Hoàng Qua
-
Chương 28: Mây che trăng
Vì Thái hậu bệnh nặng, cả hoàng cung đều u ám, ngay cả giao thừa cũng mất vui rất nhiều. Mặc dù tất cả thái y trong thái y viện hội chuẩn,
lại mời cả đạo sỹ đến lập đàn, còn thỉnh cao tăng của Pháp Hoa tự đến
tụng kinh cầu phúc, kết quả là vẫn không giữ được mạng của Độc Cô Viện
Phượng.
Độc Cô Viện Phượng mất làm vị trí của Đồng Hề thoạt cũng có chút lung lay. Mọi người thầm rêu rao Đồng Hề hại chết Thái hậu của Độc Cô gia, mục đích là nhắm đến Lệnh Hồ gia, thậm chí còn yêu cầu đem Đồng Hề tuẫn táng theo Thái hậu.
Đồng Hề chỉ có thể cười gượng cảm thán:
-“Không ngờ đến cuối cùng ta vẫn bị nàng ta kéo xuống nước.”
Sợ rằng sau này nàng làm người cũng khó. Đeo trên lưng cái án giết Thái hậu. Tuy ta không giết bá nhân nhưng bá nhân vì ta mà chết, Đồng Hề cũng không thể cãi được. Bởi chuyện này cũng không mang lên hình đường đối chứng, nhưng trong đáy lòng mọi người đều định tội nàng, đây mới là điều khiến nàng đau đầu.
Tuy rằng mọi người rõ ràng đều hiểu, nhưng trận phong hàn này của Đồng Hề cũng không tốt lên được. Nếu khăng khăng Thái hậu chết vì lý do thày thì làm sao trách được Đồng Hề? Nhưng rất nhiều người chỉ tin vào những gì mình muốn, cho nên cả hậu cung đều chỉa mũi nhọn vào Đồng Hề. Đồng Hề nghĩ, rốt cuộc cuối cùng mình cũng không thể chạm đến ngôi hậu được.
Đồng Hề nhất thời cảm thấy cả người khí lực đều không có, chốc lát lại bắt đầu nghi ngờ mình sinh tồn còn có ý nghĩa gì? Cho đến nay, nàng gắng sức sinh tồn trong cái chảo lửa hậu cung này không phải là vì ngôi vị Hoàng hậu sao? Nàng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến bước đường này.
-“Nương nương, bệnh của người đã đỡ hơn một chút, hay là báo cho Giang Đắc Khải treo bài tử lên?” –Tề Vân nhìn Đồng Hề mệt mỏi nằm trên tháp mỹ nhân nói.
Đồng Hề cắn cắn môi, cũng biết kéo dài cũng không phải là cách tốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến bản thân mình sau này cũng chẳng có hy vọng gì, khí lực gì cũng gắng không nổi, lại càng không muốn cắn răng đi chịu đựng Thiên Chính đế lâm hạnh.
Đồng Hề bỗng nhiên ho khan.
-“Cô cô, ngươi đem xuyến bối và tuyết lê hầm thêm một chút nữa đi.”
Đồng Hề muốn nói dối, cho nên đành làm nũng với Tề Vân.
Tề Vân hiểu nhưng cũng không vạch trần. Đồng Hề hiển nhiên hiểu mình tự làm tự chịu, cho dù không được làm Hoàng hậu, nhưng cũng không thể không được Thiên Chính đế sủng ái. Nhưng trong lòng nàng thật khó có thể thích ứng.
Tuy rằng làm Hoàng hậu là tâm bệnh của nàng, cung nữ hầu hạ trong Đồng Huy cung sợ là đều hiểu rõ, nhưng nàng cũng không muốn trắng trợn nói ra, cẩn thận đi vòng vèo leo lên vị trí kia. Lúc này nỗi niềm kia hẳn đã trở thành nỗi băn khoăn của nàng, nói ra càng không ý nghĩa, ngược lại còn mất mặt. Trong lòng nàng thống khổ, không muốn thể hiện trước mặt bất cứ ai khác. Đổi lấy sự đồng cảm hay cười nhạo nàng đều không thích.
Thời gian này Đồng Hề thậm chí cả dung nhan cũng không để ý. Bước vào thư phòng, sẽ bất giác đi đến bức họa sau ám vách, cân nhắc hồi lâu vẫn lấy ra. Trong đó chỉ có một quyển sách mỏng hơi nhỏ.
Đồng Hề bỗng nhiên bật cười, so với khóc còn khó chịu hơn. Đây là khi nàng nhàn rỗi sẽ bắt chước Hiếu Huệ Hoàng hậu tiền triều viết, tự mình cũng viết một quyển. Đối với nữ giới có tăng thêm một ít, cũng giải thích những độc đáo của nó. Lúc đó nàng còn đắc ý nghĩ sau này mình có thể lên ngôi hậu, cùng với sách này, thiên hạ nhất định phải quan tâm đến. Khi đó phụ thân, mẫu thân đều cảm thấy vì mình mà vinh quang, mình mới là người tôn quý nhất Cảnh Hiên hoàng triều, là vị Hoàng hậu đức hạnh nhất.
Giờ nghĩ lại, chỉ là bản thân mình si tâm vọng tưởng, thật sự người trong thiên hạ đều cười đến hở răng. Nước mắt Đồng Hề cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống. Nàng đốt nến, đem quyển sách mình viết tự tay xé nát, sau đó thiêu hủy, đỡ phải làm trò cười cho mọi người.
-“Nương nương” –Tề Vân ở phía sau khẽ gọi.
Đồng Hề lật đật lau nước mắt.
-“Có chuyện gì?” –Nàng cũng không quay lại.
-“Nương nương, Tề Vân có chuyện không biết nên nói hay không?”
-“Cứ nói đi.”
-“Nương nương, nô tỳ cả gan nói một câu. Nương nương cứ giả bệnh như vậy cũng không phải biện pháp. Đã vào cung này thì chỉ có một con đường, là đấu tranh. Nương nương sao lại có thể xem thường mà vứt bỏ bản thân mình? Huống hồ Hoàng thượng hiện nay vẫn chưa có con. Nương nương nếu có thể sinh hạ hoàng tử, tội gì cũng không phải tan thành mây khói sao?’
Đồng Hề sờ bụng theo bản năng. Lúc nàng mới vào cung cũng một năm, đến giờ lại thêm một năm nữa cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Nàng gần như đã tuyệt vọng.
-“Nương nương, nghe nói nữ nhân mang thai phải vài ngày một tháng mới có cơ hội, nương nương cũng chỉ là mỗi tháng thị tẩm một lần nên mới lâu như vậy mà vẫn chưa có thai. Nếu có thể làm cho Hoàng thượng vui, giống như Chiêu phu nhân lúc trước vậy, liên tục thị tẩm, tất nhiên có thể có thai rồi.” –Tề Vân thấy Đồng Hề hơi dao động, nhanh chóng tiếp lời.
Đồng Hề nhíu mày, cũng không hy vọng mình có thể phá vỡ quy tắc trong cung. Những người khác đều có thể phá vỡ, chỉ riêng nàng thì không. Nàng cũng không thể mang trên lưng cái danh chuyên sủng kia, huống chi nàng còn hoài nghi mình cũng không có năng lực này.
Đồng Hề xưa nay thích chưng diện, mỗi phòng đều có gương trang điểm, thuận tiện để nàng lúc nào cũng có thể chỉnh đốn dung nhan. Nàng có chút sững sờ nhìn mình trong gương, so với ba năm trước đây cũng không thay đổi gì, tuyệt đối cũng không đến nỗi suy nhạt. Nhưng Thiên Chính đế trước giờ cũng chưa từng lưu luyến. Cho dù mình bị bệnh nặng, hắn cũng chưa từng hỏi một câu hay đến xem thử. Đồng Hề lúc này mới nhìn thấy tình cảnh của mình.
Trước đây là nàng mơ mộng hão huyền, thậm chí tự cho rằng mình hiểu rõ thánh ý, vì hắn bày ra mọi cục diện, kết quả là hắn có từng ghé mắt không? Đồng Hề cũng không rõ, bản thân mình đã làm gì sai? Biểu hiện của nàng không xứng với ngôi hậu sao?
Vạn Mi Nhi bỗng nhiên tiến cung, Thiên Chính đế chuyên sủng, triều đình dậy sóng khiến cho Đồng Hề cả gan đặt giả thuyết: chỉ sợ Vạn Mi Nhi và Độc Cô Viện Phượng kẻ sống người chết mới là tâm nguyện của Thiên Chính đế. Độc Cô gia và Vạn gia đều kiêu ngạo ương ngạnh, dĩ nhiên Thiên Chính đế không dễ gì dung túng được. Đồng Hề đoán hắn chẳng qua chỉ là đang đợi chờ thời cơ, tìm biện pháp tốt nhất.
Biện pháp tốt nhất là để hai hổ tranh chấp, vậy nên sau khi Vạn Mi Nhi tiến cung hắn liền lạnh nhạt với Độc Cô Viện Phượng. Hắn sống cùng Độc Cô Viện Phượng nhiều năm như vậy, hiển nhiên là hiểu rõ nàng ta.
Vậy nên Đồng Hề mới lớn mật nghĩ ra biện pháp như vậy, Thiên Chính đế phối hợp càng khiến nàng kiên định tin tưởng. Vốn nghĩ rằng sau khi đại sự thành, hắn đối với mình cũng có vài phần kính trọng, nhưng hiện giờ xem tình cảnh này chỉ có thể là bản thân mình đơn phương tình nguyện mà thôi.
Đồng Hề thở dài.
-“Vậy ngươi đem bài tử treo lên đi. Để ngày 5, 6 đầu tháng ba đi.”
Nàng không muốn, nhưng cũng không thể tránh né cả đời, trừ phi nàng muốn sống cuộc sống trong lãnh cung.
Thái hậu mất vào tháng giêng, Thiên Chính đế lệnh cho nội các sử dụng màu lam gọi là quốc phục. Quan lại thì một tháng, dân chúng ba ngày, các đại thần nghị luận rầm rộ sôi nổi. Nhưng hắn cả tháng cũng không gọi người thị tẩm. Vậy nên Tề Vân đầu tháng hai mới đề nghị Đồng Hề treo lại bài tử lên, đoán chừng Thiên Chính đế đầu tháng ba đã muốn lâm hạnh cung phi.
Đồng Hề nghĩ mình lúc này chỉ có thể một ngày tính một ngày, nàng có cảm giác mình dù cho có mang đứa nhỏ cũng không thể mẫu bằng tử quý được. Có thể giữ được đứa nhỏ hay không cũng là vấn đề. Huống chi trong lòng nàng còn có một nỗi lo lớn như vậy, không cảm thấy có con là chuyện tốt. Nhưng nàng cũng không dám suy nghĩ theo hướng kia, nếu không thì nàng thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Mồng một tháng ba.
-“Nương nương, Hoàng thượng đang đến đây.” –Huyền Huân không màng đến lễ nghi mà chạy vào thư phòng
Đồng Hề đang vẽ tranh, tay cũng run lên.
-“Hoàng thượng sao lại đến đây?”
Đồng Hề không thể không kinh ngạc. Ngày mình không thị tẩm, Thiên Chính đế cũng sẽ không giá lâm Đồng Huy cung. Mà hôm nay bài tử của nàng cũng không treo lên mà.
-“Cô cô, chuyện này là sao?”
Sau khi Thúc Bạch và Huyền Huân giúp Đồng Hề chỉnh trang lại, nàng hỏi Tề Vân.
-“Nô tỳ đáng chết.” –Tề Vân bật người quỳ xuống –“Vài ngày trước Giang công công hỏi nô tỳ nương nương bệnh nặng không, nô tỳ cả gan thỉnh hắn treo bài tử của nương nương lên.”
Tuy nói sủng hạnh đồng đều, nhưng ngẫu nhiên Thiên Chính đế cũng sẽ có ngoại lệ, cho nên quy chế treo bài tử này vẫn giữ lại. Nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ là vật trang trí thôi.
Đồng Hề lạnh lùng nhìn Tề Vân, không ngờ nàng ta lại dám vi phạm ý mình. Tuy trước đây Tề Vân đối với Đồng Hề cũng có chút ta đây đưa ra ý kiến, nhưng nàng ta chưa bao giờ ra chủ trương gì mà không thông qua mình. Trong lòng Đồng Hề không thể không sinh nghi. Hậu cung này vốn đã là một nơi nhiều nghi kị rồi.
Nhưng việc này Tề Vân làm đối với mình cũng không có hại. Nàng ta cũng không làm ra chuyện gì bất lợi cho mình, nên Đồng Hề cũng không thể khẳng định có phải nàng ta bị người khác sai khiến hay không. Điểm này Đồng Hề cũng không muốn tin.
Nhìn thấy đôi mắt Tề Vân bộc trực nhìn thẳng, Đồng Hề lại cảm thấy là bản thân mình quá đa nghi rồi.
Khi Thiên Chính đế vào, vẻ mặt hắn hầm ý tức giận. Tuy khuôn mặt thì vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng Đồng Hề có thể ngầm cảm nhận được. Người hầu xung quanh biết điều đều lui xuống, chỉ để lại Đồng Hề cúi đầu đứng bên cạnh. Vì Hoàng thượng chưa bảo ngồi, nàng cũng không dám động đậy gì.
Nhất thời Đồng Hề cảm thấy xấu hổ vạn lần. Nàng cũng biết tình huống hai người như vậy có gì đó không đúng, nàng cũng muốn tiến lên học theo người khác nói: “Hoàng thượng mệt phải không? Để thần thiếp xoa bóp?” Đáng tiếc trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng chân thế nào cũng không bước nổi.
Lúc đầu nàng tiến cung, đối với Thiên Chính đế cũng không hiểu nhiều lắm, còn có thể đối đáp hai ba câu. Càng về sau nàng lại không biết phải ở chunng với hắn thế nào. Đồng Hề đến giờ đều chờ hắn nói một câu “Giúp trẫm cởi áo ra.”
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ. Trước đây hắn vừa đến Đồng Huy cung đã vội vàng lâm hạnh, cũng chưa bao giờ im lặng không nói gì như lúc này. Lòng Đồng Hề bắt đầu không yên.
Nàng lại nhớ đến lời Mộ Chiêu Văn mấy hôm trước. Lúc ấy Đồng Hề còn kinh ngạc tại sao Mộ Chiêu Văn lại tìm mình nói những lời đó, hiện giờ chắc có chỗ hữu dụng.
Lúc tán gẫu, bỗng nhiên Mộ Chiêu Văn lại nhắc đến chuyện của nàng ta và Thiên Chính đế, bảo rằng đối với Thiên Chính đế nên nũng nịu mềm mại một chút, mọi việc sẽ dễ dàng. Đồng Hề chưa từng thử qua, nhưng hôm nay không khí lại kỳ quái như vậy, nàng lại nhớ đến lời Mộ Chiêu Văn từng nói.
Vậy nên Đồng Hề liền lảo đảo chân một chút, do nàng cũng vừa bệnh lâu mới khỏi, nhất thời đứng không vững cũng là chuyện bình thường.
-“Ngồi đi” –Thiên Chính đế nhẹ nhàng nói. Thái độ của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cũng không đến mức như Đồng Hề nghĩ. Hắn nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào Đồng Hề.
-“Sao lại không dám nhìn trẫm?”
Đồng Hề cũng không dám hé môi, nàng nắm được một chút rằng hắn tức giận không nên nói chuyện. Hắn sẽ cảm thấy không thú vị, tự nhiên sẽ không nói tới nữa.
-“Nàng không nhìn vào mắt trẫm, làm sao đoán được tâm tư của trẫm?” –Giọng nói hắn tuy là trêu chọc, nhưng vẻ mặt lại hung hãn.
Đồng Hề vừa nghe là biết nàng lại tự cho rằng mình thông minh, nghĩ rằng mình nhìn thấy tâm tư của hắn đối với Độc Cô gia và Vạn gia. Có lẽ chỉ là tự mình nghĩ mà thôi.
-“Thần thiếp không dám.” –Đồng Hề vội vàng quỳ xuống.
-“Nàng còn có gì không dám? Lệnh Hồ Đồng Hề, đừng tưởng trẫm không nhận ra tiểu xảo của nàng. Không ngờ nàng còn có tâm tư này. Trẫm khuyên nàng, tâm tư của nàng chỉ cần đặt tại đây là được rồi, đừng nghĩ tới những mặt khác mà tự định đoạt.”
Đồng Hề tuy không phải lần đầu tiên nghe hắn nghiêm khắc giảng giải như vậy, nhưng lại cảm thấy lúc này còn lạnh lùng và quyết liệt hơn rất nhiều. Đúng lúc này Giang Đắc Khải vào báo, Thuần Nguyên phu nhân ở Tĩnh Diệu đường chờ Thiên Chính đế.
Lòng Đồng Hề hoảng hốt. Theo lý thuyết hôm nay là ngày mình thị tẩm, Vạn Mi Nhi cho dù muốn mời hắn đi cũng nên lấy lý do cáo bệnh hoặc cớ gì khác, trăm triệu lần cũng không thể nói mình đang ngồi chờ hắn. Nói vậy, lý do chỉ có một, chính là do hắn cho phép. Người hắn muốn lâm hạnh tối nay vốn không phải là bản thân mình.
Sau khi Thiên Chính đế đi, Đồng Hề mới ý thức được tình cảm quẫn bách của mình. Trước đây còn có lâm hạnh đồng đều che giấu, Quý phi như nàng mới không tính là thất sủng. Bởi các cung phi khác cũng vậy, mỗi tháng chỉ thị tẩm một ngày. Đó cũng là lý do Đồng Hề cố sức giữ gìn quy định này.
Nhưng quy chế này đang dần dần sụp đổ, Đồng Hề mới nhận ra mình đã thật sự thất sủng. Khổ cho nàng đến giờ vẫn lừa mình dối người, tưởng rằng mình còn có thể leo lên địa vị kia.
Sớm ngày hôm sau, tin tức Thiên Chính đế vào mồng một lâm hạnh Thuần Nguyên phu nhân liền lan rộng. Đêm mồng một từ trước đến nay đều là đêm thị tẩm của cung phi có quyền lực cao nhất, giờ bỗng nhiên đổi chủ. Vị trí Quý phi của Đồng Hề còn có thể giữ được không cũng là vấn đề, mà lời đồn Vạn Mi Nhi nhòm ngó ngôi Hoàng hậu cũng xôn xao hắn.
Vì sự tình còn chưa sáng tỏ, Đồng Hề cũng chưa thấy rõ thái độ của người trong cung đối với mình. Nhưng so với trước đây thì những phi tần đến cửa đã vắng đi rất nhiều. Đến mồng một tháng tư, người Thiên Chính đế lâm hạnh vẫn là Vạn Mi Nhi, thế cục mới tỏ tường. Quý phi thất sủng là kết cục đã định.
Nhưng lý do vì sao thất sủng cũng không rõ ràng.
Đồng Hề thân là Quý phi, vẫn là phi tử có địa vị cao nhất trong cung, cho nên chuyện này thiên hạ cũng không dám bàn tán gì. Nhưng tiền tiêu mỗi tháng của nàng lại thiếu đi rất nhiều. Trước đây có son phấn, trang sức, săn sóc… ở Đồng Huy cung đều dư ra cả. Ngay cả quần áo cung nữ trong Đồng Huy cung cũng mỹ lệ hơn, Huyền Huân và Thúc Bạch cũng rất có mặt mũi. Thậm chí so với các tiểu chủ còn lấn lướt hơn.
Nhưng hiện giờ toàn bộ đều không còn như trước. Có đôi khi muốn bổ sung thêm gì đó, Thượng phục cục, Thượng thực cục đều ra sức chối từ, thậm chí còn châm chọc ác ý.
Tuy rằng Thúc Bạch và Huyền Huân không nói, nhưng ngày thường tỉ mỉ xem xét, Đồng Hề cũng có thể cảm nhận được. Ngay cả trà Kim phượng hoàng mình thích uống nhất cũng không nhiều hơn.
Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa phải chuyện thất bại nhất. Thiên Chính đế truyền thánh chỉ xuống, bảo Vạn Mi Nhi giúp đỡ Đồng Hề chưởng quản lục cung, Đồng Hề xem như mất hết quyền lực.
Vạn Mi Nhi cơ bản không phải giúp đỡ, mà mọi chuyện trong cung từ trên xuống dưới mọi người đều bẩm báo nàng ta, chờ nàng ta quyết định. Khi thông báo đến Đồng Hề thì chuyện đã định rồi.
Độc Cô Viện Phượng mất làm vị trí của Đồng Hề thoạt cũng có chút lung lay. Mọi người thầm rêu rao Đồng Hề hại chết Thái hậu của Độc Cô gia, mục đích là nhắm đến Lệnh Hồ gia, thậm chí còn yêu cầu đem Đồng Hề tuẫn táng theo Thái hậu.
Đồng Hề chỉ có thể cười gượng cảm thán:
-“Không ngờ đến cuối cùng ta vẫn bị nàng ta kéo xuống nước.”
Sợ rằng sau này nàng làm người cũng khó. Đeo trên lưng cái án giết Thái hậu. Tuy ta không giết bá nhân nhưng bá nhân vì ta mà chết, Đồng Hề cũng không thể cãi được. Bởi chuyện này cũng không mang lên hình đường đối chứng, nhưng trong đáy lòng mọi người đều định tội nàng, đây mới là điều khiến nàng đau đầu.
Tuy rằng mọi người rõ ràng đều hiểu, nhưng trận phong hàn này của Đồng Hề cũng không tốt lên được. Nếu khăng khăng Thái hậu chết vì lý do thày thì làm sao trách được Đồng Hề? Nhưng rất nhiều người chỉ tin vào những gì mình muốn, cho nên cả hậu cung đều chỉa mũi nhọn vào Đồng Hề. Đồng Hề nghĩ, rốt cuộc cuối cùng mình cũng không thể chạm đến ngôi hậu được.
Đồng Hề nhất thời cảm thấy cả người khí lực đều không có, chốc lát lại bắt đầu nghi ngờ mình sinh tồn còn có ý nghĩa gì? Cho đến nay, nàng gắng sức sinh tồn trong cái chảo lửa hậu cung này không phải là vì ngôi vị Hoàng hậu sao? Nàng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến bước đường này.
-“Nương nương, bệnh của người đã đỡ hơn một chút, hay là báo cho Giang Đắc Khải treo bài tử lên?” –Tề Vân nhìn Đồng Hề mệt mỏi nằm trên tháp mỹ nhân nói.
Đồng Hề cắn cắn môi, cũng biết kéo dài cũng không phải là cách tốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến bản thân mình sau này cũng chẳng có hy vọng gì, khí lực gì cũng gắng không nổi, lại càng không muốn cắn răng đi chịu đựng Thiên Chính đế lâm hạnh.
Đồng Hề bỗng nhiên ho khan.
-“Cô cô, ngươi đem xuyến bối và tuyết lê hầm thêm một chút nữa đi.”
Đồng Hề muốn nói dối, cho nên đành làm nũng với Tề Vân.
Tề Vân hiểu nhưng cũng không vạch trần. Đồng Hề hiển nhiên hiểu mình tự làm tự chịu, cho dù không được làm Hoàng hậu, nhưng cũng không thể không được Thiên Chính đế sủng ái. Nhưng trong lòng nàng thật khó có thể thích ứng.
Tuy rằng làm Hoàng hậu là tâm bệnh của nàng, cung nữ hầu hạ trong Đồng Huy cung sợ là đều hiểu rõ, nhưng nàng cũng không muốn trắng trợn nói ra, cẩn thận đi vòng vèo leo lên vị trí kia. Lúc này nỗi niềm kia hẳn đã trở thành nỗi băn khoăn của nàng, nói ra càng không ý nghĩa, ngược lại còn mất mặt. Trong lòng nàng thống khổ, không muốn thể hiện trước mặt bất cứ ai khác. Đổi lấy sự đồng cảm hay cười nhạo nàng đều không thích.
Thời gian này Đồng Hề thậm chí cả dung nhan cũng không để ý. Bước vào thư phòng, sẽ bất giác đi đến bức họa sau ám vách, cân nhắc hồi lâu vẫn lấy ra. Trong đó chỉ có một quyển sách mỏng hơi nhỏ.
Đồng Hề bỗng nhiên bật cười, so với khóc còn khó chịu hơn. Đây là khi nàng nhàn rỗi sẽ bắt chước Hiếu Huệ Hoàng hậu tiền triều viết, tự mình cũng viết một quyển. Đối với nữ giới có tăng thêm một ít, cũng giải thích những độc đáo của nó. Lúc đó nàng còn đắc ý nghĩ sau này mình có thể lên ngôi hậu, cùng với sách này, thiên hạ nhất định phải quan tâm đến. Khi đó phụ thân, mẫu thân đều cảm thấy vì mình mà vinh quang, mình mới là người tôn quý nhất Cảnh Hiên hoàng triều, là vị Hoàng hậu đức hạnh nhất.
Giờ nghĩ lại, chỉ là bản thân mình si tâm vọng tưởng, thật sự người trong thiên hạ đều cười đến hở răng. Nước mắt Đồng Hề cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống. Nàng đốt nến, đem quyển sách mình viết tự tay xé nát, sau đó thiêu hủy, đỡ phải làm trò cười cho mọi người.
-“Nương nương” –Tề Vân ở phía sau khẽ gọi.
Đồng Hề lật đật lau nước mắt.
-“Có chuyện gì?” –Nàng cũng không quay lại.
-“Nương nương, Tề Vân có chuyện không biết nên nói hay không?”
-“Cứ nói đi.”
-“Nương nương, nô tỳ cả gan nói một câu. Nương nương cứ giả bệnh như vậy cũng không phải biện pháp. Đã vào cung này thì chỉ có một con đường, là đấu tranh. Nương nương sao lại có thể xem thường mà vứt bỏ bản thân mình? Huống hồ Hoàng thượng hiện nay vẫn chưa có con. Nương nương nếu có thể sinh hạ hoàng tử, tội gì cũng không phải tan thành mây khói sao?’
Đồng Hề sờ bụng theo bản năng. Lúc nàng mới vào cung cũng một năm, đến giờ lại thêm một năm nữa cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Nàng gần như đã tuyệt vọng.
-“Nương nương, nghe nói nữ nhân mang thai phải vài ngày một tháng mới có cơ hội, nương nương cũng chỉ là mỗi tháng thị tẩm một lần nên mới lâu như vậy mà vẫn chưa có thai. Nếu có thể làm cho Hoàng thượng vui, giống như Chiêu phu nhân lúc trước vậy, liên tục thị tẩm, tất nhiên có thể có thai rồi.” –Tề Vân thấy Đồng Hề hơi dao động, nhanh chóng tiếp lời.
Đồng Hề nhíu mày, cũng không hy vọng mình có thể phá vỡ quy tắc trong cung. Những người khác đều có thể phá vỡ, chỉ riêng nàng thì không. Nàng cũng không thể mang trên lưng cái danh chuyên sủng kia, huống chi nàng còn hoài nghi mình cũng không có năng lực này.
Đồng Hề xưa nay thích chưng diện, mỗi phòng đều có gương trang điểm, thuận tiện để nàng lúc nào cũng có thể chỉnh đốn dung nhan. Nàng có chút sững sờ nhìn mình trong gương, so với ba năm trước đây cũng không thay đổi gì, tuyệt đối cũng không đến nỗi suy nhạt. Nhưng Thiên Chính đế trước giờ cũng chưa từng lưu luyến. Cho dù mình bị bệnh nặng, hắn cũng chưa từng hỏi một câu hay đến xem thử. Đồng Hề lúc này mới nhìn thấy tình cảnh của mình.
Trước đây là nàng mơ mộng hão huyền, thậm chí tự cho rằng mình hiểu rõ thánh ý, vì hắn bày ra mọi cục diện, kết quả là hắn có từng ghé mắt không? Đồng Hề cũng không rõ, bản thân mình đã làm gì sai? Biểu hiện của nàng không xứng với ngôi hậu sao?
Vạn Mi Nhi bỗng nhiên tiến cung, Thiên Chính đế chuyên sủng, triều đình dậy sóng khiến cho Đồng Hề cả gan đặt giả thuyết: chỉ sợ Vạn Mi Nhi và Độc Cô Viện Phượng kẻ sống người chết mới là tâm nguyện của Thiên Chính đế. Độc Cô gia và Vạn gia đều kiêu ngạo ương ngạnh, dĩ nhiên Thiên Chính đế không dễ gì dung túng được. Đồng Hề đoán hắn chẳng qua chỉ là đang đợi chờ thời cơ, tìm biện pháp tốt nhất.
Biện pháp tốt nhất là để hai hổ tranh chấp, vậy nên sau khi Vạn Mi Nhi tiến cung hắn liền lạnh nhạt với Độc Cô Viện Phượng. Hắn sống cùng Độc Cô Viện Phượng nhiều năm như vậy, hiển nhiên là hiểu rõ nàng ta.
Vậy nên Đồng Hề mới lớn mật nghĩ ra biện pháp như vậy, Thiên Chính đế phối hợp càng khiến nàng kiên định tin tưởng. Vốn nghĩ rằng sau khi đại sự thành, hắn đối với mình cũng có vài phần kính trọng, nhưng hiện giờ xem tình cảnh này chỉ có thể là bản thân mình đơn phương tình nguyện mà thôi.
Đồng Hề thở dài.
-“Vậy ngươi đem bài tử treo lên đi. Để ngày 5, 6 đầu tháng ba đi.”
Nàng không muốn, nhưng cũng không thể tránh né cả đời, trừ phi nàng muốn sống cuộc sống trong lãnh cung.
Thái hậu mất vào tháng giêng, Thiên Chính đế lệnh cho nội các sử dụng màu lam gọi là quốc phục. Quan lại thì một tháng, dân chúng ba ngày, các đại thần nghị luận rầm rộ sôi nổi. Nhưng hắn cả tháng cũng không gọi người thị tẩm. Vậy nên Tề Vân đầu tháng hai mới đề nghị Đồng Hề treo lại bài tử lên, đoán chừng Thiên Chính đế đầu tháng ba đã muốn lâm hạnh cung phi.
Đồng Hề nghĩ mình lúc này chỉ có thể một ngày tính một ngày, nàng có cảm giác mình dù cho có mang đứa nhỏ cũng không thể mẫu bằng tử quý được. Có thể giữ được đứa nhỏ hay không cũng là vấn đề. Huống chi trong lòng nàng còn có một nỗi lo lớn như vậy, không cảm thấy có con là chuyện tốt. Nhưng nàng cũng không dám suy nghĩ theo hướng kia, nếu không thì nàng thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Mồng một tháng ba.
-“Nương nương, Hoàng thượng đang đến đây.” –Huyền Huân không màng đến lễ nghi mà chạy vào thư phòng
Đồng Hề đang vẽ tranh, tay cũng run lên.
-“Hoàng thượng sao lại đến đây?”
Đồng Hề không thể không kinh ngạc. Ngày mình không thị tẩm, Thiên Chính đế cũng sẽ không giá lâm Đồng Huy cung. Mà hôm nay bài tử của nàng cũng không treo lên mà.
-“Cô cô, chuyện này là sao?”
Sau khi Thúc Bạch và Huyền Huân giúp Đồng Hề chỉnh trang lại, nàng hỏi Tề Vân.
-“Nô tỳ đáng chết.” –Tề Vân bật người quỳ xuống –“Vài ngày trước Giang công công hỏi nô tỳ nương nương bệnh nặng không, nô tỳ cả gan thỉnh hắn treo bài tử của nương nương lên.”
Tuy nói sủng hạnh đồng đều, nhưng ngẫu nhiên Thiên Chính đế cũng sẽ có ngoại lệ, cho nên quy chế treo bài tử này vẫn giữ lại. Nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ là vật trang trí thôi.
Đồng Hề lạnh lùng nhìn Tề Vân, không ngờ nàng ta lại dám vi phạm ý mình. Tuy trước đây Tề Vân đối với Đồng Hề cũng có chút ta đây đưa ra ý kiến, nhưng nàng ta chưa bao giờ ra chủ trương gì mà không thông qua mình. Trong lòng Đồng Hề không thể không sinh nghi. Hậu cung này vốn đã là một nơi nhiều nghi kị rồi.
Nhưng việc này Tề Vân làm đối với mình cũng không có hại. Nàng ta cũng không làm ra chuyện gì bất lợi cho mình, nên Đồng Hề cũng không thể khẳng định có phải nàng ta bị người khác sai khiến hay không. Điểm này Đồng Hề cũng không muốn tin.
Nhìn thấy đôi mắt Tề Vân bộc trực nhìn thẳng, Đồng Hề lại cảm thấy là bản thân mình quá đa nghi rồi.
Khi Thiên Chính đế vào, vẻ mặt hắn hầm ý tức giận. Tuy khuôn mặt thì vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng Đồng Hề có thể ngầm cảm nhận được. Người hầu xung quanh biết điều đều lui xuống, chỉ để lại Đồng Hề cúi đầu đứng bên cạnh. Vì Hoàng thượng chưa bảo ngồi, nàng cũng không dám động đậy gì.
Nhất thời Đồng Hề cảm thấy xấu hổ vạn lần. Nàng cũng biết tình huống hai người như vậy có gì đó không đúng, nàng cũng muốn tiến lên học theo người khác nói: “Hoàng thượng mệt phải không? Để thần thiếp xoa bóp?” Đáng tiếc trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng chân thế nào cũng không bước nổi.
Lúc đầu nàng tiến cung, đối với Thiên Chính đế cũng không hiểu nhiều lắm, còn có thể đối đáp hai ba câu. Càng về sau nàng lại không biết phải ở chunng với hắn thế nào. Đồng Hề đến giờ đều chờ hắn nói một câu “Giúp trẫm cởi áo ra.”
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ. Trước đây hắn vừa đến Đồng Huy cung đã vội vàng lâm hạnh, cũng chưa bao giờ im lặng không nói gì như lúc này. Lòng Đồng Hề bắt đầu không yên.
Nàng lại nhớ đến lời Mộ Chiêu Văn mấy hôm trước. Lúc ấy Đồng Hề còn kinh ngạc tại sao Mộ Chiêu Văn lại tìm mình nói những lời đó, hiện giờ chắc có chỗ hữu dụng.
Lúc tán gẫu, bỗng nhiên Mộ Chiêu Văn lại nhắc đến chuyện của nàng ta và Thiên Chính đế, bảo rằng đối với Thiên Chính đế nên nũng nịu mềm mại một chút, mọi việc sẽ dễ dàng. Đồng Hề chưa từng thử qua, nhưng hôm nay không khí lại kỳ quái như vậy, nàng lại nhớ đến lời Mộ Chiêu Văn từng nói.
Vậy nên Đồng Hề liền lảo đảo chân một chút, do nàng cũng vừa bệnh lâu mới khỏi, nhất thời đứng không vững cũng là chuyện bình thường.
-“Ngồi đi” –Thiên Chính đế nhẹ nhàng nói. Thái độ của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cũng không đến mức như Đồng Hề nghĩ. Hắn nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào Đồng Hề.
-“Sao lại không dám nhìn trẫm?”
Đồng Hề cũng không dám hé môi, nàng nắm được một chút rằng hắn tức giận không nên nói chuyện. Hắn sẽ cảm thấy không thú vị, tự nhiên sẽ không nói tới nữa.
-“Nàng không nhìn vào mắt trẫm, làm sao đoán được tâm tư của trẫm?” –Giọng nói hắn tuy là trêu chọc, nhưng vẻ mặt lại hung hãn.
Đồng Hề vừa nghe là biết nàng lại tự cho rằng mình thông minh, nghĩ rằng mình nhìn thấy tâm tư của hắn đối với Độc Cô gia và Vạn gia. Có lẽ chỉ là tự mình nghĩ mà thôi.
-“Thần thiếp không dám.” –Đồng Hề vội vàng quỳ xuống.
-“Nàng còn có gì không dám? Lệnh Hồ Đồng Hề, đừng tưởng trẫm không nhận ra tiểu xảo của nàng. Không ngờ nàng còn có tâm tư này. Trẫm khuyên nàng, tâm tư của nàng chỉ cần đặt tại đây là được rồi, đừng nghĩ tới những mặt khác mà tự định đoạt.”
Đồng Hề tuy không phải lần đầu tiên nghe hắn nghiêm khắc giảng giải như vậy, nhưng lại cảm thấy lúc này còn lạnh lùng và quyết liệt hơn rất nhiều. Đúng lúc này Giang Đắc Khải vào báo, Thuần Nguyên phu nhân ở Tĩnh Diệu đường chờ Thiên Chính đế.
Lòng Đồng Hề hoảng hốt. Theo lý thuyết hôm nay là ngày mình thị tẩm, Vạn Mi Nhi cho dù muốn mời hắn đi cũng nên lấy lý do cáo bệnh hoặc cớ gì khác, trăm triệu lần cũng không thể nói mình đang ngồi chờ hắn. Nói vậy, lý do chỉ có một, chính là do hắn cho phép. Người hắn muốn lâm hạnh tối nay vốn không phải là bản thân mình.
Sau khi Thiên Chính đế đi, Đồng Hề mới ý thức được tình cảm quẫn bách của mình. Trước đây còn có lâm hạnh đồng đều che giấu, Quý phi như nàng mới không tính là thất sủng. Bởi các cung phi khác cũng vậy, mỗi tháng chỉ thị tẩm một ngày. Đó cũng là lý do Đồng Hề cố sức giữ gìn quy định này.
Nhưng quy chế này đang dần dần sụp đổ, Đồng Hề mới nhận ra mình đã thật sự thất sủng. Khổ cho nàng đến giờ vẫn lừa mình dối người, tưởng rằng mình còn có thể leo lên địa vị kia.
Sớm ngày hôm sau, tin tức Thiên Chính đế vào mồng một lâm hạnh Thuần Nguyên phu nhân liền lan rộng. Đêm mồng một từ trước đến nay đều là đêm thị tẩm của cung phi có quyền lực cao nhất, giờ bỗng nhiên đổi chủ. Vị trí Quý phi của Đồng Hề còn có thể giữ được không cũng là vấn đề, mà lời đồn Vạn Mi Nhi nhòm ngó ngôi Hoàng hậu cũng xôn xao hắn.
Vì sự tình còn chưa sáng tỏ, Đồng Hề cũng chưa thấy rõ thái độ của người trong cung đối với mình. Nhưng so với trước đây thì những phi tần đến cửa đã vắng đi rất nhiều. Đến mồng một tháng tư, người Thiên Chính đế lâm hạnh vẫn là Vạn Mi Nhi, thế cục mới tỏ tường. Quý phi thất sủng là kết cục đã định.
Nhưng lý do vì sao thất sủng cũng không rõ ràng.
Đồng Hề thân là Quý phi, vẫn là phi tử có địa vị cao nhất trong cung, cho nên chuyện này thiên hạ cũng không dám bàn tán gì. Nhưng tiền tiêu mỗi tháng của nàng lại thiếu đi rất nhiều. Trước đây có son phấn, trang sức, săn sóc… ở Đồng Huy cung đều dư ra cả. Ngay cả quần áo cung nữ trong Đồng Huy cung cũng mỹ lệ hơn, Huyền Huân và Thúc Bạch cũng rất có mặt mũi. Thậm chí so với các tiểu chủ còn lấn lướt hơn.
Nhưng hiện giờ toàn bộ đều không còn như trước. Có đôi khi muốn bổ sung thêm gì đó, Thượng phục cục, Thượng thực cục đều ra sức chối từ, thậm chí còn châm chọc ác ý.
Tuy rằng Thúc Bạch và Huyền Huân không nói, nhưng ngày thường tỉ mỉ xem xét, Đồng Hề cũng có thể cảm nhận được. Ngay cả trà Kim phượng hoàng mình thích uống nhất cũng không nhiều hơn.
Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa phải chuyện thất bại nhất. Thiên Chính đế truyền thánh chỉ xuống, bảo Vạn Mi Nhi giúp đỡ Đồng Hề chưởng quản lục cung, Đồng Hề xem như mất hết quyền lực.
Vạn Mi Nhi cơ bản không phải giúp đỡ, mà mọi chuyện trong cung từ trên xuống dưới mọi người đều bẩm báo nàng ta, chờ nàng ta quyết định. Khi thông báo đến Đồng Hề thì chuyện đã định rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook