“Ngươi thật bỏ được sao, tâm của người cũng thật ác độc.” Chu Hạo Hi càng nói càng hận. Có phải hay không đời trước hắn thiếu nàng rất nhiều, hơn nữa còn ở phương diện chữ tình này?

Nàng hốc mắt khẽ hiện hồng, “Ta không muốn, nhưng thân phận của ta…”

“Người nào quan tâm thân phận của ngươi, ta thân là ngôi cửu ngũ, người nào quản được ta muốn nữ nhân là ai?”

“Huyết thống hoàng thất của ngươi không cần người như ta?”

Hắn chân mày nhăn lại .

Thấy thế, nàng trong mắt lệ quang đã rơi, “Thừa kế giang sơn, hoàng đế trên người lại có dòng máu của nữ tặc ai có thể tiếp nhận chứ?”

“Đó là chuyện của ta, tóm lại ta không cho phép ngươi rời khỏi ta!” Hắn tàn bạo nhìn nàng chằm chằm. Cho dù nàng lúc này hai mắt đẫm lệ, thoạt nhìn thật điềm đạm đáng yêu, hắn vẫn là khí, khí, khí!

Xem ra hắn thật là giận điên lên rồi! Nàng đã biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nam nhân anh tuấn này giận đến trừng mắt bức người đến vậy, có thể thấy được hắn quan tâm nàng đến cỡ nào, nàng có thể nào lại không rung động, không khuất phục được sao?

“Tốt, ta đáp ứng ngươi, không bao giờ…sẽ rời đi nữa, nhưng ngươi cũng đáp ứng ta, ngươi có thể chọn một người Hoàng Hậu khác…!”

Hắn tròng mắt đen phút chốc nhíu lại, “Ngươi vừa rồi nói cái gì…?”

“Xin hãy nghe ta nói hết, ta nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi, vì ngươi sanh con dưỡng cái, nguyện ý canh giữ ở Giang Nam, ở lại Khuynh Hi viên, thời điểm chỉ cần ngươi cần ta, ngươi cũng có thể đến Khuynh Hi viên tìm ta.”

Hắn rất là nổi giận, “Ngươi…chết tiệt…đem ta xem thành người nào? “

Chẳng qua là nàng nước mắt trong suốt, có quyết tâm, cũng có thâm tình nói không ra lời, “Ta biết ngươi yêu ta, nhưng là ta không thể không suy nghĩ đến chuyện kéo dài huyết thống hoàng gia, kia đích xác là bổn phận Hoàng Thượng ngươi nên làm!”

“Câm miệng! Ta tìm được ngươi, lòng ta đã tính toán rất tốt rồi, ngươi đừng có mà nói mấy chuyện để cho ta phiền lòng nữa!”

Nàng mỉm cười gật đầu, lúc này mới dựa sát ở trong lồng ngực của hắn. Nàng biết, hắn nhưng thật ra là rất quan tâm, chẳng qua là hắn đối với nàng yêu thương vượt qua hết thảy, hắn mới bắt buộc chính mình không thèm nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, nhưng nàng không thể để cho hắn trở thành tội nhân thiên cổ được…!

Đây là hy sinh cần thiết sao? Đôi mắt nàng buồn bã. Nếu có thể làm cho hắn rời nàng đi, từ đó chuyên tâm trị quốc, cưới một người con gái phẩm đức nhiều mặt, một người cành vàng lá ngọc thích hợp với hoàng thất…

Nàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trái tim đập của hắn, trong lòng đã có quyết định.

~*~

Chu Hạo Hi cùng Tô Yên Nhi trở lại Khuynh Hi viên, trải qua giai đoạn cuộc sống uyên ương như tiên cảnh. Hai người sống ẩn cư, ngâm thơ làm thơ, ngắm hoa vẽ tranh, trong sinh hoạt chỉ có lẫn nhau nhưng cuối cùng thiên hạ không có không bữa tiệc nào không tàn, có chút vấn đề không đi đối mặt cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Chu Hạo Hi biết nàng trở lại hoàng cung cũng sẽ không vui vẻ, bởi vì trong lòng nàng có quá nhiều gánh nặng, nhất là hắn! Nhưng là…!

“Ta sẽ giải quyết hết thảy, chờ ta ngày đó lần nữa tới tìm ngươi, ngươi sẽ phải làm Hoàng Hậu của ta.”

“Không cần giải quyết gấp đâu, ta cả đời này có thể gặp ngươi đã thỏa mãn lắm rồi.” Nàng hạnh phúc cười một tiếng.

“Ta chưa đủ.” Hắn vẻ mặt thành thật, “Ta cũng không cần nhận mệnh kia, chúng ta nhất định có thể giải quyết vấn đề.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương