Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
-
Chương 26
Sau khi mọi người đều lui ra, Mạnh Phất gọi tiểu nhị tới gọi lại một lần những món vừa rồi Lý Việt gọi, sau đó căn dặn đóng gói lại, để Lý Việt mang theo về.
Khi sắp đến chạng vạng Mạnh Phất và Lý Việt mới tách ra, một mình Mạnh Phất trở về hoàng cung.
Đám ám vệ vẫn luôn trốn ở chỗ tối cảm thấy ngày hôm nay thật sự quá kích thích, đặc biệt sau một màn ở Vân Hề Lâu kia, nếu không phải trong bụng bọn họ không có bao nhiêu mực nước, bọn họ thật muốn viết nên một quyển sách về cái màn này: trùng hợp đến cùng một tửu điếm, trùng hợp muốn vào cùng một nhã gian, trùng hợp mở cửa, lại trùng hợp gặp gỡ mà không biết.
Tạ Văn Chiêu cùng cô em vợ mình ra bên ngoài đi dạo, đế đô này nhiều chỗ ăn cơm như vậy hắn không đi, một hai phải đi vào dưới mí mắt vệ hạ, cũng thật xúi quẩy, hắn lại đứng ngay trước cái nhã gian kia, thật ngoài dự đoán của đám ám vệ.
Cái tên ngốc Tạ Văn Chiêu kia, chỉ sợ còn chưa biết vị cô nương đi theo bên cạnh bệ hạ là ai.
Thật muốn nhìn xem về sau khi Tạ Văn Chiêu biết được phu nhân của chính mình có liên quan cùng bệ hạ, sẽ có biểu tình như thế nào.
Mạnh Phất trở về cung, xử lý mấy cái tấu chương còn lại trong Tử Thần Điện, nhân buổi chiều có thảo luận được một chút với Lý Việt ở Vân Hề Lâu, hiện tại Mạnh Phất xử lý mấy tấu chương này càng thêm nhẹ nhàng.
Chỉ là không biết ngày mai lâm triều, các đại thần có thể đưa ra vấn đề mới khó giải quyết hay không.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối dần, Mạnh Phất có hơi thở dài, ai cũng đều nói làm hoàng đế là chuyện vui sướng nhất trên đời, nhưng chỉ khi chính mình ngồi vào vị trí này mới có thể thể hội được, làm hoàng đế tất nhiên là có chỗ sung sướng, nhưng nếu muốn làm một hoàng đế tốt, thì rất khó sung sướng.
Nàng ngáp một cái, đứng dậy đi ra phía ngoài, trên án bàn vẫn còn một ít tấu chương chưa duyệt xong, nàng muốn đi Ngự Hoa Viên một chút, để mình thanh tỉnh lại.
Gió đêm mang theo mùi hoa từ từ thổi tới, Mạnh Phất đi dọc bờ hồ trong chốc lát, hơi chút tỉnh thần liền xoay người định trở về Tử Thần Điện đi xử lý tấu chương còn lại, nàng mới vừa đi về hai bước, nhìn thấy ở nơi xa có một đám thái y ôm rương đang đi về hướng hậu cung.
Lý Việt không có phi tần hay con cái, có thể mời được nhiều thái y như vậy, rất có khả năng là một trong hai người Thái Hậu và Cửu vương gia xảy ra chuyện, mặc kệ là ai, Mạnh Phất gặp được đều không thể bỏ qua.
Mạnh Phất đi qua, gọi một vị lão thái y lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai sinh bệnh?"
"Hồi Hoàng Thượng, là Cửu vương gia." Thái y đáp.
"Cửu vương gia làm sao vậy?" Mạnh Phất hỏi, hôm qua nàng còn gặp vị tiểu vương gia kia, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Thái y nói: "Vi thần cũng không biết, là Từ Ninh Cung phái người kêu vi thần đi qua xem."
"Ta cũng đi xem," Mạnh Phất nhìn Cao Hỉ bên cạnh, nói, "Bãi giá Từ Ninh Cung."
Trăng sáng treo cao, ánh trăng bàng bạc rải xuống con đường đá cuội dưới chân như là một lớp tuyết hơi mỏng rơi xuống, ngự liễn theo thái y cùng nhau đi vào ngoài cửa Từ Ninh Cung.
Cửu vương gia được đưa đến chỗ Thái Hậu bên này, thằng bé mê mê tỉnh tỉnh mà nằm trên giường, Thái Hậu canh giữ bên cạnh, hơi hơi nhíu lại mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đứa nhỏ này từ khi sinh ra liền không thiếu làm bà nhọc lòng, vì hắn, Thái Hậu năm đó ở trong cung ăn không ít đau khổ, sau này Lý Việt đăng cơ, tình huống của bà cùng Cửu vương gia mới tốt lên rất nhiều.
Nghe cung nhân báo thái y tới, Thái Hậu vội nói: "Mau bảo thái y tiến vào xem cho tiểu Cửu đi."
Cung nhân nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng cũng tới."
Thái Hậu có chút giật mình, hỏi: "Hoàng Thượng sao cũng tới? Hôm nay Hoàng thượng không phải xuất cung sao?"
Hỏi xong Thái Hậu vỗ vỗ trán mình, bảo cung nhân nhanh chóng mời Hoàng Thượng vào. Hôm nay vì Cửu vương gia bị bệnh mà bà bận rộn đến mụ đầu, cũng không chú ý Hoàng Thượng có trở về hay chưa.
Mạnh Phất cùng thái y từ bên ngoài tiến vào, các thái y nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho tiểu vương gia, Mạnh Phất đứng ở một bên, nhìn nhìn tiểu vương gia hôn mê nằm trên giường, lại nhìn nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thái Hậu, nàng gọi Trần cô cô hầu hạ bên cạnh Thái Hậu tới, hỏi bà ta hai câu, liền bảo bà ấy đi ra ngoài.
Một lát sau, thái y thu tay, Mạnh Phất hỏi: "Thế nào?"
Thái y xoay người, chắp tay nói: "Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, điện hạ hẳn là bị lạnh, cảm nhiễm phong hàn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cửu vương gia sau khi sinh ra không lâu đã từng có lần sốt rất cao, suốt hai ngày hai đêm, Thái Hậu cảm thấy thằng bé mãi vẫn luôn không nói chuyện có thể là do lần phát sốt đó.
"Vậy khi nào mới có thể khoẻ lại?" Thái Hậu hỏi.
"Nếu nhanh thì hai ba ngày có thể hồi phục, nếu chậm, thì có khi mất nửa tháng."
Thái Hậu gật gật đầu, Mạnh Phất bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cửu vương gia sao lại bị cảm lạnh?"
"Cái này......" Thái y nói, "Vi thần không biết."
Hắn cũng không phải người hầu hạ bên cạnh Cửu vương gia, hắn làm sao biết vì sao Cửu vương gia lại sinh bệnh.
Thái Hậu nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, nhấp môi, tựa hồ như có chuyện muốn hỏi nàng, nhưng không biết vì cái gì, bà lại thu ánh mắt về, sau đó không nói gì cả.
Thái Hậu biết Cửu vương gia phát sốt liền bảo các cung nhân nhanh chóng mang Cửu vương qua chỗ bà bên này, khi tự tay bà thay quần áo cho nó, liền đột nhiên phát hiện trên cánh tay nó lại có rất nhiều rất nhiều vết bầm, hỏi nó nó cũng không nói lời nào.
Thái Hậu nhớ tới lúc trước có người nói bên tai bà, bảo mỗi lần tiểu Cửu gặp Hoàng Thượng, trên người đều phải có thêm nhiều vết thương, trùng hợp chính là hôm qua Hoàng Thượng đã tới Từ Ninh Cung, còn đơn độc ở cùng tiểu Cửu lâu như vậy. Tối hôm qua bà còn tưởng hai huynh đệ chúng nó về sau có thể hòa thuận, hôm nay nhìn thấy vết thương trên người tiểu Cửu, Thái Hậu lại không khỏi hoài nghi, Lý Việt thật sự có thể không hề khúc mắc mà tiếp nhận cái đệ đệ này sao?
Những lời đồn đãi vớ vẩn về thân thế của tiểu Cửu từ khi tiên hoàng còn trên đời vẫn chưa bao giờ chấm dứt, tuy rằng sau này tiểu Cửu có cùng tiên hoàng lấy máu nhận thân, đã xác nhận nó là nhi tử của tiên hoàng, nhưng không được mấy năm tiên hoàng đã băng hà, liền có người nói lấy máu nhận thân căn bản không chuẩn.
Thái Hậu lại nghĩ tới tối cái hôm cung yến, khi Hoàng Thượng dẫn theo tiểu cửu đi vào Từ Ninh Cung, đã nói với bà một câu.
Khi đó hắn hỏi bà: "Mẫu hậu cũng nghĩ như thế?"
Nếu không phải Hoàng Thượng, thì trong cái hoàng cung to như thế này, ai dám xuống tay với tiểu Cửu chứ?
Mạnh Phất nhìn ra Thái Hậu còn có chuyện muốn hỏi thái y, có lẽ là cố kỵ mình ở đây không tiện mở miệng, Mạnh Phất liền tìm cớ rời đi: "Nhi thần chợt nhớ ở Tử Thần Điện còn có chút tấu chương chưa xử lý, nếu tiểu Cửu không có việc gì, vậy nhi thần liền cáo lui trước."
Thái Hậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Phất, bà bỗng nhiên ý thức được từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, bà liền chưa từng nhìn kỹ nhi tử này. Thái Hậu bỗng dưng nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi hắn còn chưa cao bằng mình, cả ngày cầm một cây kiếm gỗ chạy ở trong hoàng cung, đi theo bọn thị vệ cùng nhau tuần tra, nếu như bị huynh đệ khi dễ......
Không đúng, Thái Hậu nhịn không được mím môi cười một chút, hắn có khi nào bị người khi dễ chứ?
Kỳ thật bà nên tin tưởng Hoàng Thượng, nên tin tưởng hài tử lớn lên bên cạnh mình, nên tin tưởng hắn khinh thường làm những chuyện như vậy.
Mình từ trước đến nay sao có thể hoài nghi hắn chứ?
Tuy rằng chưa biết chân tướng, nhưng ánh mắt Thái Hậu nhìn về phía Mạnh Phất đã mang theo vài phần áy náy, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, không phải kẻ ngu dốt, bà biết Hoàng Thượng nói lời này là nhìn ra bà đang khó xử, Thái Hậu lại cảm thấy có chút buồn cười, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều thẳng thắn, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, hôm nay không biết như thế nào lại có thêm tâm nhãn, nhưng cũng không cần thiết, chuyện này có lẽ vẫn trực tiếp nói rõ cùng hắn thì hơn.
Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng, lại ngồi đây thêm chốc lát đi."
Mạnh Phất: "Nếu mẫu hậu giữ ta, ta liền ở lại thêm chốc lát vậy."
Sau đó, Thái Hậu quay đầu nhìn thái y nói, "Ngươi nhìn xem mấy vết thương trên người tiểu Cửu là như thế nào?"
Thái y sửng sốt một chút, trên người Cửu vương gia sao lại còn có vết thương khác?
Thái Hậu kéo cánh tay nhỏ của Cửu vương gia lại, sau đó xắn tay áo lên, một mảnh bầm xanh tím triển lộ ngay trước mặt thái y.
Mà những vết bầm này còn xuất hiện ở nhiều chỗ khác trên người tiểu vương gia nữa, đậm nhạt, nhỏ lớn khác nhau. Tiểu vương gia không nói chuyện, cũng sẽ không kêu đau, nhưng mà chính là như thế, người làm mẫu thân như Thái Hậu càng thêm đau lòng.
Mạnh Phất cũng nhíu mày, có chút đau lòng, những vết bầm trên tay tiểu vương gia thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn hôm qua nàng thấy một ít.
"Đây là bị đụng vào chỗ nào sao? Hay là bị ngã?" Thái Hậu hỏi.
"Không giống," thái y kề sát vào cẩn thận nhìn nhìn, lắc đầu nói với Thái Hậu, "Giống như bị người véo ra."
"Ai?" Thái Hậu hỏi.
Nhưng không ai ở đây có thể trả lời vấn đề này cho bà.
Tiểu vương gia không biết nói, ngơ ngơ ngốc ngốc, giống như không có cảm giác vậy. Lúc trước, các huynh đệ khác cùng những tên tuỳ tùng của bọn họ đều dám tùy ý khinh nhục nó, nó bị thương nặng đến mấy cũng không biểu đạt, thậm chí có một lần, nó thiếu chút nữa bị ấn vào hồ hoa sen chết đuối, là bà vú Lưu ma ma liều chết cứu nó, chờ đến khi Thái Hậu tới nơi, cả người nó đã ướt đẫm, thái dương nhỏ máu, nhưng trên mặt lại vẫn là bộ mờ mịt lại vô tội.
Giờ khắc này, Thái Hậu không khỏi cảm thấy sợ hãi một làn nữa, nếu như có một ngày mình không còn nữa, tiểu Cửu phải làm sao bây giờ? Ai có thể chiếu cố nó chứ?
Mạnh Phất thấy thần sắc Thái Hậu có chút hoảng hốt, nàng nhẹ giọng đề nghị nói: "Không bằng kêu bà vú của tiểu Cửu tới, hỏi bà ta xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Phất nói cũng có lý, ngày thường bà vú là người ở bên cạnh tiểu Cửu lâu nhất, cho dù bà ta có không biết là ai ra tay, cũng có thể nhắc tới một chút chi tiết bọn họ không biết, Thái Hậu lập tức phân phó nói: "Đi gọi Lưu ma ma tới."
Cung nhân đáp lời liền lui ra, sau đó không lâu, Trần cô cô bưng hai chung thức ăn từ bên ngoài đi vào, không chờ bà mở miệng, Thái Hậu liền cự tuyệt nói: "Không ăn, ai gia ăn không vô."
Mạnh Phất khuyên nhủ: "Ăn trước một chút đi, ngài cơm trưa đã không ăn, đừng để mình bị đói."
Mạnh Phất vừa rồi sau khi hỏi Trần cô cô xong, liền bảo bà kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn dễ tiêu hoá.
Thái Hậu nghiêng đầu nhìn Mạnh Phất, sau một lúc lâu, bà phát ra một tiếng thở dài khẽ khàng: "Con a......"
Bà phát hiện đại nhi tử này của mình đã thành thục hơn so với dĩ vãng không ít.
Bệ hạ tự mình khuyên, Thái Hậu vẫn nể tình, cầm lấy muỗng ăn một ít.
"Hay Hoàng Thượng cũng ăn với ai gia một chút?"
"Không cần, nhi thần đã ăn ở ngoài cung." Mạnh Phất nói, hôm nay nàng ở Vân Hề Lâu ăn không ít, cho tới bây giờ đều không cảm thấy đói.
Thái Hậu nghe hắn nói đã ăn ngoài cung, tay cầm muỗng hơi hơi tạm dừng trên không trung một chút, bà đặc biệt muốn biết hôm nay hoàng thượng xuất cung rốt cuộc có phải để gặp mặt vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia hay không.
Đang lúc bà định nói bóng nói gió một chút, hỏi hoàng thượng hôm nay xuất cung rốt cuộc làm gì, thì Lưu ma ma tới, mấy ngày nay bà ta bệnh nặng một hồi, cả người thoạt nhìn xác thật tiều tuỵ hơn trước không ít.
Bà ta quỳ gối trước mặt Thái Hậu, mong manh như một ngọn cỏ không có rễ, chỉ cần một trận gió thổi tới, bà liền sẽ ngã xuống.
Thái Hậu vừa thấy bà ta đến liền hỏi: "Ngươi có biết thương thế trên người Cửu vương gia là như thế nào không?"
"Cửu vương gia bị thương?" Trên mặt Lưu ma ma lộ ra biểu tình kinh ngạc, bà ta ngẩng đầu nhìn về hướng tiểu vương gia đang nằm trên giường, khi nhìn thấy những vết bầm cánh tay thằng bé, nước mắt bà xoát một cái chảy xuống, bà ta nức nở nói, "Cửu vương gia bị thương có nghiêm trọng không? Khi nào bị thương chứ? Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội, là nô tỳ không chiếu cố được Cửu điện hạ, thỉnh Thái Hậu nương nương trách phạt."
Thái Hậu biết Lưu ma ma yêu quý tiểu Cửu, đối xử với tiểu Cửu như chính sinh mạng của mình, Thái Hậu liền hỏi: "Ngươi có biết Cửu điện hạ sao lại bị thương không?"
Lưu ma ma tựa hồ theo bản năng ngẩng đầu muốn nhìn thoáng qua hướng Mạnh Phất, nhưng khi nâng đầu lên một nửa, bà ta cứng rắn dừng động tác của mình lại, run run rẩy rẩy trả lời: "Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết......"
Mạnh Phất ngồi ở một sườn khác, thần sắc nàng bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà. Kỹ thuật diễn của Lưu ma ma này thật không tồi, ở tại trong cung làm bà vú có chút đáng tiếc, nếu đưa đến rạp hát, nói không chừng cũng có thể trở thành một ca nương danh giá nga.
Khi sắp đến chạng vạng Mạnh Phất và Lý Việt mới tách ra, một mình Mạnh Phất trở về hoàng cung.
Đám ám vệ vẫn luôn trốn ở chỗ tối cảm thấy ngày hôm nay thật sự quá kích thích, đặc biệt sau một màn ở Vân Hề Lâu kia, nếu không phải trong bụng bọn họ không có bao nhiêu mực nước, bọn họ thật muốn viết nên một quyển sách về cái màn này: trùng hợp đến cùng một tửu điếm, trùng hợp muốn vào cùng một nhã gian, trùng hợp mở cửa, lại trùng hợp gặp gỡ mà không biết.
Tạ Văn Chiêu cùng cô em vợ mình ra bên ngoài đi dạo, đế đô này nhiều chỗ ăn cơm như vậy hắn không đi, một hai phải đi vào dưới mí mắt vệ hạ, cũng thật xúi quẩy, hắn lại đứng ngay trước cái nhã gian kia, thật ngoài dự đoán của đám ám vệ.
Cái tên ngốc Tạ Văn Chiêu kia, chỉ sợ còn chưa biết vị cô nương đi theo bên cạnh bệ hạ là ai.
Thật muốn nhìn xem về sau khi Tạ Văn Chiêu biết được phu nhân của chính mình có liên quan cùng bệ hạ, sẽ có biểu tình như thế nào.
Mạnh Phất trở về cung, xử lý mấy cái tấu chương còn lại trong Tử Thần Điện, nhân buổi chiều có thảo luận được một chút với Lý Việt ở Vân Hề Lâu, hiện tại Mạnh Phất xử lý mấy tấu chương này càng thêm nhẹ nhàng.
Chỉ là không biết ngày mai lâm triều, các đại thần có thể đưa ra vấn đề mới khó giải quyết hay không.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối dần, Mạnh Phất có hơi thở dài, ai cũng đều nói làm hoàng đế là chuyện vui sướng nhất trên đời, nhưng chỉ khi chính mình ngồi vào vị trí này mới có thể thể hội được, làm hoàng đế tất nhiên là có chỗ sung sướng, nhưng nếu muốn làm một hoàng đế tốt, thì rất khó sung sướng.
Nàng ngáp một cái, đứng dậy đi ra phía ngoài, trên án bàn vẫn còn một ít tấu chương chưa duyệt xong, nàng muốn đi Ngự Hoa Viên một chút, để mình thanh tỉnh lại.
Gió đêm mang theo mùi hoa từ từ thổi tới, Mạnh Phất đi dọc bờ hồ trong chốc lát, hơi chút tỉnh thần liền xoay người định trở về Tử Thần Điện đi xử lý tấu chương còn lại, nàng mới vừa đi về hai bước, nhìn thấy ở nơi xa có một đám thái y ôm rương đang đi về hướng hậu cung.
Lý Việt không có phi tần hay con cái, có thể mời được nhiều thái y như vậy, rất có khả năng là một trong hai người Thái Hậu và Cửu vương gia xảy ra chuyện, mặc kệ là ai, Mạnh Phất gặp được đều không thể bỏ qua.
Mạnh Phất đi qua, gọi một vị lão thái y lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai sinh bệnh?"
"Hồi Hoàng Thượng, là Cửu vương gia." Thái y đáp.
"Cửu vương gia làm sao vậy?" Mạnh Phất hỏi, hôm qua nàng còn gặp vị tiểu vương gia kia, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Thái y nói: "Vi thần cũng không biết, là Từ Ninh Cung phái người kêu vi thần đi qua xem."
"Ta cũng đi xem," Mạnh Phất nhìn Cao Hỉ bên cạnh, nói, "Bãi giá Từ Ninh Cung."
Trăng sáng treo cao, ánh trăng bàng bạc rải xuống con đường đá cuội dưới chân như là một lớp tuyết hơi mỏng rơi xuống, ngự liễn theo thái y cùng nhau đi vào ngoài cửa Từ Ninh Cung.
Cửu vương gia được đưa đến chỗ Thái Hậu bên này, thằng bé mê mê tỉnh tỉnh mà nằm trên giường, Thái Hậu canh giữ bên cạnh, hơi hơi nhíu lại mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đứa nhỏ này từ khi sinh ra liền không thiếu làm bà nhọc lòng, vì hắn, Thái Hậu năm đó ở trong cung ăn không ít đau khổ, sau này Lý Việt đăng cơ, tình huống của bà cùng Cửu vương gia mới tốt lên rất nhiều.
Nghe cung nhân báo thái y tới, Thái Hậu vội nói: "Mau bảo thái y tiến vào xem cho tiểu Cửu đi."
Cung nhân nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng cũng tới."
Thái Hậu có chút giật mình, hỏi: "Hoàng Thượng sao cũng tới? Hôm nay Hoàng thượng không phải xuất cung sao?"
Hỏi xong Thái Hậu vỗ vỗ trán mình, bảo cung nhân nhanh chóng mời Hoàng Thượng vào. Hôm nay vì Cửu vương gia bị bệnh mà bà bận rộn đến mụ đầu, cũng không chú ý Hoàng Thượng có trở về hay chưa.
Mạnh Phất cùng thái y từ bên ngoài tiến vào, các thái y nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho tiểu vương gia, Mạnh Phất đứng ở một bên, nhìn nhìn tiểu vương gia hôn mê nằm trên giường, lại nhìn nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thái Hậu, nàng gọi Trần cô cô hầu hạ bên cạnh Thái Hậu tới, hỏi bà ta hai câu, liền bảo bà ấy đi ra ngoài.
Một lát sau, thái y thu tay, Mạnh Phất hỏi: "Thế nào?"
Thái y xoay người, chắp tay nói: "Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, điện hạ hẳn là bị lạnh, cảm nhiễm phong hàn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cửu vương gia sau khi sinh ra không lâu đã từng có lần sốt rất cao, suốt hai ngày hai đêm, Thái Hậu cảm thấy thằng bé mãi vẫn luôn không nói chuyện có thể là do lần phát sốt đó.
"Vậy khi nào mới có thể khoẻ lại?" Thái Hậu hỏi.
"Nếu nhanh thì hai ba ngày có thể hồi phục, nếu chậm, thì có khi mất nửa tháng."
Thái Hậu gật gật đầu, Mạnh Phất bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cửu vương gia sao lại bị cảm lạnh?"
"Cái này......" Thái y nói, "Vi thần không biết."
Hắn cũng không phải người hầu hạ bên cạnh Cửu vương gia, hắn làm sao biết vì sao Cửu vương gia lại sinh bệnh.
Thái Hậu nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, nhấp môi, tựa hồ như có chuyện muốn hỏi nàng, nhưng không biết vì cái gì, bà lại thu ánh mắt về, sau đó không nói gì cả.
Thái Hậu biết Cửu vương gia phát sốt liền bảo các cung nhân nhanh chóng mang Cửu vương qua chỗ bà bên này, khi tự tay bà thay quần áo cho nó, liền đột nhiên phát hiện trên cánh tay nó lại có rất nhiều rất nhiều vết bầm, hỏi nó nó cũng không nói lời nào.
Thái Hậu nhớ tới lúc trước có người nói bên tai bà, bảo mỗi lần tiểu Cửu gặp Hoàng Thượng, trên người đều phải có thêm nhiều vết thương, trùng hợp chính là hôm qua Hoàng Thượng đã tới Từ Ninh Cung, còn đơn độc ở cùng tiểu Cửu lâu như vậy. Tối hôm qua bà còn tưởng hai huynh đệ chúng nó về sau có thể hòa thuận, hôm nay nhìn thấy vết thương trên người tiểu Cửu, Thái Hậu lại không khỏi hoài nghi, Lý Việt thật sự có thể không hề khúc mắc mà tiếp nhận cái đệ đệ này sao?
Những lời đồn đãi vớ vẩn về thân thế của tiểu Cửu từ khi tiên hoàng còn trên đời vẫn chưa bao giờ chấm dứt, tuy rằng sau này tiểu Cửu có cùng tiên hoàng lấy máu nhận thân, đã xác nhận nó là nhi tử của tiên hoàng, nhưng không được mấy năm tiên hoàng đã băng hà, liền có người nói lấy máu nhận thân căn bản không chuẩn.
Thái Hậu lại nghĩ tới tối cái hôm cung yến, khi Hoàng Thượng dẫn theo tiểu cửu đi vào Từ Ninh Cung, đã nói với bà một câu.
Khi đó hắn hỏi bà: "Mẫu hậu cũng nghĩ như thế?"
Nếu không phải Hoàng Thượng, thì trong cái hoàng cung to như thế này, ai dám xuống tay với tiểu Cửu chứ?
Mạnh Phất nhìn ra Thái Hậu còn có chuyện muốn hỏi thái y, có lẽ là cố kỵ mình ở đây không tiện mở miệng, Mạnh Phất liền tìm cớ rời đi: "Nhi thần chợt nhớ ở Tử Thần Điện còn có chút tấu chương chưa xử lý, nếu tiểu Cửu không có việc gì, vậy nhi thần liền cáo lui trước."
Thái Hậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Phất, bà bỗng nhiên ý thức được từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, bà liền chưa từng nhìn kỹ nhi tử này. Thái Hậu bỗng dưng nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi hắn còn chưa cao bằng mình, cả ngày cầm một cây kiếm gỗ chạy ở trong hoàng cung, đi theo bọn thị vệ cùng nhau tuần tra, nếu như bị huynh đệ khi dễ......
Không đúng, Thái Hậu nhịn không được mím môi cười một chút, hắn có khi nào bị người khi dễ chứ?
Kỳ thật bà nên tin tưởng Hoàng Thượng, nên tin tưởng hài tử lớn lên bên cạnh mình, nên tin tưởng hắn khinh thường làm những chuyện như vậy.
Mình từ trước đến nay sao có thể hoài nghi hắn chứ?
Tuy rằng chưa biết chân tướng, nhưng ánh mắt Thái Hậu nhìn về phía Mạnh Phất đã mang theo vài phần áy náy, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, không phải kẻ ngu dốt, bà biết Hoàng Thượng nói lời này là nhìn ra bà đang khó xử, Thái Hậu lại cảm thấy có chút buồn cười, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều thẳng thắn, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, hôm nay không biết như thế nào lại có thêm tâm nhãn, nhưng cũng không cần thiết, chuyện này có lẽ vẫn trực tiếp nói rõ cùng hắn thì hơn.
Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng, lại ngồi đây thêm chốc lát đi."
Mạnh Phất: "Nếu mẫu hậu giữ ta, ta liền ở lại thêm chốc lát vậy."
Sau đó, Thái Hậu quay đầu nhìn thái y nói, "Ngươi nhìn xem mấy vết thương trên người tiểu Cửu là như thế nào?"
Thái y sửng sốt một chút, trên người Cửu vương gia sao lại còn có vết thương khác?
Thái Hậu kéo cánh tay nhỏ của Cửu vương gia lại, sau đó xắn tay áo lên, một mảnh bầm xanh tím triển lộ ngay trước mặt thái y.
Mà những vết bầm này còn xuất hiện ở nhiều chỗ khác trên người tiểu vương gia nữa, đậm nhạt, nhỏ lớn khác nhau. Tiểu vương gia không nói chuyện, cũng sẽ không kêu đau, nhưng mà chính là như thế, người làm mẫu thân như Thái Hậu càng thêm đau lòng.
Mạnh Phất cũng nhíu mày, có chút đau lòng, những vết bầm trên tay tiểu vương gia thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn hôm qua nàng thấy một ít.
"Đây là bị đụng vào chỗ nào sao? Hay là bị ngã?" Thái Hậu hỏi.
"Không giống," thái y kề sát vào cẩn thận nhìn nhìn, lắc đầu nói với Thái Hậu, "Giống như bị người véo ra."
"Ai?" Thái Hậu hỏi.
Nhưng không ai ở đây có thể trả lời vấn đề này cho bà.
Tiểu vương gia không biết nói, ngơ ngơ ngốc ngốc, giống như không có cảm giác vậy. Lúc trước, các huynh đệ khác cùng những tên tuỳ tùng của bọn họ đều dám tùy ý khinh nhục nó, nó bị thương nặng đến mấy cũng không biểu đạt, thậm chí có một lần, nó thiếu chút nữa bị ấn vào hồ hoa sen chết đuối, là bà vú Lưu ma ma liều chết cứu nó, chờ đến khi Thái Hậu tới nơi, cả người nó đã ướt đẫm, thái dương nhỏ máu, nhưng trên mặt lại vẫn là bộ mờ mịt lại vô tội.
Giờ khắc này, Thái Hậu không khỏi cảm thấy sợ hãi một làn nữa, nếu như có một ngày mình không còn nữa, tiểu Cửu phải làm sao bây giờ? Ai có thể chiếu cố nó chứ?
Mạnh Phất thấy thần sắc Thái Hậu có chút hoảng hốt, nàng nhẹ giọng đề nghị nói: "Không bằng kêu bà vú của tiểu Cửu tới, hỏi bà ta xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Phất nói cũng có lý, ngày thường bà vú là người ở bên cạnh tiểu Cửu lâu nhất, cho dù bà ta có không biết là ai ra tay, cũng có thể nhắc tới một chút chi tiết bọn họ không biết, Thái Hậu lập tức phân phó nói: "Đi gọi Lưu ma ma tới."
Cung nhân đáp lời liền lui ra, sau đó không lâu, Trần cô cô bưng hai chung thức ăn từ bên ngoài đi vào, không chờ bà mở miệng, Thái Hậu liền cự tuyệt nói: "Không ăn, ai gia ăn không vô."
Mạnh Phất khuyên nhủ: "Ăn trước một chút đi, ngài cơm trưa đã không ăn, đừng để mình bị đói."
Mạnh Phất vừa rồi sau khi hỏi Trần cô cô xong, liền bảo bà kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn dễ tiêu hoá.
Thái Hậu nghiêng đầu nhìn Mạnh Phất, sau một lúc lâu, bà phát ra một tiếng thở dài khẽ khàng: "Con a......"
Bà phát hiện đại nhi tử này của mình đã thành thục hơn so với dĩ vãng không ít.
Bệ hạ tự mình khuyên, Thái Hậu vẫn nể tình, cầm lấy muỗng ăn một ít.
"Hay Hoàng Thượng cũng ăn với ai gia một chút?"
"Không cần, nhi thần đã ăn ở ngoài cung." Mạnh Phất nói, hôm nay nàng ở Vân Hề Lâu ăn không ít, cho tới bây giờ đều không cảm thấy đói.
Thái Hậu nghe hắn nói đã ăn ngoài cung, tay cầm muỗng hơi hơi tạm dừng trên không trung một chút, bà đặc biệt muốn biết hôm nay hoàng thượng xuất cung rốt cuộc có phải để gặp mặt vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia hay không.
Đang lúc bà định nói bóng nói gió một chút, hỏi hoàng thượng hôm nay xuất cung rốt cuộc làm gì, thì Lưu ma ma tới, mấy ngày nay bà ta bệnh nặng một hồi, cả người thoạt nhìn xác thật tiều tuỵ hơn trước không ít.
Bà ta quỳ gối trước mặt Thái Hậu, mong manh như một ngọn cỏ không có rễ, chỉ cần một trận gió thổi tới, bà liền sẽ ngã xuống.
Thái Hậu vừa thấy bà ta đến liền hỏi: "Ngươi có biết thương thế trên người Cửu vương gia là như thế nào không?"
"Cửu vương gia bị thương?" Trên mặt Lưu ma ma lộ ra biểu tình kinh ngạc, bà ta ngẩng đầu nhìn về hướng tiểu vương gia đang nằm trên giường, khi nhìn thấy những vết bầm cánh tay thằng bé, nước mắt bà xoát một cái chảy xuống, bà ta nức nở nói, "Cửu vương gia bị thương có nghiêm trọng không? Khi nào bị thương chứ? Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội, là nô tỳ không chiếu cố được Cửu điện hạ, thỉnh Thái Hậu nương nương trách phạt."
Thái Hậu biết Lưu ma ma yêu quý tiểu Cửu, đối xử với tiểu Cửu như chính sinh mạng của mình, Thái Hậu liền hỏi: "Ngươi có biết Cửu điện hạ sao lại bị thương không?"
Lưu ma ma tựa hồ theo bản năng ngẩng đầu muốn nhìn thoáng qua hướng Mạnh Phất, nhưng khi nâng đầu lên một nửa, bà ta cứng rắn dừng động tác của mình lại, run run rẩy rẩy trả lời: "Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết......"
Mạnh Phất ngồi ở một sườn khác, thần sắc nàng bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà. Kỹ thuật diễn của Lưu ma ma này thật không tồi, ở tại trong cung làm bà vú có chút đáng tiếc, nếu đưa đến rạp hát, nói không chừng cũng có thể trở thành một ca nương danh giá nga.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook