Trên tay Cổ Chi là mặt nạ da người, “Đây vốn là một gã tặc bằng hữu tặng cho ta, nhưng Hoàng Thượng tôn quý vô cùng toan tính nhìn trúng, cố gắng lấy đi nhưng bất quá lúc này hắn lại không cần, mới còn ở chỗ ta.” Nàng tiến lên cầm tay Tô Yên Nhi, vẻ mặt chuyển qua áy náy, “Thật xin lỗi, ta bán đứng ngươi, sau khi biết ngươi muốn làm việc ngốc, ta trực tiếp tiến cung đi tìm Hoàng Thượng nói rõ hết thảy.” Nàng cắn môi dưới, “Ta không thể trơ mắt nhìn đem ngươi hạnh phúc đẩy ra bên ngoài, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

Tô Yên Nhi ánh mắt nổi lên lệ quang, nghẹn ngào một tiếng, “Không biết.”

“Vậy thì tốt.”

Cổ Chi mỉm cười buông tay nàng ra, nhìn Hoàng Thượng sắc mặt thật bị dọa đến tái nhợt, “Trò chơi cuộc đời không phải là mỗi người cũng có khả năng chơi thật tốt, Hoàng Thượng, ta xem nàng vẫn là làm người của ngươi là tốt rồi.”

Hắn cười khổ, lòng có đồng cảm.

“Còn có…” Cổ Chi vẻ mặt chuyển đổi không thôi, “Ta đem Yên Nhi muội muội giao cho ngươi, hy vọng ở tương lai không lâu ta có thể ở nơi nào đó nghe được tin ngươi sẽ lập nàng làm hậu.”

“Nhất định.” Điều này là nói đối với nàng, cũng là lời hứa hẹn của hắn đối với Yên Nhi.

Cổ Chi nhìn đôi mắt đen kiên định kia nhe răng cười một tiếng, sau đó nhìn Tô Yên Nhi một cái mỉm cười nói. “Ta đã quấy rầy các ngươi, lần này là thật muốn rời đi, sau này còn gặp lại.”

Tô Yên Nhi nghẹn ngào cũng nói. “Sau này còn gặp lại.”, trong mắt có cười cũng có nước mắt.

Cổ Chi sau khi rời đi, Chu Hạo Hi thở dài, ôn nhu đem Tô Yên Nhi ôm vào trong ngực, “Ta thật bị ngươi hù dọa mất đi nửa cái mạng!”

Nàng không tốt đỏ mặt, “Ta lại không biết Kim Ngọc Kiệt là ngươi.”

“Là ta không tốt, ta tức ngươi vừa không tuân thủ lời hứa hẹn, nghĩ cho ngươi một lời dạy dỗ mới được…” Nói đến đây, hắn lắc đầu, “Thật hù dọa mà thật cũng không dám hù dọa ngươi lần nữa.”

Nàng nhịn không được cười, “Ta không nghĩ tới ngươi cũng có một mặt nghịch ngợm như vậy.”

“Ta càng không có nghĩ tới ngươi vì giữ mình trong sạch, thậm chí ngay cả mạng cũng đánh bạc.” Hắn đau lòng kể lại. “Nhưng khi xác minh ngươi có yêu ta nhiều đến vậy, lại đáng giá được ta yêu cỡ nào.”

Nàng mặt thoáng chốc hai má đỏ bừng.

Nàng đã ngượng ngùng chịu không nổi, hắn lại còn tiếp tục chọc. “Bây giờ ngươi rốt cuộc đã biết, ta tại sao không thể thề không đụng vào ngươi rồi chứ?”

Trên mặt nàng đỏ hồng càng lúc càng sâu một tầng. Đúng vậy a lời thề đúng là ….(-.-)

“Ngươi hạnh phúc, không, chúng ta có toàn bộ hạnh phúc!”

Nàng bật cười một tiếng khì khì.

Hắn mỉm cười vỗ về má phấn của nàng, “Ngươi quá thiếu kiên nhẫn hoàng tổ mẫu đã đáp ứng hôn sự của chúng ta.”

Nàng sửng sốt, “Nhưng là huyết thống hoàng thất…”

“Hoàng thất huyết thống sẽ không có vấn đề, bởi vì ngôi vị hoàng đế sẽ không để cho con cái của chúng ta.”

Nghe vậy, nàng hơn cả kinh hãi.

“Bất quá, cũng không phải là ta thoái vị.” hắn nhàn nhã cười một tiếng, “Mà là đem long vị vốn là của Đường Thiệu Tổ trả lại cho con cái của hắn, con cái hắn cùng Bối nhi chính là người thừa kế huyết thống hoàng thất. Bà nội đã xác định Thiệu Tổ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà tiên hoàng đã chỉ định… Con của Vương gia Đức Thuận cũng không phản đối ta làm như vậy.”

Nàng nheo lông mày, “Nghe ra, đó là chuyện xưa của người?”

“Không sai, cho nên bà nội đã bắt tay vào chuẩn bị cho hôn sự của Thiệu Tổ cùng Bối nhi.” Hắn khóe miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng đem nàng đẩy nằm xuống trên giường, thâm tình chăm chú nhìn dung nhan động lòng người của nàng, “Chuyện xưa của bọn hắn vẫn đang tiếp tục, mà chúng ta há vừa có thể lui về ở phía sau”

Hắn khát vọng nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi anh đào của nàng, nàng quay lại cười một tiếng, chủ động đâng lên nụ hôn sâu sắc

này…

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương