Đúng là người hắn nhìn thấy ở trong Liên viện khi lần đầu tiên đột nhập hoàng cung thành Tấn Dương, cứu Liên phi chính là người kia.

Trên cánh tay lộ ra vẫn còn một vết thương rõ ràng, chính là dấu vết bị A Thần cắn.

Người nọ lúc này đang lâm vào hôn mê sâu, một cánh tay Tiêu Phương vòng qua dưới nách hắn, mới cố chấp chống đỡ cứu người kia lên.

Chử Thiên Minh há miệng, nhìn có vẻ rất muốn giống lúc Như Thương gọi Tiêu Phương.

Nhưng mở miệng, không biết nên gọi thế nào.

Hoàng thượng? —— Quá xa lạ.

Phụ thân? —— Hắn không gọi ra miệng được.

Trí nhớ của hắn với từ "Phụ thân" này không có nửa điểm quan hệ, hoàn cảnh sinh tồn đặc thù và bối cảnh thân thế, khiến hai chữ "Phụ thân" này với hắn mà nói, không chỉ xa lạ mà thôi.

Hắn không gọi ra được, càng không tìm ra từ nào có thể thay thế.

Như Thương nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ lớn tiếng gọi người vừa được Tiêu Phương mang ra ngoài:

"Bá bá tỉnh chưa, người mở mắt nhìn con trai của người! Chử Thiên Minh! Hắn không phải con của người sao? Là hắn cứu người ra ngoài! Người nhanh mở mắt ra nhìn một chút!"

Một hơi nói ra, cảm động lấp đầy trái tim Chử Thiên Minh.

Theo lời nàng, hắn cũng có thể mở miệng, hướng về phía người nọ nhẹ nhàng kêu một tiếng:

"Phụ thân!"

Cuối cùng vẫn là cốt nhục tình thân, một tiếng phụ thân này đưa người nọ từ trong mê man tỉnh lại.

Hai mắt suy yếu khẽ mở ra, còn chính xác tìm được vị trí của Chử Thiên Minh.

Phụ tử hai người đồng thời đưa tay ra, tiếp theo nắm thật chặt.

Chử Thiên Minh có thể cảm thấy phụ thân liều mạng muốn nắm chặt tay mình, nhưng mà sức lực cũng chỉ bạo phát trong một cái chớp mắt sau đó rõ ràng yếu dần, còn lại một mình hắn dùng sức, người nọ đang hấp hối liều mạng chút hơi tàn yếu ớt nói ra một câu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương