Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
-
Chương 6: Chương 6
Tại một cánh rừng sát bên Tô Châu một tiểu cô nương trẻ tuổi cưỡi ngựa đuổi theo một con thỏ, giương cung hướng về con thỏ bắn.
Mũi tên lệch đi, hướng thẳng tới thân cây cạnh bên, một người ăn mặc đơn sơ gần đó, hoảng sợ trượt ngã, tay người đó vẫn nắm chặt một cái cây thuốc.
Người đó vuốt mồ hôi trên trán, thì thầm.
"Suýt nữa thì mất mạng."
Hắn đứng lên hắn, hướng về người bắn mũi tên mà mắng.
"Ngươi không muốn sống nữa hay sao, dám ám sát ta, ta sẽ gọi người đến bắt ngươi, ngươi ngon, đứng yên đó cho ta."
Cô gái nghe vậy, xuống ngựa, bước lại gần người kia, ánh mắt đầy thách thức.
"Ta tới rồi đây, ngươi muốn gọi ai thì gọi lẹ đi, ta chờ!”
Người kia nghe vậy liền xanh mặt, chân vô thức thụt lùi về sau, tay cầm cái cây vừa hái vừa run nhưng vẫn bạo gan chỉ thẳng vào mặt cô gái nói ấp úng.
"Ngươi… Ngươi… đứng yên đó, không được lại gần hơn.
Nếu không, ta… ta….
ta…”
Tiểu cô nương trừng mắt., cười thầm trong bụng trước thái độ nhát gan của người trước mặt mình, đã sợ còn ra vẻ.
Tiểu cô nương nhịn cười mà lạnh giọng.
“Ta … ta cái gì mà ta, có nói cũng nói không được à?”
Người kia lại tiếp lời, ánh mắt dè chừng đặt câu hỏi.
"Ta với cô nương không quen biết, cớ sao cô nương lại muốn giết ta?”
Cô gái lúc này đã không thể nhịn được, mà bật cười to, nói lại với giọng điệu bất cần.
"Ta không cần cái mạng của ngươi đâu, ta chỉ là đang nhắm con thỏ thôi, ai ngờ ngươi sát gần con thỏ vậy chứ.
Lỡ tay lệch chút, dù sao ngươi vẫn toàn thân nguyên vẹn đó thôi.”
Người kia bắt đầu bực tức, hết sợ sệt, mà hiên ngang tiến lên phía trước hơn, chỉ cách cô gái một bước chân, dõng dạc nói.
"Ngươi...!ý ngươi ...mạng ta, không bằng mạng con thỏ đó sao?"
Cô gái cười đắc ý, giương mắt khinh thường nhìn người trước mặt đang cố lấy thể diện với mình rồi cố kìm hãm lại cơn cười mà đáp lời.
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó.
Ta đây chả rảnh mà đứng đôi co với ngươi.”
Lúc này con thỏ khi nãy lại nhảy ra, cô gái vội chạy đuổi theo, mặc kệ người kia đứng ngơ ngác, nhưng chạy không được bao xa thì vấp té, mặt dính đầy bùn cát.
Người kia đứng đằng xa nhìn thấy ôm bụng cười lớn.
Cô gái thấy thế mặt tức đỏ đến mang tai, vội đứng dậy, bước vài bước khập khiễng.
Người kia trông thấy bước chân không đều của cô gái, nhận ra cô gái bị thương nên cũng đi đến, có ý đưa tay đỡ cô ấy đi.
Cô gái lại phũ phàng vì vẫn còn tức giận chuyện bị người đó cười, nên gạt mạnh tay hắn ra, khiến cả người cô cũng chao đảo.
Người kia không hề tức giận khi bị đẩy ra, mà vẫn nhanh tay chụp lấy thân hình chao đảo của cô gái, giọng ân cần.
"Ta đây có lòng tốt, mà ngươi còn đẩy ta ra.
Ngươi xem, cái bộ dạng của ngươi lúc này đi, đã bị thương còn bày đặt sỉ diện với người lạ như ta làm gì?”
Cô gái lườm người đó một cái rồi gượng bước đi, nhưng bất lực, chân bị trật không thể đi được bao xa.
Người kia lại một lần nữa cố chấp, đi nhanh theo rồi, bước tới đỡ cô gái, nhẹ nhàng giới thiệu về bản thân.
"Ta tên Tống Phi! Cũng may có biết chút y thuật, ngươi là nên để ta giúp."
Cô gái lần này để Tống Phi đỡ dậy, nhìn cả người Tống Phi từ trên xuống dưới, tuy mặt hơi lấm lem bẩn nhưng nhìn chung tướng mạo cũng khôi ngô và đậm chất thư sinh nho nhã.
Cô chợt thấy mình hơi vô duyên khi cứ nhìn người khác, phút chốc ngại ngùng, rồi cũng đáp lại lời giới thiệu.
"Ưm.
Ta là ...!Sương ,Sương Sương, ngươi cứ gọi vậy là được."
Tống Phi gật đầu đỡ Sương Sương đi, miệng cứ luyên thuyên không ngừng.
"Ngươi ráng vài bước, phía trước có căn nhà nhỏ của ta, ở đó có thảo dược tốt, đến đó ta giúp ngươi băng bó."
“Ta bảo này, ngươi là con gái sao lại một mình vào rừng như vậy, lại là giờ chạp tối, khá nguy hiểm, không những nơi này có nhiều thú hoang, mà có cả kẻ xấu, cô xinh đẹp như vậy, thì phải biết giữ mình chứ, lỡ bị tên xấu xa nào nhắm trúng thì sao?”
“Ta đây, vì tìm chút thảo dược mới ở đây giờ này, cô xem xem, ta là nam nhi còn thấy sợ khi một mình trong rừng ban đêm, ta bái phục độ gan dạ của cô đó, mà dù sao thì cũng đừng có liều lĩnh như vậy, nếu thích ăn thịt thỏ, thì vào thành Tô Châu cận bên, trong đấy nhiều tiệm ngon lắm.”
“Ta nhìn sơ qua, cũng đoán được, cô là người từ kinh thành đến, chưa quen biết nơi này, nếu cô muốn, ta sẽ dẫn cô tham quan Tô Châu.
À, nay ở đấy có lễ hội vui lắm, tiếc là chân cô bị thương mất rồi, nếu không ta sẽ đưa cô đến đó mà thăm thú.”
Sương Sương gật đầu có lễ mà bước đi, vừa bước vừa nhăn mặt vì đau chân lẫn đau đầu, thầm nghĩ.
“Tên nam nhân gì mà lắm chuyện hơn cả đàn bà thế này, Aaaaaa…”
Tống Phi thấy trời dần tối đen, vội dừng bước, ngồi xuống, nhỏ giọng.
"Để ta cõng cho nhanh, chứ để đi kiểu này tới sáng mai cũng không tới quá."
Sương Sương bị hành động bất ngờ của hắn ta mà thẹn thùng đỏ mặt, nhìn nhìn xung quanh đúng là đã tối đen lúc này không hay, hơi rùng mình nên rồi cũng ngoan ngoãn mà trèo lên lưng Tống Phi cõng đi.
Nhìn khoảng đường phía sau đi qua, cũng được đoạn khá dài, hắn ta lại có thể cõng bản thân đi thật nhanh, cũng hơi ngạc nhiên mà thầm khen ngợi.
“Không ngờ tên lắm mồm này, trông vóc dáng nhỏ bé hơn cả mình, mà lại khoẻ như vậy.
Tên này cũng hay ho đấy!”
* * * * * *.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook