Hoàng Quân
Chương 7: Long nhan đại nộ

- Ái khanh đã nghĩ kĩ?

Hoàng Phủ Vân Long lạnh lùng nhìn Tề Hiên cùng các vị đại thần đang cung kính đứng trước bàn, giọng nói cũng không mang theo chút nhiệt độ nào.

- Bẩm Hoàng thượng, thần đã nghĩ kĩ! Thần biết bản thân có tội, nhưng vì đại cục mong hoàng thượng giao Lâm Hạo Thiên cho thần xử lý, thần sẽ để Tề Kiệt vào cung thay thế đứa nghiệt tôn kia! Không để nó gây tai họa cho Vĩnh Thiên được!

- Gây họa? Lâm Hạo Thiên đã gây họa gì?

- Hoàng thượng! Nó đã gây náo loạn hậu cung, đùa bỡn tần quân, lại khiến Hoàng thượng bỏ bê chính sự, thần không thể để nó tiếp tục làm hại Vĩnh Thiên! Mong Hoàng thượng giao nó cho thần xử lý!

- Nếu trẫm nói không thì sao?

- Hoàng thượng! Người không thể mê muội như vậy! Không nên vì một kẻ không nên sinh ra trên đời mà phá hủy giang sơn đại nghiệp! Đại Hồng và Tuyết Hải nghe tin Hoàng thượng bị nó mê hoặc đã bắt đầu rục rịch, người phải tỉnh táo lại, dù chúng ta đã thắng Minh quốc cùng Ngộ quốc nhưng chúng ta không thể đối đầu hai cường quốc kia a! Hoàng thượng…

Bốp! Rầm!

Chiếc bàn làm từ đàn hương trăm năm cứ như thế hi sinh oanh liệt dướt cú vỗ của Hoàng Phủ Vân Thiên, Tề Hiên cùng các đại thần sợ đến nỗi quỳ rạp xuống.

- Hoàng thượng bớt giận!

- Câm miệng hết cho trẫm! Các ngươi tưởng rằng Vân Thiên – trẫm vô duyên vô cơ thắng được Minh quốc cùng Ngộ quốc sao? Các ngươi nghĩ nạn hồng thủy mấy trăm năm không thể giải quyết là do ai nghĩ ra đối sách? Ai giúp các ngươi hiến kế cải tạo đất vùng rừng núi để vấn đề lương thực chấm dứt? Ai nghĩ ra chế độ tuyển quan lại từ dân gian khiến tìm được bao nhân tài ẩn dấu? Ai khiến con dân Vĩnh Thiên ca ngợi trẫm là Hoàng đế anh minh vĩ đại nhất trong lịch sử Vĩnh Thiên? Là Lâm Hạo Thiên! Tất cả là công lao của Lâm Hạo Thiên! Các ngươi nhớ kĩ cho trẫm, ai còn nói xấu Lâm Hạo Thiên là khi quân! Còn Tề Hiên, trẫm thấy ái khanh đã tuổi cao sức yếu cũng đã đến lúc cáo lão hồi hương, các môn đồ của khanh cũng nên trả ơn mà đi cùng khanh! Đất nước lại sắp chiến tranh các khanh cũng nên vì Vĩnh Thiên mà để lại nửa phần tài sản!

Nói xong liền phất áo bỏ đi, không để ý đến bọn họ kêu gào van xin, một đường mang theo mười phần sát khí đến Long Hiên Các, vừa bước vào liền rơi vào một cái ôm ấm áp.

- Ai chọc giận Long nhi của ta vậy?

- Hừ, ai là của ngươi ?

Miệng kháng cự nhưng không có giãy dụa để mặc hắn ôm đến bên bàn uy từng miếng thức ăn, lại mặc hắn cởi y phục đưa vào ôn tuyền, gội đầu, chà lưng, lại cũng kệ hắn ôm đến giường đắp chăn lại, trong suốt quá trình một ngón tay cũng không động. Chỉ vì hằng ngày đều như vậy, đã quen rồi, chỉ cần bước vào Long Hiên Các liền đươc nâng niu hết mức có thể, được dựa vào lồng ngực ấm áp dày rộng của hắn, được nghe âm thanh trầm thấp đầy từ tính của hắn, lại cùng hắn kịch liệt dây dưa, mọi thứ như một chuyện hiển nhiên bình thường ! Bây giờ y cũng không dám tưởng tượng, nêu không có hắn mình sẽ ra sao, thói quen thật đáng sợ !

- Đã nói đừng sinh khí ! Không tốt cho sức khỏe !

- Cần ngươi quản sao? Ta không trút giận lên ngươi thì nên cảm tạ long ân đi!

- Tạ long ân!

- Ngươi không có thành ý chút sao?

- Vậy a? Nhưng ta chỉ biết một cách để bày tỏ thành ý!

- Cách gì…ngô…

Nụ hôn kịch liệt, y phục tán loạn, cơ thể giao triền, thanh âm rên rỉ tiêu hồn tạo nên một màn xuân sắc khiến thị vệ lại ái muội nháy mắt với tỳ nữ…

Cao trào qua đi, Lâm Hạo Thiên lại thu dọn mọi thứ rồi ôm Hoàng Phủ Vân Long vào lòng.

- Đừng vì bọn họ mà sinh khí! Kệ bọn họ!

- Ai bảo lão nói ngươi không nên được sinh ra!

Lâm Hạo Thiên giật mình rồi lại cong khóe môi cảm nhận ấm áp nơi lồng ngực, rồi càng thêm siết chặt vòng tay:

- Long nhi! Ngươi thật đáng yêu! Ta lại muốn nữa rồi, làm sao đây?

- Ngươi… đồ đại sắc lang! Ngươi không sợ tinh tẫn nhân vong sao?

- Chỉ cần ngươi đừng quyến rũ ta!

- Ta không có…ân…a…mai có việc…ư… tiết chế một chút…a…hỗn đản, đau… nhẹ chút…. Chậm a…ngô….

Lâm Hạo Thiên ôn nhu nhìn thiên hạ mệt mỏi say ngủ trong lòng mình, nhưng ánh mắt lại ảm đạm lại, Long nhi, ta xen vào cuộc sống của ngươi có phải hay không là sai lầm? Nếu ta biến mất ngươi sẽ làm sao bây giờ? Ta sắp đến giới hạn rồi, cơ thể này đã bắt đầu bài xích linh hồn ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể rời đi, cho nên ta không thể nói ta yêu ngươi được, Long nhi, ta yêu ngươi, ta đã biết yêu là gì rồi, là muốn chiếm hữu ngươi, chỉ muốn ngươi nhìn ta, chỉ muốn ngươi xem ta là quan trọng nhất, muốn chạm vào ngươi, muốn ôm ngươi, muốn dâng tất cả mọi thứ tốt đẹp cho ngươi. Nếu ta nói ta giúp ngươi thu thập Minh quốc và Ngộ quốc vì hai sứ giả của họ nhìn ngươi say mê, lại còn cả mấy cô công chúa đánh chủ ý với ngươi khiến ta hận không thể một đao cho họ xuống địa phủ mà nhìn ngắm, ngươi tin sao? Nhưng là ta ích kỉ, ta quên rằng mình chỉ là một cô hồn dã quỷ, ta không nên yêu cầu ngươi cùng ta bắt đầu, không ngay từ đầu ta không nên khiến ngươi chú ý đến ta, không nên cố ý chạy trốn ngươi, nên như bao tần quân khác a dua nịnh hót ngươi để ngươi không xem trọng ta, để khi ta đi lại khiến ngươi tổn thương, ta biết ngươi chỉ có vẻ ngoài kiên cường, ngươi rất yếu đuối, yếu đuối đến mức ta chỉ cho ngươi một chút ôn nhu ngươi đã đem cả trái tim giao cho ta. Long nhi, xin lỗi ngươi, Long nhi, ta yêu ngươi, Long nhi….

Lâm Hạo Thiên ôm chặt cơ thể đem đến ấm áp cho hắn, là hắn ích kỷ, là hắn tham luyến sự ấm áp từ cơ thể người này, lưu luyến người này miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng lại mềm như lụa, như đêm sau khi bị hắn hạ xuân dược mà bị ăn sạch sẽ, miệng thì hô chém giết nhưng chỉ cần hắn ôn nhu chăm sóc một chút liền nhuyễn xuống, thậm chí để mặc hắn trói gô trên giường trêu chọc, dù y có thể dễ dàng thoát đi rồi bắt giữ hành hạ hắn. Cả chuyện hắn náo loạn hậu cung người này cũng chỉ âm thầm dàn xếp tất cả, còn chăm sóc Tương Vân Phong thật tốt rồi còn chăm sóc phần mộ của mẫu thân thân thể này còn tìm được tên hái hoa tặc năm xưa mà lăng trì xư tử. Là hắn nợ y nên giúp y hoàn thành ước nguyện nhất thống thiên hạ, nhưng hắn lại quên, hắn làm cho y những chuyện đó chỉ khiến y thêm yêu hắn thêm quyến luyến hắn, càng thêm tổn thương khi hắn rời đi… Hắn sai rồi, lần đầu tiên Lâm Hạo Thiên hắn biết đến hai chữ hối hận, hắn muốn bảo hộ y, nhưng đến cuối cùng người thương tổn y nhất lại chính là hắn…

Lâm Hạo Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt trên người y rồi dần chìm vào giấc ngủ, nhưng người đáng lẽ nên ngủ thì lại mở mắt ra, trong đôi mắt phượng hẹp dài thanh minh nào có một tia buồn ngủ…

Thiên, ngươi muốn giấu ta đến khi nào? Tại sao ngươi luôn chịu đựng một mình? Ta muốn chia sẻ với ngươi mọi thứ, muốn xoa dịu trái tim lạnh giá của ngươi, muốn ngươi vui vẻ, muốn ngươi yêu ta… nhưng ngươi vẫn không tin ta, ta là hoàng đế, ta không phải nữ nhân cần ngươi bảo hộ, ta sẵn sàng nhân nhượng yếu thế trước mặt ngươi, nhưng ta không phải kẻ yếu, ta không quan tâm ngươi là cô hồn dã quỷ, cũng không quan tâm cái gì Tá Thi Hoàn Hồn, cái gì yêu nghiệt hại nước hại dân của tên pháp sư kia…ta chú ý ngươi, vì ta muốn biết, một kẻ đến từ thế giới khác có bao nhiêu lợi hại mà có thể thay đổi Vĩnh Thiên, một hoàng đế như ta lại không thắng một cô hồn dã quỷ sao? Nhưng ta sai rồi, ta bị linh hồn ngươi ăn sạch sẽ rồi, ăn từ thể xác đến tinh thần… cơ thể ta là bách độc bất xâm a, hóa công tán kia nào có tác dụng gì… ta đã hi sinh như vậy để giữ ngươi, vậy mà ngươi vẫn không hoàn toàn tin ta, rốt cuộc ngươi còn giấu ta chuyện gì? Chuyện gì lại khiến ngươi bất an như vậy? Nói cho ta được không? Ta có thể chờ ngươi nói cho ta sao? Thiên… ngươi có yêu ta sao? Chỉ ba từ đơn giản sao lại không nói? Khó khăn như vậy sao? Hay căn bản ngươi chưa từng yêu ta? Hay đợi đến lúc ta yêu ngươi khắc cốt ghi tâm ngươi lại mỉm cười nhàn nhạt nói: ta chỉ là đùa giỡn một chút… Thiên, ta thật khổ sở, cứ bất an thế này ta sợ ta sẽ làm gì đó khiến ngươi hận ta, ta thật sự rất muốn nhốt ngươi lại để ta không phải bất an như vậy nữa… Thiên, đừng ép ta phải làm như vậy… ta yêu ngươi, ta không muốn tổn thương ngươi, ta không muốn ngươi hận ta… Thiên….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương