Hoàng Thúc
-
3: Chúng Ta Nên Nghỉ Ngơi Thôi
Ngựa phi nước đại một mạch, khi đến hoàng cung, Thanh Ly cảm thấy nội tạng của mình sắp vỡ vụn, vừa xuống ngựa đã liên tục nôn khan.
Sau khi nàng nôn khan xong nằm xuống gốc cây nghỉ ngơi, Mộ Dung Triệt không thương tiếc bế nàng lên, đưa nàng đi về phía Đại Minh cung.
Trên đường đi, cung nhân, tướng sĩ hành lễ đều bị vẫy lui qua một bên.
Thanh Ly đang run rẩy, mơ hồ nhìn thấy cung điện đổ nát phía xa, những bức tường vỡ vụn, cây cối bị phá hủy, những vết máu uốn lượn trên phiến đá cẩm thạch, đột nhiên trái tim nàng đau nhói, mười ngón tay vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay.
Sau lưng đột nhiên đau nhức, trong nháy mắt, Thanh Ly đã bị đưa vào tẩm cung, ném lên giường.
"Ngoan ngoãn tự cởi quần áo ra đi!" Mộ Dung Triệt lạnh lùng ra lệnh, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ áo giáp.
Thanh Ly nhìn rèm lụa sáng rực treo trên giường, viên ngọc sáng to lớn treo trên rèm vải, gối vuông thêu Ngũ Trảo Kim Long đặt ở đầu giường, nước mắt không nhịn được rơi xuống!
Nơi này, đã từng là tẩm cung của phụ hoàng nàng!
Thanh Ly nhìn về phía Mộ Dung Triệt, mắt đầy hận thù.
Chính người này! Người này hủy diệt quốc gia của nàng, giết hại song thân của nàng, bây giờ, lại muốn làm nhục nàng, chiếm đoạt nàng làm nô lệ cho dục vọng của hắn sao! ?
"Đồ loạn thần tặc tử nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!"
Thanh Ly hét lớn, không màng an nguy lao về phía Mộ Dung Triệt.
Mộ Dung Triệt lách mình, né tránh đòn tấn công của nàng, vô cùng thích thú nói: "Nói ngươi lỗ mãng, thật sự không sai chút nào! Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với ngươi một lát!"
So với Mộ Dung Triệt, Thanh Ly lại dùng hết toàn lực, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng.
Nhưng khi đối mặt với một con sư tử mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn của một con mèo rừng nhỏ có ích lợi gì?
Một chiêu đá vòng, người không đá được, lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân.
Mộ Dung Triệt thuận tay cởi giày của nàng ra, nắm bàn chân nhỏ của nàng trong tay, cẩn thận chơi đùa.
"Chân của ngươi thật thanh tú! "
Bàn chân nhỏ nhắn mềm mại, những ngón chân tròn trịa đáng yêu, móng chân hồng hào như cánh hoa khảm vào ngón chân.
"Ngươi! !" Thanh Ly tức giận rút chân về, hai má đỏ bừng vì tức giận và nhục nhã.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp tinh khiết giống như một nụ hoa, đôi má đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, thêm một chút màu sắc tươi sáng, khiến người đẹp không sao tả xiết.
Dù Mộ Dung Triệt đã từng thấy qua vô số người, nhưng lúc này hắn cũng bị mê hoặc, hầu kết vô thức cử động.
Thanh Ly vung đao về phía hắn, lại bị hắn chế phục, mắc kẹt trong vòng tay.
Giọng hắn thô ráp, môi hắn di chuyển quanh cổ nàng, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng: “Mèo rừng nhỏ, chúng ta vui vẻ đủ rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi…”
Xoẹt một tiếng, y phục của nàng bị xé thành hai mảnh, tuột từ trên thân xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook