật phải lau mắt mà nhìn với Tạ Văn Chiêu nga.
Hắn bình luận: "Cóc ghẻ đi ghét ếch xanh, hai con đều xấu mà còn chê nhau."
Hoa Tiểu Lăng phụt một tiếng cười rộ lên hắc hắc, nàng ta biết như vậy không tốt, nhưng lời phu nhân nói thật sự quá buồn cười, hắc hắc hắc ha!
Nàng ta thật vất vả mới dừng tiếng cười lại được, nhìn Lý Việt nghiêm mặt nói: "Phu nhân sao ngài có thể nói về Hầu gia như vậy? Nói vậy không tốt đâu, cái gì cóc ghẻ ghét ếch xanh chứ, hắc hắc hắc ha ha ha!"
Lời này của Hoa Tiểu Lăng nếu khi nói ra không có kèm theo tràng cười kinh tủng như vậy, hẳn là sẽ càng thuyết phục hơn.
Cuối cùng Lý Việt vẫn dạy cho Hoa Tiểu Lăng một chiêu, bởi vì thân thể hắn không thoải mái, nên không có tự mình thị phạm, chỉ là chỉ vào thân thể Thanh Bình giảng giải cho Hoa Tiểu Lăng một chút, Thanh Bình đứng ở chỗ đó nghe bọn họ bàn nhau làm thế nào hố Tạ Văn Chiêu, vẻ mặt chết lặng.
Sức lực Hoa Tiểu Lăng không lớn, căn cơ võ công cũng không có chút nào, muốn thành công một chiêu khống chế được địch, nhất định phải chờ đến lúc đối phương không phòng vệ mà xuống tay, sau đó suy xét hạ dược Tạ Văn Chiêu, nhưng nếu như hạ sai dược, thì dù Hoa Tiểu Lăng có áp chế được hắn, thì lúc sai cũng không thể xảy ra được cái gì.
Đêm nay là thành hay bại, liền phải tuỳ thuộc vào bản thân Hoa Tiểu Lăng rồi.
Buổi tối, Tạ Văn Chiêu đi vào Niễu Đình Các, tìm chỗ yên lặng ngồi bắt đầu đọc sách, khi lật sách, ánh mắt hắn khẽ vô tình nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia thực không thích hợp, nhưng đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào, trong lúc nhất thời hắn cũng không nói được. Hắn muốn mở miệng hỏi, lời tới rồi miệng lại nuốt trở vào, hắn sợ lỡ như mình mở miệng, Hoa Tiểu Lăng khẳng định cho rằng mình có ý đối với nàng ta, cũng may chín ngày ở chỗ Hoa Tiểu Lăng đã sắp kết thúc, sau đó hắn liền có thể đến chỗ Tôn Ngọc Liên rồi.
Tôn Ngọc Liên từ trước đến nay thiện giải nhân ý, khẳng định không làm hắn khó chịu giống như ở Niễu Đình Các.
Hắn giấu đi mấy suy nghĩ lung tung này, tiếp tục đọc sách, Tạ Văn Chiêu bị những câu thơ mỹ lệ trong những quyển thư tịch đó làm cảm động. Hắn nhớ tới mình từng cùng Mạnh Du bên nhau dưới trăng, cùng nàng thệ hải minh sơn (Editor: Lời thề có núi và biển chứng giám, trước sau như một không thay đổi), nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ cưới tỷ tỷ nàng. Ngày sau nàng cũng sẽ gả cho người khác, hai người bọn họ cũng chỉ có thể trở thành người lạ, vì sao hai người yêu nhau thật sâu lại không có cách nào ở bên nhau? Tạ Văn Chiêu đang đắm mình trong đau khổ không thể kềm chế, hoàn toàn không chú ý tới Hoa Tiểu Lăng phía sau đang rón rén đi tới gần, nhìn lưng hắn ước lượng một chút, rồi xác định được mấy chỗ huyệt vị Lý Việt đã dạy, xuống tay thật nhanh thật chuẩn, ấn xuống.
Tạ Văn Chiêu chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, trực tiếp há hốc mồm, chỉ nghe bùm một tiếng, hắn căn bản chưa kịp ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đã bị cả người Hoa Tiểu Lăng đè xuống trên mặt đất.
Mạnh Phất mím môi không nói gì, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không để cho mình lộ ra biểu tình chưa hiểu việc đời.
"Bệ hạ?" Cao Hỉ đi theo một bên thấy nàng ngừng ở chỗ này bất động, liền gọi nàng một tiếng.
Mạnh Phất lấy lại tinh thần, nói với Cao Hỉ: "Trẫm...... Trẫm đi qua đó nhìn xem đã."
Nàng đi theo hướng mấy âm thanh truyền đến, thực mau liền nhìn thấy hai tiểu thái giám đang đứng dưới núi giả nhảy qua nhảy lại, vẻ mặt sốt ruột, trên núi giả thì có một mèo một chó đang đứng. Mèo là một con mèo sư tử lông dài trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc bích, chó thì là một con chó đen rất phổ biến bên ngoài, nhưng móng vuốt với bụng lại màu trắng, đầu không lớn hơn bao nhiêu so với con mèo kia.
Hai tiểu thái giám nhìn thấy Hoàng Thượng tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Mạnh Phất cho bọn họ đứng lên, ngửa đầu nhìn một mèo một chó đứng trên núi giả, có chút gian nan mà gọi một tiếng: "Quý phi?"
Con mèo đang ngồi xổm trên đó chỉ do liếm liếm móng vuốt của mình, căn bản không thèm để ý tới Mạnh Phất, còn con chó nhỏ thì đang hít hà lè lưỡi, dùng một đôi mắt ướt long lanh nhìn nàng, giống như đã bị uỷ khuất lớn lắm vậy.
Mạnh Phất nhìn thấy một mèo một chó này đều không có phản ứng, hơi thở nhẹ ra một chút, cảm thấy bệ hạ cũng không thái quá đến như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu không phải bệ hạ cho phép, cung nhân nào dám tùy tiện kêu như vậy?
Mạnh Phất lại thử kêu một tiếng: "Thái Tử?"
"Gâu!"
Quả nhiên, con chó nhỏ mũm mĩm kia liền giống như một quả cầu nhung màu đen, vô cùng linh hoạt mà từ trên núi giả nhảy xuống, vọt tới trước mặt Mạnh Phất, nhìn nàng le lưỡi vẫy đuôi, cái đuôi kia lắc phấn khích đến mức sắp nhìn ra hư ảnh.
Mạnh Phất vẫn là có chút không thể tin, nàng lại kêu một tiếng: "Thái Tử?"
"Gâu gâu!"
Thái Tử còn giơ hai chân trước, đứng lên.
"Thái Tử......"
"Gâu gâu gâu!"
Mạnh Phất kêu một tiếng, Thái Tử lại gâu theo một tiếng, nàng ngừng lại, thì Thái Tử liền nằm dài xuống ngay trước mặt nàng, trở mình lộ ra cái bụng trắng phếu, bộ dáng đang muốn được Mạnh Phất vuốt ve.
Cái việc đời này quả thật nàng chưa bao giờ thấy rồi, đặt tên cho một con chó con là Thái Tử, bệ hạ rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?!
Việc này nói ra kỳ thật phải nói đến thời gian trước, khi bệ hạ mới vừa đăng cơ, các quan viên cả ngày dâng tấu chương khuyên bệ hạ nên mở rộng hậu cung, sinh con nối dõi, bệ hạ ồn ào với các đại thần mấy ngày, khi đó các đại thần còn chưa đủ hiểu biết với tính cách của bệ hạ, không ai chịu thoái nhượng. Một buổi tối nọ, Lý Việt đang vô cùng tức giận, uống chút rượu rồi đi Ngự Hoa Viên đánh quyền, đi qua một chỗ quẹo, chợt nhìn thấy một con mèo sư tử đang ghé vào trên cây, cái đuôi rũ xuống, nhẹ nhàng phe phẩy, ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, làm cho con mèo này thoạt nhìn rất có tư sắc. Lý Việt lập tức chỉ vào con mèo sư tử này bảo muốn phong nó làm quý phi, các cung nhân nghe vậy liền kinh hãi, sôi nổi tiến lên ngăn cản, ngay cả Cao Hỉ cũng khuyên như vậy không tốt, không nói đến chuyện này vô cùng tổn hại uy nghiêm của hoàng gia, các tổ tông Lý gia dưới nơi chín suối sao có thể nhắm mắt chứ? Nếu để cho các đại thần trong triều biết, vậy khẳng định sẽ náo loạn một thời gian.
Lý Việt vốn phi thường phản nghịch, nghe bọn họ bày ra đủ các loại lý do, hắn vỗ đùi nói: "Nếu thật đúng vậy thì tốt quá!"
Vì thế, không chỉ có phong một cái quý phi, còn đặt tên cho một con chó nhỏ mới sinh là Thái Tử.
Các cung nhân trợn tròn mắt, quý phi còn chưa tính, còn...... còn thêm Thái Tử? Bệ hạ cũng quá không coi tổ tông và triều thần ra cái gì rồi.
Chờ hắn tỉnh rượu lại, cũng không thu hồi hai cái tên thu, chỉ nói miệng vàng lời ngọc, cứ vậy đi.
Cao Hỉ không có biện pháp, chỉ có thể chấp nhận, thôi được đi, cũng chỉ là cái tên thôi, ít nhất bệ hạ không bảo bọn họ ghi tên Thái Tử vào trong ngọc điệp (Editor: gia phả) hoàng gia, đúng rồi, chuyện ngọc điệp cũng không nên nhắc trước mặt bệ hạ, một khi làm bệ hạ đã biết, nói không chừng ngày nào đó bệ hạ nổi hứng thú, thật sự bắt ghi Thái Tử vào ngọc điệp.
Cao Hỉ ra lệnh cho các cung nhân không được nói bậy, nếu để người ngoài cung biết, liền cắt lưỡi bọn họ, cho nên đến nay, các đại thần cũng còn chưa biết bệ hạ bọn họ sớm đã "Thê tử đề huề".
Ngẫm đi ngẫm lại, chuyện này đối với các đại thần mà nói, ắt hẳn không phải là chuyện tốt.
Bệ hạ cũng chỉ có một con quý phi như vậy, nhưng quý phi này lại luôn có thái độ không mừng bệ hạ, mặc dù bệ hạ thân thủ không tồi, nhưng số lần bắt được quý phi ở Ngự Hoa Viên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, muốn cho quý phi thành thật ở Tử Thần Điện thị tẩm, vậy thì càng đừng nghĩ.
Thái Tử thì ngược lại, vô cùng nhiệt tình với bệ hạ, thấy bệ hạ giống như là thấy cha ruột vậy.
Lúc này Thái Tử hình như hoàn toàn quên đi vết thương trên tai mình, điên cuồng mà lấy lòng Mạnh Phất.
Quý phi vốn đang cao cao tại không biết bị ngọn gió nào thổi lệch mấy cọng dây thần kinh, vậy mà nhảy từ núi giả xuống, nó ưu nhã mà bước thư thả đi tới, vòng quanh Mạnh Phất hai vòng, tựa hồ như đang kiểm tra toàn diện với cái nhân loại này một lần, cuối cùng, nó dừng bước, ngẩng đầu lên, hạ mình xuống dùng cái đuôi to lông xù xù cọ cọ giày Mạnh Phất, đồng thời còn nâng móng vuốt lên, hung hăng chộp vào trên cái lỗ tai bị thương của Thái Tử bên cạnh.
Thái Tử vốn dĩ đang vui sướng lập tức bò lăn ra trên mặt đất, giọng kêu cũng đổi, nghe ẳng ẳng thật tội nghiệp, phảng phất như bị trọng thương, nó giương đôi mắt long lanh nhìn Mạnh Phất, muốn Mạnh Phất làm chủ cho nó.
Quý phi nhìn đến thấy bộ dáng này của nó nhịn không được lại nhe răng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm lỗ tai bị thương trên đỉnh đầu nó, thân thể hơi cong lên, cái đuôi cũng dựng đứng, trong miệng phát ra âm thanh gru gru, mà Thái Tử thì nâng cái chân màu trắng nhỏ của nó lên che đầu mình lại, kêu ử ử, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Các cung nhân nhất thời không hiểu, vừa rồi hai con này chả phải đứng trên núi giả đánh nhau hung hăng lắm sao? Ngươi tới ta đi, qua vài trăm chiêu cũng chưa phân được thắng bại, Thái Tử sao vừa thấy mặt bệ hạ liền túng như vậy chứ?
Hơn nữa, một màn này nhìn thế nào cũng thấy có hơi quen mắt.
Mạnh Phất giơ tay, bảo cung nhân nhanh chóng tách chúng nó ra.
Nàng thật không muốn ở trong Ngự Hoa Viên xem một hồi chó mèo đại chiến, hơn nữa nếu Thái Tử lại bị quý phi cắn thêm một ngụm, ngày sau Hoàng Thượng có thể ban cho Thái Tử điện hạ thêm một cái phong hào, kêu "Độc nhĩ".
Mạnh Phất âm thầm thở dài.
Cao Hỉ đi qua, đi ngồi xổm xuống kiểm tra lỗ tai nó, rồi nhìn Mạnh Phất nói: "Thương thế trên lỗ tai Thái Tử không nặng, chỉ là bị cào chảy chút máu thôi, chờ lát bảo bọn nô tỳ băng bó một chút là được rồi."
Nghe thấy Cao Hỉ kêu Thái Tử mà kêu đến thuận miệng như vậy, Mạnh Phất cảm giác mình giờ phút này là có rất nhiều lời nói muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu.
Quý phi ngồi xổm gần cái đèn đá ven đường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Phất.
Cao Hỉ hỏi: "Bệ hạ, hay là ngài thử xem đêm nay có thể ôm quý phi về Tử Thần Điện không đi?"
"Không." Mạnh Phất cự tuyệt.
Cao Hỉ nghi hoặc, ngày thường quý phi đều trốn tránh bệ hạ, hôm nay thật vất vả mới tự mình tiến đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ không nhanh chóng bắt nó về thị tẩm, sao lại còn lãnh đạm thế này? Không đến mức chơi cái trò lạt mềm buộc chặt với một con mèo đi?
Trong lòng Mạnh Phất lại nghĩ, đây dù sao cũng là quý phi bệ hạ thân phong, nếu mình ôm nó đến Tử Thần Điện, vậy có tính là đội nón xanh cho bệ hạ rồi không?
"Bãi giá Từ Ninh Cung." Mạnh Phất nói.
Đêm lạnh như nước, gió đêm kéo theo mùi hoa phủ đầy ống tay áo, trong Từ Ninh Cung, tiểu vương gia cũng như thường ngày, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi trước bàn, cầm bút viết viết vẽ vẽ, Mạnh Phất đi tới ngồi xuống bên cạnh thằng bé, nàng chuẩn bị rất nhiều thư tịch liên quan đến số học chỉ để dụ dỗ vị tiểu vương gia này mở miệng, nhưng định lực của tiểu vương gia không tầm thường, kiên quyết không mở miệng.
Khi ăn bữa tối, trên mặt Thái Hậu vẫn luôn mang ý cười, bà nhìn Mạnh Phất, lại nhìn tiểu vương gia, cười nói: "Nhìn thấy tiểu Cửu như vậy, lòng ta khoan khoái hơn nhiều."
Mặc dù tiểu vương gia hiện tại vẫn không nói, không muốn phản ứng người, nhưng ít ra Thái Hậu cũng đã biết thằng bé không phải là không biết gì hết.
Thái Hậu cầm đũa không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Mạnh Phất: "Không nói tiểu Cửu nữa, đây đây đây, nếm thử cái ngó sen này xem hương vị thế nào."
Mạnh Phất biết khuyên không được, chỉ có thể nhận hết ý tốt của Thái Hậu, khi nói chuyện phiếm, nàng lại nói cùng Thái Hậu: "Vừa rồi ta nhìn thoáng qua mấy trang sức y phục mà phủ Nội Vụ đưa tới cho ngài, nhiều loại thì có nhiều loại đấy, nhưng lại già quá, không bằng ngài bảo phủ Nội Vụ Phủ làm thêm đồ mới đi."
Thái Hậu nói: "Con thật có lòng, chỉ là ai gia đã tuổi này rồi, mặc cái gì chả giống nhau."
Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của Thái Hậu đều là ý cười, trước nay Hoàng Thượng chưa từng chú ý mấy chuyện này, quả nhiên là có người trong lòng, liền tỉ mỉ hơn trước kia rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Thái Hậu đột nhiên nghĩ lại, hoàng thượng nói vậy có phải là cho phủ Nội Vụ làm chút đồ trẻ trung, tiện tặng cho người trong lòng mình?
Mạnh Phất không biết suy nghĩ của Thái Hậu đã bay đến chỗ khác rồi, "Nhìn ngài cũng chỉ khoảng đầu 30 thôi, mặc màu sắc tươi đẹp cũng không quá."
Thái Hậu giơ tay vuốt vuốt khóe mắt mình, cười nói: "Con nha, hiện tại vậy mà còn biết nói lời chọc mẫu hậu vui vẻ."
Hoàng đế không gần nữ sắc nhiều năm như vậy, hiện tại còn biết dỗ người vui vẻ, tiểu nhi tử khi nào mới có thể đáp lại mình một chút nhỉ?
Thái Hậu đang nghĩ ngợi, thì tiểu vương gia vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người bỗng nhấc đũa lên, học thêm bộ dáng của mẫu hậu nó, gắp vào trong chén Mạnh Phất một miếng ngó sen.
Thái Hậu thấy động tác của tiểu vương gia lập tức đứng lên, tiểu vương gia ở Từ Ninh Cung của bà đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng gắp đồ ăn cho bà.
Bà nhìn miếng ngó sen trong chén Mạnh Phất, vừa hâm mộ lại vừa kích động.
Nhưng Mạnh Phất thì nhìn liền hiểu rõ mục đích của tiểu vương gia, nàng cười nhìn tiểu vương gia nói: "Không được, chừng nào ngươi mở miệng nói chuyện, thì ta mới cho ngươi mấy thứ đó."
Tiểu vương gia hơi chu môi, vươn chiếc đũa gắp miếng ngó sen trong chén Mạnh Phất trở về.
Mạnh Phất bật cười, Thái Hậu lại ngồi xuống, cũng cười rộ lên theo, nói: "Ta thấy mấy ngày nay nó hoạt bát hơn trước nhiều."
Mạnh Phất an ủi Thái Hậu nói: "Từ từ sẽ khá lên."
Nếu là lúc trước nghe người ta nói lời này, Thái Hậu chỉ nghĩ đối phương thuận miệng nói lời dễ nghe để dỗ mình vui vẻ mà thôi, hiện tại thì không phải, Thái Hậu thấy được hy vọng, chờ một ngày nào đó tiểu nhi tử có thể sinh hoạt giống như người bình thường, vậy bà cũng có thể nhắm mắt.
Đêm nay Thái Hậu thật sự vui vẻ, ăn xong còn uống thêm hai ly, chỉ là tửu lượng thật sự quá kém, uống xong liền hơi say, bà ngồi ở chỗ kia yên lặng rơi lệ. Trong hậu cung của tiên hoàng có rất nhiều phi tần, Thái Hậu chỉ là một người trong đó, bà cũng không được xem là thông minh, thủ đoạn tranh sủng cũng không bao nhiêu, được mỗi cái dung mạo không tầm thường, nên mới được chia cho vài phần sủng ái của tiên hoàng giữa đông đảo chúng mỹ nhân. Thế nhưng sủng ái này cũng có hạn, năm đó khi Lý Việt bị tiên hoàng phái đến Bắc cương đã hai tháng, mỗi đêm Thái Hậu đều ngủ không được, sợ đao kiếm không có mắt làm hắn bụ thương, sợ gió lạnh thấu xương thổi hắn lạnh, sợ nhất là lần này vừa đi thì rốt cuộc hắn không về được nữa.
Khi đó Thái Hậu ngày ngày đêm đêm thắp hương chép kinh, cầu Phật Tổ phù hộ hắn bình an, còn làm rất nhiều những con thỏ nhỏ bằng vải mà khi còn bé Lý Việt thích nhất, vẫn luôn đặt trong ngăn tủ. Chuyện này bà chưa từng nói cho Lý Việt, mãi đến hôm nay, nương theo men say mới đưa toàn bộ chúng nó đến tay Mạnh Phất.
Mạnh Phất nhận mấy con thỏ vải này, nàng không tiếng động cười cười, không nghĩ tới khi còn nhỏ bệ hạ lại thích mấy cái này, khi nàng sắp sửa rời đi, Thái Hậu vẫn không quá thanh tỉnh, được Trần cô cô dìu, nhìn nàng muốn nói lại thôi một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Lưu ma ma thế nào?"
Mạnh Phất nói: "Còn đang tra."
Lưu ma ma thực sự rất kín miệng, sau khi qua các loại khổ hình, vẫn dùng lý do đã nói trước kia ra thoái thác, nhưng ám vệ đã đi xem qua, mồ mả nhi tử bà ta đã thật nhiều năm không ai đi, nếu bà ta yêu nó đúng như lời bà ta nói, sao có thể để nấm mồ kia hoang vu nhiều năm như vậy? Chỉ là bà ta hành sự cẩn thận, ám vệ cũng không tìm được manh mối khác trong phòng bà ta, mấy năm nay tựa hồ chuyện khác người duy nhất bà ta làm chính là để lại mấy vết thương trên người tiểu vương gia.
Rốt cuộc bà ta làm như vậy là vì cái gì nhỉ?
Thái Hậu thở dài một tiếng, mỗi khi nghĩ đến là chính bà giao tiểu vương gia cho Lưu ma ma, trong lòng liền tràn ngập áy náy cùng hối hận, mắt thấy Thái Hậu lại sắp rơi lệ, Mạnh Phất vội nói với Trần cô cô: "Mau đỡ Thái Hậu trở về nghỉ đi, chuẩn bị chút canh giải rượu, đêm nay đi ngủ sớm một chút."
Trần cô cô liên tục gật đầu.
Mạnh Phất ôm một đống con thỏ vải trở lại Tử Thần Điện, định đợi chút bảo ám vệ mang qua cho bệ hạ, sau đó ngồi xuống trước trường án, xử lý tấu chương hôm nay. Phần lớn tấu chương đều đề cập đến chuyện nhỏ không quan trọng lắm, chỉ có một chuyện khiến cho Mạnh Phất chú ý, là quan viên ở Phụng Thiên Thư Trai bẩm báo đại điển đầu tiên đã biên soạn xong rồi, muốn mời bệ hạ đến ngự lãm.
Mạnh Phất đặt riêng bổn tấu chương này qua một bên, chờ hỏi bệ xong lại tính tiếp.
Mà ở một bên khác, Lý Việt vừa trở lại phủ Tuyên Bình Hầu, liền nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng đứng bên ngoài Tễ Tuyết Viện, tựa hồ đợi hắn đã lâu.
"Ngươi tới làm cái gì?" Lý Việt lạnh mặt hỏi.
Hoa Tiểu Lăng đã quen Lý Việt lạnh lùng như thế, so với bị phu nhân mắng hai câu, còn có chuyện càng đáng sợ hơn sắp xảy ra đây. Thời gian chín ngày sắp kết thúc, mình ngay cả vạt áo của Tạ Văn Chiêu cũng chưa chạm được, Hoa Tiểu Lăng đột nhiên phản ứng lại, Tạ Văn Chiêu cao hơn, mạnh hơn so với nàng ta, hơn nữa khi còn nhỏ còn đi theo bên cạnh lão Hầu gia học một chút quyền cước công phu, cho dù hiện tại hắn hẳn là quên gần hết rồi, nhưng nếu Hoa Tiểu Lăng muốn đánh thắng hắn, khống chế được hắn, vậy không mất hai ba năm là không thể rồi.
Hoa Tiểu Lăng lại không chờ được lâu như vậy, hai ba năm nữa đi qua, Tạ Văn Chiêu nói không chừng cũng bế mấy đứa hài tử rồi, cho nên hôm nay nàng ta mặt dày tới thỉnh giáo Lý Việt: "À phu nhân, ta muốn thỉnh giáo phu nhân một chút, có cái chiêu thức nào mà ngay lập tức có thể khống chế được người hay không?"
Lý Việt liếc xéo nàng ta một cái, hỏi: "Ngươi định làm cái gì?"
Hoa Tiểu Lăng cười hắc hắc một tiếng, nàng ta không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không nói thật với Lý Việt, chỉ nói mình muốn học chút võ công phòng thân.
Thân thể Lý Việt không thoải mái, cũng lười dây dưa vô nghĩa với nàng ta, nói thẳng: "Không muốn nói thật thì lăn."
Hoa Tiểu Lăng thấy Lý Việt thật sự không phản ứng mình, cũng nôn nóng, không dám tiếp tục che giấu, nàng ta dáo dát nhìn bốn phía không có hạ nhân, len lén nói tính toán của mình cho Lý Việt nghe.
Lý Việt nghe xong kế hoạch của Hoa Tiểu Lăng, suy nghĩ đầu tiên là cái cô nương này rất có lý tưởng nha, suy nghĩ thứ hai chính là, Tạ Văn Chiêu thật sự có bệnh rồi.
Hắn nhíu mày lại, nói: "Tạ Văn Chiêu thật sự không được đúng không? Hay ngươi đi tìm mấy đại phu đến xem cho hắn một lần đi."
Hoa Tiểu Lăng ai nha một tiếng, làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn Lý Việt nói: "Phu nhân, ngài đã gả vào hầu phủ lâu như vậy, sao lại không biết lòng hầu gia chứ."
Tại sao hắn lại phải đi biết lòng Tạ Văn Chiêu? Biết xong chắc càng ghê tởm hơn! Về sau không còn dám ăn cơm nữa!
Đây là lần đầu tiên Hoa Tiểu Lăng xem như có thể giảng đạo lý cho phu nhân, trong lòng nàng ta vô cùng kiêu ngạo, nâng nâng cằm, nói: "Hầu gia á, hắn không phải thân thể có bệnh, là trong lòng hắn có người thương, nên chướng mắt những người khác."
Lý Việt cười lạnh ha hả, không cho là đúng với những điều Hoa Tiểu Lăng nói: "Nếu trong lòng hắn có người, còn có thể nạp thêm ba di nương? Vậy người trong lòng hắn cũng rất nhiều nha."
Hoa Tiểu Lăng nói: "Còn không phải là thân bất do kỷ sao", nàng ta ngừng lại một chút, không đề cập đến tình huống của mình, mà tiếp tục nói: "Ngài biết Khúc Hàn Yên vì sao được Hầu gia sủng ái không? Còn không phải là vì Khúc Hàn Yên biết đánh đàn, lại có vài phần giống người trong lòng Hầu gia, cho nên mới được Hầu gia coi trọng, mang về hầu phủ, nhưng mà mặc dù đã có được Khúc Hàn Yên, Hầu gia vẫn không được người trong lòng mình."
Lý Việt cười nhạo một tiếng, trên đời này người giống lão Hầu gia nhiều như vậy, về sau nếu lão Hầu gia tạ thế, vậy có phải Tạ Văn Chiêu cũng muốn đón những người đó về, bái làm cha ruột mình?
Nếu vậy thì hắn cũng thật phải lau mắt mà nhìn với Tạ Văn Chiêu nga.
Hắn bình luận: "Cóc ghẻ đi ghét ếch xanh, hai con đều xấu mà còn chê nhau."
Hoa Tiểu Lăng phụt một tiếng cười rộ lên hắc hắc, nàng ta biết như vậy không tốt, nhưng lời phu nhân nói thật sự quá buồn cười, hắc hắc hắc ha!
Nàng ta thật vất vả mới dừng tiếng cười lại được, nhìn Lý Việt nghiêm mặt nói: "Phu nhân sao ngài có thể nói về Hầu gia như vậy? Nói vậy không tốt đâu, cái gì cóc ghẻ ghét ếch xanh chứ, hắc hắc hắc ha ha ha!"
Lời này của Hoa Tiểu Lăng nếu khi nói ra không có kèm theo tràng cười kinh tủng như vậy, hẳn là sẽ càng thuyết phục hơn.
Cuối cùng Lý Việt vẫn dạy cho Hoa Tiểu Lăng một chiêu, bởi vì thân thể hắn không thoải mái, nên không có tự mình thị phạm, chỉ là chỉ vào thân thể Thanh Bình giảng giải cho Hoa Tiểu Lăng một chút, Thanh Bình đứng ở chỗ đó nghe bọn họ bàn nhau làm thế nào hố Tạ Văn Chiêu, vẻ mặt chết lặng.
Sức lực Hoa Tiểu Lăng không lớn, căn cơ võ công cũng không có chút nào, muốn thành công một chiêu khống chế được địch, nhất định phải chờ đến lúc đối phương không phòng vệ mà xuống tay, sau đó suy xét hạ dược Tạ Văn Chiêu, nhưng nếu như hạ sai dược, thì dù Hoa Tiểu Lăng có áp chế được hắn, thì lúc sai cũng không thể xảy ra được cái gì.
Đêm nay là thành hay bại, liền phải tuỳ thuộc vào bản thân Hoa Tiểu Lăng rồi.
Buổi tối, Tạ Văn Chiêu đi vào Niễu Đình Các, tìm chỗ yên lặng ngồi bắt đầu đọc sách, khi lật sách, ánh mắt hắn khẽ vô tình nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia thực không thích hợp, nhưng đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào, trong lúc nhất thời hắn cũng không nói được. Hắn muốn mở miệng hỏi, lời tới rồi miệng lại nuốt trở vào, hắn sợ lỡ như mình mở miệng, Hoa Tiểu Lăng khẳng định cho rằng mình có ý đối với nàng ta, cũng may chín ngày ở chỗ Hoa Tiểu Lăng đã sắp kết thúc, sau đó hắn liền có thể đến chỗ Tôn Ngọc Liên rồi.
Tôn Ngọc Liên từ trước đến nay thiện giải nhân ý, khẳng định không làm hắn khó chịu giống như ở Niễu Đình Các.
Hắn giấu đi mấy suy nghĩ lung tung này, tiếp tục đọc sách, Tạ Văn Chiêu bị những câu thơ mỹ lệ trong những quyển thư tịch đó làm cảm động. Hắn nhớ tới mình từng cùng Mạnh Du bên nhau dưới trăng, cùng nàng thệ hải minh sơn (Editor: Lời thề có núi và biển chứng giám, trước sau như một không thay đổi), nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ cưới tỷ tỷ nàng. Ngày sau nàng cũng sẽ gả cho người khác, hai người bọn họ cũng chỉ có thể trở thành người lạ, vì sao hai người yêu nhau thật sâu lại không có cách nào ở bên nhau? Tạ Văn Chiêu đang đắm mình trong đau khổ không thể kềm chế, hoàn toàn không chú ý tới Hoa Tiểu Lăng phía sau đang rón rén đi tới gần, nhìn lưng hắn ước lượng một chút, rồi xác định được mấy chỗ huyệt vị Lý Việt đã dạy, xuống tay thật nhanh thật chuẩn, ấn xuống.
Tạ Văn Chiêu chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, trực tiếp há hốc mồm, chỉ nghe bùm một tiếng, hắn căn bản chưa kịp ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đã bị cả người Hoa Tiểu Lăng đè xuống trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook