Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ
-
Chương 524: Chợt một giấc chiêm bao
Một bức tranh khác trong đầu, là một vị công tử áo trắng dắt một cô gái mặc áo đỏ hơi gầy yếu.
Tuy chỉ thấy sau lưng, lại có thể nghe thấy những tiếng cười vui vẻ.
Hai phương hướng hoàn toàn đối lập, chia đôi thế giới của hắn và Tần Như Thương.
Hắn muốn xông lên kéo Như Thương lại, nhưng long bào tơ vàng trên người lại nặng vô cùng, ép hắn không bước nổi.
Chợt tỉnh mộng, thị giác lại khôi phục cảnh vật trước mắt, lại thấy Tiêu Phương đã bò đến bên Như Thương.
Nàng không ngừng ho khan ôm nam tử vết thương đầy người, trong nháy mắt khóc lớn, tiếng khóc kia dội thẳng vào trong tai Chử Thiên Minh, mang theo vô tận uất ức.
Mũi hắn chua chua, không muốn nhìn tiếp, cố nén thân thể suy yếu đứng dậy, lảo đảo trở về bên cạnh phụ thân.
Người nọ đã mở mắt, mê mang nhìn Chử Thiên Minh, dần dần đã có chút thanh tỉnh.
Hắn nói:
"Ta đã thấy ngươi, ngươi từng cứu mạng ta!"
Chử Thiên Minh dùng sức gật đầu, nhưng nghe được người nọ nói tiếp:
"Con chính là con trai của ta? Con đã trở lại từ Tây Dạ?" Vừa nói xong cố gắng nâng tay lên cố gắng cầm lấy tay Chử Thiên Minh!
Hắn nhận ra, vì vậy nâng tay lên, lấy mu bàn tay đưa đến trước mắt phụ thân.
Móng tay đen như mực hiện ra trước mắt, thành dấu hiệu tốt nhất chứng minh thân phận của hắn.
Cách đó không xa, tiếng khóc dần dần ngừng hẳn, Chử Thiên Minh nghe ra, là Như Thương đang đỡ Tiêu Phương đến bên cạnh mình.
Rất nhanh mấy người tụ lại cùng một chỗ, thương thế hoàng đế rất nặng, mặc dù đã được Chử Thiên Minh truyền cho gần một nửa chân khí, nhưng hơi thở vẫn rất mong manh.
Như Thương và Chử Thiên Minh muốn đỡ ông ấy đứng dậy đưa đến chỗ an toàn, nhưng lại phát hiện căn bản không thể.
Nếu như hiện tại di chuyển ông ấy, sợ là không tìm thấy lối ra khỏi phế tích này, còn người thì đã mất mạng.
Mà người nọ dường như cũng không có ý định đi ra ngoài chữa trị, chỉ nắm chặt ống tay áo Chử Thiên Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong ánh mắt kia tràn ngập hối hận và đau lòng, bọn họ đều hiểu, Chử Thiên Minh cũng hiểu.
Tuy chỉ thấy sau lưng, lại có thể nghe thấy những tiếng cười vui vẻ.
Hai phương hướng hoàn toàn đối lập, chia đôi thế giới của hắn và Tần Như Thương.
Hắn muốn xông lên kéo Như Thương lại, nhưng long bào tơ vàng trên người lại nặng vô cùng, ép hắn không bước nổi.
Chợt tỉnh mộng, thị giác lại khôi phục cảnh vật trước mắt, lại thấy Tiêu Phương đã bò đến bên Như Thương.
Nàng không ngừng ho khan ôm nam tử vết thương đầy người, trong nháy mắt khóc lớn, tiếng khóc kia dội thẳng vào trong tai Chử Thiên Minh, mang theo vô tận uất ức.
Mũi hắn chua chua, không muốn nhìn tiếp, cố nén thân thể suy yếu đứng dậy, lảo đảo trở về bên cạnh phụ thân.
Người nọ đã mở mắt, mê mang nhìn Chử Thiên Minh, dần dần đã có chút thanh tỉnh.
Hắn nói:
"Ta đã thấy ngươi, ngươi từng cứu mạng ta!"
Chử Thiên Minh dùng sức gật đầu, nhưng nghe được người nọ nói tiếp:
"Con chính là con trai của ta? Con đã trở lại từ Tây Dạ?" Vừa nói xong cố gắng nâng tay lên cố gắng cầm lấy tay Chử Thiên Minh!
Hắn nhận ra, vì vậy nâng tay lên, lấy mu bàn tay đưa đến trước mắt phụ thân.
Móng tay đen như mực hiện ra trước mắt, thành dấu hiệu tốt nhất chứng minh thân phận của hắn.
Cách đó không xa, tiếng khóc dần dần ngừng hẳn, Chử Thiên Minh nghe ra, là Như Thương đang đỡ Tiêu Phương đến bên cạnh mình.
Rất nhanh mấy người tụ lại cùng một chỗ, thương thế hoàng đế rất nặng, mặc dù đã được Chử Thiên Minh truyền cho gần một nửa chân khí, nhưng hơi thở vẫn rất mong manh.
Như Thương và Chử Thiên Minh muốn đỡ ông ấy đứng dậy đưa đến chỗ an toàn, nhưng lại phát hiện căn bản không thể.
Nếu như hiện tại di chuyển ông ấy, sợ là không tìm thấy lối ra khỏi phế tích này, còn người thì đã mất mạng.
Mà người nọ dường như cũng không có ý định đi ra ngoài chữa trị, chỉ nắm chặt ống tay áo Chử Thiên Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong ánh mắt kia tràn ngập hối hận và đau lòng, bọn họ đều hiểu, Chử Thiên Minh cũng hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook