Sáng sớm hôm sau, Mộc Nghị Sâm lên lâm triều, Phong Vãn Thu liền được thị vệ  hộ tống về nhà. 

Tuy rằng tối hôm qua phóng đãng một đêm, nhưng Mộc Nghị Sâm cũng không có quá mức làm càn, hắn trừ bỏ thắt lưng có chút đau ra, cũng không lo ngại.

Nhớ tới tình cảnh đêm qua, hai gò má liền đỏ lên một chút, trong đầu hắn đều là khuôn mặt tuấn dật của Mộc Nghị Sâm, không khỏi cảm thán bản thân  đại khái nhất định bị tiểu hoàng đế này ăn hết.

Khi về tới nhà thì đã gần giữa trưa, song thân* biết được hắn được phong làm Tứ phẩm đái đao thị vệ, đều nói hắn làm vẻ vang cho tổ tiên, nghe nói có tin tức của Uyển nhi, cũng cao hứng mà vui mừng.

(*Song thân: cha mẹ)

Chỉ là vì không muốn lưỡng lão* lo lắng, về chuyện muội muội có khả năng bị cuốn vào đấu tranh cung đình, hắn ngược lại chưa nói gì.

(*Lưỡng lão: hai lão => cha mẹ của Phong ca)

Sau khi cùng cha mẹ dùng bữa trưa, vì muốn tiếp tục tìm kiếm tung tích của muội muội, hắn liền trở về cung.

Thẳng đến chập tối mới trở lại trong cung, nghĩ Mộc Nghị Sâm bình thường vào giờ này, hẳn là đang cùng các đại thần nghị sự, tâm tư vừa đổi, hắn đột nhiên nhớ tới hôm qua nhìn thấy tiểu cung nữ, trong lòng vừa động, liền hướng tới lãnh cung mà đi.

Vừa mới đến cửa lãnh cung, liền thấy đàng trước có một người, đúng là tiểu cung nữ hắn muốn tìm, Phong Vãn Thu vội vàng đem nàng gọi lại.

"Ngươi còn nhớ rõ ta không?"

"Phong thị vệ!" Tiểu cung nữ ngẩng đầu, kinh ngạc  nhìn hắn, như là có chút khó hiểu vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trong này, "Phong thị vệ, ngài...... Đến lãnh cung xem Thái Hậu sao?"

"Không, ta là tới tìm ngươi."

"Tìm ta?" Tiểu cung nữ mắt choáng váng.

"Đúng vậy a, ta nghĩ hướng ngươi hỏi thăm một người, không biết ngươi có biết một người cung nữ tên là Phong Uyển Nhi  hay không?"

"Phong......" mặt tiểu cung nữ thoáng cái liền trắng không còn giọt máu, thân mình cũng hơi hơi phát run.

"Đúng vậy a, tuổi cùng ngươi không khác nhau lắm, hai năm trước tiến cung." Thấy nàng phản ứng có chút không đúng lắm, hắn lại tiến lên từng bước, tiếp theo ép hỏi: "Ngươi có nghe qua người nào tên là Uyển Nhi hay không."

"Này...... Ta không biết, không nghe nói qua......" Tiểu cung nữ cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên.

Phong Vãn Thu cảm thấy khác thường, đang muốn hỏi lại, trong điện truyền đến một đạo giọng nữ uy nghiêm, cắt đứt lới nói của bọn họ.

"Là ai ở bên ngoài nói chuyện?"

"Bẩm Thái Hậu, là nô tỳ." Tiểu cung nữ vội vàng trả lời một câu, nhấc váy lên, thần sắc kích động chạy vào.

"Uy! Ta còn không có hỏi xong đâu!" Phong Vãn Thu thấy thế, cũng theo sát phía sau đi vào lãnh cung.

Đối với lãnh cung, hắn cũng không xa lạ, vì hỏi thăm tung tích của muội muội, hắn đã tới nhiều lần.

Đi vào đại điện, chỉ nghe  một cỗ đàn hương xông vào mũi, Thái hậu một thân mặc áo lụa trắng đoan chính mà ngồi ở trên ghế, trừ bỏ thoạt nhìn có chút tiều tụy ở ngoài, thần thái cũng không dị thường. Thấy hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Là ngươi."

Điều này làm cho tâm Phong Vãn Thu sinh cảnh giác. Ngày trước, Thái Hậu đều là điên điên khùng khùng, ngay cả mọi người ai là ai cũng không biết. Như thế nào bây giờ nhìn lại, vẫn là bộ dạng thần trí tỉnh táo?

"Thái Hậu  khí sắc tựa hồ không tệ." Hắn thử hỏi một câu thăm dò.

"Người tới là khách, ngồi đi."

"Ta liền không ngồi, tại hạ còn có việc muốn làm, cáo từ."

Nhận thấy được dị thường, Phong Vãn Thu xoay người muốn đi.

"Nhanh như vậy liền muốn đi, không phải mỗi lần ngươi tới đều phải hỏi chuyện của Phong Uyển Nhi sao, như thế nào, lúc này không muốn biết à?" Thái Hậu cười lạnh, từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

"Ngươi đem Uyển Nhi làm gì rồi?!" Vừa nghe nàng nhắc tới muội muội, Phong Vãn Thu lập tức mất bình tĩnh.

"Nàng tốt lắm, ai gia không có đem nàng làm gì cả, bất quá nếu ngươi muốn thấy nàng..., liền ngoan ngoãn nghe lời." Nàng cười lạnh hai tiếng, uy hiếp nói.

"Thái Hậu......" Vị tiểu cung nữ kia đứng ở một bên, mở miệng muốn nói cái gì, lại bị Thái Hậu lạnh lùng trừng mắt liếc sang. 

"Ngươi đi ra bên ngoài."

"Thái Hậu, hắn......"

"Như thế nào, ngươi không muốn sống nữa!"

"......" Tiểu cung nữ do dự mãi, cuối cùng vẫn là lui ra ngoài, trước khi đi, nàng liếc mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Vãn Thu một cái.

"Thái Hậu, ngươi vẫn luôn giả bộ bị điên đi." Lúc này, Phong Vãn Thu khẳng định suy đoán của mình.

Hắn đã cảm thấy lão yêu phụ này ngày ấy điên  quá nhanh, nay xem ra, nàng không chỉ không điên, hơn nữa luôn luôn tìm thời cơ mà động.

"Đúng thì sao, ngươi cho là bắt Tuyên Nhi, ai gia liền không biết làm gì à? Thật sự là buồn cười!"

"Thật sự là một kế sách hay, ngay cả Tuyên vương cũng bị lừa gạt."

"Hắn không niệm tình mẫu tử mà đi giúp Mộc Nghị Sâm, cũng đừng trách ai gia vô tình, coi như không có sanh đứa con trai này!" Vừa nhắc tới con mình, Thái Hậu hai mắt trợn lên, trong mắt lộ ra ánh sáng oán độc.

"Quyền lực thật sự mê người như vậy sao, ngay cả thân tình cũng có thể vứt bỏ?" Hắn không rõ, thật sự không rõ, hổ dữ cũng không ăn thịt con, tại sao có thể có bởi vì  quyền thế, ngay cả con ruột đều không để ý?

"Phong Vãn Thu, ngươi trước hết hãy lo cho bản thân mình đi đã." Thái Hậu cũng không trả lời hắn, chính là buồn rười rượi đối với hắn cười.

"Ngươi cũng không tránh khỏi quá coi thường ta, chính là một tòa lãnh cung ngăn không được ta đâu." Năm đó chính là "thập bát đồng nhân trận" hắn đều xông qua, nay trong lãnh cung ngoại trừ bỏ Thái Hậu, bên ngoài cũng chỉ có một tiểu cung nữ tay trói gà không chặt, hắn cũng muốn nhìn xem có ai có thể ngăn cản hắn.

Nói xong, Phong Vãn Thu xoay người muốn đi, nào biết vừa bước đi một bước, ngực liền khó chịu, té ngã trên đất.

"...... Tại sao lại như thế này?" Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy thần trí không rõ, ngay cả tứ chi đều không nghe sai khiến, hoàn toàn không có lực.

"Hôm nay đã biết rõ ai gia lợi hại a." Thái Hậu chậm rãi tiêu sái bước lại, một cước dẫm nát trên bàn tay của hắn, cơ hồ hận không thể đập gãy tay của hắn, nhưng Phong Vãn Thu lại một chút cảm giác đau cũng không có.

Lúc này, hắn mới phát hiện trong phòng đốt một cái cái lò hương nhỏ, từng trận đàn hương theo trong lò phiêu tán bay ra, mà cái này, trước kia hắn đến lãnh cung chưa bao giờ thấy qua!

"Ta trúng kế......"

"Này mê hồn hương vì ngươi mà chuẩn bị, ngươi lại là người thân cận với Mộc Nghị Sâm nhất, có ngươi, ta không tin không khống chế được hắn!" Thái Hậu cười ha ha vài tiếng, lại hướng ngoài cửa hô: "Uyển nhi, còn không qua đây cột hắn lại "

"Uyển nhi......" Hắn quả thực không thể tin được lổ tai của mình, muốn mở hai mắt ra nhìn rõ ràng người tới, lập tức đầu lại choáng váng, hoàn toàn ngất đi.

Đêm khuya, Mộc Nghị Sâm phê duyệt tấu chương xong, muốn cùng Phong Vãn Thu trò chuyện, trước sau lại không tìm thấy hắn.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Phong Vãn Thu nhớ người nhà, muốn ở lại trong nhà sống thêm mấy ngày, sau gọi thị vệ hỏi, mới biết được Phong Vãn Thu trước bữa tối đã hồi cung, lại nghe có cung nhân nói, từng thấy Phong thị vệ hướng lãnh cung mà đi đến.

Mày rậm nhíu chặt, có cổ dự cảm bất thường nổi lên trong lòng. Chẳng lẽ Vãn Thu đã xảy ra chuyện?

"Người đâu, bãi giá lãnh cung."

Nếu Vãn Thu thật sự ở trong tay Thái Hậu, sự tình liền khó giải quyết rồi, thân thủ của Vãn Thu  không kém, nếu không phải bị trúng kế, không có khả năng khinh địch mà bị Thái hậu bắt lấy.

Lòng Mộc Nghị Sâm nóng như lửa đốt, vì thế lệnh cấm vệ quân tới ba trăm người, đem lãnh cung bao bọc vây quanh.

Ngay lúc hắn đang muốn kêu người khác tiến lên mở cửa lãnh cung thì  cửa cung được mở ra từ bên trong, bọn thị vệ đao kiếm trong tay lập tức nhắm ngay ngươi mở cửa, vận sức chờ phát động.

"Mộc Nghị Sâm, từ khi chia tay tới giờ ngươi vẫn khỏe chứ." Một lần nữa Thái Hậu thay áo phượng  dài đứng ở cửa, bình tĩnh  nhìn Mộc Nghị Sâm, nhợt nhạt cười.

"Phong Vãn Thu ở trong tay ngươi?" Nhìn thấy Thái hậu không hề điên khùng, Mộc Nghị Sâm đã muốn khẳng định suy đoán của mình.

Hắn cũng không hối hận phóng Thái Hậu một con ngựa*, dù sao nàng đối với mình có công ơn nuôi dưỡng, chính là không nghĩ tới nàng cư nhiên chưa từ bỏ ý định, còn bắt Vãn Thu! (*nghĩa là không hối hận đã tha cho pà ấy 1 lần)

"Xem ra ngươi rất xem trọng hắn nha, lại vì hắn, tạo ra tình hình lớn như vậy." Thái Hậu đắc ý cười to.

Xem ra việc nàng dùng quân cờ này đi là đúng rồi, lúc trước nghe nói bên người Mộc Nghị Sâm có người như vậy, nàng liền để ý trong lòng, ngày ấy khi bức vua thoái vị lại nhìn ra Phong Vãn Thu đối với Mộc Nghị Sâm  thật quan trọng, vì vậy nàng mới phái người đi gài bẫy cho hắn mắc câu.

"Cử chỉ bức vua thoái vị ngày trước của ngươi, đã là trọng tội mưu phản, trẫm pháp ngoại khai ân mới tha ngươi một mạng, ngươi nếu hiện tại thả hắn, trẫm còn có thể vì chuyện cũ mà bỏ qua, nếu không, sẽ không chỉ đơn giả biếm ngươi vào lãnh cung như vậy!" Mộc Nghị Sâm cố nén hoảng hốt đe dọa nói.

Bị Thái hậu nắm ở trong tay, cũng không biết Vãn Thu sẽ phải dạng chịu tra tấn gì.

Là tại hắn lơ là, nghĩ đến Thái Hậu đã bị mất quyền lực, lại bị biếm lãnh cung, sẽ không náo loại ra chuyện gì, không nghĩ tới vì nhất thời không chú ý, Vãn Thu lại bị vây trong hiểm cảnh này......

Hiện tại nói cái gì cũng vô ích, quan trọng nhất vẫn là  mau chóng cứu Vãn Thu ra!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương