" Cả cuộc đời này của nô tài, chỉ trung thành với Vương gia." Giọng điệu nàng chắc nịch, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Chu Lăng Thần khẽ cười, phần không vui trên mặt kia cũng dần biến mất.

Hoa Ngu biết rõ, một kẻ như Chu Lăng Thần, không thể nào đối với vị trí trên cao kia một chút cũng không để tâm.

Trước đây, hắn không thèm nghĩ nữa, đơn giản bởi vì bị 'nhốt' lại ở trên xe lăn.

Dù muốn, cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Nhưng giờ đây, nàng có thể khiến hắn đứng lên!

" Việc nô tài trung thành hay không, Vương gia cũng không cần vội vàng đưa ra kết luận, hơn nữa Vương gia cũng thấy... " Đây đều là những lời phát ra từ đáy lòng nàng.

Quả thật nàng trung thành với Chu Lăng Thần, nhưng chỉ là giúp hắn đăng cơ, không xuất phát từ lòng trung thành thực sự.

Tất cả, cũng chỉ vì muốn nghiền chết kẻ địch!

" Nhìn cái gì?" Chu Lăng Thần đột nhiên kề sát vào, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phóng đại trước mắt Hoa Ngu, khiến nàng nhất thời rung động.

Dung nhan mỹ mạo, quả nhiên chính là hung khí vô hình nguy hiểm nhất trên đời!

" Quốc yến nửa tháng sau, Vương gia không định tham gia sao?" Hoa Ngu kinh hoảng, vội cúi đầu, không dám đối diện với hắn.

Trong đầu thì mắng chửi không ngừng.

Tên biến thái nhìn xa trông rộng như Chu Lăng Thần, chẳng lẽ không biết chuyện Quốc yến?

Tuy rằng hắn tâm tư thâm trầm, nhưng đối với việc trị chân, cũng không nắm chắc như nàng.

Hắn thăm dò nàng như vậy, bất quá chỉ là muốn biết khi nào thì hắn có thể đứng lên thôi.

" Tốt lắm." Quả nhiên, Hoa Ngu vừa thốt ra lời kia, Chu Lăng Thần liền cười.

Trời sinh hắn một dung mạo tuyệt đỉnh, cười lên như vậy, so với yêu nghiệt có khi còn hơn.

Hoa Ngu chỉ liếc mắt một cái, đã bị tuấn nhan cực điểm này làm chói mù, không dám nhìn thẳng.

Chỉ là cả hai đều không chú ý tới, một cuộc nói chuyện qua lại này lại khiến khoảng cách cả hai người ngày càng gần.

Hoa Ngu ngồi xổm trước mặt Chu Lăng Thần, tay còn đặt trên hông hắn.

Tư thế này...

Lưu Hành ở bên cạnh mặt mày rối rắm, hắn rốt cuộc có nên nhắc nhở Vương gia không?

" Cẩu nô tài nhà ngươi?!" Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại xuất hiện một giọng nói phẫn nộ.

Hoa Ngu giật mình, quay đầu lại, lại thấy một đám người chuẩn bị đến nơi này.

Cầm đầu, chính là một đôi nam nữ quần áo hoa lệ.

Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp.

Mà người vừa nói, chính là nữ nhân kia.

Hoa Ngu nhíu mày, a, lại là người quen.

Người này vênh váo hung hăng, đầu đầy châu ngọc, giơ tay nhấc chân đều mang ý vị phú quý. Đó là Đoan Bình quận chúa - Mạc Thanh Ninh.

Mà nam tử bên cạnh nàng ta, chính là vị ca ca cùng cha cùng mẹ, con cả của Đoan Bình quận vương - Mạc Tử Huân. (dịch ra tên nó là Mạc Tử Hú ( ̄m ̄)Hú nghĩa là ấm áp đấy ạ)

Đoan Bình quận vương, cũng là quận vương khác họ duy nhất của Túc Hạ vương triều. Phụ thân Đoan Bình quận vương là tâm phúc của tiên đế Thuận Lâm đế, trước đây là công thần trấn giữ Đông Liêu.

Cho nên mặc dù không xuất thân từ hoàng thất, nhưng cái danh vương, vẫn cao quý hơn người khác rất nhiều.

" Còn không mau buông tay?!" Khuôn mặt Mạc Thanh Ninh mang theo vẻ tàn khốc, tức giận chỉ vào Hoa Ngu.

" Vương gia." Mạc Tử Huân bên cạnh lộ ra vẻ ngạo mạn, đối với Chu Lăng Thần không làm ra cái lễ nghi gì.

Hoa Ngu khôi phục lại tinh thần, nhíu mày. Hiện giờ nàng đã không còn là Diệp Vũ, mà Mạc Thanh Ninh vẫn là cái dạng này.

Nàng cùng nữ nhân này, đúng là trời sinh tương khắc a!

" Cẩu nô tài, còn không nghe thấy bản quận chúa nói gì sao?!" Mạc Thanh Ninh thấy Hoa Ngu không có động tĩnh, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ai mà chẳng biết Chu Lăng Thần ghét nhất, chính là thái giám.

Bên cạnh ngoại trừ Lưu Hành, còn lại đều là mấy tên sai vặt.

Cẩu nô tài này thật to gan!

Update: 5/9/2019

P/s: khai giảng nó lại nắng quá cơ ( ̄▽ ̄)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương