.

.

Trùng Trùng mang thai, cho nên việc tiếp đãi người sao Hỏa đều giao hết cho Guard. Cứ thế, tên ăn chơi đàng *** Guard bắt đầu dẫn theo người ngoài hành tinh đi khắp nơi, ngày ngày thoải mái.

Alphonse thì cố gắng chăm sóc cho Trùng Trùng, thề không bao giờ để Trùng Trùng ngã nữa. Lỡ như không cần thận làm rớt con thì nguy lắm, cho nên hiện tại Trùng Trùng thật thoải mái, tất cả đều do Alphonse làm, cậu không cần phải động tay động chân gì cả.

Lúc tắm rửa, đương nhiên là hai người cùng nhau tắm. Alphonse vừa có thể nhìn đã mắt, lại vừa có thể sỗ sàng, không, là ăn chút bã đậu, bác sĩ có nói, mang thai ở thời kỳ này, tốt nhất là nên cấm dục.

Trùng Trùng đứng trong bồn tắm, Alphonse dùng ma pháp hóa một đám mây trên đầu cậu, công dụng như vòi sen, còn y thì đấm lưng cho Trùng Trùng, sẵn đó còn ăn vụng chút đậu hủ.

Bàn tay to sờ trái, sờ phải, có đôi khi sẽ véo hai đóa hồng hồng trước ngực một cái, rồi đi theo sống lưng lần xuống, tới vùng trũng, bắt đầu dùng ngón tay mát xa.

Trùng Trùng: “Anh sờ đi đâu vậy?”

Alphonse: “Tùy tiện sờ thôi!”

Trùng Trùng: “Tùy tiện sờ, vậy anh tiến vào làm gì?”

Alphonse: “Tiếp tục tùy tiện sờ vào bên trong!”

Trùng Trùng: “…”

Đáng chết, Alphonse mắng khẽ một tiếng, giúp Trùng Trùng tắm rửa chính là một loại thể nghiệm, y luôn bị cậu châm ngòi dục vọng và kiềm chế dục vọng cũng chính là một nghệ thuật.

Hơn một tuần rồi…bọn họ không có làm…

Hai người trần truồng ngồi trong nước, khó tránh sẽ có đôi lúc va chạm lẫn nhau, hơn nữa bốn phía còn có mùi hương mê mười, khiến người ta phải đỏ mặt.

Cảm thấy có thứ nào đó chỉa vào người mình, Trùng Trùng đỏ mặt, nói khẽ: “Alphonse, anh chỉa vào tôi kìa!”

“Em cũng chỉa vào tôi kìa!” Trong nước, Alphonse nắm lấy tiểu Trùng Trùng, “Em cũng hăng hái lắm nha!”

Tuy là đã làm chuyện này rất nhiều lần, nhưng Trùng Trùng vẫn cảm thấy thẹn thùng, cậu cúi đầu, giống một đứa nhỏ làm sai chuyện.

Thấy Trùng Trùng như vậy, Alphonse cảm thấy cậu thật mê người. Thế là y kéo cậu vào lòng, da thịt kề nhau, y sờ sờ cặp mông tròn vo của Trùng Trùng, khàn giọng hỏi khẽ, “Muốn sao?”

Trùng Trùng: “…” Xấu hổ như vậy, ngại nói ra.

Khóe miệng Alphonse câu lên nụ cười nghiền ngẫm, “Không muốn thì thôi vậy, mau tắm nhanh rồi lên!”

Trùng Trùng thật buồn bực.

Alphonse cười cười, đi trước mấy bước, nào ngờ lại bị Trùng Trùng kéo lại, “Alphonse, anh cho tôi ở trên nha!”

Alphonse: = = Tới giờ mà tên này vẫn còn muốn đè mình à?

Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, “Không phải bác sĩ đã nói, anh không thể đè tôi sao? Nhưng chúng ta lại muốn làm, cho nên, anh cho tôi ở trên nha!”

Alphonse thật muốn bóp chết gã bác sĩ đó, nhưng y vẫn ra vẻ dịu dàng như trước, “Chúng ta vẫn có thể làm, chỉ cần không tiến vào là được, như vậy chúng ta vẫn có thể có một đứa con khỏe mạnh!”

Sau đó, Trùng Trùng bị Alphonse ôm khỏi hồ tắm, để cậu nằm xuống sàn nhà. Alphonse hôn môi cậu, thở dốc, nói khẽ vào tai, “Giờ thế này, chút nữa tôi làm gì với em, thì em cứ làm thế với tôi là được!”

“Ừm!” Trùng Trùng thật mong Alphonse mau mau chà đạp chính mình, bởi vì như vậy là cậu đã có thể chà đạp Alphonse…

Alphonse nắm tay Trùng Trùng, hôn lên lòng bàn tay cậu, khiến cậu thấy nhột, sau nữa, y cầm ngón tay cậu, bắt đầu liếm hút.

“Anh muốn ăn kẹo que sao? Sao lại hút ngón tay tôi, đúng là ngây thơ như Đoàn Đoàn!”

“Tôi đúng là muốn ăn kẹo que nha!” Câu của Alphonse là ý ở ngoài lời, nhưng tiếc là Trùng Trùng nghe không hiểu.

Đến khi Alphonse ngậm vật nọ của cậu vào trong miệng, cậu mới hiểu, kẹo que trong miệng của Alphonse hoàn toàn khác kẹo của Đoàn Đoàn, cậu xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên.

Cảm giác được khoang miệng nóng bừng bao phủ thật là thoải mái, toàn thân Trùng Trùng giống như bị luồng điện xoẹt qua, cả người tê dại. Cậu rên rỉ, thét lên, cuối cùng, phóng ra trong miệng Alphonse.

Trong lúc cậu còn đang thở gấp, Alphonse đã xoay người, tiếp tục lưu lại những chuỗi hồng hồng trên người cậu. Lúc khóe môi dừng lại bên lỗ nhỏ màu hồng nhạt, Alphonse thè lưỡi, bắt đầu liếm láp điên cuồng.

Phía sau đã quá quen cho việc lên tới cao trào, không hề nghi ngờ, hành động của Alphonse đã mang lại khoái cảm liên tục cho Trùng Trùng, “Ưm…Đừng như vậy…”

Nhưng Alphonse cũng không vì cậu phản kháng mà ngừng lại, y thay đổi kỹ thuật, tay cũng không nhàn rỗi, giúp Trùng Trùng phóng ra dục hỏa.

Cuối cùng, trong tiếng thét của Trùng Trùng, cậu lại cao trào thêm một lần.

Trùng Trùng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hơi thở còn chưa kịp bình ổn lại, cậu đã bị hành động của Alphonse làm hoảng sợ. Alphonse ôm Trùng Trùng lên, đưa thứ cứng rắn của mình tới bên miệng Trùng Trùng, “Ngoan, liếm nó đi!”

Trùng Trùng: “…”

Alphonse đúng là ngày càng háo sắc, trước đây chỉ bắt cậu sờ thôi, giờ lại còn bắt cậu liếm…

“Ngoan!” Alphonse nheo mắt, trông rất mê người, nhưng…nhưng mà…lớn như vậy, sao có thể cho vào miệng đây? Trùng Trùng khó nói thành lời.

Trùng Trùng do dự một hồi, kiên trì, cầm lấy vật nọ của Alphonse, liếm liếm, tiếp tục liếm liếm.

Xúc cảm ấm áp ấy khiến Alphonse rên lên một tiếng thoải mái, giống như được cổ vũ, Trùng Trùng bắt đầu ngậm vật cực đại nọ vào trong miệng.

Thấy Trùng Trùng hầu hạ mình, rõ ràng là dáng vẻ ngây thơ vô hại, nhưng nhìn vào lại dễ thương vô cùng, Alphonse quyết định, sau này, mỗi ngày y sẽ làm thế này.

Nhưng Alphonse không thích dùng BCS, không có thai…sao có thể làm thế này?

Do nhiệt tình phóng túng bản thân, cho nên hai người ngủ rất sâu, sáng hôm sau, do người sao Hỏa phải về hành tinh của mình, cho nên Alphonse đành phải thức dậy đưa tiễn.

Trùng Trùng còn đang mơ mơ màng màng đã bị Alphonse gọi dậy, y rất hung tợn, cứ như muốn làm thịt cậu không bằng, “Em và Andy có quan hệ gì?”

Trùng Trùng còn chưa tỉnh giấc, mơ hồ đáp: “Không có quan hệ gì cả!”

Alphonse oán hận, ném xấp báo chí lên giường, Trùng Trùng nhìn qua, thấy tiêu đề tờ báo ấy là: Gian tình giữa điện hạ Zosya và Andy – nhà thiết kế hoàng gia.

Kế đó, chính là bức ảnh, Trùng Trùng càng nhìn càng thấy quen, cậu ‘A’ lên một tiếng, tỉnh ngộ, thì ra tấm hình trên tờ báo ấy là cái tấm Andy đã chụp hôm anh ta ‘vô lễ’ với cậu vào ngày đầu Andy dẫn cậu vào cung.

Trong mắt Alphonse, biểu hiện của Trùng Trùng chính là: Nha, bị phát hiện rồi sao?

Trùng Trùng thấy Alphonse thở phì phì, khóe miệng cậu không khỏi cong lên một nụ cười xấu xa: “Ghen tị?”

Alphonse buồn bực, giờ y không muốn gì nữa, y chỉ muốn giết người thôi.

“Ai da, anh đừng giận mà, thật ra…thật ra đó là trò đùa của Andy thôi!” Trùng Trùng kéo góc áo Alphonse, lắc lắc.

Alphonse không thèm để ý, Trùng Trùng đành xúm lại, hôn lên môi y, nói: “Ui, đừng keo kiệt vậy mà, tôi với anh ta không có quan hệ gì không dám gặp người cả, anh đừng giận nữa!”

Vì thế, Trùng Trùng kể lại chuyện hôm đó một lần, Alphonse nghe xong, sắc mặt ngày càng kém, chẳng trách Andy cứ luôn đòi gặp Trùng Trùng, thì ra tên đó đã có ý với Trùng Trùng lâu rồi.

“Bệ hạ, quỷ hẹp hòi!” Trùng Trùng kéo kéo góc áo Alphonse.

Alphonse thản nhiên nói: “Để xem biểu hiện của em ra sao!”

Trùng Trùng cúi chào: “Tuân mệnh!”

Lúc này, điện thoại của Trùng Trùng vang lên, không ngờ là Andy, Trùng Trùng ngạc nhiên, bắt máy, nào ngờ lại ấn nhầm nút loa, vì thế, tiếng hét của Andy đã truyền tới, “A a a, Trùng Trùng điện hạ, điện thoại của tôi bị trộm, gian tình của hai ta bị phát hiện rồi, hu hu hu hu, tính sao đây? Nếu để tên vua hẹp hòi ấy biết, tôi nhất định sẽ chết, hu hu hu hu, Trùng Trùng điện hạ, tính sao đây, tính sao đây, tôi không muốn chết đâu nha…”

Alphonse nhíu mày, nói: “Andy, cậu chuẩn bị đồ cưới, mai gả tới sao Hỏa!”

Đối phương hoảng sợ, lập tức tắt máy, sau ba giây, anh ta lại gọi tới. Trùng Trùng nhìn chiếc điện thoại trong tay mình bằng ánh mắt vô tội, Alphonse đằng đằng sát khí giật máy lại, Andy cẩn thận nói: “Trùng Nhi à, vừa rồi là cậu trêu tôi phải không, đúng là làm giống bệ hạ quá nha!”

Trùng Trùng liếc Alphonse, quyết định không nói lời nào.

Andy còn nói: “Trùng Nhi à, tôi thấy là chúng ta nên ra ngoài lánh nạn đi, chờ bệ hạ hết giận hãy trở về. Theo như những gì tôi biết, thì nhà vua là một tiểu nhân (viết tắt của quỷ hẹp hòi), thừa dịp anh ta còn chưa trở về, cậu mau thu dọn đồ đạc, đi cùng tôi đi, tôi ở nhà ga Đế đô chờ cậu nha!”

Trùng Trùng: = =

Alphonse đen mặt: “Cậu ôm đồ cưới, đi thẳng tới sân bay, người sao Hỏa sẽ tìm người gả cậu đi!”

Andy: “Oa, bệ hạ, bệ hạ, tôi không phải Andy, tôi là Anny, em trai của Andy, ha ha ha, tôi gọi chơi ấy mà, hai người từ từ nói chuyện, tôi gác máy trước đây!” Dứt lời, bộp một tiếng, tắt điện thoại.

Alphonse: “Hừ, gọi nghe thân quá ha!”

Trùng Trùng vội vàng trốn tránh trách nhiệm, “Là tự anh ta gọi nha, tôi không biết gì hết!”

Alphonse nhíu mày, “Vậy còn chuyện tới cửa hàng dành cho người lớn lần trước?”

Trùng Trùng đổ mồ hôi, chỉ có thể khai thật, “Tôi không muốn mang thai, mà đi một mình thì ngại lắm, cho nên mới gọi anh ta đi cùng!”

Alphonse cảm thấy Trùng Trùng còn chưa thành thật, vì thế lại hỏi: “Vậy còn đồ dùng tình thú thì thế nào?”

Trùng Trùng cắn môi, bẻ bẻ ngón tay, “Tôi muốn đè anh, cho nên định mua đồ đó về cường bạo anh!”

Alphonse không tin mấy, dù gì thì hai người họ cũng đã tới cửa hàng dành cho người lớn, hai người họ lại còn chụp ảnh thân mật như vậy, ghen tị, đúng vậy, ghen tị chết đi được, nếu không gả Andy ra ngoài, y sẽ không cách nào ăn ngon ngủ yên.

“Đi, chúng ta tới cửa hàng dành cho người lớn!” Alphonse ghen tuông, định dẫn Trùng Trùng đi dạo phố.

Nhớ tới mấy thứ đó, da đầu Trùng Trùng run lên, “Có cần hóa trang không?”

Alphonse nói: “Không cần, cứ như vậy đi!”

Trùng Trùng mắc cỡ chết được.

Ra khỏi cửa, Alphonse đi phía trước, Trùng Trùng như một tiểu oán phu đi phía sau, thế là các phóng viên bắt đầu chụp loạn xạ, sau đó theo đuôi hai người đi dạo phố.

Đức vua đi dạo, nhất định là muốn bao hết, cho nên khi các phóng viên theo tới cửa hàng dành cho người lớn, mọi người há to mồm.

Đức vua đi dạo phố, ít nhất cũng phải tới những cửa hàng sang trọng nha, tới cửa hàng dành cho người lớn là thế nào? Chẳng lẽ điện hạ Zosya mang thai, bệ hạ không thỏa mãn dục vọng, tới đó mua một nhân ngư giả sao?

Mọi người cảm thán: Điện hạ Zosya đúng là một hoàng phu tốt, có thể khoan dung cho bệ hạ mua nhân ngư giả về nha.

Trùng Trùng cảm thấy mặt mình như mất hết, nhân viên hướng dẫn thật kích động, anh ta vội vàng mang thứ quý nhất, lợi hại nhất lên. Trùng Trùng trông thấy dựng lông, tới giờ cậu mới phát hiện, thì ra đi dạo cửa hàng dành cho người lớn khủng bố tới vậy.

Người đến dạo, đương nhiên là rất hào hứng, lại rất kích động, nhưng người đi theo thì kinh hồn táng đảm, đặc biệt là khi nghĩ tới mấy thứ đó sẽ dùng trên người mình, Trùng Trùng thật muốn chết quách cho xong.

Mà lúc này, những phóng viên liều lĩnh cũng đã chụp liên hồi, lần này còn kinh hơn lần trước, Trùng Trùng thẹn tới nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào.

Alphonse chú tâm nghe nhân viên hướng dẫn giảng giải, nhìn dáng vẻ của y, cứ như thứ nào cũng muốn thử một lần, thi thoảng còn hỏi Trùng Trùng, “Em cảm thấy thế nào?”

Trùng Trùng thật không muốn nói gì, nhưng cậu sợ về nhà sẽ bị Alphonse đánh đòn, sau cùng chỉ có thể cười khổ, nói: “Được, được lắm!” Bấy giờ, Alphonse mới nở nụ cười thỏa mãn.

Hai người dạo trong cửa hàng hơn hai giờ, Alphonse mới vung tay, hào khí ngất trời, “Đồ dùng tình thú, lấy mỗi mẫu một thứ, còn loại BCS có viên bi và gai thì lấy một trăm!”

Nhân viên hướng dẫn tỏa sáng hai mắt.

Trùng Trùng mặt mày ảm đạm.

Các phóng viên đưa tin: Bệ hạ là một người ngược đãi cuồng.

Cả đám tản ra, trên đường, hai người vẫn không nói gì, bầu không khí cứng đến nổi không thở được. Về tới hoàng cung, đầu bếp mang cơm trưa tới, hai người vội vàng ăn ngay, rồi tiến hành đoạn đối thoại bên dưới.

Alphonse: “Tôi yêu em!”

Trùng Trùng: “Tôi…Tôi cũng yêu anh!”

Alphonse: “Tôi yêu em, vậy mà em lại lén tôi cho người khác hôn, tôi thật đau lòng, thật khổ sở, tôi quyết định trừng phạt em!”

Trùng Trùng, “Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không hôn bậy nữa, không hôn ba ba, không hôn Đoàn Đoàn!”

Alphonse: “Em thật khiến tôi thất vọng, nụ hôn đầu của tôi, đêm đầu của tôi đều thuộc về em, vậy mà em lại đi hôn khắp nơi…”

Trùng Trùng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý hôn nha, lúc nhỏ, tôi không cẩn thận té ngã mới hôn trúng đuôi cá của Lạc Lạc, thật sự không phải lỗi của tôi…”

Alphonse: “Cái gì? Em còn hôn đuôi cá của người ta sao?”

Trùng Trùng: “Ô ô, tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!”

Alphonse: “Tôi quyết định trừng phạt em!”

Nhớ tới đống đồ dùng tình thú vừa mua, da đầu Trùng Trùng run lên, cậu cẩn thận tranh thủ, để lúc trừng phạt mình không phải quá đau đớn, “Anh đánh mông tôi đi, đừng dùng mấy thứ đó!”

Alphonse nhíu mày, nói: “Em yêu tôi bao nhiêu?”

Trùng Trùng hoảng lên, vốn không hề phát hiện là Alphonse chỉ muốn trêu cậu, để cậu nói ra lời đường mật cho y nghe, “Tôi yêu anh, yêu anh chết mất, sau này tôi sẽ sinh cho anh thật nhiều cục cưng!”

“Ừm, chuyện này cũng không tệ lắm!” Alphonse gật đầu, nói: “Nể tình em đang có thai, tạm thời tôi sẽ không dùng mấy thứ đó trừng phạt em…”

Hai mắt Trùng Trùng lập tức tỏa sáng.

Alphonse ho khan một tiếng, nói tiếp: “Chờ em sinh xong, tôi sẽ trừng phạt em sau!”

Trùng Trùng lại nước mắt lưng tròng, lay lay góc áo Alphonse, “Tôi sẽ sinh cho anh thật nhiều cục cưng, sinh liên tục, liên tục…”

Bấy giờ Alphonse mới cong khóe môi lên, xoa nhẹ đầu Trùng Trùng, biến mái tóc cậu thành ổ gà, “Ừm, như vậy cũng được lắm!”

Trùng Trùng thấy Alphonse đã đồng ý, vội vàng hầu hạ y tắm rửa, lúc y phê duyệt công văn thì quạt cho y, lại còn đút bánh quy cho y ăn, khiến Alphonse thoải mái vô cùng.

Ở sân bay, Andy chảy hai dòng mì sợi, bị hai gã người máy cường tráng xách lên máy bay, đưa tới sao Hỏa lấy chồng. Nếu như anh ta dám trốn về, thì sẽ bị hai gã người máy cường tráng này XXOO.

Andy cân nhắc một chút, sức chịu đựng của hai gã người máy này đúng là rất khá, thứ nọ tuyệt đối cực to, vì thế anh rưng rưng nước mắt đi lấy chồng…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương