Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
-
Chương 31
Tôn Ngọc Liên hít sâu một hơi, hiện tại quyền quản gia của Hầu phủ đang ở trên tay nàng ta, phu nhân vui sướng thì cũng chỉ là nhất thời, thực mau phu nhân sẽ ý thức được mình mất đi cái gì.
Nhưng vấn đề là đây đã là ngày thứ ba, nghe phu nhân vẫn sống vô cùng sung sướng như cũ, cái nhất thời này có phải hơi bị lâu rồi hay không?
Tôn Ngọc Liên nghe ở hướng Tễ Tuyết Viện truyền đến từng tràng hoan hô, giơ tay xoa xoa hai huyệt Thái Dương của mình, nhưng cũng không thể giảm bớt cơn đau đầu, ngược lại làm nàng ta cảm thấy càng thêm khó chịu. Nàng ta cảm thấy thân thể của mình có chút không được tốt, nhưng trước mắt tuyệt đối không phải thời điểm mà nàng ta có thể nghỉ ngơi thả lỏng, nàng ta cần phải lấy sinh mệnh hữu hạn của mình nhét vào cái công việc kiểm toán vô hạn này.
Hầu phủ mỗi ngày đều sẽ có khoảng chi mới và khoảng thu mới, sổ sách luôn luôn sẽ có thay đổi, chỉ là kết quả mỗi ngày tính ra được hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Tôn Ngọc Liên. Nếu như tình huống hiện tại thật sự giống như trong sổ sách vậy, thì cái Hầu phủ này hơn hai tháng nữa phải xong đời, sao có thể như vậy chứ? Hầu phủ này to như vậy, mặc dù không phải gia tài bạc triệu, nhưng cũng tuyệt đối không thể đến mức như vậy, nghèo khó đến thất vọng.
Tôn Ngọc Liên cho rằng khẳng định là phu nhân lúc trước tính sai rồi, vì có thể tìm ra sai lầm của phu nhân, đồng thời chương hiển được năng lực của mình với lão phu nhân, nàng không thể không tính lại từng mục từng mục của cả mấy tháng trước. Nhưng mặc kệ nàng ta tính như thế nào, cuối cùng số lượng tính ra tới đều giống y như lúc này, nhưng nếu kết quả lúc nãy là đúng, sau này nàng ta phải ứng phó với từng hạng mục chi ra của Hầu phủ như thế nào?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề.
Tôn Ngọc Liên có chút bực bội giơ tay gãi gãi tóc, sau đó nàng ta khiếp sợ phát hiện mình vậy mà kéo xuống được một mớ tóc! Mới được bao nhiêu ngày đâu, nhưng nàng ta vậy mà bắt đầu rụng tóc! Sao có thể!
Ngô Tam thấy Tôn Ngọc Liên chậm chạp không hồi đáp lại mình, hắn hít hít mũi, thút tha thút thít nức nở nói: "Nếu ngài cảm thấy khó xử, ta đi Lạc Ngọc Đường hỏi lão Hầu gia một câu vây Ta biết ngài mới vừa quản gia, không quen thuộc với mấy sự vụ trong phủ, xử lý cũng không có kinh nghiệm, nếu như có phu nhân ở chỗ này......"
Ngô Tam tựa hồ ý thức được ở trước mặt Tôn Ngọc Liên nhắc đến Mạnh Phất có chút không ổn, hắn lập tức chuyển lời, lại nói: "Kỳ thật ta cũng không có mặt mũi nào đi tìm lão Hầu gia, năm đó ta cũng chỉ là đi theo bên cạnh lão Hầu gia đánh trận mấy năm, chịu mấy vết thương cho lão Hầu gia, cứu lão Hầu gia một mạng, ai, mấy thứ đó đều không tính là gì, nhưng may mắn được lão Hầu gia nhớ tình xưa, thường xuyên nhắc chúng ta."
Tôn Ngọc Liên không phải ngốc tử, sao có thể nghe không hiểu Ngô Tam đang dùng lão Hầu gia ra sức ép với nàng ta? Nhưng mà bởi vì đám người Ngô Tam nháo một trận, mới làm phu nhân ăn mệt, mình mới được lợi, Tôn Ngọc Liên làm sao dám để Ngô Tam lại đi qua chỗ lão Hầu gia cáo trạng mình, còn không phải chỉ là mấy chục lượng bạc thôi sao? Không có gì ghê gớm, cho dù Hầu phủ không giàu có, cũng không đến mức thiếu chút bạc như vậy.
Ngô Tam cầm bạc, cảm thấy mỹ mãn mà trở về Vinh Huy Đường, hắc hắc, cái Tôn di nương này quả nhiên đầu óc không quá sáng suốt, về sau có thể vớt thêm chút chỗ tốt từ tay nàng ta.
Mấy người khác của Vinh Huy Đường thấy hắn dễ dàng lấy được bạc như vậy từ chỗ Tôn Ngọc Liên, cũng động tâm tư, có câu rằng "không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều", đều là người đi theo lão Hầu gia dãi nắng dầm mưa, dựa vào cái gì chỉ cho một mình Ngô Tam mà không cho bọn họ? Nhà bọn họ cũng có người bị bệnh, nếu Tôn Ngọc Liên không đưa tiền, bọn họ sẽ đi qua chỗ lão Hầu gia nơi đó nói chuyện cho rõ ràng. Tôn Ngọc Liên chưa xem được bao nhiêu sổ sách, đang bận việc lại bị những người này quấy rầy, nên ai cũng cho một phần cho xong. Cũng may Vinh Huy Đường cũng không nhiều người lắm, chi ra tổng cộng chỉ ba trăm lượng, Tôn Ngọc Liên trực tiếp tống cổ bọn họ đi qua chỗ quản gia lấy bạc.
Không có việc gì, nàng ta an ủi chính mình, Hầu phủ không đến mức mấy trăm lượng bạc cũng lấy không ra, hơn nữa làm mấy người Ngô Tam vừa lòng, cũng là làm lão Hầu gia cùng lão phu nhân vừa lòng.
Quản gia nghe nói nàng ta lại muốn lấy bạc cho bọn Ngô Tam, đầu muốn nổ tung. Tôn Ngọc Liên có biết xem sổ sách hay không chứ? Hầu phủ hiện tại là quang cảnh gì, trong lòng nàng ta không biết hay sao?
Nhưng cố tình quản gia cũng không dám đi tìm Tôn Ngọc Liên, không lâu trước đây, vì chuyện thôn trang thu thuê, hắn có chút hoài nghi liền hỏi Tôn Ngọc Liên, kết quả bị Tôn Ngọc Liên gõ cho một trận.
Sau khi đuổi được đám người Vinh Huy Đường đi rồi, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, Tôn Ngọc Liên ăn qua loa hai miếng, bảo nha hoàn thắp đèn, lại một mình kiểm toán đến đêm khuya.
Cứ mấy ngày như vậy, Tôn Ngọc Liên cảm giác bản thân đều sắp không được rồi. Sáng nay thức dậy, nhìn vào chính mình trong gương, nàng ta thiếu chút nữa không dám nhận ra, nàng ta không thể cứ như thế này mãi được. Chuyện kiểm toán tất nhiên quan trọng, nhưng mà vì kiểm toán lại lăn lộn bản thân đến chết thì mất nhiều hơn được. Tôn Ngọc Liên dùng cơm sáng xong, tính toán đi ra ngoài đi một chút để cho mình thanh tỉnh, đi tìm người khác so so mấy khoảng trong sổ sách một chút, thuận tiện làm cho bọn hạ nhân trong phủ biết nay đã khác xưa, hiện tại là Tôn Ngọc Liên nàng quản sự.
Tôn Ngọc Liên tử Thu Hương Các của mình đi ra ngoài, chưa đi được hai bước liền gặp Hoa Tiểu Lăng đi qua Tễ Tuyết Viện cùng Lý Việt học đánh quyền, Tôn Ngọc Liên cảm thấy thân phận mình hiện giờ cao hơn nàng ta, không muốn để ý tới Hoa Tiểu Lăng, nhưng Hoa Tiểu Lăng ngoại trừ khi đang ở trước mặt lão phu nhân, từ trước đến nay đều không có ánh mắt, cách thật xa đã liền vẫy vẫy tay chào hỏi Tôn Ngọc Liên chào hỏi: "Nha, đây không phải Tôn di nương sao? Mới mấy ngày không gặp, sao ta cảm giác ngươi xấu đi rồi nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Tôn Ngọc Liên tức khắc có chút cứng đờ, Hoa Tiểu Lăng này nếu há mồm ra không nói được lời hay thì ngậm miệng lại đừng nói lời nào!
Hoa Tiểu Lăng không chỉ có nói, nàng ta còn giơ tay lên trực tiếp sờ soạng trên mặt Tôn Ngọc Liên một phen, sờ xong cũng không để ý trong lòng Tôn Ngọc Liên nghĩ như thế nào, lập tức lộ ra biểu cảm vạn phần ghét bỏ, phảng phất như tay bị vào thứ đồ dơ gì mà dùng sức lắc lắc tay, chỉ trích Tôn Ngọc Liên nói: "Ngươi trét nhiều phấn như vậy làm cái gì? Bao nhiêu đây cạo xuống chắc cũng đủ bao một mớ sủi cảo, mặt ngươi có phải có vấn đề rồi hay không?"
Hoa Tiểu Lăng không hề che giấu biểu hiện vui sướng khi người gặp họa trên mặt mình một chút nào. Nếu gương mặt này của Tôn Ngọc Liên gương thật sự bị hủy, nàng ta nguyện ý dùng tiền tiêu vặt tháng này của mình mua một giỏ pháo hoa đốt ăn mừng.
Tôn Ngọc Liên làm sao không nhìn ra Hoa Tiểu Lăng suy nghĩ cái gì, nàng ta nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, nhìn Hoa Tiểu Lăng nói: "Tối hôm qua tra xét sổ sách cả đêm, không nghỉ ngơi tốt, sợ để Hầu gia gặp được thì không ổn, cho nên bôi nhiều một chút."
"Kiểm toán ui ——" Hoa Tiểu Lăng kéo dài âm, "Kiểm toán cũng tốt nha, ta thật đúng là hâm mộ ngươi ha, lão phu nhân vậy mà giao cái việc này lại cho ngươi."
Tôn Ngọc Liên cười nói: "Thân thể phu nhân không tốt, lão phu nhân cũng là bất đắc dĩ thôi."
Hoa Tiểu Lăng thở dài: "Đúng vậy, thân thể phu nhân đích xác không tốt, ngày hôm qua ném thẻ vào bình rượu chỉ ném nhiều hơn ta 50 thẻ thôi, Thanh Bình còn nói chiều này phu nhân muốn đi ra ngoài du hồ, hình như còn báo danh muốn đi đánh mã cầu, ngươi biết không, ấy quên, ngươi không biết, bọn họ tối nào đánh xong mã cầu đều sẽ có yến hội, phu nhân thân thể không tốt, cũng không biết có thể kiên trì đến lúc yến hội kết thúc hay không nữa."
Tôn Ngọc Liên nghe được lời này của Hoa Tiểu Lăng, chỉ cảm thấy một cơn hỏa khí thẳng tắp vọt lên tới đỉnh đầu, hai mắt hoa lên, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất.
Còn may có bàn tay nha hoàn đến đỡ kịp thời, hỏi nàng ta: "Di nương người làm sao vậy?"
Tôn Ngọc Liên cắn răng nói: "Không có việc gì."
Hoa Tiểu Lăng cũng lại đây đỡ nàng ta một phen, giả mù sa mưa mà nói: "Ngươi phải cố gắng bảo trọng thân thể nha, nếu thân thể của ngươi lại có chuyện, lão phu nhân phải bắt ta tới kiểm toán, vậy đúng là không tốt lắm đâu, hắc hắc hắc."
Hoa Tiểu Lăng ngoài miệng nói không tốt lắm, nhưng khóe miệng lại nhịn không được cong lên, phát ra mấy tiếng cười liên tiếp, nàng ta phảng phất như nhìn thấy tương lai uy phong khi mình lấy được quyền quản lý sổ sách vậy.
Tôn Ngọc Liên thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng âm thầm cười lạnh, lão phu nhân có điên rồi mới để cho một đứa chữ to cũng không biết như Hoa Tiểu Lăng tới quản sổ sách.
Hoa Tiểu Lăng vỗ vỗ bả vai Tôn Ngọc Liên, nói với nàng ta: "Phu nhân nói sáng nay lại muốn làm cái gì sàng đứng tấn gì đó trong sân, ta qua đó nhìn xem có gì muốn hỗ trợ, ngươi từ từ mà làm, ha."
Hoa Tiểu Lăng sao có chuyện muốn đi hỗ trợ, nàng ta chính là muốn đi xem náo nhiệt.
Tôn Ngọc Liên còn chưa kịp phô triển uy phong, liền vì Hoa Tiểu Lăng mà ôm một bụng tức giận.
Từ sau khi không cần phải nhúng tay vào mấy chuyện kiểm toán, ngày tháng của Lý Việt trôi qua phá lệ tiêu sái, hiện tại còn có thời gian để xây dựng lại cái tiểu viện của mình. Nếu có cũng chính là mỗi buổi chiều phải xem mấy thư tín đám ám vệ từ trong cung đưa tới, trong thư chủ yếu viết nội dung lâm triều ngày đó, và những tấu chương Mạnh Phất không biết xử lý. Gần đây trong nước cũng mưa thuận gió hoà, không có gì đại sự gì xảy ra, chuyện đánh giá thành tích một mình Ngụy Quân An làm rất không tồi, còn mấy chuyện như tên nào tham ô, tên nào nhận hối lộ, tên nào bị người trùm bao tải hành hung,... thì mấy loại sự tình này cứ tuỳ Mạnh Phất xử lý là được.
Qua giữa trưa, Lý Việt nằm trên trường kỷ lật xem thoại bản mới mua ở thư cục hai ngày trước, chờ ám vệ tới đưa thư tín hôm nay, lúc này, hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói Tôn di nương tới cầu kiến.
Lý Việt xem đến nhập thần, không tỏ vẻ gì, Thanh Bình đầu tiên có chút khó chịu, hiện tại lão phu nhân đã để Tôn Ngọc Liên quản sổ sách rồi, nàng ta tới tìm phu nhân có thể có chuyện tốt gì chứ? Khẳng định là đến đây khoe khoang với phu nhân thôi!
Chờ Lý Việt đọc xong nội dung chương này, mới cho Tôn Ngọc Liên tiến vào.
Chờ đến khi Tôn Ngọc Liên đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Lý Việt nửa nằm ở trên trường kỷ, trong tay cầm thoại bản, bàn nhỏ kế bên để trái cây cùng bánh mứt, vì gần đây thời tiết có chút nóng bức, Thanh Bình còn đứng ở phía sau quạt quạt cho hắn.
Cái sinh hoạt này có phải quá thoải mái rồi hay không?
Tôn Ngọc Liên đột nhiên nhớ tới hai ngày nay mình vì kiểm toán mà thức khuya dậy sớm, ăn uống không trôi, hình dáng tiều tụy, trong lòng vừa chua lại vừa xót, những vui sướng cùng đắc ý khi lúc trước nghe được lão phu nhân muốn cho mình tới quản gia, cơ hồ hoàn toàn không tồn tại.
Mặc dù đến bây giờ, bao gồm cả bản thân nàng ta, mọi người vẫn đều cho rằng quản sổ sách là một chuyện vô cùng tốt, nhưng nàng ta vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nàng ta được cái gì, phu nhân mất cái gì?
Nàng ta được một đống sổ sách, sau đó mỗi ngày sứt đầu mẻ trán mà tính, đêm không chợp mắt, dung nhan thất sắc, tóc cũng bắt đầu rụng đi.
Mà phu nhân mất đi một đống sổ sách, hiện tại cả ngày ăn chơi phè phỡn, cái gì cũng không lo.
Cho nên......
Đống sổ sách này rốt cuộc có cái gì tốt đâu?
Tôn Ngọc Liên không khỏi có chút bắt đầu hoài nghi nhân sinh, mình rốt cuộc theo đuổi cái gì vậy?
Tôn Ngọc Liên luôn luôn biểu hiện bản thân thông tình đạt lý ôn nhu giải ý lúc này cũng nhịn không được ghen ghét nói: "Phu nhân, đã nhiều ngày nay sinh hoạt của ngài rất là thoải mái ha."
Lý Việt cả đầu cũng chưa nâng, lật qua một tờ mới của quyển thoại bản trong tay, cho Tôn Ngọc Liên bốn chữ: "Có chuyện mau nói."
Tôn Ngọc Liên cứng đờ một chút, không nghĩ tới phu nhân sẽ không cho mình mặt mũi như thế, nàng ta tới Tễ Tuyết Viện chủ yếu là vì chuyện sổ sách, nàng ta tính như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, tiền dư của Hầu phủ không có khả năng chỉ còn lại có chút bạc như vậy, thế nhưng ngày ấy nàng ta nghe nói phu nhân ra cửa mua thật nhiều trang sức về.
Tôn Ngọc Liên mím môi, nói với Lý Việt: "Phu nhân, ta trở về nhìn nhìn sổ sách, cảm giác có mấy chỗ không đúng lắm, muốn đến hỏi ngài một chút."
Lý Việt ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Liên, hỏi nàng ta: "Không đúng? Không đúng chỗ nào?"
Sao lúc trước mình xem qua lại không phát hiện.
Tôn Ngọc Liên đương nhiên không thể nói là không đúng chỗ nào, nàng ta chỉ là cảm thấy Hầu phủ không nên nghèo như vậy, nàng ta nói: "Ta thấy tiền dư hiện tại không nhiều lắm......"
Lý Việt ừ một tiếng, không nói tiếp, Tôn Ngọc Liên chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Hầu phủ chúng ta sao lại có thể chỉ còn lại chút bạc như vậy chứ? Có khi nào là sổ sách có sai lầm?"
Lý Việt híp híp mắt, cảm thấy cái cô nương trước mặt này cũng rất can đảm, hắn cười nhạo nói: "Ý của ngươi là, ta tính sai rồi?"
Tôn Ngọc Liên vội vàng giơ gương mặt tươi cười nói: "Phu nhân, ta không phải có ý đó."
"Vậy thì ngươi có ý gì? Nói ta nghe một chút." Lý Việt hỏi.
Tôn Ngọc Liên nói: "Ta chỉ là nghĩ, có phải có hạ nhân lừa gạt phu nhân hay không."
"Lừa gạt? Ngươi cho ta là ngốc tử sao?" Lý Việt buông thoại bản ra, cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng Hầu phủ nên dư lại bao nhiêu bạc? Chỉ nói các ngươi thôi, cả đám cả ngày không lao động gì, ham ăn biếng làm, thích xa hoa lãng phí, ăn xài phung phí, các ngươi còn muốn bao nhiêu bạc? Các ngươi cảm thấy bạc kia sẽ tự mình đẻ con vẫn sẽ có tiền từ tiền trang đột nhiên chạy tới?"
Tôn Ngọc Liên nhìn nhìn Lý Việt còn đang nửa nằm ở trên giường, cùng với trái cây và bánh mứt trên bàn, cũng không biết nói lại từ đâu, khi phu nhân nói lời này, cũng sờ sờ lương tâm của chính mình một chút sao?
"Phu nhân, ngày thường chi tiêu trong phủ cũng không tính lớn......" Giọng Tôn Ngọc Liên càng ngày càng nhỏ.
Lý Việt nói: "Không tính lớn? Vậy phải mua hết toàn bộ đế đô này mới gọi là lớn hả? Ngươi về xem sổ sách đàng hoàng lại đi, cái tên ngu xuẩn Tạ Văn Chiêu kia vừa ra tay chính là mấy ngàn lượng bạc đó. Gieo nhân nào thì gặt quả đó, từ trước đến nay cả đám các ngươi không biết tiết kiệm, hiện tại mới cảm thấy thiếu tiền hở, đã chậm!"
Tôn Ngọc Liên nhíu nhíu mày, nhịn hết đủ loại bất mãn trong lòng, có hơi khuất nhục nhìn về phía Lý Việt: "Vậy phu nhân, ngài cảm thấy kế tiếp ta nên làm như thế nào?"
Lý Việt chế nhạo nói: "Ngươi nên làm như thế nào? Không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ, thật sự cho rằng đó là cái thứ gì tốt sao? Đầu óc bị lừa cấp đá đi? Hiện tại còn tới hỏi ta? Mặt mũi để chỗ nào vậy?"
Tôn Ngọc Liên nghe thấy, hận không thể nhanh chân tìm một khe đất chui xuống. Nếu nàng ta kể lại cảm thụ của chính mình cho Tạ Văn Chiêu nghe một chút, hai người bọn họ rất có khả năng sẽ có tiếng nói chung, nói không chừng còn có thể kéo gần tình cảm lại, nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc nghĩ cái này, nàng ta vội nói: "Phu nhân, ta chỉ là muốn nói ——"
"Ngươi đừng nói nữa, hiện tại thân thể ta không tốt, không quản được chuyện này," Lý Việt lại cầm lấy thoại bản một lần nữa, định nằm xuống, "Ngươi đi đi."
Lý Việt cảm thấy mình thực khắc chế, nếu người đứng đây là Tạ Văn Chiêu, hắn đã bảo Tạ Văn Chiêu lăn đi rồi.
Lý Việt cũng đã bảo nàng ta đi, Tôn Ngọc Liên có mặt dày lắm cũng không tiện tiếp tục ở lại, lần này tới Tễ Tuyết Viện, không hỏi ra được cái gì thì thôi đi, còn không duyên cớ ăn một trận mắng, Tôn Ngọc Liên dùng sức cắn răng, nàng ta âm thầm thề, ngày sau nàng ta nhất định phải làm cho vị phu nhân này đẹp mặt, nàng ta cũng không tin một chính phu nhân mà nhà cũng quản không được, lại vẫn có thể vẫn luôn tiêu sái sung sướng như vậy sao?!
Trong hoàng cung, Mạnh Phất từ miệng đám ám vệ biết được hoạt động mỗi ngày của Lý Việt, nàng thật ra cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, nếu có thể, ai không muốn sống những ngày tháng như vậy?
Tạ Văn Chiêu treo một chức quan nhàn hạ ở Hộ Bộ, quanh năm suốt tháng bổng lộc căn bản không có bao nhiêu, nhưng mỗi lần ra cửa cùng bằng hữu yến hội, hắn đều ra tay cực kỳ rộng rãi, ngày thường mua mấy bức tranh chữ cổ cũng không chút nào nương tay, không có tiền thì trực tiếp lấy tiền trong phủ. Lão phu nhân cùng lão Hầu gia ăn uống hay dùng thì cũng đều phải là thứ tốt nhất, không có việc gì còn mời gánh hát tới Hầu phủ, hơn nữa toà nhà của Hầu phủ cũng lớn, hạ nhân cũng nhiều, lại còn có rất nhiều người có ân có tình lui tới, mặc dù trong phủ có chút đồng ruộng cùng cửa hàng, nhưng tiền thu vào cũng chỉ vừa đủ dùng, ngẫu nhiên Mạnh Phất còn phải hao hết tâm tư mà quay vòng tiền, mới có thể duy trì được cái cân bằng này.
Mạnh Phất đã từng đề ra với lão phu nhân là tiền trong kho Hầu phủ không nhiều lắm, cần tiết kiệm một chút. Lão phu nhân lại cho rằng nàng làm vậy là muốn mấy gian cửa hàng trong tay mình, căn bản không để trong lòng, nói chờ đến thời điểm thật không còn tiền thì hẵng đi tìm bà, còn tất cả mọi người đều theo bản năng cảm thấy, đường đường là Hầu phủ, sao có thể không có tiền chứ? Nếu thật sự không có tiền, thì đó chính là do Mạnh Phất quản gia không được, hoặc là bị nàng tham lạm mất.
Mạnh Phất phí tâm phí lực mà xử lý hết chuyện trên dưới Hầu phủ, tất cả mọi người đều xem tất cả những gì nàng trả giá là đương nhiên, có thể để cho nàng quản lý Hầu phủ là ban ơn cho nàng, quản lý tốt thì đó là chuyện nàng phải làm, quản không tốt chính là nàng vô dụng.
Mạnh Phất biết cái việc quản gia này làm rất khó, còn không có ai thông cảm cho nàng, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đã chịu giáo dục khe khắt dành cho nữ nhân, không cho nàng tùy tiện buông tay.
Như bây giờ thì tốt rồi, có người thay nàng làm được, buông tay được rồi.
Có qua có lại, nàng đã ngồi vào cái vị trí này, thì phải làm tốt một chút.
Hầu phủ, lão phu nhân ngồi trên cái ghế dài dưới tàng cây, tính một chút thì mấy ngày đã qua đi, Mạnh Phất bên đó chắc hẳn đã không ngồi yên rồi, bà quay đầu, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi: "Hai ngày nay phu nhân thế nào rồi? Đang làm cái gì? Không lại bị bệnh nữa chứ?"
Lão phu nhân cảm thấy Mạnh Phất đột nhiên không còn quyền quản gia, trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu, trước sau chênh lệch lớn như vậy, nàng ta cho dù không lấy nước mắt rửa mặt, cũng nên ngồi trong Tễ Tuyết Viện tỉnh táo lại, không dám ra ngoài gặp người. Để cho Mạnh Phất nếm chút khổ sở cũng tốt, đỡ cho nàng ta nghĩ mình quá cao, lại nảy lòng tham, thật sự quên mất ai mới là người có tiếng nói nhất cái Hầu phủ này, qua chuyện lần này, nàng ta cũng nên học được một bài học rồi đi.
"Bẩm lão phu nhân......" Nha hoàn đối diện với đôi mắt tràn ngập chờ mong của lão phu nhân, có chút không dám mở miệng, nàng ta dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Bẩm lão phu nhân, ngày hôm đầu tiên thì phu nhân ra cửa đi dạo phố; ngày hôm trước nữa thì ở trong viện luyện quyền pháp, cùng bọn hạ nhân đánh mã điếu; hôm qua mở thi đấu ném thẻ vào bình rượu trong Tễ Tuyết Viện; hôm nay thì sửa sân, nghe Hoa di nương kể chuyện xưa, buổi chiều còn dẫn theo nha hoàn đi ra ngoài du hồ, mới trở về cách đây không lâu."
Lão phu nhân: "?"
Nhưng vấn đề là đây đã là ngày thứ ba, nghe phu nhân vẫn sống vô cùng sung sướng như cũ, cái nhất thời này có phải hơi bị lâu rồi hay không?
Tôn Ngọc Liên nghe ở hướng Tễ Tuyết Viện truyền đến từng tràng hoan hô, giơ tay xoa xoa hai huyệt Thái Dương của mình, nhưng cũng không thể giảm bớt cơn đau đầu, ngược lại làm nàng ta cảm thấy càng thêm khó chịu. Nàng ta cảm thấy thân thể của mình có chút không được tốt, nhưng trước mắt tuyệt đối không phải thời điểm mà nàng ta có thể nghỉ ngơi thả lỏng, nàng ta cần phải lấy sinh mệnh hữu hạn của mình nhét vào cái công việc kiểm toán vô hạn này.
Hầu phủ mỗi ngày đều sẽ có khoảng chi mới và khoảng thu mới, sổ sách luôn luôn sẽ có thay đổi, chỉ là kết quả mỗi ngày tính ra được hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Tôn Ngọc Liên. Nếu như tình huống hiện tại thật sự giống như trong sổ sách vậy, thì cái Hầu phủ này hơn hai tháng nữa phải xong đời, sao có thể như vậy chứ? Hầu phủ này to như vậy, mặc dù không phải gia tài bạc triệu, nhưng cũng tuyệt đối không thể đến mức như vậy, nghèo khó đến thất vọng.
Tôn Ngọc Liên cho rằng khẳng định là phu nhân lúc trước tính sai rồi, vì có thể tìm ra sai lầm của phu nhân, đồng thời chương hiển được năng lực của mình với lão phu nhân, nàng không thể không tính lại từng mục từng mục của cả mấy tháng trước. Nhưng mặc kệ nàng ta tính như thế nào, cuối cùng số lượng tính ra tới đều giống y như lúc này, nhưng nếu kết quả lúc nãy là đúng, sau này nàng ta phải ứng phó với từng hạng mục chi ra của Hầu phủ như thế nào?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề.
Tôn Ngọc Liên có chút bực bội giơ tay gãi gãi tóc, sau đó nàng ta khiếp sợ phát hiện mình vậy mà kéo xuống được một mớ tóc! Mới được bao nhiêu ngày đâu, nhưng nàng ta vậy mà bắt đầu rụng tóc! Sao có thể!
Ngô Tam thấy Tôn Ngọc Liên chậm chạp không hồi đáp lại mình, hắn hít hít mũi, thút tha thút thít nức nở nói: "Nếu ngài cảm thấy khó xử, ta đi Lạc Ngọc Đường hỏi lão Hầu gia một câu vây Ta biết ngài mới vừa quản gia, không quen thuộc với mấy sự vụ trong phủ, xử lý cũng không có kinh nghiệm, nếu như có phu nhân ở chỗ này......"
Ngô Tam tựa hồ ý thức được ở trước mặt Tôn Ngọc Liên nhắc đến Mạnh Phất có chút không ổn, hắn lập tức chuyển lời, lại nói: "Kỳ thật ta cũng không có mặt mũi nào đi tìm lão Hầu gia, năm đó ta cũng chỉ là đi theo bên cạnh lão Hầu gia đánh trận mấy năm, chịu mấy vết thương cho lão Hầu gia, cứu lão Hầu gia một mạng, ai, mấy thứ đó đều không tính là gì, nhưng may mắn được lão Hầu gia nhớ tình xưa, thường xuyên nhắc chúng ta."
Tôn Ngọc Liên không phải ngốc tử, sao có thể nghe không hiểu Ngô Tam đang dùng lão Hầu gia ra sức ép với nàng ta? Nhưng mà bởi vì đám người Ngô Tam nháo một trận, mới làm phu nhân ăn mệt, mình mới được lợi, Tôn Ngọc Liên làm sao dám để Ngô Tam lại đi qua chỗ lão Hầu gia cáo trạng mình, còn không phải chỉ là mấy chục lượng bạc thôi sao? Không có gì ghê gớm, cho dù Hầu phủ không giàu có, cũng không đến mức thiếu chút bạc như vậy.
Ngô Tam cầm bạc, cảm thấy mỹ mãn mà trở về Vinh Huy Đường, hắc hắc, cái Tôn di nương này quả nhiên đầu óc không quá sáng suốt, về sau có thể vớt thêm chút chỗ tốt từ tay nàng ta.
Mấy người khác của Vinh Huy Đường thấy hắn dễ dàng lấy được bạc như vậy từ chỗ Tôn Ngọc Liên, cũng động tâm tư, có câu rằng "không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều", đều là người đi theo lão Hầu gia dãi nắng dầm mưa, dựa vào cái gì chỉ cho một mình Ngô Tam mà không cho bọn họ? Nhà bọn họ cũng có người bị bệnh, nếu Tôn Ngọc Liên không đưa tiền, bọn họ sẽ đi qua chỗ lão Hầu gia nơi đó nói chuyện cho rõ ràng. Tôn Ngọc Liên chưa xem được bao nhiêu sổ sách, đang bận việc lại bị những người này quấy rầy, nên ai cũng cho một phần cho xong. Cũng may Vinh Huy Đường cũng không nhiều người lắm, chi ra tổng cộng chỉ ba trăm lượng, Tôn Ngọc Liên trực tiếp tống cổ bọn họ đi qua chỗ quản gia lấy bạc.
Không có việc gì, nàng ta an ủi chính mình, Hầu phủ không đến mức mấy trăm lượng bạc cũng lấy không ra, hơn nữa làm mấy người Ngô Tam vừa lòng, cũng là làm lão Hầu gia cùng lão phu nhân vừa lòng.
Quản gia nghe nói nàng ta lại muốn lấy bạc cho bọn Ngô Tam, đầu muốn nổ tung. Tôn Ngọc Liên có biết xem sổ sách hay không chứ? Hầu phủ hiện tại là quang cảnh gì, trong lòng nàng ta không biết hay sao?
Nhưng cố tình quản gia cũng không dám đi tìm Tôn Ngọc Liên, không lâu trước đây, vì chuyện thôn trang thu thuê, hắn có chút hoài nghi liền hỏi Tôn Ngọc Liên, kết quả bị Tôn Ngọc Liên gõ cho một trận.
Sau khi đuổi được đám người Vinh Huy Đường đi rồi, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, Tôn Ngọc Liên ăn qua loa hai miếng, bảo nha hoàn thắp đèn, lại một mình kiểm toán đến đêm khuya.
Cứ mấy ngày như vậy, Tôn Ngọc Liên cảm giác bản thân đều sắp không được rồi. Sáng nay thức dậy, nhìn vào chính mình trong gương, nàng ta thiếu chút nữa không dám nhận ra, nàng ta không thể cứ như thế này mãi được. Chuyện kiểm toán tất nhiên quan trọng, nhưng mà vì kiểm toán lại lăn lộn bản thân đến chết thì mất nhiều hơn được. Tôn Ngọc Liên dùng cơm sáng xong, tính toán đi ra ngoài đi một chút để cho mình thanh tỉnh, đi tìm người khác so so mấy khoảng trong sổ sách một chút, thuận tiện làm cho bọn hạ nhân trong phủ biết nay đã khác xưa, hiện tại là Tôn Ngọc Liên nàng quản sự.
Tôn Ngọc Liên tử Thu Hương Các của mình đi ra ngoài, chưa đi được hai bước liền gặp Hoa Tiểu Lăng đi qua Tễ Tuyết Viện cùng Lý Việt học đánh quyền, Tôn Ngọc Liên cảm thấy thân phận mình hiện giờ cao hơn nàng ta, không muốn để ý tới Hoa Tiểu Lăng, nhưng Hoa Tiểu Lăng ngoại trừ khi đang ở trước mặt lão phu nhân, từ trước đến nay đều không có ánh mắt, cách thật xa đã liền vẫy vẫy tay chào hỏi Tôn Ngọc Liên chào hỏi: "Nha, đây không phải Tôn di nương sao? Mới mấy ngày không gặp, sao ta cảm giác ngươi xấu đi rồi nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Tôn Ngọc Liên tức khắc có chút cứng đờ, Hoa Tiểu Lăng này nếu há mồm ra không nói được lời hay thì ngậm miệng lại đừng nói lời nào!
Hoa Tiểu Lăng không chỉ có nói, nàng ta còn giơ tay lên trực tiếp sờ soạng trên mặt Tôn Ngọc Liên một phen, sờ xong cũng không để ý trong lòng Tôn Ngọc Liên nghĩ như thế nào, lập tức lộ ra biểu cảm vạn phần ghét bỏ, phảng phất như tay bị vào thứ đồ dơ gì mà dùng sức lắc lắc tay, chỉ trích Tôn Ngọc Liên nói: "Ngươi trét nhiều phấn như vậy làm cái gì? Bao nhiêu đây cạo xuống chắc cũng đủ bao một mớ sủi cảo, mặt ngươi có phải có vấn đề rồi hay không?"
Hoa Tiểu Lăng không hề che giấu biểu hiện vui sướng khi người gặp họa trên mặt mình một chút nào. Nếu gương mặt này của Tôn Ngọc Liên gương thật sự bị hủy, nàng ta nguyện ý dùng tiền tiêu vặt tháng này của mình mua một giỏ pháo hoa đốt ăn mừng.
Tôn Ngọc Liên làm sao không nhìn ra Hoa Tiểu Lăng suy nghĩ cái gì, nàng ta nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, nhìn Hoa Tiểu Lăng nói: "Tối hôm qua tra xét sổ sách cả đêm, không nghỉ ngơi tốt, sợ để Hầu gia gặp được thì không ổn, cho nên bôi nhiều một chút."
"Kiểm toán ui ——" Hoa Tiểu Lăng kéo dài âm, "Kiểm toán cũng tốt nha, ta thật đúng là hâm mộ ngươi ha, lão phu nhân vậy mà giao cái việc này lại cho ngươi."
Tôn Ngọc Liên cười nói: "Thân thể phu nhân không tốt, lão phu nhân cũng là bất đắc dĩ thôi."
Hoa Tiểu Lăng thở dài: "Đúng vậy, thân thể phu nhân đích xác không tốt, ngày hôm qua ném thẻ vào bình rượu chỉ ném nhiều hơn ta 50 thẻ thôi, Thanh Bình còn nói chiều này phu nhân muốn đi ra ngoài du hồ, hình như còn báo danh muốn đi đánh mã cầu, ngươi biết không, ấy quên, ngươi không biết, bọn họ tối nào đánh xong mã cầu đều sẽ có yến hội, phu nhân thân thể không tốt, cũng không biết có thể kiên trì đến lúc yến hội kết thúc hay không nữa."
Tôn Ngọc Liên nghe được lời này của Hoa Tiểu Lăng, chỉ cảm thấy một cơn hỏa khí thẳng tắp vọt lên tới đỉnh đầu, hai mắt hoa lên, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất.
Còn may có bàn tay nha hoàn đến đỡ kịp thời, hỏi nàng ta: "Di nương người làm sao vậy?"
Tôn Ngọc Liên cắn răng nói: "Không có việc gì."
Hoa Tiểu Lăng cũng lại đây đỡ nàng ta một phen, giả mù sa mưa mà nói: "Ngươi phải cố gắng bảo trọng thân thể nha, nếu thân thể của ngươi lại có chuyện, lão phu nhân phải bắt ta tới kiểm toán, vậy đúng là không tốt lắm đâu, hắc hắc hắc."
Hoa Tiểu Lăng ngoài miệng nói không tốt lắm, nhưng khóe miệng lại nhịn không được cong lên, phát ra mấy tiếng cười liên tiếp, nàng ta phảng phất như nhìn thấy tương lai uy phong khi mình lấy được quyền quản lý sổ sách vậy.
Tôn Ngọc Liên thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng âm thầm cười lạnh, lão phu nhân có điên rồi mới để cho một đứa chữ to cũng không biết như Hoa Tiểu Lăng tới quản sổ sách.
Hoa Tiểu Lăng vỗ vỗ bả vai Tôn Ngọc Liên, nói với nàng ta: "Phu nhân nói sáng nay lại muốn làm cái gì sàng đứng tấn gì đó trong sân, ta qua đó nhìn xem có gì muốn hỗ trợ, ngươi từ từ mà làm, ha."
Hoa Tiểu Lăng sao có chuyện muốn đi hỗ trợ, nàng ta chính là muốn đi xem náo nhiệt.
Tôn Ngọc Liên còn chưa kịp phô triển uy phong, liền vì Hoa Tiểu Lăng mà ôm một bụng tức giận.
Từ sau khi không cần phải nhúng tay vào mấy chuyện kiểm toán, ngày tháng của Lý Việt trôi qua phá lệ tiêu sái, hiện tại còn có thời gian để xây dựng lại cái tiểu viện của mình. Nếu có cũng chính là mỗi buổi chiều phải xem mấy thư tín đám ám vệ từ trong cung đưa tới, trong thư chủ yếu viết nội dung lâm triều ngày đó, và những tấu chương Mạnh Phất không biết xử lý. Gần đây trong nước cũng mưa thuận gió hoà, không có gì đại sự gì xảy ra, chuyện đánh giá thành tích một mình Ngụy Quân An làm rất không tồi, còn mấy chuyện như tên nào tham ô, tên nào nhận hối lộ, tên nào bị người trùm bao tải hành hung,... thì mấy loại sự tình này cứ tuỳ Mạnh Phất xử lý là được.
Qua giữa trưa, Lý Việt nằm trên trường kỷ lật xem thoại bản mới mua ở thư cục hai ngày trước, chờ ám vệ tới đưa thư tín hôm nay, lúc này, hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói Tôn di nương tới cầu kiến.
Lý Việt xem đến nhập thần, không tỏ vẻ gì, Thanh Bình đầu tiên có chút khó chịu, hiện tại lão phu nhân đã để Tôn Ngọc Liên quản sổ sách rồi, nàng ta tới tìm phu nhân có thể có chuyện tốt gì chứ? Khẳng định là đến đây khoe khoang với phu nhân thôi!
Chờ Lý Việt đọc xong nội dung chương này, mới cho Tôn Ngọc Liên tiến vào.
Chờ đến khi Tôn Ngọc Liên đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Lý Việt nửa nằm ở trên trường kỷ, trong tay cầm thoại bản, bàn nhỏ kế bên để trái cây cùng bánh mứt, vì gần đây thời tiết có chút nóng bức, Thanh Bình còn đứng ở phía sau quạt quạt cho hắn.
Cái sinh hoạt này có phải quá thoải mái rồi hay không?
Tôn Ngọc Liên đột nhiên nhớ tới hai ngày nay mình vì kiểm toán mà thức khuya dậy sớm, ăn uống không trôi, hình dáng tiều tụy, trong lòng vừa chua lại vừa xót, những vui sướng cùng đắc ý khi lúc trước nghe được lão phu nhân muốn cho mình tới quản gia, cơ hồ hoàn toàn không tồn tại.
Mặc dù đến bây giờ, bao gồm cả bản thân nàng ta, mọi người vẫn đều cho rằng quản sổ sách là một chuyện vô cùng tốt, nhưng nàng ta vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nàng ta được cái gì, phu nhân mất cái gì?
Nàng ta được một đống sổ sách, sau đó mỗi ngày sứt đầu mẻ trán mà tính, đêm không chợp mắt, dung nhan thất sắc, tóc cũng bắt đầu rụng đi.
Mà phu nhân mất đi một đống sổ sách, hiện tại cả ngày ăn chơi phè phỡn, cái gì cũng không lo.
Cho nên......
Đống sổ sách này rốt cuộc có cái gì tốt đâu?
Tôn Ngọc Liên không khỏi có chút bắt đầu hoài nghi nhân sinh, mình rốt cuộc theo đuổi cái gì vậy?
Tôn Ngọc Liên luôn luôn biểu hiện bản thân thông tình đạt lý ôn nhu giải ý lúc này cũng nhịn không được ghen ghét nói: "Phu nhân, đã nhiều ngày nay sinh hoạt của ngài rất là thoải mái ha."
Lý Việt cả đầu cũng chưa nâng, lật qua một tờ mới của quyển thoại bản trong tay, cho Tôn Ngọc Liên bốn chữ: "Có chuyện mau nói."
Tôn Ngọc Liên cứng đờ một chút, không nghĩ tới phu nhân sẽ không cho mình mặt mũi như thế, nàng ta tới Tễ Tuyết Viện chủ yếu là vì chuyện sổ sách, nàng ta tính như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, tiền dư của Hầu phủ không có khả năng chỉ còn lại có chút bạc như vậy, thế nhưng ngày ấy nàng ta nghe nói phu nhân ra cửa mua thật nhiều trang sức về.
Tôn Ngọc Liên mím môi, nói với Lý Việt: "Phu nhân, ta trở về nhìn nhìn sổ sách, cảm giác có mấy chỗ không đúng lắm, muốn đến hỏi ngài một chút."
Lý Việt ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Liên, hỏi nàng ta: "Không đúng? Không đúng chỗ nào?"
Sao lúc trước mình xem qua lại không phát hiện.
Tôn Ngọc Liên đương nhiên không thể nói là không đúng chỗ nào, nàng ta chỉ là cảm thấy Hầu phủ không nên nghèo như vậy, nàng ta nói: "Ta thấy tiền dư hiện tại không nhiều lắm......"
Lý Việt ừ một tiếng, không nói tiếp, Tôn Ngọc Liên chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Hầu phủ chúng ta sao lại có thể chỉ còn lại chút bạc như vậy chứ? Có khi nào là sổ sách có sai lầm?"
Lý Việt híp híp mắt, cảm thấy cái cô nương trước mặt này cũng rất can đảm, hắn cười nhạo nói: "Ý của ngươi là, ta tính sai rồi?"
Tôn Ngọc Liên vội vàng giơ gương mặt tươi cười nói: "Phu nhân, ta không phải có ý đó."
"Vậy thì ngươi có ý gì? Nói ta nghe một chút." Lý Việt hỏi.
Tôn Ngọc Liên nói: "Ta chỉ là nghĩ, có phải có hạ nhân lừa gạt phu nhân hay không."
"Lừa gạt? Ngươi cho ta là ngốc tử sao?" Lý Việt buông thoại bản ra, cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng Hầu phủ nên dư lại bao nhiêu bạc? Chỉ nói các ngươi thôi, cả đám cả ngày không lao động gì, ham ăn biếng làm, thích xa hoa lãng phí, ăn xài phung phí, các ngươi còn muốn bao nhiêu bạc? Các ngươi cảm thấy bạc kia sẽ tự mình đẻ con vẫn sẽ có tiền từ tiền trang đột nhiên chạy tới?"
Tôn Ngọc Liên nhìn nhìn Lý Việt còn đang nửa nằm ở trên giường, cùng với trái cây và bánh mứt trên bàn, cũng không biết nói lại từ đâu, khi phu nhân nói lời này, cũng sờ sờ lương tâm của chính mình một chút sao?
"Phu nhân, ngày thường chi tiêu trong phủ cũng không tính lớn......" Giọng Tôn Ngọc Liên càng ngày càng nhỏ.
Lý Việt nói: "Không tính lớn? Vậy phải mua hết toàn bộ đế đô này mới gọi là lớn hả? Ngươi về xem sổ sách đàng hoàng lại đi, cái tên ngu xuẩn Tạ Văn Chiêu kia vừa ra tay chính là mấy ngàn lượng bạc đó. Gieo nhân nào thì gặt quả đó, từ trước đến nay cả đám các ngươi không biết tiết kiệm, hiện tại mới cảm thấy thiếu tiền hở, đã chậm!"
Tôn Ngọc Liên nhíu nhíu mày, nhịn hết đủ loại bất mãn trong lòng, có hơi khuất nhục nhìn về phía Lý Việt: "Vậy phu nhân, ngài cảm thấy kế tiếp ta nên làm như thế nào?"
Lý Việt chế nhạo nói: "Ngươi nên làm như thế nào? Không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ, thật sự cho rằng đó là cái thứ gì tốt sao? Đầu óc bị lừa cấp đá đi? Hiện tại còn tới hỏi ta? Mặt mũi để chỗ nào vậy?"
Tôn Ngọc Liên nghe thấy, hận không thể nhanh chân tìm một khe đất chui xuống. Nếu nàng ta kể lại cảm thụ của chính mình cho Tạ Văn Chiêu nghe một chút, hai người bọn họ rất có khả năng sẽ có tiếng nói chung, nói không chừng còn có thể kéo gần tình cảm lại, nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc nghĩ cái này, nàng ta vội nói: "Phu nhân, ta chỉ là muốn nói ——"
"Ngươi đừng nói nữa, hiện tại thân thể ta không tốt, không quản được chuyện này," Lý Việt lại cầm lấy thoại bản một lần nữa, định nằm xuống, "Ngươi đi đi."
Lý Việt cảm thấy mình thực khắc chế, nếu người đứng đây là Tạ Văn Chiêu, hắn đã bảo Tạ Văn Chiêu lăn đi rồi.
Lý Việt cũng đã bảo nàng ta đi, Tôn Ngọc Liên có mặt dày lắm cũng không tiện tiếp tục ở lại, lần này tới Tễ Tuyết Viện, không hỏi ra được cái gì thì thôi đi, còn không duyên cớ ăn một trận mắng, Tôn Ngọc Liên dùng sức cắn răng, nàng ta âm thầm thề, ngày sau nàng ta nhất định phải làm cho vị phu nhân này đẹp mặt, nàng ta cũng không tin một chính phu nhân mà nhà cũng quản không được, lại vẫn có thể vẫn luôn tiêu sái sung sướng như vậy sao?!
Trong hoàng cung, Mạnh Phất từ miệng đám ám vệ biết được hoạt động mỗi ngày của Lý Việt, nàng thật ra cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, nếu có thể, ai không muốn sống những ngày tháng như vậy?
Tạ Văn Chiêu treo một chức quan nhàn hạ ở Hộ Bộ, quanh năm suốt tháng bổng lộc căn bản không có bao nhiêu, nhưng mỗi lần ra cửa cùng bằng hữu yến hội, hắn đều ra tay cực kỳ rộng rãi, ngày thường mua mấy bức tranh chữ cổ cũng không chút nào nương tay, không có tiền thì trực tiếp lấy tiền trong phủ. Lão phu nhân cùng lão Hầu gia ăn uống hay dùng thì cũng đều phải là thứ tốt nhất, không có việc gì còn mời gánh hát tới Hầu phủ, hơn nữa toà nhà của Hầu phủ cũng lớn, hạ nhân cũng nhiều, lại còn có rất nhiều người có ân có tình lui tới, mặc dù trong phủ có chút đồng ruộng cùng cửa hàng, nhưng tiền thu vào cũng chỉ vừa đủ dùng, ngẫu nhiên Mạnh Phất còn phải hao hết tâm tư mà quay vòng tiền, mới có thể duy trì được cái cân bằng này.
Mạnh Phất đã từng đề ra với lão phu nhân là tiền trong kho Hầu phủ không nhiều lắm, cần tiết kiệm một chút. Lão phu nhân lại cho rằng nàng làm vậy là muốn mấy gian cửa hàng trong tay mình, căn bản không để trong lòng, nói chờ đến thời điểm thật không còn tiền thì hẵng đi tìm bà, còn tất cả mọi người đều theo bản năng cảm thấy, đường đường là Hầu phủ, sao có thể không có tiền chứ? Nếu thật sự không có tiền, thì đó chính là do Mạnh Phất quản gia không được, hoặc là bị nàng tham lạm mất.
Mạnh Phất phí tâm phí lực mà xử lý hết chuyện trên dưới Hầu phủ, tất cả mọi người đều xem tất cả những gì nàng trả giá là đương nhiên, có thể để cho nàng quản lý Hầu phủ là ban ơn cho nàng, quản lý tốt thì đó là chuyện nàng phải làm, quản không tốt chính là nàng vô dụng.
Mạnh Phất biết cái việc quản gia này làm rất khó, còn không có ai thông cảm cho nàng, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đã chịu giáo dục khe khắt dành cho nữ nhân, không cho nàng tùy tiện buông tay.
Như bây giờ thì tốt rồi, có người thay nàng làm được, buông tay được rồi.
Có qua có lại, nàng đã ngồi vào cái vị trí này, thì phải làm tốt một chút.
Hầu phủ, lão phu nhân ngồi trên cái ghế dài dưới tàng cây, tính một chút thì mấy ngày đã qua đi, Mạnh Phất bên đó chắc hẳn đã không ngồi yên rồi, bà quay đầu, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi: "Hai ngày nay phu nhân thế nào rồi? Đang làm cái gì? Không lại bị bệnh nữa chứ?"
Lão phu nhân cảm thấy Mạnh Phất đột nhiên không còn quyền quản gia, trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu, trước sau chênh lệch lớn như vậy, nàng ta cho dù không lấy nước mắt rửa mặt, cũng nên ngồi trong Tễ Tuyết Viện tỉnh táo lại, không dám ra ngoài gặp người. Để cho Mạnh Phất nếm chút khổ sở cũng tốt, đỡ cho nàng ta nghĩ mình quá cao, lại nảy lòng tham, thật sự quên mất ai mới là người có tiếng nói nhất cái Hầu phủ này, qua chuyện lần này, nàng ta cũng nên học được một bài học rồi đi.
"Bẩm lão phu nhân......" Nha hoàn đối diện với đôi mắt tràn ngập chờ mong của lão phu nhân, có chút không dám mở miệng, nàng ta dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Bẩm lão phu nhân, ngày hôm đầu tiên thì phu nhân ra cửa đi dạo phố; ngày hôm trước nữa thì ở trong viện luyện quyền pháp, cùng bọn hạ nhân đánh mã điếu; hôm qua mở thi đấu ném thẻ vào bình rượu trong Tễ Tuyết Viện; hôm nay thì sửa sân, nghe Hoa di nương kể chuyện xưa, buổi chiều còn dẫn theo nha hoàn đi ra ngoài du hồ, mới trở về cách đây không lâu."
Lão phu nhân: "?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook