Hoang Nguyên Tuyết
Chương 11

Khi Nhậm Phi Dương tỉnh lại thì đã nửa đêm. Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy khắp phòng đầy đèn nến, và Phong Sa đang rất tiều tụy ngồi đấy.

Nàng cứ mãi ngồi dưới đèn chờ hắn tỉnh, nhất mực chờ cho đến khi tinh thần và lao lực quá độ mà ngủ thiếp đi. Sắc mặt của nàng tiều tụy tái xanh, mắt mông lung như sương khói, dưới ánh đèn nhìn phảng phất như một linh hồn có thể dùng một hơi là thổi tan đi mất.

Đầu Nhậm Phi Dương vẫn hỗn loạn như cũ, không biết lúc này là thực hay ảo, thều thào: “Phong sa!”

Nhưng toàn thân hắn tựa hồ như mất hết tri giác, há miệng một hồi nhưng cổ họng vẫn không phát ra được tiếng nào.

Hắn không hề biết vừa rồi đã hôn mê đến hết hai ngày. Trong thời gian này kịch độc xâm nhập nội thể của hắn, ăn lan hết cả phủ tạng và tĩnh mạch, ngay cả huyết dịch cũng đầy độc tố, toàn là nhờ Phong Sa toàn lực cứu trị, tháo từng chút độc trong người ra ngoài, cuối cùng mới có thể chuyển nguy thành an.

Phong Sa đang trong lúc chập chờn, đột nhiên tỉnh dậy, thất thanh: “Cao Hoan, đừng giết Nhậm Phi Dương!”

Trán nàng tứa mồ hôi đầm đìa, từ trong mộng tỉnh lại. Vừa mới hé mắt, nhìn thấy Nhậm Phi Dương đã sống lại, nàng không khỏi vui mừng: “Nhậm Phi Dương! Ngươi tỉnh rồi? Ngươi tỉnh rồi!”

Nàng phóng đến bên giường, nước mắt không tự chủ được rơi lả chả xuống người Nhậm Phi Dương. Tuy Nhậm Phi Dương bị Cao Hoan hại, nhưng không biết vì sao sâu trong nội tâm của nàng vẫn nghĩ hắn lại bị chính nàng hãm hại.

Phong Sa rót lại một chung trà, dùng khăn nhúng ướt, nhẹ làm tươi nhuận đôi môi khô quắt của hắn, rồi từ từ dùng nước trà bón cho hắn từng chút một.

Đây là thứ trà bạch cúc pha với đường phèn, mát cổ thanh nhiệt, Nhậm Phi Dương uống vài ngụm đã cảm thầy thần trí sáng suốt hơn chút, cuối cùng cũng phát ra tiếng: “Phong Sa, ta sao lại.. lại ra thế này? Ta... chẳng phải là... chết rồi hay sao?”

“Có một người cứu ngươi, đem ngươi đến đây trị liệu”. Phong Sa dịu dàng nói, “Ngươi trúng độc rất nặng”.

Nhậm Phi Dương run động khắp người, hồi tưởng lại mọi chuyện, ánh mắt lộ ra sự oán độc ghi tâm khắc cốt.

Nhưng hắn nhìn Phong Sa, khe khẽ thở dài, nhẫn nhịn đem những lời vừa tới miệng nuốt xuống.

Hắn không muốn làm cho Phong Sa thương tâm lần nữa.

Đối với Cao Hoan, hắn dĩ nhiên hận thấu xương; Nhưng đối với Phong Sa, hắn thủy chung không muốn nàng vì chuyện này mà khó chịu. Hắn biết Phong Sa tín nhiệm và cảm kích Phong Sa như thế nào.

Phong Sa nhìn hắn, định nói nhưng lại thôi, trong lòng lập tức minh bạch. Nhìn vị hồng y thiếu niên thiện lương như thế, lòng nàng càng cảm thấy khó chịu, cúi thầm đầu, nuốt lệ nói: “Ngươi không cần giấu ta, ta biết đây chính là do Cao Hoan hạ độc thủ”.

Giọng nói của nàng tuy phát run, nhưng cũng rất bình tĩnh: “Ta thật không ngờ hắn lại hành động súc sinh như vậy”.

Nghe câu nói nghiêm lạnh phát ra từ giọng nói nhất mực ôn nhu của Phong Sa, toàn thân Nhậm Phi Dương run rẩy.

Hắn từ nhỏ tung hoành ngang ngược, tự do phóng khoáng, muốn làm gì thì làm, bị một nhóm bằng hữu trâu chó nâng lên bằng trời, chỗ nào cũng duy ngã độc tôn, không biết trời cao đất dày là gì. Lần tao ngộ này quả thực là sự thất bại và đả kích chưa từng có bao giờ trong đời của hắn. Tuy hắn sinh tính ngang tàng, nhưng đối với bằng hữu luôn sống hết lòng, không bao giờ có nửa điểm đề phòng, thật không ngờ hôm nay lại bị “Bằng hữu” bỡn cợt nắm trong lòng bàn tay, suýt chút nữa là táng mạng.

Đột nhiên gặp phải biến đổi cực lớn như thế này, hắn nhất thời không có cách gì giải trừ, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến con tim hắn co thắt như rướm máu.

Phong Sa đột nhiên thấy ánh mắt bình thường rất trong sáng của hắn chợt biến thành cực kỳ ác độc, lòng không khỏi đập rộn, dịu dàng bảo: “Độc tính trong người ngươi mới lui, còn phải cẩn thận dưỡng bệnh, độc tính nếu lỡ phác tác trở lại, sẽ hung hiểm vạn phần”.

Nhậm Phi Dương từ từ gật đầu, không nói gì nữa, nhắm hai mắt lại tĩnh dưỡng.

Trời từ từ sáng, trong thôn đã có tiếng gà gáy đó đây, ngoài cửa sổ đã le lói ánh sáng mờ.

Phong Sa cũng thiêm thiếp rơi vào giấc ngủ, gục đầu trên bàn.

Đột nhiên, vài tiếng kêu thảm phá lên!

Tiếng kêu dường như truyền từ bờ tường ngoài viện, Phong Sa cả kinh, bật người ngồi dậy.

“Mẹ nó, con ả này quả thật lợi hại, trong ngoài viện đều bố trí không ít độc trận”. Ngoài tường lại có một người thấp giọng nói, cẩn thận lần dò về phía trước, “Lần trước có mười hai huynh đệ đến không một người quay về, chẳng lẻ đã chết hết rồi sao?”

Một người khác cũng thấp giọng nói: “Không biết. Chẳng phải con ả này không biết võ công hay sao?”

“Dù gì cũng phải cẩn thận. Ngươi xem lão đại vẫn chưa vào, có phải đã trúng độc ở tường ngoài rồi không? Chúng ta cần cẩn thận, đừng đi vào vết xe cũ”.

Phòng của Phong Sa cách phía ngoài chỉ một vách tường, nên hầu như nghe được hết tám chín phần.

Trong sát na ấy, nàng minh bạch người của Thần Thủy cung chớp mắt nữa sẽ vào đến, không khỏi biến hẳn sắc mặt, chạy đến trước giường Nhậm Phi Dương, đỡ hắn lên: “Người của Thần Thủy cung lại đến nữa, chúng ta tránh trước đi”.

Lời chưa nói dứt, cửa viện đã bị đạp mở toang ra.

Nhậm Phi Dương biết tình thế nguy cấp, tự mình cố gắng ngồi dậy trên giường, vịn vào vai Phong Sa.

Cử động này của hắn, miệng mũi lập tức ộc máu ra ào ào, ngũ tạng lục phủ phảng phất như thoát ra ngoài. Hắn cắn răng không phát ra tiếng nào, lảo đảo nhờ Phong Sa nửa đỡ nửa ôm tiến vào từ đường.

Phong Sa chuyển đến sau lưng tượng thiên nữ, mở một cửa ngầm, cùng hắn cong lưng chui vào trong.

Vừa vào ám thất, Nhậm Phi Dương không chi trì nổi nữa, há miệng phun ra một búng máu lớn, sắc mặt lập tức chuyển sang tím ngắt.

“Làm cách nào bây giờ? Lần cử động vừa rồi độc khí trong nội thể ngươi đã phản công lại rồi”. Phong Sa đỡ Nhậm Phi Dương ngồi xuống một đống cỏ, lòng biết tình huống hung hiểm vạn phần, không khỏi tay chân luống cuống.

Nhưng nàng bản tính kiên cường không ngán sợ, tuy tình cảnh hiện giờ hiểm ác, nhưng không có chút gì là nhụt chí, cấp tốc nghĩ đến kế sách để toàn thân.

Kịch độc trở ngược phản ứng, khiến Nhậm Phi Dương nhịn không được thống khổ há miệng hô to. Phong Sa lúc này nghe đại môn mở bật ra, vừa hay tiếng hô của Nhậm Phi Dưong lúc này không còn thốt ra nổi nữa.

Trong cơn thần trí mê loạn, hắn cắn chặt răng, cắn sâu vào trong mu bàn tay của Phong Sa!

Máu từ trên tay nàng chảy ra không ngừng, nàng đau đớn nhíu chặt mày, nhưng vẫn cố nhịn không kêu lên tiếng nào.

Nhìn thấy Nhậm Phi Dương vì đau khổ mà không thể không giãy giụa, nàng kinh hoảng không nghĩ gì nữa, ép chặt vào người hắn, giữa chặt tứ chi, miễn cho hắn giãy đạp vang lên tiếng động kinh động đến người bên ngoài.

Tiếng bước chân bên ngoài từ từ đến gần, dường như có đến sáu người.

Một người trong đó nói: “Kỳ quái, vừa rồi dường như nghe có tiếng người di động, sao chớp mắt đã chẳng có ai?”

Một người khác nói: “Ả này không biết võ công, sở trường chỉ chuyên về dùng độc. Chúng ta lần này trước khi vào hãy ngậm sẳn Tích Độc đan, nhất định có thể bắt được ả, giải quyết cái hận nhiều năm của Tuyết cung chủ”.

Mọi người cẩn thận tìm kiếm trong phòng, lòng của Phong Sa cũng theo động tĩnh của họ mà run theo.

Vừa tìm về phía này, chợt nghe một người nói: “Phòng phía đông có động tĩnh!”

Mọi người cùng huýt sáo, lập tức phân tán ra.

Phong Sa tạm thời thở phào, sự lo lắng tới nghẹn cổ tạm thời giãn ra.

Nàng nhìn sắc mặt Nhậm Phi Dương, biết rằng kịch độc đang tàn phá bừa bãi trong nội thể hắn, bản thân lại không có cách gì can thiệp, lòng không khỏi như đao cắt.

Trong yên lặng, đột nhiên nghe phòng bên đông vang lên một số tiếng ồn ào tạp loạn, một tiếng trẻ thơ kêu thét vọng đến: “Dì ơi, cứu mệnh!”

Lời chưa dứt, tiếng kêu thảm đã cất lên!

“A Thành!” Mặt Phong Sa biến đổi thảm hại, trong phút chốc như điên loạn không bằng.

Nàng bất chấp tất cả, nhỏm người dậy, nhưng tay lại bị Nhậm Phi Dương cắn chặt, không thể nào tránh thoát.

Nàng sững người, nhìn Nhậm Phi Dương đang giãy giụa đấu tranh sinh tử, thẩn thờ ngồi xuống.

Độc tính hành hạ khiến tay chân Nhậm Phi Dương co quắp lại, cơn đau khiến hắn giãy giụa như con thú khốn cùng.

Lúc này, tiếng bước chân đã quay trở lại.

Phong Sa kinh hãi quay người lại, kềm chặt không cho hắn giãy giụa, nói nhỏ vào tai hắn: “Ráng nhịn một chút nữa!”

Nhậm Phi Dương hiển nhiên nghe tiếng nàng nói, miễn cưỡng khống chế thần trí của bản thân, khe khẽ gật đầu, ngực không ngớt phập phồng, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả y phục. Hai người nằm trong mật thất hắc ám, cùng im lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lần này có khoảng hai ba người trở lại, trong đó có một kẻ tức tối nói: “Vừa rồi cứ nghĩ là con ả đó, ai ngờ lại là mấy đứa nhỏ, khiến là nhọc ta quanh đi quẩn lại!”

Một tiếng nói trầm khàn tiếp lời: “Những chỗ khác đều đã tìm hết, cái gì cũng không có”.

Lúc này, người nói trước đột nhiên kêu lên: “Các ngươi coi, bình Cúc hoa trà này còn nóng! Người đó nhất định ở gần đây!”

Trong ám thất, Phong Sa chợt giật mình, sắc mặt tái ngắt.

Nàng biết ám phòng này thiết kế đơn giản, nếu đối phương tìm kiếm cẩn thận, chẳng mấy chốc có thể phát hiện ra ngay.

Bên ngoài rộn lên tiếng bước chân, tiếng đập phá, ngoài ra còn có tiếng bọn hài tử kêu khóc, khiến người trong ám thất như muốn nghẹt thở. Trong ấy ngột ngạt khó thở, chỉ có tiếng thở gấp nặng nhọc của Nhậm Phi Dương và tiếng hô hấp gấp rút của Phong Sa.

Phong Sa phục trên người hắn, đè chặt tay chân hắn, không dám động đậy chút nào.

Trong hắc ám, tựa hồ Nhậm Phi Dương đã qua cơn đau kịch liệt, thần sắc có chút thanh tỉnh, từ từ bỏ hàm răng đang cắn tay nàng ra.

Tiếng bước chân của đối phương vang lên trước của ám thất!

Phong Sa nín thở, không dám động đậy. Tuy Nhậm Phi Dương đã nhả tay nàng ra, nhưng nàng lại không dám nhúc nhích. Trên tay nàng đầy máu nóng, rớt từng giọt từng giọt vào trong miệng của hắn.

Nhậm Phi Dương cũng không hề động, nhưng ánh mắt ứa đầy lệ.

Hai người nằm sát vào nhau, đồng thời cảm thụ sự sợ hãi bên bờ vực tử vong. Y phục của hai người bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết, nhưng không ai dám động đậy.

Phong Sa đột nhiên nghe ở ngoài chợt vang lên tiếng hài tử kêu thảm, thân hình không khỏi chấn động kịch liệt!

“Là Tiểu Phi... Là Tiểu Phi!” Thân người của nàng run rẩy, nhưng vẫn cố sức nín nhịn không phát ra tiếng khóc.

Thần trí của Nhậm Phi Dương đã thanh tỉnh, tay phải của hắn từ từ đưa ra, nắm chặt kiếm ở eo. Nhưng độc tính chưa hề lui.

Đây chính là độc dược diệt tuyệt nhân tính, khiến hắn chẳng còn chút lực để nắm chặt tay lại!

Hắn cảm giác được Phong Sa đang khẽ run, hắn biết đó là kết quả mang đến từ sự cừu hận, sợ sệt, tuyệt vọng. Hắn nghe Phong Sa cố gắng nén tiếng khóc nức nở và hô hấp, hắn cảm giác nước mắt của nàng rơi từng giọt lên mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên trong mắt hắn có lệ!

Trong hắc ám, không ai có thể nhìn thấy hắn ứa lệ.

Nhưng hắn và lệ của hắn, hắn và máu của hắn, đích xác cùng chảy ra một chỗ.

Nhậm Phi Dương từ từ cắn chặt răng, răng ngập vào mu bàn tay của Phong Sa, huyết của nàng chảy vào miệng hắn, vừa thống khổ, vừa nóng rực.

Trong nội tâm âm ám, hắn thầm phát thệ, vô luận là sống hay là chết, thời khắc này là thứ cả đời hắn không được quên.

Cũng vào lúc này, hắn đột nhiên phát giác thân người Phong Sa cương cứng.

Ngoài cửa đồng thời truyện lại vài tiếng gõ, sau đó có một âm thanh hưng phấn kêu lên: “Chỗ này có cửa ngầm, tiến vào trong xem!”

Bị phát hiện rồi! Lòng hắn chợt trầm xuống.

Phong Sa đột nhiên ngồi dậy, im lìm bất động trong hắc ác, nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt như thiểm điện.

Ngoài cửa có tiếng thương lượng, hiển nhiên là những kẻ đó cực kỳ cẩn thận.

“Nói không chừng có thật ở trong này, nhưng cần cẩn thận. Con ả này nhiều trò quỷ lắm”.

“Sợ cái gì, chúng ta lần này có chuẩn bị mà tới. Hi hi, Tào lão tam đang bắt đứa nhóc ở phòng phía Đông, làm một thứ cực kỳ lợi hại!” Một người có giọng eo éo cất lên, sự đắc ý hiện rõ ra ngoài, “Chờ một lúc xem chúng ta đem chỗ này cho nổ tan tành, để Cung chủ tiết bớt hận!”

“Ầy ầy ầy, còn hay không? Ta lên trước đây!” Một người dường như không chịu nổi, cuối cùng đã phát tác.

Lời chưa dứt, cửa đã bị một cước đạp đánh “Oành” một cái, mở toát ra.

Trong sát na cửa mở đó, Nhậm Phi Dương thấy tay phải của Phong Sa vung ra, một đám bụi hồng phóng ra ngoài!

Người trước cửa kêu thảm một tiếng dài, lập tức ngã xuống.

“Lão bát, lão bát, ngươi sao rồi?” Âm thanh khàn khàn vội hỏi.

Chỉ thấy lão bát ngã bật ra phía sau, hai mắt xanh lè, miệng kêu ọc ọc, đưa tay ra bóp chặt lấy cổ họng.

Người có giọng nói khàn khàn kêu lên: “Lão ngũ, mau đến giúp!”

Người bên trái vung đao hạ xuống, lão bát phát điện ấy tức thì không còn hơi thở.

“Mẹ nó, ta uống trước tích độc đan, xem yêu nữ này còn chiêu nào nữa không!” Lão ngũ hậm hực mắng, lần từng bước đến trước cửa ngầm.

Thân ảnh cao dài của hắn từ từ chui vào trong mật thất, lần tới từng thốn một, bộ dạng độc ác vô cùng.

Trong mắt Phong Sa lộ ra vẻ tuyệt vọng, sờ lên từng cái túi trên người, nhưng không lấy ra được món độc dược nào nữa!

Nàng vô thức bò tới ngồi ở giữa, che chắn cho Nhậm Phi Dương ở phía sau.

Lão ngũ mở rộng cửa ra, cúi đầu chui vào, chỉ cần nhìn một cái thì đã thấy Phong Sa trong mật thất, đắc ý cười nanh ác: “Con nhỏ thối, xem ngươi còn chạy đằng trời?” Hắn bước thẳng vào trong, đưa tay chộp lấy mái tóc dài của Phong Sa kéo ra ngoài.

Nhưng, động tác của hắn chợt dừng lại, hai mắt lồi ra, “Phịch” một cái nằm bật ngửa ra cửa, trước ngực phún ra dòng máu như suối.

Phong Sa thở hổn hển bật dậy, ngẩng đầu đã thấy Nhậm Phi Dương cũng đang dựa vào tường thở hổn hển trong hắc ám.

Một thân hồng y của hắn đã nhiễm đầy huyết, mái tóc dài bị mồ hôi và máu bết lên má, sắc mặt tái nhợt, không biết đã đứng lên từ lúc nào, một tay nắm chặt kiếm, một tay dựa vào tường thở gấp.

Một kiếm vừa rồi thật tế đã làm hao tận chút thể lực cuối cùng của hắn.

Nhưng một kiếm này rất đáng sợ, khiến cho hai người còn lại ở ngoài cửa không dám vọng động!

Cửa ngầm đã mở, nhưng bọn chúng không dám tiến vào một bước, dường như trong đó có kẻ sát nhân vô hình và quỷ quái.

Dằn co một lúc, người ngoài cửa đột nhiên nói: “Đúng rồi, tại sao không dùng hỏa dược nổ chết chúng?”

Lời vừa phát ra, người còn lại đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng ha, dù sao thì Cung chủ cũng nói bắt sống không được thì giết chết cũng không sao, vậy thì dùng thuốc nổ giết chết yêu nữ này vậy!”

Trong ám thất, Nhậm Phi Dương và Phong Sa nhìn nhau thất sắc, không khỏi đưa tay nắm chặt lấy nhau.

Trong tuyệt cảnh này, hai người họ chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, mới có thể có dũng khí tiếp tục kiên trì!

Tiếng “chi chi” ngoài cửa vang lên, đó chính là tiếng dây dẫn thuốc nổ cháy mang theo tiếng vọng tử vong từ từ đến gần. Một gói nhỏ từ ngoài cửa được ném vào, trên đường đi, nó vẻ ra một đường cong ưu mĩ.

Trước khi hỏa dược bay tới, Nhậm Phi Dương chộm lấy Phong Sa, bất chấp sự vùng vẫy của nàng, choàng người qua ôm chặt lấy nàng. Cho dù chỉ có một chút hy vọng, nhưng hắn vẫn mong cho nữ tử cả đời chịu đau khổ này tiếp tục sống tốt!

Trong giây phút ấy, trong vòng tay của vị thiếu niên nhỏ hơn mình ba bốn tuổi ấy, mắt Phong Sa ứa đầy lệ.

Sự bảo vệ bất chấp tất cả ấy, dường như nàng đã có lần cảm nhận được từ trên người đại sư huynh thửa còn là một thiếu nữ.

Như vậy nàng cũng xem như mình đã chết thật mãn nguyện rồi.

Nhưng, đột nhiên, ngoài cửa truyền vào hai tiếng kêu thảm cấp xúc!

Trước khi thuốc nổ rớt xuống đất, một cánh tay đã tiến tới, giữ chặt lấy dây dẫn đang cháy.

Khi những ngón tay xinh đẹp như ngọc ấy buông ra, lửa đã tắt, khói đã tạnh.

Người của Thần Thủy cung nằm ngổn ngang trên đất ngoài cửa, trên cổ của mỗi người đều có một đạo kiếm thương.

Một thứ kiếm thật nhanh nhẹn, dường như chỉ vừa mới thấy ánh đỏ tươi thì xương cổ của hết thảy người có mặt ở đó đều đã bị cắt đứt.

“Tĩnh cô nương, là cô!” Du hành trên Quỷ môn quan một hồi, Phong Sa định lại thần, nhận ra người mới đến, không khỏi mừng đến phát điên, vội vã đỡ Nhậm Phi Dương ra khỏi ám thất, trân trọng hành lễ với một nữ tử áo đỏ.

Nữ tử áo đỏ ấy nở một cười lợt lạt, nhẹ đưa kiếm lên thổi các hạt máu: “Đến chậm một chút, khiến các người kinh hãi”.

Ánh mắt của nàng ta dừng lại trên mặt của Nhậm Phi Dương lúc này người bê bết máu, khe khẽ gật đầu: “Độc lui không còn mấy nữa, nhưng thương thế nặng hơn nhiều. Xem ra hôm nay muốn mang hắn đi thực là có chút phiền toái”.

Nhậm Phi Dương ngập ngừng nhìn nàng ta, không biết nữ tử áo đỏ xinh đẹp này đến từ đâu. Nhưng vừa rồi hắn nhìn một kiếm của nàng mà biến hẳn sắc mặt. Gã thiếu niên trưởng thành ở ven biển này, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thấy thứ kiếm pháp lăng lệ và nhanh như thế.

Phong Sa vội vã thuyết minh: “Đây chính là A Tĩnh cô nương của Thính Tuyết lâu, chính là nàng ta mang ngươi về cho ta chữa trị đấy”.

Nhậm Phi Dương biến sắc. Không phải hắn cảm kích, mà là phẫn nộ: “Thính Tuyết lâu? Cao Hoan cũng là sát thủ của Thính Tuyết lâu! Các ngươi vừa giết ta, vừa cứu ta, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Phong Sa cũng ngẩn người: Cao Hoan cũng là... người trong Thính Tuyết lâu?

A Tĩnh vẫn khẽ mỉm cười, vẻ mặt khá lạnh: “Giết ngươi chính là chuyện cá nhân của Cao Hoan, đối với Thính Tuyết lâu không có quan hệ gì; Cứu ngươi lại chính là chủ ý của Thính Tuyết lâu”.

Nàng ta dừng lại một chút, rồi tiếp: “Vô luận là nói thế nào, cái mạng này của ngươi là do ta cứu lại. Cũng nên nói lên một tiếng tạ ơn chứ?”

Chần chờ một lúc lâu, Nhậm Phi Dương cuối cùng cũng nói: “Đa tạ”.

“Đa tạ? Chỉ bằng một tiếng “Đa tạ” thì dùng được gì”. Gương mặt tươi cười của A Tĩnh mang mấy phần mỉa mai, lạnh nhạt, “Ta đã cứu ngươi, ngươi cần phải trả lại ta chút ân tình”. Ánh mắt của nàng ta vừa lạnh vừa sắc bén.

Nhậm Phi Dương không phục: “Ngươi muốn cái gì?”

A Tĩnh chợt ngưng bặt nụ cười, gằn từng tiếng: “Gia nhập Thính Tuyết lâu, chịu sự sai khiến của chúng ta một năm”.

Thấy hắn không đáp, nàng ta lại cười lạnh: “Một năm tự do đổi lấy cái mạng hai gần mươi tuổi của ngươi, đích xác là tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi nếu như không đáp ứng không quan hệ gì, đem cái mạng trả lại cho ta”.

Ánh mắt Nhậm Phi Dương lập lòe, dường như đang trầm tư, rồi chợt hỏi: “Đôi “Nhân trung long phương” trong Thính Tuyết lâu chính là ngươi và Thính Tuyết lâu chủ phải không?”

“...”.

Gã thiếu niên đột nhiên hỏi ra câu hỏi rất đột ngột này, khiến A Tĩnh vô cùng kinh ngạc.

Phong Sa ở bên cạnh ngược lại lại gật gật đầu, thế nàng thừa nhận.

“Thật đó là ngươi?” Mắt Nhậm Phi Dương chợt lóe sáng, “Hèn gì kiếm vừa rồi kinh người đến như vậy! Các người chính là các nhân vật số một số hai trong giang hồ hiện giờ, đúng không?”

Tiến nhập giang hồ chính là mục đích trước kia của hắn, nhưng có thể cùng nhân vật tuyệt đỉnh giang hồ hợp tác, thì quả thật là mộng mị cũng không cầu được. Chầnchừ thật lâu, hắn chợt lắc đầu, nói: “Muốn ta và Cao Hoan cùng thờ một chủ, ta không làm được!”

“Cao Hoan không hề biết ngươi còn sống”. Thần sắc của A Tĩnh bất biến, lạnh lùng nói: “Ngươi hận Cao Hoan, đúng không? Cao Hoan đã kinh qua huấn luyện đặc thù cho nghề sát thủ; Ngươi võ công tuy cao, nhưng kinh nghiệm quá nông cạn. Nếu như ngươi muốn đánh bại Cao Hoan, chỉ có thể gia nhập Thính Tuyết lâu, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi những thứ ngươi còn thiếu: kinh nghiệm, và những thứ khác nữa”.

Nhậm Phi Dương trầm ngâm thật lâu, thần sắc chỉ phút chốc mà biến đổi hàng vạn lần.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, nhãn thần lóe sáng như thiểm điện: “Được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương