Mà tại căn nhà nhỏ của Tống Phi, sau khi được điều trị, Sương Sương cũng đi lại bình thường, nên nàng đang chuẩn bị rời đi, thì Tống Phi đang dọn cơm lên bàn nói vọng ra.
"Cô nương, dù sao cũng trễ rồi, cô có quay về cũng không kịp lễ hội đâu, chi bằng ở lại đây dùng bữa và nghỉ ngơi một đêm thì hơn."
Sương Sương bước ra cửa thấy màn đêm đen kịt, cũng thấy hoảng, đây là lần đầu cô ở ngoài vào ban đêm, tim cô nhảy nhót sợ hãi, nghe tiếng Tống Phi nói thế, cô gượng bình tĩnh quay vào trong ngồi xuống bàn ăn.
"À thì...!ta cũng nghĩ nên vậy."
Tống Phi vẫn giữ vẻ nég mặt thờ ơ, lạnh lùng đôi chút.
"Ừm, vậy ăn thôi."
Cả hai vừa cầm đũa thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

Sương Sương giật mình ngồi yên bất động.

Còn Tống Phi thì lại rất bình tĩnh đi lại mở cửa.
Một gã ăn mày cõng một công tử bị thương, cùng một cô nương xinh đẹp.
Tống Phi liền nhìn là hiểu chuyện, vội nói:
"Mau đặt hắn lại phía giường."
Gã ăn mày làm theo, Dương Yến cũng nhanh bước theo sau.

Sau một hồi băng bó.

Thì Dương Tử cũng tỉnh lại.


Ánh mắt nhìn xung quanh xa lạ, bỗng tiếng nói quen thuộc vang lên.
“Đệ đệ, đệ tỉnh rồi, may quá, cứ làm tỷ lo suốt."
Dương Tử gượng ngồi dậy, nhìn cảnh vật xung quanh xa lạ, dò hỏi.
"Tỷ tỷ.

Đây là đâu vậy?"
Tống Phi trả lời thay.
"Nhà ta."
Dương Tử nhìn Tống Phi, rồi nhìn lại cánh tay bị thương của mình được băng bó cẩn thận thì hướng mắt nhìn lên người trông vê thư sinh, đoán hắn chắc là người đã giúp mình băng bó liền tạ lễ.
“Cám ơn huynh."
Tống phi vẫn trả lời một cách lạnh lùng.
“Không gì."
Gã ăn mày nghe xong cuộc nói chuyện, thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vừa cười vừa ngồi lại bàn cơm, một cách tự tiện, cứ như nhà của mình.
"Ô, đồ ăn nhiều thật, nhìn có vẻ ngon đây, mọi người nhanh lại đây ăn nào."
Dương Yến lắc đầu, cảm giác thật mất hình tượng so với lúc đầu mà Dương Yến nghĩ.
Còn Tống Phi thì không chê bai hay từ chối mà đỡ Dương Tử lại bàn ăn.
Dương Yến thấy chỉ còn mình đứng nên cũng ngại, mà vội tiến lại ngồi xuống.
Gã ăn mày như muốn giải toả bầu không khí quái lạ này bèn lên tiếng.
"Đúng là thần y ha, thường thì sẽ phải rất lâu mới tỉnh, ngươi chỉ dùng có cái cây cỏ lạ gì gì đó, rồi lại châm châm cứu cứu cái gì đó, là hắn tỉnh ngay luôn."
Tống Phi mặt lạnh nhìn gã ăn mày nghi ngờ.
"Chỉ là chút tài mọn thôi, tại hạ không dám nhận hai chữ thần y, mà rốt cuộc ngươi là ai?"
Chỉ một câu hỏi, mà cả ba người còn lại cũng phải ngưng thở chờ đợi câu trả lời, vì trong lòng cả ba đều muốn hỏi câu như vậy.
Sương Sương trong lòng tim như đánh trống thầm nghĩ:
"Hắn có cái cảm giác quen thuộc lắm, chỉ gương mặt hơi lạ, mau trả lời đi."
Còn Dương Tử thì thầm nghĩ:
"Chắc không phải người tầm thường rồi, chỉ vài đường đã hạ tên kia, thật mong chờ câu trả lời làm sao."
Dương Yến lại nghĩ thầm:
"Là ai, nói đi, rõ ràng biết võ, vậy mà lần đầu tiên thà bị đánh chứ không phản kháng, rốt cuộc ngươi là ai, ngươi có ý đồ gì?"
Gã ăn mày thì rất thản nhiên gắp một miếng cải thảo trên dĩa bỏ vào miệng nhai.
"Ta tên Lăng Tiêu.

Lăng trong lăng tẩm.

Tiêu trong tiêu diệt."

Nói xong hắn nhe răng cười rồi lại gắp tiếp miếng thịt ăn.
Sương Sương thì đảo mắt nhìn rồi bồi thêm.
"Ta thấy lăng trong lăng xăng, tiêu trong tiêu khiển thì đúng hơn, nhìn ngươi chả khác kẻ lăng xăng làm trò cười cả."
Nói xong cô cũng bắt đầu ăn.
Dương Tử thì nói đỡ lấy.
"Cô nương đừng nói đại ca ta như vậy chứ, hắn rất giỏi, vừa cứu mạng ta đó.

Ta nghĩ là Lăng cũng đương tương là Lang, mà Lang là trong Lang Sói, có nghĩa là đại ca ta nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại là một chú sói dũng mãnh."
Dương Tử vừa nói vừa cười.
Dương Yến vội gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Dương Tử.
"Đệ lo ăn đi, bớt nói linh tinh."
Dương Yến nhìn sang Tống Phi cúi nhẹ đầu.
"Cám ơn huynh, đã cứu đệ đệ ta, lại còn mời ta dùng bữa."
Tống Phi mặt không cảm xúc:
"Cô nương đừng quá khách khí, cứ tự nhiên dùng bữa."
Tống Phi vừa ăn vừa lén quan sát Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không để tâm lời nói đó, cứ thản nhiên ăn thật no.
Lăng tiêu là người ăn xong đầu tiên đứng dậy ra ngoài.
"Để ta ra ngoài thám thính xem mấy tên xấu xa có rình mò không, các ngươi cứ ăn tiếp đi."
Trên bàn lúc này mọi người cũng gần như ăn xong.
Dương Tử nhìn Tống Phi một cách kì lạ, đến nỗi làm Tống Phi khó chịu.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Dương Tử cười nói, ưỡn ngực giới thiệu.
"Ta là Dương Tử, còn đây Dương Yến cũng là tỷ tỷ ta, huynh tên gì?"
Tống Phi thờ ơ trả lời:
"Ta Tống Phi."

Dương Tử " A " một tiếng.
"Thì ra huynh là con của Tống Nhạc, thái y trưởng phục vụ trong hoàng cung."
Tống Phi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét nhìn người đối thoại.
"Sao đệ biết?"
Dương Tử nhìn Tống Phi thật lâu rồi mới nói.
"Huynh không biết ta thật sao? ít ra cũng biết phụ thân ta chứ, Dương Trung."
Tống Phi thản nhiên đáp:
"Ta thật không biết."
Sương Sương xen vào:
"Dương Trung, Dương tướng quân đó mà."
Dương Tử vỗ tay một cái, mặt hớn hở.
"Đúng, đúng, là Dương tướng quân.

Không ai mà không biết.”
Tống Phi thở dài đứng dậy, vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói:
"Ta sinh ra đã mang bệnh từ nhỏ, dù phụ thân ta cũng rất giỏi nhưng bệnh ta chỉ đỡ chứ không dứt, nên từ năm ta lên tám, ta đã theo sư phụ của phụ thân ta học nghề, một phần là để tìm cách chữa dứt cho ta."
Dương tử gật gù như hiểu ra.
"À! thì ra là vậy, hèn chi huynh không biết đến phụ thân ta.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương