Hoàng Thư
2: Người Đàn Ông Phóng Đãng


Trước khi Lý Phách vào làm, mọi người đều cảm thấy không phục khi anh được đặc cách vào làm mà không thông qua thử việc.

Thế nhưng, chỉ sau ba tháng làm việc cùng, tất cả đồng nghiệp dù là cùng bộ phận hay khác bộ phận đều phải công nhận rằng Lý Phách chính là một nhân tài hiếm có, năng suất làm việc cực cao và cực sáng tạo.

Lúc đầu, trưởng phòng Phùng Minh Đạt còn lo là anh ta không thể theo kịp các nhân viên khác, thế nhưng bây giờ, anh phải lo là các nhân viên khác không thể bắt kịp anh ta.

Nếu như phải làm việc theo nhóm thì chỉ có Mạc Tu Văn – nhân viên dày dặn kinh nghiệm nhất của phòng và Lâm Dương – nhân viên giỏi nhất phòng với có thể làm việc chung nhóm với Lý Phách mà thôi.
Tuy nhiên vì một lý do gì đó, 3 nhân viên có năng lực tốt nhất phòng Kế hoạch, Lâm Dương – Mạc Tu Văn – Lý Phách đều không ưa lẫn nhau.

Điều này khiến Phùng Minh Đạt rất mực đau đầu, vì sắp tới công ty sẽ có một dự án lớn, rất cần sự hợp tác của cả 3.

Phùng Minh Đạt cảm thấy rất lạ, vì Mạc Tu Văn tính tình vốn nhỏ nhen ngay từ đầu thì chẳng có gì lạ khi ông ta không ưa một thanh niên trẻ có năng lực như Lý Phách là hợp lý, nhưng Lâm Dương kể từ khi vào công ty làm đến nay thì dù không phải quá hòa nhập với mọi người thì cũng rất hiền hòa, chưa bao giờ không ưa ai.

Chẳng biết thế nào mà dạo gần đây, Lâm Dương lại trở nên rất khác.
Lâm Dương vẫn là Lâm Dương, vẫn lạnh nhạt và không thích thân thiết với bất cứ ai như trước đây, thế như Lâm Dương lại có vẻ đã thay đổi.
Đó là điều mà tất cả mọi người trong phòng kế hoạch đều cảm giác được.

Có vẻ như da cô ấy trắng hơn, tóc cô ấy bồng bềnh hơn, đôi môi cô ấy đỏ mọng hơn, đôi mắt cô ấy mơ màng hơn.

Phùng Minh Đạt nhớ lại ngày hôm qua, khi Lâm Dương mang dự án mới được giao đến bàn bạc với ông, cô ấy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên nhìn ông, ánh mắt mơ màng lười biếng như một con mèo nhỏ đang nhìn con mồi nhìn thẳng vào mắt ông, đôi môi của cô mấp máy, cả cơ thể cô như tỏa ra một mùi thơm như có như không khiến ông không thể nào tập trung vào những gì mà cô nói.
Cho đến khi Lâm Dương phải giải thích đến lần thứ ba, ông mới có thể nhét hết toàn bộ bản kế hoạch của cô vào đầu.

Phùng Minh Đạt vội vàng trấn tĩnh, tập trung vào công việc.

Nhưng ông vẫn phải nói một điều rằng: Lâm Dương đã thay đổi một cách đáng sợ.

Cô đã trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Nhưng chính Lâm Dương cũng không nhận ra điều này, cô vẫn chỉ đi làm và giải trí như thường ngày.

Chẳng hạn như hôm nay, một buổi sáng thứ bảy yên bình, Lâm Dương thức giấc trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ và chảy trên làn da cô như một dòng suối.

Cô chầm chậm mở mắt, cảm giác thoải mái như được thức giấc trong một vòng ôm của ai đó vậy.


Không hiểu sao dạo gần đây, cô luôn nằm mơ thấy bản thân đang âu yếm cùng một người đàn ông, và trong mọi giấc mơ, người đàn ông đó luôn là Lý Phách, một người con trai mà Lâm Dương không hề có một chút thiện cảm nào.

Và lần nào tỉnh dậy sau một giấc mờ tràn đầy những điều ái muội đó, cơ thể cô đều trở nên khác lạ, rất nhạy cảm,.

Cô đã phải thay chăn ga hết hai lần vì cảm thấy sợi vải của chúng quá cứng, làm làn da của cô đau rát khi cọ vào.

Và đặc biệt, hạ thể cô đều trào ra chất lỏng trong suốt dính nhớp, khiến cho cô phải ngượng ngùng.
Thế nhưng buổi sáng hôm nay thật tuyệt vời, đêm qua cô không hề nằm mơ thấy Lý Phách.

Lâm Dương tắm rửa sạch sẽ rồi chọn một bộ váy trắng tinh khiết, buộc hờ mái tóc dài và mang theo một quyển sách ưa thích, cô quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay ngoài tiệm cà phê, đọc sách và thưởng thức thời gian chầm chậm trôi.
Lâm Dương chọn một quán cà phê tuyệt đẹp nằm ở phía tây thành phố, chủ quán vừa bán thức uống vừa bán hoa.

Quán chính là một căn nhà kính lớn với nhiều loại hoa được trồng trong đó, đủ loại hoa nở từ xuân sang đông, vì thế dù là bất kỳ mùa nào, căn tiệm vẫn được lấp đầy bởi sắc màu của các loại hoa.

Chẳng hạn hiện tại đang là mùa hè, Lâm Dương có thể nhìn thấy hoa cúc trắng rung rinh trong gió, hoa cẩm tú cầu chuyển sắc hồng tím dịu dàng, hoa vạn diệp sắc màu không thua ai, hoa mỹ nhân đằm thắm đỏ tươi, hoa cát tường duyên dáng yêu kiều, hoa kim ngư thảo vươn cao đầy kiêu ngạo.

Ngồi trong quán cà phê, thưởng thức một tách trà hoa thơm nồng đượm, Lâm Dương cảm thấy tâm hồn vô cùng thư thái.

Tiểu My- cô chủ nhỏ của quán cà phê, cũng rất vui vẻ tặng cho cô một phần bánh panna cotta.
Ngay lúc mà Lâm Dương đang vô tư thả lòng mình trên ghế thì một người đàn ông lịch lãm đã bước vào quán.

Người đàn ông này cao hơn một mét tám với mái tóc bồng bềnh, gương mặt điển trai với một nụ cười có thể hớp hồn bất cứ người phụ nữ nào đối diện.

Người đàn ông này rất quen thuộc với Lâm Dương, chính là Lý Phách.
Anh ta khoác tay một cô gái trẻ trung xinh đẹp vào quán.

Lâm Dương nheo mắt nhìn, cô gái đó không phải là Hà Du Quân.

Hà Du Quân và Lý Phách chia tay rồi à?
Hình như là không phải, Lâm Dương nhớ là mới hôm qua Hà Du Quân vẫn còn ngồi buôn dưa lê cả tiếng đồng hồ cùng với Lạc Na là không biết sẽ tặng món quà nào cho Lý Phách mà, chắc hẳn là bọn họ vẫn còn đang mặn nồng.
Thế thì cô gái kia, chắc có lẽ không phải là quan hệ gì mờ ám với Lý Phách đâu nhỉ? Lâm Dương nghiêng đầu nhìn, Lý Phách đang đứng ở quầy gọi món, vừa nói chuyện vừa đưa tay vuốt tóc cô gái một cách đầy yêu thương, sau đó còn cầm lấy tay cô gái ấy và đặt lên đó một nụ hôn.

Má Lâm Dương đột nhiên nóng rát, cô có thể chắc chắn là nó đang đỏ rực.

Ở một giấc mơ nào đó trong muôn vàn giấc mơ của cô mà tên Lý Phách này ngự trị ở đó, hắn cũng dịu dàng như thế vuốt ve mái tóc dài của cô, và rất nhẹ nhàng nâng niu bàn tay cô đặt lên bờ môi của hắn.

Cô như cảm nhận được cả hơi thở nóng bỏng của hắn len lỏi qua từng ngón tay cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống quyển sách của mình, không dám nhìn về phía Lý Phách nữa.
Thật ra lý do mà trông cô luôn không hòa hợp với Lý Phách chính là như thế này đây: cô ngại ngùng.

Cứ mỗi lần trông thấy những hành động của Lý Phách, thì cô cứ vô thức nhớ lại những gì mà hắn đã làm với cô trong giấc mơ, khiến cô không thể nào mà tự nhiên đối xử với hắn như với những người khác được.

Đã nhiều lần cô định đi tìm một bác sĩ tâm lý.Thế nhưng cô không muốn chia sẻ những giấc mơ của mình với bất cứ ai.

Thế là cô cứ phải chịu đựng việc này.
Tâm trí cô quay trở lại, cô chợt nhận ra rằng tên Lý Phách này thế mà lại ngoại tình.

Đây đúng là một tin tức chấn động.

Có điều, chuyện anh ta lăng nhăng thì liên quan gì đến mình chứ.

Cô nhớ lại nụ cười đầy ngây ngô của Hà Du Quân.

Trong lòng đột nhiên thót lên một cái, cô không biết có nên báo cho Hà Du Quân biết không, về việc hôm nay cô đã chứng kiến.

Thế nhưng mà Hà Du Quân có vẻ rất yêu Lý Phách.

Mỗi lần nhắc đến hắn ta, giọng nói Hà Du Quân đều không kiềm nén được sự tự hào.

Cô ấy có muốn biết điều này từ miệng của một người không liên quan như cô không nhỉ, hay là cứ để cho cô ấy tự mình tìm ra sự thật? Biết bao nhiêu suy nghĩ tuôn ra trong đầu của Lâm Dương khiến cô trở nên vô cùng rối rắm.

Thế là cô quyết định không nghĩ gì nữa, tập trung vào cuốn sách trong tay mình.

Thế nhưng ngồi đọc sách một lúc, giữa khu vườn đầy mùi hương các loài hoa dễ chịu và những cơn gió mát lành khẽ khẽ thổi qua, Lâm Dương lại trở nên buồn ngủ.

Khi mi mắt cô vừa sụp xuống, cô đã cảm thấy một bàn tay mơn trớn bờ vai của cô khiến cho làn da mẫn cảm của cô trở nên ngứa ngáy, cô nói, bằng một giọng nói nhũn như mèo kêu:
“Đừng mà!”
Người ấy đáp lại bằng một tiếng cười trầm thấp:
“Thật thú vị!”
Giọng nói này rất thật, thật đến mức cô vội vàng mở mắt, và nhận ra là Lý Phách, bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt, và bàn tay to lớn của hắn đang nắm lấy cằm của mình.

Cô vội vàng gạt tay hắn ra một cách bực dọc.

Lý Phách cười nửa miệng, nói:
“Sao lại lạnh lùng thế? Không nói tiếp đi, nói bằng cái giọng lúc nãy đấy!”
Lâm Dương không hiểu sao lại vô cùng tức giận, giống như việc mình nằm mơ thấy hắn ta bị chính hắn ta biết được vậy.

Cô gắt:
“Cậu ở đây làm gì?”
Lý Phách trả lời nhẹ tênh:
“Tôi có việc!”
Lâm Dương ngứa miệng:
“Việc gì? Thiếu gia đây thì bận việc gì ngoài việc của mấy em gái nhỏ?”
Lý Phách ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Dương nói nhiều như vậy, không chỉ vậy, mà lời nói còn chát chúa đầy sự bới móc, hoàn toàn không giống vẻ ngoài lạnh nhạt mà cô thường hay trưng ra mỗi khi đối diện với anh trong công ty.

Anh đáp:
“Không ngờ chị Lâm đây lại quan tâm đến tôi như vậy, thất kính thất kính! Vậy chẳng hay chị có thể giúp tôi giấu việc này với Du Quân được không?”
Lâm Dương nhíu mày, không giấu nổi sự chán ghét trong mắt, cô hơi ngả người về sau, cứ như làm vậy sẽ giúp cho cô cách xa Lý Phách một chút vậy.

Đương nhiên việc này không thoát khỏi mắt Lý Phách.

Thật ra anh cũng không quan tâm tới việc Hà Du Quân có biết việc anh hẹn hò với cô gái khác cùng lúc với cô hay không, anh chỉ muốn thấy phản ứng của Lâm Dương thế nào thôi.

Cô gái này bây giờ trước mặt anh không giống như một người phụ nữ lớn hơn anh 4 tuổi đã lăn lộn nhiều trong xã hội, mà giống như một cô gái với bộ não được cấu tạo trong suốt vậy, hỉ nộ ái ố gì cũng thể hiện ra mặt, thậm chí một cái nhíu mày của cô, anh cũng biết được ý nghĩa của nó là gì.

Chẳng lẽ dáng vẻ khi làm việc của cô, đều là giả vờ hay sao.
Lâm Dương đương nhiên không biết những suy nghĩ của Lý Phách, cô chỉ thấy một tên đàn ông ngoại tình thấp kém đang năn nỉ mình giữ bí mật giùm thôi.

Cô nói:
“Sớm muộn gì cô ấy cũng phát hiện ra thôi, cần gì tôi phải nói!”
Lý Phách bắt đầu nhăng cuội:

“Được chừng nào thì hay chừng đó, dù sao thì tôi cũng quen Du Quân vì cha của cô ấy thôi, hiện tại tôi vẫn chưa đứng vững trong công ty, chưa thể lật bài ngửa được!”
Lập tức hình tượng thanh niên tài giỏi tương lai sáng ngời với tật xấuu là lăng nhăng của Lý Phách trong lòng Lâm Dương đã hạ xuống trở nên ngang hàng với những con vịt – trai bao của phú bà.

Cô không còn muốn nói với hắn ta bất cứ một câu nào nữa, dọn dẹp hết đồ đạc rồi ra về, bỏ lại một câu nói:
“Tôi nói thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ tin.

Nhưng cậu tự nhìn lại bản thân mình đi, sống sao cho đàng hoàng đừng uổng bộ da mà cha mẹ cho cậu!”
Lý Phách nhìn theo bóng Lâm Dương bước đi, cặp mông ẩn hiện sau làn váy đánh qua lại trông mới thật hấp dẫn.

Làm anh nhớ đến lúc nãy, sau khi tiễn cô bạn gái nhỏ mới làm quen được về, anh chợt trông thấy Lâm Dương, đồng nghiệp của mình đang ngồi say sưa đọc sách.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trắng mỏng trông đẹp mắt hơn rất nhiều những bộ đồ công sở rộng thùng thình thường ngày.

Nhìn dáng vẻ thanh thuần này của Lâm Dương, Lý Phách vừa định đi lại quyết định ngồi xuống chỉ để nhìn cô một chút.

Cô ấy vừa đọc sách vừa nhâm nhi ly trà hoa, thi thoảng đọc được một chi tiết tâm đắc, đầu lông mày cô ấy lại giãn ra, bàn chân nhỏ nhắn lại nhịp một cái, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.

Đọc sách được một lúc thì Lâm Dương có vẻ buồn ngủ, cô nàng hơi nghiêng đầu và gật xuống.
Lúc này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý Phách lại đứng dậy, bước thật nhẹ đến gần Lâm Dương, đưa tay vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

Sao mà anh lại không phát hiện ra cô đáng yêu như thế này lúc mới vào công ty nhỉ, hay là bởi vì ở công ty thì cô ấy cứ tỏ ra khó gần.

Trong lúc anh đang phân tâm thì Lâm Dương có vẻ đã tỉnh lại.

Cô ấy khẽ cọ nhẹ chiếc cằm của mình vào những ngón tay của anh, đôi mắt to đẹp của cô ấy mơ màng, bờ mi rung rung khẽ mở, rõ ràng là cô ấy đã nhìn thấy anh.

Anh cứ ngỡ cô ấy sẽ trở lại bộ dáng lạnh lùng xa cách như mọi khi, thế nhưng cô ấy lại chỉ nhìn anh bằng một ánh mắt yêu thương, và nói, bằng một giọng nũng nịu:
“Đừng mà!” Chỉ có trời mới biết giọng nói của cô khiến lòng anh xốn xang đến thế nào.

Anh cảm thấy tất cả máu trong cơ thể mình như trào ngược, và dồn lại ở nơi đó.
Đúng vậy, anh cứng.

Ngay tại đây, giữa một quán cà phê sáng trưng, trước một người con gái mà cách đây hai tiếng anh còn cảm thấy cô ấy chán phèo.
Anh mỉm cười, không thể kiềm được thốt lên:
“Thật thú vị!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương