16.

Chuyện Tiểu Hổ tử là một cô nương làm cho ta sốc không kém gì lúc biết Tiêu Cẩn Du thích thái giám.

Trước đó ta còn nghĩ nếu như nàng không phải thái giám ta sẽ gả cho nàng.

Đúng là nàng không phải thái giám thật, nhưng ta cũng không thể gả cho nàng.

Sau khi biết nàng là một cô nương, ta càng nhìn càng thấy nàng là một cô nương.

Mắt thanh mày tú, tư thái tinh tế.

Nếu như mặc y phục nữ nhân chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

“Tiểu Đức tử, sao gần đây ngươi luôn nhìn ta chằm chằm vậy?” Vành tai Tiểu Hổ tử có chút ứng hồng.

Càng phơi bày dáng vẻ yêu kiều của nữ nhi.

Vì sao trước đó ta không phát hiện ra chứ?

Ta cười hắc hắc hai tiếng, “Ngươi xinh đẹp.”

Tai Tiểu Hổ tử càng đỏ, vội vàng tìm cớ chạy ra ngoài.

Hôm nay Tiêu Cẩn Du và một đám đại thần trong ngự thư phòng thương chính, ta nhân cơ hội chuẩn bị chuồng ra ngự hoa viên đi dạo.

Nghe nói mấy ngày nay hoa ở đó nở rất nhiều, nhìn rất đẹp.

Vừa ra cửa ta đã nghe có người nói: “Hoàng thượng sủng ái một hoạn qua, đây là tối kỵ Hoàng gia!”

Nếu như ta đoán không sai, ‘hoạn quan’ này đang ám chỉ ta.

Ta quá đáng thương mà.

Ta chỉ là một công cụ thiết lập của Tiêu Cẩn Du thôi, bây giờ còn bị bách quan vạch tội.

“Nếu như hôm nay chúng ái khanh đến là vì chuyện này thì không cần tiếp tục nữa.” m thanh Tiêu Cẩn Du rất lạnh, nhưng chui vào lỗ tai ta thì lại ấm.

Nếu không tiếp tục nữa, vậy thì ta không đi ngự hoa viên nữa.

Thế mà ta chẳng thấy luyến tiếc chút nào.

Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục, đám đại thần không khuyên được Tiêu Cẩn Du xử tử ta bắt đầu quay sang khuyên Tiêu Cẩn Du ân huệ ban đều.

Tú nữ đã tiến cung mấy ngày nhưng không ai được Tiêu Cẩn Du sủng hạnh qua, chuyện này sớm đã truyền khắp triều.

Ta nghe đến xuất thần, suy nghĩ đi ngự hoa viên cũng dẹp sang một bên.

Cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng đồng ý để tú nữ hầu hạ.

Các vị đại thần đạt được đáp án mình mong muốn mới từng người thối lui rời khỏi ngự thư phòng.

Những ánh mắt kia rơi vào người ta, từng cái từng cái như cây châm độc đâm vào người.

Ta một lòng muốn làm một nữ hiệp trừ hại cho dân, kết quả phát hiện bạo quân thật ra không phải bạo quân.

Mà chính mình lại trở thành kẻ mị hoặc quân chủ, là hoạn quan người người đòi gi.ết.

Đêm đó Tiêu Cẩn Du liền lật thẻ bài tú nữ.

Tú nữ được người mang tới tẩm cung của Tiêu Cẩn Du, ta yên lặng đứng ngoài điện, nhìn người bọn hắn mang tới.

“Trong lòng bệ hạ vẫn có ngươi.” Toàn công công đứng bên cạnh ta, âm thanh nhẹ nhàng.

Vốn dĩ ta chẳng cảm thấy làm sao, đột nhiên nghe lão nói kiểu này, trong lòng bắt đầu có cảm giác ê ẩm chua chát.

Trong lòng Tiêu Cẩn Du không có ta, ta biết.

Nhưng những lời đồn kia ngày ngày văng vẳng bên tai, ta đã tập mãi thành quen, thậm chí có đôi khi cảm thấy mấy tin đồn đó không còn khó nghe như lúc đầu nữa.

Ta vừa nghĩ tới ngày mai lời đồn trong cung sẽ biến thành ‘Tiêu Cẩn Du có mới nới cũ, sủng hạnh vị tú nữ kia’, ta cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng cảm xúc khó chịu còn chưa kịp ta thì vị tú nữ kia đang bị người ta mang ra ngoài.

Sau đó Tiêu Cẩn Du gọi ta vào.

Hắn vừa tắm rửa, cổ áo mở rộng lộ ra đường cong thân thể rắn chắc.

“Đẹp không?” Tiêu Cẩn Du ngồi xuống giường, thấy bộ dạng ngu ngơ của ta thì nở nụ cười.

Nhất thời khí huyết ta dâng trào, trong đầu chỉ lập đi lập lại một câu: “Cũng… cũng được.”

Chỉ là quá nhanh, thời gian một tách trà tú nữ đã bị khiêng ra ngoài.

Thật sự nhanh thật.

“Chuẩn bị chút rượu đi.” Tiêu Cẩn Du nói với ta.

Ta hiểu mà.

Có lẽ hắn cũng không tiếp nhận được việc mình nhanh như vậy, muốn mượn rượu giải sầu là chuyện bình thường.

Ta lưu loát mang rượu đến, còn tri kỷ hiểu chuyện chuẩn bị chút đồ nhắm đặt lên bàn con cạnh giường của hắn.

Ta một bên rót rượu cho Tiêu Cẩn Du, một bên mở lời an ủi: “Bệ hạ oai hùng vĩ ngạn, so với người khác tốt hơn rất nhiều.”

Tay Tiêu Cẩn Du cầm ly rượu không khỏi run một cái, rượu vừa rót vào đổ ra ngoài hơn nửa.

Hẳn là nam nhân không thích người khác nói mấy chuyện này ra?

Ta vội vàng thay lời: “Ngày mai đổi tú nữ khác sẽ tốt hơn thôi!”

Đem tất cả lỗi đổ lên người tú nữ, ta thật sự là một tri kỷ tốt.

Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, một tay kéo ta ôm vào ngực.

Không khí tràn ngập mùi rượu thuần khiết, còn chưa uống, người đã cảm thấy say.

“Đổi thành ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?” Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn ta, môi mỏng đỏ rực tựa như có thể nhỏ ra máu.

Điên rồi điên rồi.

Hắn thế mà thích thái giám thật.

Ta cũng điên rồi điên rồi.

Thế mà ta cảm thấy vậy cũng không tệ.

17.

Ta chưa bao giờ thấy Tiêu Cẩn Du uống rượu, đây là lần đầu tiên.

Đôi mắt hắn bị rượu nhuốm hồng, khi hắn nhìn ta, tim ta như tê dại.


Hắn một hơi uống cạn ly rượu trong tay, trên môi mỏng còn lưu lại vệt nước.

“Những lời kia ngươi không cần để trong lòng.” Hắn ôm ta, hơi thở đều mang theo hương rượu, “Ngươi chờ thêm chút nữa.”

Từ nhỏ đầu óc ta đã linh hoạt, cho dù hoàn cảnh cực khổ thế nào cũng có thể lạc quan yêu đời, nhưng hiện tại ta thật sự không hiểu Tiêu Cẩn Du đang nói cái gì.

Đến khi ta đỡ Tiêu Cẩn Du lên giường ngủ, hắn hỏi ta: “Sao ngươi gọi là Chi Chi?”

Ta vô thức đáp: “Sư phụ nói tên xấu dễ nuôi…”

Tay ta buông lỏng, Tiêu Cẩn Du nện xuống giường.

Sao hắn biết ta tên là Chi Chi?

Nếu hắn biết ta là Chi Chi vậy cũng biết ta là người của Thanh Long giáo?

Ch.ết ch.ết.

Thảm rồi thảm rồi.

Ta không để ý đến chuyện khác, vội vàng đắp mền kín cho hắn rồi rời khỏi tẩm điện.

Nếu ta không chạy thì cái mạng này coi như tận.

Ta chạy kiểu gì đây?

Ta chạy rồi thì Tiểu Hổ tử làm sao bây giờ.

Thế là ta trở về chỗ ở, hỏi tiểu Hổ tuer: “Ta sắp không sống được, hiện tại muốn chạy trốn, ngươi có nguyện ý chạy trốn với ta không?”

Vượt ngoài dự kiến, Tiểu Hổ tử không chút do dự gật đầu đồng ý.

Nàng còn chỉ đường cho ta.

Ta và nàng lấy theo ít hành lý, nhìn cái lỗ chó trước mặt lâm vào thế bí.

“Có thể ra ngoài được sao?” Ta hỏi nàng.

Nàng gật đầu chắc chắn: “Nhất định là được.”

“Chúng ta chạy trốn kiểu này, có thể mang đến tai họa cho người nhà của ngươi.” Ta lo lắng nói.

Nàng lắc đầu: “Bọn họ đều mất rồi, người nhà của ngươi thì sao?”

Trùng hợp, ta cũng không có người nhà.

Sau đó ta để Tiểu Hổ tử chui ra trước, ta ở sau.

Nào có ngờ, ta bị kẹt.

Tiểu Hổ tử cũng không ngờ ta bị kẹt, có thể nàng không nghĩ tới gần đây ta ở chỗ Tiêu Cẩn Du ăn uống quá tốt.

Ngay lúc ta mất hết hy vọng, đột nhiên có người hung hăng đá vào mông ta một cước.

Sau một trận đau ta liền bị Tiểu Hổ tử túm ra.

Ta nhất thời không biết nên mắng tên đá ta một cước kia hay nên cảm tạ hắn.

Không nán lại lâu, ta kéo Tiểu Hổ tử co cẳng chạy, tuyệt không quay đầu.

Con đường nhân sinh luôn lận đận và kích thích, không có khả năng để ngươi thuận buồm xuôi gió.

Ta và Tiểu Hổ tử không biết đã chạy bao lâu liền thành công gặp đám thổ phỉ.

Lúc bị bọn thổ phỉ đánh bất tỉnh, ta hối hận rồi.

Nếu như hôm nay ta không nhất thời nóng não chạy trốn, thì có thể dây dưa với Tiêu Cẩn Du một khoảng thời gian nữa.

Tốt xấu gì thì vẫn sống.

Hiện tại, không sống được.

“Tiểu Đức tử, Tiểu Đức tử.” m thanh Tiểu Hổ tử vang bên tai ta.

Ta từ từ mở mắt, thấy nàng ngồi bên cạnh ta.

Thế mà ta chưa ch.ết!

Đôi mắt Tiểu Hổ tử đỏ hồng, thấy ta tỉnh lại lập tức òa khóc.

“Ngươi tỉnh thì tốt rồi!” Nàng bổ nhào vào người ta, khóc đến đau lòng.

Chúng ta bị bắt cóc.

Đây là Tiểu Hổ tử nói.

Nàng còn nói: “Tiểu Đức tử, ta nói cho ngươi một bí mật, thật ra ta là nữ nhân. Nếu như chúng ta còn sống ra ngoài, ta sẽ gả cho ngươi.”

……

Lúc nàng nói lời này, đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

Lời cự tuyệt trong miệng ta vòng đi vòng lại cuối cùng nuốt xuống.

May là lúc này có người đẩy cửa ra hóa giải sự xấu hổ này.

Lúc Cố Bạch bước vào, ta cảm thấy không khí xấu hổ vừa rồi cũng tốt.

Nhìn thấy Cố Bạch chẳng khác nào nhìn thấy Tiêu Cẩn Du, mà nhìn thấy Tiêu Cẩn Du thì chẳng khác nào nhìn thấy cái ch.ết không xa.

Ta thật sự không hiểu vì sao vận mệnh lại tra tấn ta đủ đường như thế!

Hoặc là để Tiêu Cẩn Du biết ta là Liễu Chi Chi rồi đem ta đi chém.

Hay là lúc ta bị kẹt trong lỗ chó thì đừng có ai đá ta một cước.

Không thì lúc ta gặp thổ phỉ thì đừng có ai tới cứu ta.

Dạo một vòng, cuối cùng cũng quay về tay Tiêu Cẩn Du.

18.

“Muốn chém muốn gi.ết, róc da lóc thịt gì tuỳ ngươi, chỉ cần ngươi thả Tiểu Hổ từ ra là được.” Ta nhìn Cố Bạch, cứng đầu nói.

Không thể liên lụy Tiểu Hổ tử.

Tiểu Hổ tử nghe thế vội vàng tiến tới ôm lấy ta khóc lớn: “Nếu như ngươi chết, ta cũng không muốn sống. Chúng ta là một đôi uyên ương đoản mệnh.”

Uyên ương đoản mệnh thì không được, nhưng mà ương ương đoản mệnh thì được…

Cố Bạch nhìn Tiểu Hổ tử chậc lưỡi: “Ngươi biết nàng là nữ nhân?”


Tiểu Hổ tử đỏ mặt, “Sao ngươi biết ta là nữ nhân?”

Cố Bạch trợn tròn mắt, “Ngươi cũng là nữ nhân?”

Ta lặng lẽ lùi về sau một bước, lại bị Tiểu Hổ tử giữ chặt khuỷu tay.

Nàng trước giờ thông minh.

Nghe Cố Bạch nói xong liền đặt tay lên ngực của ta.

…..

Cảnh tượng lần nữa lâm vào tình cảnh hết sức khó xử, ta hít sâu một hơi giải thích với Tiểu Hổ tử, “Ngươi nghe ta giải thích…”

Hiển nhiên Tiểu Hổ tử không muốn nghe, nàng nói nàng muốn yên tĩnh.

Ta không phải yên tĩnh, ta là Chi Chi.

Thế là ta bị nàng đuổi ra ngoài.

Ta và Cố Bạch đứng bên ngoài nhất thời còn chưa hoàn hồn.

Vẫn là ta tỉnh táo trước, nhìn Cố Bạch khẳng khái chịu chết, “Ngươi nói đi, muốn ta ch.ết thế nào?”

Cố Bạch nhìn ta, “Sao lại muốn ch.ết vậy?”

Ta nghiêng đầu, mặt đầy chấm hỏi.

Không đúng sao?

Cố Bạch là tâm phúc của Tiêu Cẩn Du, chuyện Tiêu Cẩn Du biết không lý nào y lại không biết.

“Ta lừa gạt bệ hạ.” Vò đã mẻ thì sợ gì rơi.

Cố Bạch cười cười: “Ngài ấy biết.”

Ta đã nói là hắn biết mà!

Cố Bạch nhìn ta: “Ngài ấy sớm đã biết rồi, nếu muốn ngươi chết ngươi còn lâu mới đứng được ở đây.”

Hả?

Ý gì?

“Biết lúc nào chứ?” Tinh thần đập nồi bán sắt học hỏi của ta phát huy vô cùng hiệu quả.

Cố Bạch lôi ta đến thư phòng, chậm rãi kể cho tôi một loạt sự tình.

Ta trừng to mắt: “Ngươi nói quan hệ của chúng ta là gì.”

Cố Bạch rót cho ta chén nước, “Muội không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?”

Có chút giống, cũng không giống lắm.

“Khi đó ta ở bên ngoài chưa hồi kinh, bệ hạ nói với ta tìm được một người nhìn rất giống ta, ta ngựa không ngừng vó trở về.”

Cố Bạch cười nói: “Lần đầu tiên thấy muội ta cảm thấy chắc chắn tám chín phần.”

“Chờ đã chờ đã.” Ta đánh gãy y, “Ta nghe sư phụ nói, ta được nhặt về trong lòng mẫu thân.”

Sao có thể đột nhiên xuất hiện một ca ca từ nhỏ lớn lên với Tiêu Cẩn Du được chứ.

Nghe ta nói thế, ánh mắt Cố Bạch tối sầm.

“Lúc mẫu thân bị bắt cóc, muội còn chưa ra đời.” Cố Bạch uống ngụm nước rồi nói tiếp, “Ta tìm hai người nhiều năm như vậy, lại không biết mẫu thân bị người của Thanh Long giáo bắt đi.”

“Vì sao bọn họ muốn bắt mẫu thân?” Ta càng nghe càng khó hiểu.

Cố Bạch thở dài, vỗ vỗ đầu ta: “Mấy ngày nữa muội sẽ biết. Sắp thu lưới rồi.”

Lưới gì thì y không nói với ta, chỉ để ta yên tĩnh tịnh dưỡng một thời gian.

Chờ mấy ngày nữa, mọi chuyện lắng xuống y liền để ta nở mặt nở mày trở về nhập gia phả.

Mặc dù ta cảm thấy cuộc sống ta vẫn rất bình thường nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn chờ đến lúc y nói.

Chờ mãi chờ mãi thì chờ được tin Thái hậu hoăng (ch.ết).

Lúc biết được tin tức, ta đang ngồi cắn hạt dưa, hỏi Tiểu Hổ tử vì sao giả thành thái giám.

“Do nhà nghèo, nghe nói thành thái giám thì được khoản tiền.” Nàng nói với ta như vậy, “Còn ngươi? Vì sao lại giả thành thái giám?”

Ta cũng không thể nói cho nàng biết, ta tin vào lời đồn, vào cung gi.ết Tiêu Cẩn Du được.

Quá mất thể diện.

Cho nên ta cũng nói: “Do nghèo.”

Lúc này Tiểu Hổ tử đã đổi thành nữ trang, nàng cũng chấp nhận ta mặc nữ trang.

Chúng ta tiếp tục tán dóc những chuyện khác.

“Thái hậu nương nương hoăng rồi.” Hai tiểu nha hoàn đi ngang qua phòng ta nói một câu như thế.

Doạ ta sợ đến nỗi hạt dưa cũng rơi xuống đất.

Lần trước gặp Thái hậu, bà vẫn còn khoẻ, tinh thần phơi phới

Nói hoăng liền hoăng?

Trải qua sự giột rửa của Cố Bạch, ta chắc chắn sự tình không đơn giản.

Quả nhiên, Thái hậu vừa hoăng, mấy lão thần trong triều liên tiếp cáo lão hồi hương.

Trong nhất thời thế cục trong triều rung chuyển bất an, ngay cả Cố Bạch cũng thường xuyên không về nhà.

Ngay thời điểm này, chỉ có Tiêu Cẩn Du là nhàn rỗi đến tìm ta

19.

Ta vừa vào phòng đã thấy Tiêu Cẩn Du đứng bên cửa sổ.

Hắn nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, nghe thấy tiếng bước chân của ta mới quay đầu nhìn sang.

Đây là lần đầu tiên ta dùng thân phận nữ nhân đối mặt với hắn, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng dường như hắn không cảm thấy kỳ lạ, khóe miệng còn giương lên: “So với tiểu tử Cố Bạch kia đẹp hơn nhiều.”


Ý là đang khen ta đó hả?

Thôi kệ cứ xem như là đang khen ta đi.

Ta khiêm tốn nói: “Chỉ đẹp hơn chút thôi.”

Tiêu Cẩn Du cười khẽ, ánh mắt khi nhìn ta tựa như chứa đựng tất cả vì sao trên bầu trời.

Ta rất khi bắt gặp dáng vẻ này của hắn.

Trong mắt hắn trước kia mãi mãi chỉ có màu đen tĩnh mịch, có lần tìm cũng không thấy được vật gì khác.

“Cố Bạch đặt tên cho nàng chưa?” Tiêu Cẩn Du đi đến cạnh ta.

Ta vô thức lùi ra sau vài bước lại bị hắn giữ chặt tay, dùng sức ôm trong ngực.

“Không… không có.” Ta nói chuyện không còn rõ ràng lưu loát nữa.

Không biết từ khi nào, chỉ cần hắn đến gần mặt ta sẽ nóng lên.

“Huynh ấy nói đợi ít hôm nữa mọi chuyện lắng xuống sẽ nhập tên ta vào gia phả,” Ta bổ sung thêm.

Tiêu Cẩn Du gật đầu: “Vậy ta đặt tên cho nàng.”

Ta vùng vẫy trong ngực hắn một hồi vẫn không thể thoát ra, dứt khoát tìm tư thế thoải mái dựa vào người hắn.

“Không cần đâu, thay cái họ là được rồi, cứ gọi Cố Chi Chi là được.” Ta cự tuyệt ý tốt của hắn.

“Cái tên Chi Chi này không hay.”

Đúng là không hay, nghe giống như chuột.

Ta ngẩng đầu kiên định nói: “Nhưng tên xấu dễ nuôi.”

Lời này là thật, không đúng thì ta sẽ không bình an mà sống tới bây giờ.

“Cái tên này không tiện vào cung.” Đầu hắn tựa vào vai ta, thanh âm có hơi mệt mỏi.

Vào cung?

Còn vào cung chi nữa?

Ta chớp chớp mắt: “Bệ hạ, người cũng thấy rồi đó, ta là một nữ nhân… thực sự khó có thể tiếp tục làm thái giám…”

Vất vả lắm mới chạy thoát, chẳng lẽ còn muốn ta về đó nữa?

Sao có thể!

Tiêu Cẩn Du đột nhiên bật cười, hắn đưa tay vỗ trán ta.

“Ta thấy nàng bình thường rất thông minh, sao bây giờ ngốc vậy?”

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, ta không quay đầu cũng biết là Cố Bạch đang trợn mắt đi vào.

Y kéo ta từ trong ngực Tiêu Cẩn Du ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn hỏi ngươi đã đi đâu!”

Vòng tay đang ôm ta đột nhiên trống rỗng, Tiêu Cẩn Du nắm chặt tay ngẩng đầu liếc Cố Bạch: “Chỉ là khối mực thôi mà, ngày khác ta trả lại cho ngươi, tặng ngươi thêm một khối tốt hơn nữa.”

Cố Bạch kéo ta ra sau lưng y: “Người tưởng một khối mực là có thể đổi được muội muội của ta sao?”

Nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm ta không khỏi bật cười.

Từ nhỏ ta đi theo sư phụ lớn lên, nghe nhiều nhất là những lời trách móc nặng nề.

Sau này khi ông ch.ết, không còn ai quan tâm ta nữa.

Rồi đột nhiên có một ngày Giáo chủ tới tìm ta, hắn nói muốn ta giúp dân trừ bạo.

Lúc ấy ta thụ sủng nhược kinh, chưa từng nghĩ tới một ngày ta được nhớ tới.

Thế là thuận lý thành chương trở thành một quân cờ trong tay Giáo chủ.

Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết ta sẽ không giết được Tiêu Cẩn Du, nhưng đưa ta vào cung thì hắn cũng chẳng có tổn thất gì.

Nếu như ta thật sự có thể gi.ết được Tiêu Cẩn Du thì hắn kiếm được hời.

Ta không gi.ết được Tiêu Cẩn Du thì bất quá hắn chỉ tốn một con chốt thí mạng mà thôi.

Trong khoảnh khắc lúc này, lần đầu tiên ta cảm nhận thứ được gọi là tình thân.

Mấy ngày nay Cố Bạch bận bịu chân không chạm đất nhưng y vẫn lệnh cho nhà bếp một ngày ba nữa nấu những món ta yêu thích.

Thấy ta cười, hai người họ cũng cười.

Ta nhìn Cố Bạch đột nhiên muốn nũng nịu: “Hôm đó, huynh còn rất đau lòng khối mực kia.”

Từ trước tới giờ ta chưa từng nũng nịu với ai.

Không nghĩ tới có thể có một ngày ta sẽ như bao nữ tử khác biết làm nũng với người khác.

Cố Bạch rất hưởng thụ điều này, y cười nói: “Đừng nói là khối mực, cho dù bán cả cái nhà này ta cũng không đau lòng.”

“Ha ha…” Ta cười thành tiếng.

Sau đó Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch cũng cười theo.

Cảnh tượng như vậy thật giống trong mơ.

20.

Cuối cùng cũng đến ngày sóng yên biển lặng.

Cố Bạch quang minh chính đại đón ta về phủ, y nói với bên ngoài bởi vì bát tự ta sinh ra đã mỏng nên vẫn luôn nuôi dưỡng ở nông thôn, bây giờ đã mười sáu tuổi nên đón về.

Y vẫn sửa lại tên cho ta, gọi là Cố Chi Chi*

*Tên lúc đầu của nữ chính là 吱吱 (Chi Chi) trong tiếng kêu chít chít, chiêm chíp nhỏ của chuột, sóc.

Tên sửa lại là 枝枝 (Chi Chi) trong cành cây, kiểu ‘kim chi ngọc diệp’ là ‘cành vàng lá ngọc’.

Y nói sau này y sẽ bảo vệ ta thật tốt, không cần dựa vào cái tiện danh đó mới sống tốt.

Tiểu Hổ tử theo ta trở về Cố phủ.

Nàng nói mặc dù không thể gả cho ta nhưng vẫn muốn ở chung một chỗ với ta.

Ta nhìn vị ca ca đang lẻ loi một mình của mình sảng khoái đáp ứng để nàng cùng ta trở về.

Thời gian trôi qua càng ngày càng thuận lợi, chỉ có mình Tiêu Cẩn Du là bất ổn.

Hắn dường như đã rèn được thói quen leo cửa sổ.

Hôm nay Cố Bạch cố tình phân phó người hầu đóng đinh hết tất cả cửa sổ trong phòng ta lạ, đừng nói là Tiêu Cẩn Du, cho dù một con muỗi cũng không bay vào được.

Vậy nên khi ta thấy Tiêu Cẩn Du từ nóc nhà nhảy xuống thì bị dọa cho giật nảy mình.

“Đợi đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem tên tiểu tử Cố Bạch đó hung hăng dạy dỗ một trận.” Tiêu Cẩn Du rơi xuống trước mặt ta, phủi phủi bụi bặm trên người.

Ta nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.

Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn ta, đưa tay gõ gõ trán ta: “Còn không phải do nàng sao, nếu nàng đồng ý thì sao hắn lại đề phòng ta như vậy.”

Hắn nói đồng ý ở đây là muốn ta đồng ý tiến cung.

Mặc dù ta không tiến cung làm thái giám nữa, nhưng sẽ tiến cung làm phi tử.

Ta vẫn làm được.

Cũng không phải do ta không đồng ý, chỉ là ta muốn ở bên cạnh Cố Bạch thêm ít thời gian nữa.

Tình thân là thứ nằm ngoài tầm với của ta, bây giờ có được rồi ta muốn trân trọng nó thật tốt.


Không biết lần thứ bao nhiêu Tiêu Cẩn Du bị Cố Bạch đuổi về ta rốt cục cũng mở miệng đồng ý tiến cung.

Ngày hôm ấy Cố Bạch léo ta nói chuyện tới nửa đêm.

“Mặc dù ca ca có quan hệ không tồi với Bệ hạ, nhưng ca ca vẫn hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình, dù là gia đình tầm thường gì cũng không quan trọng.” Trong ánh mắt y tràn đầy sự yêu thương.

Mắt ta nóng lên, “Vâng, muội biết.”

Cố Bạch sờ sờ đầu ta, “Lúc muội chưa ra đời, ta đã muốn có muội muội, ta từng hứa nhất định sẽ mang tất cả thứ tốt đẹp nhất trên đời cho nàng, không ngờ tới thật sự là một muội muội.”

“Chi Chi của ta đã trưởng thành, ta còn chưa kịp mang thứ tốt đẹp nhất cho Chi Chi, Chi Chi đã lớn rồi.”

“Muội không vào cung nữa, ca ca, muội không vào cung nữa.” Ta hít hít mũi.

Cố Bạch gõ trán ta, cười bảo: “Ngốc, có đại cô nương nào mà không thành thân chứ. Đều là ca ca không tốt, tìm lây như vậy cũng không tìm ra muội, những thứ đau khổ muội từng chịu đựng qua ca ca không có cách nào đền bù từng cái một cho muội.”

Ta vội vàng lắc đầu: “Không có khổ, bây giờ chỉ cảm thấy ngọt ngào mà thôi.”

Rất nhanh đã đến ngày tiến cung.

Cố Bạch chậm chạp không cho ta ngồi lên phượng liễn.

“Chi Chi của ca ca thật xinh đẹp.” Y đứng trước cửa, ánh mắt ngày càng đỏ.

Cuối cùng vẫn sợ làm trễ giờ lành, nhóm cung nhân tiến tới thúc giục, y mới cười nói: “Nếu hắn để muội chịu uất ức, nói cho ca ca biết, ca ca trở mặt với hắn.”

Ta không nhịn được bật cười, nước mắt cũng rơi xuống.

Mấy điều này chỉ sợ có mình y dám nói.

Cố Bạch chuẩn bị cho ta năm mươi xe của hồi môn, trùng trùng điệp điệp theo sau phượng liễn tiến vào hoàng cung.

Tiêu Cẩn Du không cho ta vào cung làm phi tử.

Hắn trực tiếp lấy ta làm Hoàng hậu.

Người bên ngoài cảm thấy Tiêu Cẩn Du cưới muội muội của Cố Bạch làm Hoàng hậu là một điều rất bình thường.

Chỉ có ta là cảm thấy bất thường.

Ta từ một tên thái giám đột nhiên biến thành Hoàng hậu.

Dù có là ai thì nhất thời cũng không tiếp nhận được.

Đợi đến khi ta vào cung ta mới hiểu được câu nói đợi thời gian lắng xuống của Cố Bạch là có ý gì.

Rất nhiều người trong cung đã không cong, hình như đều đã đổi thành người mới.

Toàn công công cũng không có ở đây.

“Toàn công công đâu?” Ta hỏi Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du đẩy ta xuống giường: “Bây giờ không phải lúc hỏi mấy thứ này.”

Từng nụ hôn rơi xuống người ta, một lúc sau quần áo đã bị cởi sạch sẽ.

Sau đó, Tiêu Cẩn Du chống bên người ta, từ trện cao nhìn xuống: “Hài lòng không?”

Ý thức ta đã sớm mơ hồ, nghe câu này của hắn nhất thời không hiểu ý gì.

“Hả?”

“Đổi thành nàng, nàng cảm thấy thế nào?” Hắn tiếp tục nói.

Thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu ta, ta đột nhiên nhớ tới đêm đó hắn sủng hạnh tú nữ.

Mặt vốn đã nóng hổi, giờ này càng nóng không thể kiểm soát.

Quả thật tốt hơn nhiều…

Hoàng thượng đại hôn, đại xá thiên hạ.

Tiêu Cẩn Du không thượng triều ba ngày, mỗi ngày đều ở bên cạnh ta.

Mặc dù không vào triều nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc làm việc.

Không biết là ai tung truyền lời đồn nói hắn là bạo quân.

“Khi nào chàng phát hiện ra thân phận của ta?” Ta ghé vào bàn hỏi hắn.

Tiêu Cẩn Du dừng bút, nhìn ta cười: “Vừa bắt đầu đã biết nàng là người được phái tới.”

Đây là ý gì?

Có nghĩa là ngay từ đầu hắn đã biết thân phận khả nghi của ta.

Ta từ mặt bàn ngồi dậy: “Vậy ngay từ đầu chàng đã trêu đùa ta?”

Hắn nâng bút gõ vào chóp mũi của ta, ánh mắt sáng lên: “Khi ấy nàng không dám nói chuyện với ta như này.”

Bây giờ khác.

Nghĩ tới đây ta lại nằm xuống: “Chín tên thái giám trước xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng hắn không thích thái giám. cũng không phải loại người tùy tiện gi.ết người rồi ném vào bãi tha ma.

Nhưng nhiều người như vậy, không phải giả.

Con ngươi Tiêu Cẩn Du tối sầm, hắn nhìn sổ con trong tay, nhếch môi: “Giống nàng, đều là người khác phái tới gi.ết ta.”

Ta trợn mắt, cảm thấy cổ có chút lạnh.

“Chàng đừng nói nhảm, ta không giống bọn họ!” Ta nhào vào ngực hắn.

Cái tay trống của hắn ôm lấy ta, bật cười: “Vâng, nàng đương nhiên không giống bọ hắn.”

Ta bị hắn chọc cười khanh khách không ngừng, sau khi cười xong lại cảm thấy đau lòng.

Những người kia ngày đêm ở cạnh hắn, hắn đã phải chịu đựng rất nhiều mới có được ngày hôm nay.

Vậy Toàn công công là người của Thái hậu hẳn là hắn đã sớm biết?

Người thân cận lại muốn gi.ết mình.

Nỗi đau này, hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy.

“Thật xin lỗi.” Ta ôm mặt Tiêu Cẩn Du, nâng người hôn hắn.

Hắn cúi đầu nhìn ta, “Hửm?”

Ta tin vào những lời kia của Giáo chủ, ta cũng từng muốn gi.ết hắn.

Dường như hắn biết ta muốn nói gì, buông bút trong tay xuống, hai tay ôm chặt lấy ta giống như ôm báu vật quý giá.

“Nàng không làm ta thất vọng.”

Ba ngày thoáng cái trôi qua, Tiêu Cẩn Du tiếp tục quay lại làm một Hoàng thượng cần cù chăm chỉ.

Mà lúc ta đang đi dạo ngự hoa viên, nghe thấy sau sơn giả có âm thanh.

“Nghe nói trước kia bệ hạ yêu thích thái giám.”

“Không phải sao, nghe mấy lão cung nhân nói, vị Đức công công kia từng sủng quang hậu cung.”

“Còn nghe nói, Hoàng hậu nương nương bây giờ có vài phần giống với Đức công công nên mới bị bệ hạ nhìn trúng…”

….

Tốt.

Một đợt tin đồn khác sắp bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương