Suy nghĩ thì rất đẹp, nhưng ngày hôm sau Diệp Vũ đang hùng tâm tráng chí thì bị người ta xông tới chém eo!

Hạ thủ không phải ai khác, mà chính là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh Chu Lăng Thần--Lưu Hành.

" Lưu Hành, đầu óc ngươi có bệnh à?!" Diệp Vũ hít một ngụm khí, một bên mạnh mẽ tránh thoát được kiếm phong đang hướng đến đầu mình, một bên tức giận nói.

" Cẩu quan nhà ngươi đang nói cái gì? Trị chân cho chủ tử? Ngươi cũng không nhìn lại chính mình đi, còn muốn bắt chủ tử làm trò cười, ngươi xứng sao?" Lưu Hành giận dữ, bổ kiếm về phía nàng, dùng toàn bộ khí lực!

Nhưng quỷ dị chính là, mỗi một lần, đều bị Diệp Vũ tránh được.

Lưu Hành trong lòng cả kinh, tên cẩu thái giám này từ khi nào lại nhạy bén đến vậy?

" Tại sao ta lại không xứng? Ta sẽ trị cho hắn!" Diệp Vũ lại nghiêng mình, tránh được, một bên lại khiêu khích Lưu Hành, cười nhạo nói:

" Sao lại tức giận rồi? Có phải rất muốn giết ta đúng không? "

Lưu Hành cả mặt đều đen, thở hổn hển chỉ vào nàng:

" Hôm nay bằng mọi giá ta phải giết ngươi!"

" Đến a đến a! " Diệp Vũ hướng hắn ngoắc... tay một cái, cũng là thở dốc không thôi, võ công của nàng đều bị phế, có thể trốn nhưng không thể đánh trả, cảm giác này thực không tốt chút nào.

Nhưng nàng có một thói quen, người khác khiến nàng không tốt, nàng càng khiến hắn không hảo!

" Ta càng thích ngươi chán ghét ta, nhưng lại không thể giết ta, còn phải nhìn thấy ta ngồi trên đùi chủ tử nhà ngươi..." Diệp Vũ nghiêng đầu, liên tục cười duyên với Lưu Hành.

" Ngươi muốn chết?!" Cả mặt Lưu Hành đều vặn vẹo, lại thủ thế kiếm, xuất ra toàn bộ khí lực trong người, muốn lấy mạng Diệp Vũ!

" Keng!" Còn chưa động tới Diệp Vũ, kiếm liền bị một người đánh gãy. Quay người lại liền thấy, Chu Lăng Thần đang ngồi trên xe lăn, được người đẩy lại đây. Ngăn cản một kiếm này, là thị vệ bên người Chu Lăng Thần.

" Chủ tử! " Lưu Hành chỉ kiếm về phía Diệp Vũ.

" Tên cẩu quan này muốn lấy chủ tử làm trò cười, mong chủ tử hạ lệnh, để tiểu nhân chém hắn!"

"Làm trò cười? Ta nói này thị vệ lão ca, ngươi thấy ta có nhàn rỗi không? Nhìn thấy không?" Nàng giơ giơ vật gì đó trong tay, là bọc vải bông bên trong có kim châm.

" Chân chủ tử nhà các ngươi có tốt hay không, còn phải dựa vào ta, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đối với ta khách khí một chút! A?" Diệp Vũ dương dương mặt khiêu khích.

" Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta nhất định phải bổ ngươi ra! " Lưu Hành nhất thời giận tím mặt.

" Tốt lắm. " Chu Lăng Thần đột nhiên mở miệng, trên mặt mang theo một chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói:

" Việc trị chân, bổn vương đáp ứng hắn."

" Vương gia? " Lưu Hành nhất thời không thể tin được.

" Tóm lại chính Hoa công công nói, nếu trị không hết, liền tự chặt hai chân mình tạ tội bổn vương, ngươi còn khẩn trương cái gì? " Chu Lăng Thần cắt đứt lời hắn, mắt phượng hẹp dài liếc nhìn Diệp Vũ.

Diệp Vũ bị yêu nghiệt này nhìn thoáng qua, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Người nọ thực đẹp mắt, nhưng cũng thực đáng sợ.

Ngày hôm qua uy hiếp lấy hai chân ra cho chó ăn, hôm nay lại biến thành tự chém!

Diệp Vũ không nhịn được run rẩy, tàn nhẫn, vô tình!

" Chính là... "

" Cái gì mà chính là, ngươi đường đường là một đại nam nhân uốn uốn éo éo ấp a ấp úng, ngươi không thấy phiền à? " Lưu Hành còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Vũ trực tiếp phất tay cản hắn lại.

" Không phải là ngươi cảm thấy ta không có năng lực, không trị khỏi chân của chủ tử ngươi sao? Đến đây, nhìn a! " Nàng dứt lời, liền mở bộ châm trong tay ra, miết một cái, phóng tới môi của chính mình. (?)

( Sao lại là môi???)

Update: 19/8/2019

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương