Hoàng Thúc Tân Khổ
-
Chương 8
CHƯƠNG 8
Vừa nghe là do Vân Châu vương tặng, Nguyên Tiếu Ngôn bỗng giật mình kêu lên: “Áh, là tên loạn thần tặc tử đó hả? Vậy sao ngươi còn cùng nó làm chuyện kia thế?”
“Đó là Vân Châu vương lén đưa đến phủ ta mà. Lão cũng đã cho ko biếu ko ta 1 nam hài lai lịch rõ ràng, thân thế lẫy lừng thế kia. Người đã đưa đến, nên ta cũng phải sẵn lòng nhận cho. Cái tên đó hơn nữa phần là gian tế. Nếu ta ko nhận chắc chắn lão sẽ phái người khác đến thôi hà. Lỡ như đưa đến loại lộn xộn bất minh nào đó lẫn vào người hầu ở cạnh ta. Mà hạ nhân lại nhiều thế kia, thì thật khó lòng phòng bị nha. Tính tới tính lui, nhận nó là tốt nhất rồi. Giả vờ như là mê say sắc đẹp, đắm chìm trong dáng vẻ kia rồi sẵn tiện giám sát luôn ah.”
Bên cạnh đó, ở thời khắc quan trọng còn có thể để cho tên nam sủng này mang về vài tin giả về nữa nga. Nếu như là bọn hạ nhân này nọ gì đó, muốn y lộ ra tin tức trọng yếu là ko có cửa đâu áh. Ngược lại, nếu là nam sủng, y sẽ vờ như vô tình tiết lộ tin tức, thật dễ dàng để đối phương ko hoài nghi. Ít nhất, ở mức độ nào đó, có thể tăng thêm sự tin tưởng của đối phương ah.
Thật ra thì y đã dự định ko nói cho Nguyên Tiếu Ngôn nghe. Tránh cho hắn lộ ra tin tức. Nhưng vì, mấy ngày nay, Nguyên Tiếu Ngôn đã có hiềm khích với Nguyên Thao con trai của Nguyên Sâm. Rồi còn có thể chỉ ra âm mưu tạo phản của hai cha con bọn họ. Nên ko thể ko nói được. Y biết, Nguyên Tiếu Ngôn một khi đã biết nam hài kia là của hai cha con Nguyên Sâm đại phản tặc mà hắn ghét cay ghét đắng tặng, thì chắc chắn đến nữa phần tin tức cũng sẽ ko lộ ra ngoài đâu nha. Nguyên Tiếu Ngôn tuy có chút khờ khạo, nhưng nếu như dính đến chuyện hệ trọng thì hắn ít nhiều cũng biết chừng mực ah.
“Àh, thì ra là thế….”” Nguyên Tiếu Ngôn làm ra vẻ hiểu biết, gật gật đầu, nghi ngờ nói: “Chỉ là có chút kỳ quái. Sao tên đó ko lại tặng cho thúc nam nhân mà ko phải là nữ nhân ah. Nó làm sao biết được là thúc sẽ thích nha. Lỡ như ko thúc ko chịu thì sao….”
Nguyên Ân khóe miệng run rẩy, thật muốn cho Nguyên Tiếu Ngôn tự chính mình trải nghiệm ngay vấn đề kia! Bất quá, y vẫn rất kiên nhẫn mà trả lời cả ngàn câu hỏi tại sao của hắn: “Hoàng thượng cứ mãi ở trong cung, nên có điểm ko biết. Thật ra bên ngoài có rất nhiều người sủng ái nam nhân nha. Chỉ cần là mỹ nhân vừa mắt, thì chẳng cần quan tâm xem là nam hay nữ chi hết ah. Nguyên Thao cũng có tặng nữ nhân cho ta đó chứ. Nhưng mà nữ tử lại có nhiều chuyện phiền phức lắm nga. Lỡ như sủng hạnh ko cẩn thận mà có thai ngoài ý muốn, thì rất dễ dàng làm cho đối phương phải yêu thương đứa nhỏ đó rồi. Tuy là ta có thể diệt sạch gốc rễ, tránh cho gián điệp mang thai con mình. Nhưng dù gì nó cũng là máu mủ của ta, dù sao ở đời cũng cần chút thiên đạo mà. Thế là ta vờ như là mê say tên nam hài kia lắm, hiển nhiên là ko thèm đụng chạm gì đến nữ nhân. Vậy là ko cần lo lắng đến chuyện mang thai rồi.”
“A, Thì ra là thế ah. Ta biết rồi. Bất quá ta vẫn còn 1 nghi vấn nho nhỏ nha.” Hắn đang sợ mình hỏi nhiều quá, Nguyên Ân sẽ không còn kiên nhẫn nữa. Thế là hắn đã vô tình nhấn mạnh cái nghi vấn nhỏ xíu của mình. Thấy hoàng thúc của mình ko có hờn giận gì cả ── Thật ra thì y đã bốc khói từ lâu rồi đó. Nếu y để cho cưng thấy mình giận dữ thì cưng đã bị mất cảm giác từ lâu lắm rồi cưng ơi ── liền nói tiếp: “Nếu thúc đã ko thích cái tên kia, vậy sao cứ chạm vào nó hoài vậy. Bộ thoải mái lắm sao?”
Muốn y thượng 1 người có tâm hại mình, y mới ko có hứng thú áh. Bất quá, nếu như ăn sạch 1 hơi người ngay trước mặt thì thật là tuyệt nha.
“Ừh….cũng ko dễ chịu gì. Nhưng mà, ko mần thịt nó thì ko được. Nếu ko như vậy thì ai mà tin là ta đang mê đắm nó chứ. Đúng ko hả? Ta chỉ còn có thể tận lực mà làm thôi hà. Dù sao thì chính sự bận rộn, tìm người làm ấm giường ít lại 1 chút cũng ko làm người khác nghi ngờ lắm. Thật ra thì hai năm ta, ta làm với nó chỉ có hai ba lần gì thôi.” Nguyên Ân giải thích.
Y vừa giải thích vừa dọn đường cho mình sau này. Tránh cho ngày nào đó Nguyên Tiếu Ngôn vì chuyện y sủng hạnh người khác mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó quả là có hối cũng ko kịp nha.
Bất quá…
“Người hỏi ta chuyện tên nam sủng kia làm gì thế?”
Điểm này làm Nguyên Ân cảm thấy tò mò.
Tại sao đang muốn học tập hoan ái lại chuyển đề tài sang tên nam sủng kia ah? Đã thế còn hỏi nhiều chuyện thế kia?
Chỉ thấy Nguyên Tiếu Ngôn le lưỡi, xong cười hì hì mà nói: “Không phải nói muốn cho ta tự mình thực hành chuyện nam nhân cùng nam nhân sao? Chỉ là ta chưa tìm được đối tượng vừa mắt nha. Liền thấy tên nam sủng kia bộ dáng cũng được lắm luôn. Đã thế còn có kinh nghiệm nữa ah. Bảo nó đến đây phối hợp 1 chút, để ta thực nghiệm cũng có làm sao đâu. Ko phải thúc mới vừa nói là chỉ giả vờ mê đắm nó thôi sao. Mà xem ra ko thể cho ta mượn chơi đỡ được rồi, tránh cho Vân Châu vương hoài nghi nha.”
Mà nếu có mê thiệt đi chăng nữa, chắc cũng chẳng có thằng nào dám cho người khác mượn cục cưng của mình làm mấy chuyện đó để thử cho biết đâu. Giờ bảo hắn tìm đối tượng thích hợp, kiếm chắc lòi con mắt ra luôn áh!
Thế là Nguyên Tiếu Ngôn làm ra vẻ thẹn thùng nói: “Ta thật tình xác định vô cùng chính xác là mình ko có nam sủng nha. Hoàng thúc ah, trong phủ của người còn có tên nam sủng nào khác ko? Cho ta mượn để ‘học tập’ đỡ vài bữa đi. Đợi chừng nào thành thạo liền trả ngay cho thúc mà.
Mấy lời nói của Nguyên Tiếu Ngôn làm Nguyên Ân phải trợn mắt há mồm, mặt đầy hắc tuyến. Hắn nói chuyện thật như giỡn vậy ah. Cuối cùng thì y cũng hiểu được đầu dây mối nhợ, minh bạch được cặn kẽ nguồn cơn hết trơn hết trọi rồi! Thì ra nói tới nói lui, nói cả buổi trời, nói hao hơi tổn sức mà Nguyên Tiếu Ngôn vẫn ko thể nào quán triệt được hết vấn đề là cái gọi là tự thân thực hành chính là y làm với hắn. Ngược lại hết đòi y làm cho xem rồi lại đến hắn làm với người khác cho y xem!
Thế là Nguyên Ân liền nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng Thượng, chắc ngài lầm rồi. Vi thần muốn dạy ngài, có nghĩa là tự mình dạy ngài. Đối tượng chỉ có ta – và – ngươi thôi áh.”
Nguyên Tiếu Ngôn chớp chớp đôi mắt to tròn vài cái. Hắn ko theo kịp vấn đề, mặt nóng lên, ngập ngừng nói: “Ta ko có…. hứng thú với hoàng thúc mà….”
Lời này thật đau thấu tim Nguyên Ân nha. Mặt y giờ đen hơn than, phẩy tay áo nói. “Bỏ đi! ta ko dạy ngươi nữa.”
Chuyện mới mẽ đang hứng thú bỗng bị Nguyên Ân cắt ngang. Này khiến cho Nguyên Tiếu Ngôn suy sụp cả người, vạn phần ủy khuất nói: “Thôi được rồi. Ta đồng ý, ta đồng ý mà.”
Nguyên Ân nghe xong mừng vui đến độ xém chút đã bay lên tận trời. Chưa hết ngất ngây lại nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói tiếp: “Mà thúc khẳng định là cái của ta, bắt buộc phải tiến vào trong người thúc hả?!”
Hắn thật quá đỗi “thật thà” còn nghĩ là vương gia ‘luôn phải’ ở trên người ta kia, chắc cũng nguyện ý để người khác đi vào nha…..
“Cái gì?!”
Vừa lâng lâng hạnh phúc chẳng được bao lâu thì rớt ngay vào một bể cảm xúc đầy chao đảo như trời long đất lỡ. Thái độ của Nguyên Ân làm Nguyên Tiếu Ngôn cứng đờ ngay tại chỗ. Lần đầu tiên hắn thấy hoàng thúc của mình có nhiều cảm xúc đến thế. Thường thì thúc ấy chỉ lạnh lùng, lâu thật lâu mới thay đổi tâm trạng 1 lần….
Lớp mặt nạ thường ngày vì câu hỏi của Nguyên Tiếu Ngôn mà vỡ ra thành từng mảng nhỏ. Vương gia, ngũ hoàng thúc Nguyên Ân đang thở gấp gáp, ngực phập phồng. Thoáng nhìn thật giống như đang cực lực khôi phục lại tinh thần sau cơn chấn động kịch liệt.
“Là ta tiến vào ngươi. Điểm này ngươi phải hiểu cho thật rõ ràng, biết chưa?!”
Nãy giờ y cứ cùng với Nguyên Tiếu Ngôn ông nói gà bà nói vịt thật chẳng tới đâu cả. Nguyên Ân nhắm chặt mắt, cố gắng dùng từ ngữ thật trong sáng, đơn giản để cháu của mình có thể thông suốt được nội dung mà y muốn hướng tới.
Lần đầu tiên y phát hiện ra, Nguyên Tiếu Ngôn tuy ngây ngây thơ thơ, nhưng tận sâu thẳm trong bản thân vẫn ý thức mình là thiên tử. Nên nãy giờ nói chuyện, hắn chỉ có thể nghĩ y phải ở dưới mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook