.

Sau khi ăn uống no nê, Trùng Trùng lại bị Alphonse lật qua lật lại ăn mấy bận. Cuối cùng, cậu mệt, ngã vào lòng Alphonse, còn Đoàn Đoàn thì thế nào? Đương nhiên là đi theo Lý Thần rồi.

Sáng hôm sau, Alphonse định lén xuống giường, nào ngờ lại bị Trùng Trùng ôm cánh tay, cả người quấn lấy y, bĩu môi, nói mớ: “Alphonse, anh thật xấu!”

Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, hôn cậu mấy ngụm.

Trùng Trùng bị Alphonse hôn tỉnh, sau khi tỉnh giấc, thấy Alphonse còn đang ở cạnh mình, cậu mỉm cười, ôm chặt y, cọ cọ hai má mình vào ***g ngực rắn chắc.

“Alphonse!”

“Ừ!”

“Alphonse!”

“Hử?”

“Không, tôi chỉ muốn gọi anh vậy thôi!”

“…”

“Tôi yêu anh!”

Alphonse ngây ra, lại càng ôm chặt Trùng Trùng hơn, y nói khẽ vào tai cậu, thật khẽ: “Tôi yêu em!”

Hai người lại ngã xuống giường, anh hôn tôi, tôi hôn anh, hôn một hồi, thiếu chút nữa đã lau súng lửa, thì có tiếng gõ cửa vang lên, là tiếng của Wright: “Bệ hạ, giờ xuất hiện được rồi, chúng tôi đã đợi nửa tiếng rồi nha!”

Trùng Trùng sợ tới mức chui vào trong chăn, giống như sợ Wright phá cửa chạy vào. Nhưng Alphonse vẫn rất bình tĩnh, đáp: “Mười phút nữa!”

Ngoài cửa, Wright im lặng, không lên tiếng.

“Tối qua vất vả cho em quá, giờ em có thể ngủ tới tối luôn cũng được!” Giở chăn, Alphonse kéo Trùng Trùng tới, hôn lên chóp mũi cậu.

“Anh muốn đi đâu?” Trùng Trùng đỏ mặt.

“Hôm nay là trận chiến cuối cùng, đánh xong, chúng ta có thể trở về!”

Trùng Trùng uể oải: “Không phải nói tình hình chiến sự đang rất căng thẳng sao?”

Alphonse đáp: “Đó là mấy ngày trước, giờ hành tinh Bla không được hành tinh Kana viện trợ, rất khó thắng!”

Trùng Trùng nghi hoặc, hỏi: “Không phải người máy chiến đấu hình người ở hành tinh Bla mạnh lắm sao?”

Alphonse: “Công nghệ có cao cỡ nào cũng không lợi hại bằng ma pháp của tôi!”

Trùng Trùng chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên khóc lên: “Đám trưởng lão chết tiệt, hành tinh Lala không có sự bảo vệ của anh sẽ không còn là Lala nữa, vậy mà bọn họ vẫn muốn đá anh xuống đài!”

Nơi đáy mắt Alphonse thoáng hiện vẻ hung ác: “Em yên tâm, sau này, sẽ không ai dám làm gì tôi nữa đâu!”

Alphonse lại dỗ ngọt Trùng Trùng thêm một hồi, cậu mới ngừng khóc. Do khóc hơi nhiều, cơn buồn ngủ cũng biến mất dạng, thế là Trùng Trùng lại nài nỉ, đòi theo Alphonse đánh giặc.

Tất nhiên là Alphonse sẽ không đồng ý, nhưng Trùng Trùng lại ôm đùi y, rưng rưng nước mắt, cộng với hai nụ hôn chủ động hiến dâng, thế là Alphonse đành phải thỏa hiệp.

Dù biết cách làm nũng của Trùng Trùng thật ngốc, cũng biết Trùng Trùng vì muốn ra chiến trường nên mới sắc dụ y, nhưng Alphonse vẫn thấy vui.

Tuy là hứa cho cậu theo, nhưng cậu nhất định phải ở cạnh Đoàn Đoàn. Sau chuyện hôm qua, Alphonse cảm thấy, sinh đứa con cũng có ích lắm, chí ít thì bé cũng có thể bảo vệ mẹ mình.

Bộ quân trang màu trắng được chế từ nhiều nguyên liệu đặc thù, có thể phòng tránh thương tổn từ kiếm laser đối với cơ thể. Trùng Trùng mặc vào, người cậu trông mảnh mai hơn, lại mang giày, đội mũ quân nhân, Trùng Trùng muốn đi đánh giặc.

Trong gương lại xuất hiện một người, y mặc quân trang màu đen, trước ngực là huy chương hai cánh cao quý nhất của hành tinh Lala, phía sau bộ quân trang màu đen ấy là đôi cánh trắng như tuyết, rất chói mắt. Mái tóc màu bạc rũ xuống bên hai trán, giờ này đôi ngươi màu tím nhạt giống như một đáy hồ sâu thẳm.

Bước ra khỏi căn lều quân dụng, ở đằng xa, Trùng Trùng đã nhìn thấy đội quân người máy đang đứng chỉnh tề, bọn họ đều mặc bộ đồng phục quân trang màu xanh ngọc, trên mặt là nụ cười mờ ám.

“Má mi, ba ba…” Âm thanh trẻ con quanh quẩn trên không trung. Trùng Trùng ngẩn đầu lên, thấy Đoàn Đoàn cũng đang mặc một bộ quân phục, bay lượn vui vẻ trên bầu trời, trông rất đáng yêu.

Trùng Trùng buồn bực, sao lại kêu má mi, đó là giống cái nha…Nhưng cậu rõ ràng là động vật giống đực.

Alphonse nhịn cười, nhìn các binh lính, cỗ vũ bọn họ, “Hôm nay là trận chiến cuối cùng của chúng ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ cho con dân hành tinh Lala, không để hành tinh Lala bị kẻ thù xâm phạm!”

Chúng binh lính hô to: “Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ…”

Tiếng hô vang dội, ngàn ngàn vạn vạn binh lính đều hô, đến cả Trùng Trùng cũng hô theo, ánh mắt kiên định, dáng vẻ như thấy chết không sờn.

Theo sự phát triển của hành tinh Lala, thật ra có một số người máy biết bay, dĩ nhiên, đó là cách mà Lý Thần nghĩ ra. Đầu của người máy biết bay nhỏ lại, không thể biến thân, nhưng trong nháy mắt có thể lớn hơn ba bốn phần.

Đương nhiên, trên chiến trường không chỉ có người máy, mà còn có rất nhiều dũng tướng giết giặc. Alphonse cưỡi một con rồng thật lớn, tay cầm thanh kiếm laser khổng lồ, mắt đầy sát ý.

Trùng Trùng buồn bực, véo má Đoàn Đoàn. Không phải nói có thể ra chiến trường sao? Sao lại bảo cậu mặc quân trang rồi ngồi trong chiếc đĩa bay loại nhỏ này? Hơn nữa, nấp trong đĩa bay đều là những người yếu ớt.

Tỷ như: Bác sĩ người máy, bộ đội hậu cần. Dĩ nhiên còn có bác sĩ, Lý Thần khống chế người máy, kế nữa là Trùng Trùng và Đoàn Đoàn đang ở trước cửa sổ đĩa bay, xem tình hình chiến đấu.

Ba ba Lý Thần bận điều khiển người máy, bỏ mặc Trùng Trùng. Những người khác đều đang rất khẩn trương quan sát tình hình chiến đấu, Trùng Trùng và Đoàn Đoàn thấy chán, vì thế Trùng Trùng bắt đầu bảo Đoàn Đoàn gọi mình là ba ba.

Nào biết, Đoàn Đoàn đáng ghét đó cứ chui vào lòng cậu, bập bẹ gọi má mi, khiến Trùng Trùng giận tới muốn đánh thiên sứ.

Sau lại, Trùng Trùng thỏa hiệp, không gọi ba ba thì cũng có thể gọi mẫu phụ nha, như vậy vẫn có thể chứng minh cậu là nam. Vì thế, hai người mới có đoạn đối thoại như sau:

Trùng Trùng: “Cục cưng ngoan, gọi mẫu phụ!”

Đoàn Đoàn: “Mẫu mẫu…”

Trùng Trùng: “Phải phải, kêu mẫu phụ…”

Đoàn Đoàn: “Ma ma…”

Trùng Trùng = =

Được rồi, xong từ mẫu, giờ thêm từ phụ nữa là được: “Phụ phụ…”

Đoàn Đoàn rối rắm, cả buổi mới nghe ra được một câu, “Mẫu mẫu, mẫu mẫu…”

Trùng Trùng bỏ cuộc, cậu sực nhớ tới cái lần cậu cho bé uống nhầm rượu, để bé trở thành ngu ngốc, vì thế cậu ôm bé vào lòng, thề không bao giờ ép bé gọi mình là ba nữa.

Thật ra…

Tại sao Đoàn Đoàn cứ luôn miệng gọi Trùng Trùng là má mi? Đó là bởi vì, thân là thiên sứ, hai cha con họ có thể dùng linh hồn nói chuyện với nhau, cụ thể thì nội dung như sau:

Alphonse: “Sau này con phải gọi Trùng Trùng là má mi!”

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt.

Alphonse: “Nếu con không gọi là má mi, sau này ba sẽ không mua kẹo, không mua sữa bột cho con, không cho con ngủ trên giường, cho con xuống sàn nhà ngủ, không cho con ăn cơm!”

Đoàn Đoàn T T…bé có ba ba thế này sao…

Vì thế, vì cuộc sống sau này khắm khá chút, Đoàn Đoàn chỉ có thể lấy lòng kim chủ Alphonse, nếu như lấy lòng Trùng Trùng, thì bé và ba ba Trùng Trùng nhất định đều bị đánh đòn, cho nên cứ ngoan ngoãn nghe lời đi.

Ôm Đoàn Đoàn, Trùng Trùng đứng trước cửa sổ đĩa bay, quan sát tình hình chiến đấu.

Giờ này, ngoài đĩa bay là cảnh máu mé đầy trời, người máy bị chém đứt đầu, chiến hỏa liên miên, nhưng Trùng Trùng vẫn nhìn thấy Alphonse.

Nơi có y, sẽ có ánh sáng màu vàng nhạt vây quanh, giống như những bụi bậm trên thế gian này đều không thể lẫn vào y được, tay y cầm kiếm laser, ra sức chém giết.

Trùng Trùng hốt hoảng, một người dịu dàng, sao giờ này lại trông như một Tu La, không có chút tình cảm, chỉ muốn lấy đi tính mạng của kẻ khác.

Chợt, Alphonse vung kiếm laser bổ vào một gã nọ, gã ấy cũng mặt quân trang. Trùng Trùng không thấy rõ huy chương trên quân phục gã ấy, chỉ trong nháy mắt, đầu gã đã bị Alphonse chém đứt.

Máu tươi văng lên kính cửa, Trùng Trùng cảm thấy tim mình đang đập loạn, dù biết trên chiến trường khó tránh cảnh chết chóc, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, cậu vẫn nhịn không được, nôn ra.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Trùng Trùng, Alphonse ngoáy đầu nhìn, nhưng bên cửa sổ lại không có bóng dáng Trùng Trùng đâu, y nhíu mày, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Đánh giặc xong, là có thể ôm Trùng Trùng trở về nhà…

Bấy giờ, tiếng hoan hô vang lên. Thì ra, chiến tranh đã kết thúc, một vị tướng đắc lực của hành tinh Bla bị giết, cờ trắng đầu hàng trên chiến xa của họ bay phất phơ trong gió.

Từ đó về sau, hành tinh Bla đã trở thành hành tinh phụ thuộc của hành tinh Lala, đổi tên là, hành t*ng trùng Trùng. Đây…có tính là biểu hiện tình yêu của đức vua chúng ta với điện hạ Zosya không?

Thắng trận, mọi người hăng hái rút về thị trấn Sixi, định nghỉ lại đây một đêm rồi mới trở về.

Trong lều quân dụng, sắc mặt Trùng Trùng hơi kém, Alphonse vội vàng gọi bác sĩ tới xem bệnh cho cậu. Nhưng Trùng Trùng lại cảm thấy dường như khi nhìn thấy máu cậu mới thấy buồn nôn, vì thế cậu từ chối, mà nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, Alphonse bưng canh vào, cẩn thận đút cho cậu từng miếng một. Canh nóng thật ngon, Trùng Trùng mới uống mấy muỗng đã lấy lại tình thần, ồn ào, đòi ăn cơm.

Cũng may là lúc đi Lý Thần có mang theo một túi gạo và nồi cơm điện, vì thế bốn người bắt đầu gom lại nấu cơm ăn.

Cơm thơm ngào ngạt, Lý Thần đang xào chân giò và rau xanh, ông vừa định bưng lên bàn, thì Đoàn Đoàn đã bay tới, chảy nước miếng: “Cơm, cơm…”

Lý Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, ông tìm một cái bát nhỏ, cho chút cơm vào, định thêm chút nước canh, bỏ vào nồi chưng nhão cho bé uống, nào ngờ Đoàn Đoàn lại giật cái bát, dúi đầu vào ăn kịch liệt.

Lý Thần sợ bé tiêu hóa không tốt, nhưng Trùng Trùng lại bình tĩnh nói: “Ba ba, lần sau nhớ chuẩn bị cho nó một cái bát lớn chút!”

Chiến tranh thắng lợi, ngoài lều, các người máy vui vẻ ăn thức ăn nóng hổi, uống bia nồng độ cao, tiếng hoan hô tràn ngập. Dù sao thì cũng đã đánh trận nhiều ngày vậy rồi, vất vả lắm mới có cơ hội xả hơi, bọn họ đương nhiên là phải phóng túng một phen.

Ăn uống no nê, Alphonse cố tình đưa Đoàn Đoàn vào lều Lý Thần, rồi kéo Trùng Trùng về chỗ ngủ của mình, định là sẽ tranh thủ ân ái một phen.

Chiếc bồn tắm nho nhỏ đổ đầy nước, Alphonse ngồi vào trước, sau lại ôm Trùng Trùng vào, để cậu ngồi trên bụng mình, ngón cái không ngừng vẽ vẽ theo sống lưng cậu.

“Alphonse, có khi nào Đoàn Đoàn bị ba ba đá ra ngoài không?” Trùng Trùng thật lo cho con mình.

“Em nói xem?” Giọng Alphonse khàn khàn.

“Ừ, hay là mình đi đón con về đi, ba ba Wright biến thái lắm, ông ấy rất thích ăn hiếp trẻ con!” Nghĩ tới những tra tấn cậu từng trải qua, cả người cậu run lên.

“Ông ấy làm gì em?” Alphonse có chút không vui.

Trùng Trùng buồn bực, “Lúc tôi còn biết bay, ông ấy sẽ dùng cung bắn tôi rơi xuống!”

Alphonse: “Ông ấy ghen tị với em, vì em có cánh, cho nên mới làm như vậy!”

Trùng Trùng: “Tôi muốn ngủ chung với ba ba, nhưng ông ấy không cho, còn ném tôi xuống đất!”

Alphonse: “Đó là đáng đời em!”

Trùng Trùng: “Lúc tôi hôn ba ba, ông ấy sẽ không cho, còn nhéo má tôi! Tôi nghi là mặt tôi phì ra như hiện giờ là bị ông ấy nhéo sưng lên!”

Alphonse: “Đáng đời!”

Trùng Trùng: “Anh cũng xấu lắm, dám bỏ con mình…A…Ưm…”

Không dùng thứ gì bôi trơn, Alphonse đã xông thẳng vào, nơi đó vừa đau vừa trướng, nhưng cũng mang theo một chút khoái cảm…

“Sau này chỉ cho phép em hôn tôi, ngủ với tôi, chỉ cho phép em cùng tôi làm chuyện này!” Tuyên ngôn bá đạo, Alphonse lại mãnh liệt tiến công.

“Ưm, vậy còn Đoàn Đoàn?” Trùng Trùng không thể không vịn thành bồn, nếu không cậu nhất định sẽ bị Alphonse làm ngã.

“Con nó cũng không được!”

“Không tốt lắm nha!”

“Tôi nói tốt là được!”

“Đúng là bá đạo!”

“Thì thế nào?”

“Ừm…Nhưng mà tôi thích!”

Vì thế, Đoàn Đoàn đáng thương lại một lần nữa bị hai ba ba mình xem thường…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương