Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng
-
Chương 79: Say tiên phường
"Không cần hoài nghi, đúng vậy." Đầu tiên nàng cũng không tin, nhưng là mắt thấy mới là thật, người kia đúng là Lương phi. Nhưng cũng không biết, Lương phi nương nương tại sao muốn hãm hại công chúa.
"Vậy chúng ta có nói cho công chúa không?" Nếu để cho công chúa biết rồi, theo tính tình của công chúa, sẽ gây náo loạn long trời lở đất.
"Nếu như công chúa hỏi, nên trả lời thật, còn nếu công chúa không hỏi đến, chúng ta cũng không nói. Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nên bố trí thêm người ở trong phòng hầu hạ công chúa, không để công chúa dưới sự bảo hộ của chúng ta mà xảy ra chuyện được." Thủy Điệp nói đại khái, trịnh trọng tuyên bố với Thủy Liên.
"Ta đây biết." Chưa từng thấy Thủy Điệp nói chuyện nghiêm túc như vậy, có chút không thích ứng được.
"Vậy chúng ta nhanh đi tìm công chúa thôi. Thật là, ta còn chưa ăn xong phù dung cao, đã bị công chúa kéo đến đây xem chuyện vui rồi." Tiếc hận! Phù dung cao của nàng, ăn rất ngon mùi vị không giống với trong cung, cắn một miếng hương vị thơm ngọt, mềm mại, không ngán, nghĩ đến đây nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Ngươi..." Đang định khen ngợi nàng, lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Thủy Liên ôm ngực thật là có cảm giác như bị lừa gạt.
"Liên Nhi, Điệp nhi, các ngươi nhanh chạy đến đây, còn đứng đấy tán dóc cái gì?" Ở góc quanh phía trước, Tả Phỉ Nhạn đang đứng đợi các nàng.
"Tới đây."
Say tiên phường, là thanh lâu cao nhã nhất, nổi tiếng nhất trong nước.
Giờ phút này, ở cửa lớn Say tiên phường đứng bốn vị mặc áo gấm.
"Yêu nghiệt, nơi này chính là Say tiên phường?" Tả Phỉ Nhạn cố ý đè thấp tiếng nói, hưng phấn hỏi.
"Chính là." Hoàng Phủ Vân khanh như cũ là một thân tử sam, phe phẩy chiết phiến, một bộ hình dạng của hoa hoa công tử (play boy).
"Vậy bây giờ chúng ta đi vào?"
Đèn treo màu sắc rực rỡ ở giữa không trung, uể oải hơi thở trôi lơ lửng ở trong không khí, tiếng nói kiều mỵ không ngừng gọi, đủ loại tơ lụa không ngừng mà phất qua hai má.
Nơi này, so với tưởng tượng của nàng còn thú vị hơn nhiều, nàng đã sốt ruột muốn vào khám phá.
"Công tử, chúng ta phải đi vào thật sao?" Thủy Liên nhất thiết hỏi, nắm chặt vạt áo của Tả Phỉ Nhạn, lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
"Không thật chẳng lẽ là giả ?" Không khách khí gạt tay Thủy Liên ra, nện bước theo Hoàng Phủ Vân Khanh vào.
"Điệp nhi, chúng ta phải đi vào thật sao? Ta, ta, ta có thể hay không không vào đi?" Làm gì có cô gái nào đi dạo thanh lâu đâu, làm gì còn đạo đức, Thủy Liên đưa ánh mắt cứu trợ nhìn về phía Thủy Điệp.
"Ai da Liên Nhi, ngươi đừng sợ nữa, ngươi không nghĩ bây giờ chúng ta không đi vào chỉ sợ cả đời này không còn cơ hội bước vào đâu. Ngươi không hiếu kỳ bên trong là cái dạng gì sao?" Thủy Điệp mạnh mẽ kéo tay Thủy Liên, nhanh chóng đuổi theo bọn Tả Phỉ Nhạn.
"Ta, ta..." Nàng nghĩ, nhưng là nàng sợ.
"Đừng nghĩ , chuyện sau này, sau này hãy nói." Thủy Điệp thấy Thủy Liên còn đang dao động, nàng mạnh mẽ đẩy Thủy Liên vào bên trong Say Tiên Phường.
"Vị công tử này nhìn thật thanh tú, là lần đầu tiên tới đây sao?" Mấy vị trên mặt trang điểm rực rỡ ở cửa vừa nhìn thấy Tả Phỉ Nhạn bước vào, nhanh chóng bước đến.
"Nhãn lực của tỷ tỷ rất tốt." Tả Phỉ Nhạn khinh bạc xuy một tiếng huýt sáo, ngón tay vuốt qua má cô gái.
"Đáng ghét a." Không nghĩ vị tiểu công tử này nhìn ít tuổi như vậy mà hành động lại điêu luyện.
"Ma ma, có khách đến, ngài mau qua chiêu đãi đi." Cô gái vừa gọi một tiếng vừa lắc lắc eo thon vào bên trong tiếp đón khách khác.
"Này, tỷ tỷ sao đã rời đi rồi?" Chẳng lẽ phương thức của nàng không đúng? Trên TV không phải đều diễn như vậy sao?
"Vị tiểu công tử này, ngài đừng nóng vội." Người đến tú bà của Say Tiên phường, nàng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, một thân áo đỏ tươi bao quanh đường nét cơ thể, làm cho người ta thấy được hồi còn trẻ cũng là một hoa khôi.
"Ma Ma thật thật xinh đẹp." Tả Phỉ Nhạn lại đem mục tiêu chuyển qua tú bà.
Không nghĩ tới cổ đại tú bà xinh đẹp như vậy, vóc người bảo dưỡng được tốt như vậy, một chút cũng không giống tú bà độc ác mập mạp trên TV.
"Công tử miệng thật ngọt, ngài cứ gọi ta là Từ ma ma!" Nghe hắn vừa nói như thế, trên mặt Từ ma ma hoa xuân càng thêm nhộn nhạo, giọng nói càng thêm kiều diễm.
"Khụ khụ khụ..." Hoàng Phủ Vân khanh nhẹ ho khan vài tiếng, từ nãy đến giờ hắn đều bị cho ra rìa.
"Ô, đây không phải là Hoàng Phủ công tử sao? Ngài một đoạn thời gian không có tới, Hoàng Lan cô nương nhớ ngài đến dại đi rồi ." Từ ma ma vừa nghe có người ho khan, lập tức cười duyên xoay người, vừa nhìn thì ra là có khách quý bị mình lạnh nhạt, lập tức bồi thường cười lên.
Hoàng Phủ công tử này, nàng là không được đắc tội, mỗi lần tới Say Tiên phường ngân lượng xuất ra cũng rất lớn, hơn nữa lần này còn giúp nàng mang đến tiểu thần tài, nàng còn phải xem họ như Phật sống ấy chứ.
Trên người bọn họ quần áo mặc cùng ngọc bội đeo đều là hàng đắt tiền, mà hai thư đồng đằng sau quần áo cũng rất quý giá, nhìn qua là biết không phải hạng nhà giàu bình thường mà giống như con nhà quan lại quyền quý.
"Từ ma ma, rốt cuộc cũng nhớ ra ta. Ta cứ tưởng ngài quên mất ta rồi ." Hoàng Phủ Vân khanh không đứng đắn cười, nhẹ khẽ hừ một tiếng.
"Làm sao, hôm nay công tử đến có muốn ngủ lại hay không?" Dĩ vãng Hoàng Phủ công tử tới đây, cũng sẽ ngủ lại mấy ngày, không biết lần này, có thể hay không, Từ ma ma âm thầm tính toán
"Không, ta là dẫn hắn đến mở rộng tầm mắt, mấy canh giờ sau sẽ về."
"Vội vã như vậy?" Không nghĩ đến lần này chỉ ngồi mấy canh giờ đã về, lập tức sai người gọi hoa khôi Hoàng Lan đến.
"Ma ma thật hiểu ta!" Hoàng Phủ Vân khanh không kềm chế được ca ngợi.
"Yêu nghiệt, ngươi có cô nương rồi, ta đi đâu đây?" Nghe ma ma nói tới cô nương Hoàng Lan nàng ta đâu? Chẳng lẽ không tiền sẽ không người theo? Ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Ai ơ! Công tử không cần gấp, để ma ma đi thu xếp cho ngài." Vừa thấy tiểu thần tài muốn sinh khí , Từ ma ma lập tức sai người gọi mấy cô nương đến.
"Ừm, tốt, tốt, tốt! Ma ma đây là bổn công tử có chút lễ ra mắt các cô nương." Tả Phỉ Nhạn thoải mái cười, từ trong lồng ngực móc ra không dưới mười tờ ngân phiếu một trăm lượng đặt trên mặt bàn.
"Tạ công tử." Oa, vừa xuất ra đã nhiều ngân phiếu như vậy, tý nữa khen thưởng hẳn là nhiều hơn nữa, Từ ma ma nhìn đống ngân phiếu tính toán cần phải tích cực hơn mới được, vội phân phó gọi người tới.
"A, không ngờ Tả công tử ra tay hào phóng như vậy, ta mang tiếng là công tử phong lưu cũng không dám theo." Thanh âm ghen tức nhè nhẹ vang lên bên tai làm cho da đầu Tả Phỉ Nhạn tê dại.
Lắng nghe như tiếng đàn, Tả Phỉ Nhạn nở nụ cười mê hoặc, "Tới đây chính là đùa vui vẻ."
Có ai đi dạo thanh lâu không đùa thoải mái? Nếu bây giờ nàng đang mặc trang phục nam nhân nàng cũng muốn vui đùa thoải mái, không lại hổ thẹn với đống ngân phiếu kia.
"Vậy chúng ta có nói cho công chúa không?" Nếu để cho công chúa biết rồi, theo tính tình của công chúa, sẽ gây náo loạn long trời lở đất.
"Nếu như công chúa hỏi, nên trả lời thật, còn nếu công chúa không hỏi đến, chúng ta cũng không nói. Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nên bố trí thêm người ở trong phòng hầu hạ công chúa, không để công chúa dưới sự bảo hộ của chúng ta mà xảy ra chuyện được." Thủy Điệp nói đại khái, trịnh trọng tuyên bố với Thủy Liên.
"Ta đây biết." Chưa từng thấy Thủy Điệp nói chuyện nghiêm túc như vậy, có chút không thích ứng được.
"Vậy chúng ta nhanh đi tìm công chúa thôi. Thật là, ta còn chưa ăn xong phù dung cao, đã bị công chúa kéo đến đây xem chuyện vui rồi." Tiếc hận! Phù dung cao của nàng, ăn rất ngon mùi vị không giống với trong cung, cắn một miếng hương vị thơm ngọt, mềm mại, không ngán, nghĩ đến đây nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Ngươi..." Đang định khen ngợi nàng, lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Thủy Liên ôm ngực thật là có cảm giác như bị lừa gạt.
"Liên Nhi, Điệp nhi, các ngươi nhanh chạy đến đây, còn đứng đấy tán dóc cái gì?" Ở góc quanh phía trước, Tả Phỉ Nhạn đang đứng đợi các nàng.
"Tới đây."
Say tiên phường, là thanh lâu cao nhã nhất, nổi tiếng nhất trong nước.
Giờ phút này, ở cửa lớn Say tiên phường đứng bốn vị mặc áo gấm.
"Yêu nghiệt, nơi này chính là Say tiên phường?" Tả Phỉ Nhạn cố ý đè thấp tiếng nói, hưng phấn hỏi.
"Chính là." Hoàng Phủ Vân khanh như cũ là một thân tử sam, phe phẩy chiết phiến, một bộ hình dạng của hoa hoa công tử (play boy).
"Vậy bây giờ chúng ta đi vào?"
Đèn treo màu sắc rực rỡ ở giữa không trung, uể oải hơi thở trôi lơ lửng ở trong không khí, tiếng nói kiều mỵ không ngừng gọi, đủ loại tơ lụa không ngừng mà phất qua hai má.
Nơi này, so với tưởng tượng của nàng còn thú vị hơn nhiều, nàng đã sốt ruột muốn vào khám phá.
"Công tử, chúng ta phải đi vào thật sao?" Thủy Liên nhất thiết hỏi, nắm chặt vạt áo của Tả Phỉ Nhạn, lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
"Không thật chẳng lẽ là giả ?" Không khách khí gạt tay Thủy Liên ra, nện bước theo Hoàng Phủ Vân Khanh vào.
"Điệp nhi, chúng ta phải đi vào thật sao? Ta, ta, ta có thể hay không không vào đi?" Làm gì có cô gái nào đi dạo thanh lâu đâu, làm gì còn đạo đức, Thủy Liên đưa ánh mắt cứu trợ nhìn về phía Thủy Điệp.
"Ai da Liên Nhi, ngươi đừng sợ nữa, ngươi không nghĩ bây giờ chúng ta không đi vào chỉ sợ cả đời này không còn cơ hội bước vào đâu. Ngươi không hiếu kỳ bên trong là cái dạng gì sao?" Thủy Điệp mạnh mẽ kéo tay Thủy Liên, nhanh chóng đuổi theo bọn Tả Phỉ Nhạn.
"Ta, ta..." Nàng nghĩ, nhưng là nàng sợ.
"Đừng nghĩ , chuyện sau này, sau này hãy nói." Thủy Điệp thấy Thủy Liên còn đang dao động, nàng mạnh mẽ đẩy Thủy Liên vào bên trong Say Tiên Phường.
"Vị công tử này nhìn thật thanh tú, là lần đầu tiên tới đây sao?" Mấy vị trên mặt trang điểm rực rỡ ở cửa vừa nhìn thấy Tả Phỉ Nhạn bước vào, nhanh chóng bước đến.
"Nhãn lực của tỷ tỷ rất tốt." Tả Phỉ Nhạn khinh bạc xuy một tiếng huýt sáo, ngón tay vuốt qua má cô gái.
"Đáng ghét a." Không nghĩ vị tiểu công tử này nhìn ít tuổi như vậy mà hành động lại điêu luyện.
"Ma ma, có khách đến, ngài mau qua chiêu đãi đi." Cô gái vừa gọi một tiếng vừa lắc lắc eo thon vào bên trong tiếp đón khách khác.
"Này, tỷ tỷ sao đã rời đi rồi?" Chẳng lẽ phương thức của nàng không đúng? Trên TV không phải đều diễn như vậy sao?
"Vị tiểu công tử này, ngài đừng nóng vội." Người đến tú bà của Say Tiên phường, nàng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, một thân áo đỏ tươi bao quanh đường nét cơ thể, làm cho người ta thấy được hồi còn trẻ cũng là một hoa khôi.
"Ma Ma thật thật xinh đẹp." Tả Phỉ Nhạn lại đem mục tiêu chuyển qua tú bà.
Không nghĩ tới cổ đại tú bà xinh đẹp như vậy, vóc người bảo dưỡng được tốt như vậy, một chút cũng không giống tú bà độc ác mập mạp trên TV.
"Công tử miệng thật ngọt, ngài cứ gọi ta là Từ ma ma!" Nghe hắn vừa nói như thế, trên mặt Từ ma ma hoa xuân càng thêm nhộn nhạo, giọng nói càng thêm kiều diễm.
"Khụ khụ khụ..." Hoàng Phủ Vân khanh nhẹ ho khan vài tiếng, từ nãy đến giờ hắn đều bị cho ra rìa.
"Ô, đây không phải là Hoàng Phủ công tử sao? Ngài một đoạn thời gian không có tới, Hoàng Lan cô nương nhớ ngài đến dại đi rồi ." Từ ma ma vừa nghe có người ho khan, lập tức cười duyên xoay người, vừa nhìn thì ra là có khách quý bị mình lạnh nhạt, lập tức bồi thường cười lên.
Hoàng Phủ công tử này, nàng là không được đắc tội, mỗi lần tới Say Tiên phường ngân lượng xuất ra cũng rất lớn, hơn nữa lần này còn giúp nàng mang đến tiểu thần tài, nàng còn phải xem họ như Phật sống ấy chứ.
Trên người bọn họ quần áo mặc cùng ngọc bội đeo đều là hàng đắt tiền, mà hai thư đồng đằng sau quần áo cũng rất quý giá, nhìn qua là biết không phải hạng nhà giàu bình thường mà giống như con nhà quan lại quyền quý.
"Từ ma ma, rốt cuộc cũng nhớ ra ta. Ta cứ tưởng ngài quên mất ta rồi ." Hoàng Phủ Vân khanh không đứng đắn cười, nhẹ khẽ hừ một tiếng.
"Làm sao, hôm nay công tử đến có muốn ngủ lại hay không?" Dĩ vãng Hoàng Phủ công tử tới đây, cũng sẽ ngủ lại mấy ngày, không biết lần này, có thể hay không, Từ ma ma âm thầm tính toán
"Không, ta là dẫn hắn đến mở rộng tầm mắt, mấy canh giờ sau sẽ về."
"Vội vã như vậy?" Không nghĩ đến lần này chỉ ngồi mấy canh giờ đã về, lập tức sai người gọi hoa khôi Hoàng Lan đến.
"Ma ma thật hiểu ta!" Hoàng Phủ Vân khanh không kềm chế được ca ngợi.
"Yêu nghiệt, ngươi có cô nương rồi, ta đi đâu đây?" Nghe ma ma nói tới cô nương Hoàng Lan nàng ta đâu? Chẳng lẽ không tiền sẽ không người theo? Ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Ai ơ! Công tử không cần gấp, để ma ma đi thu xếp cho ngài." Vừa thấy tiểu thần tài muốn sinh khí , Từ ma ma lập tức sai người gọi mấy cô nương đến.
"Ừm, tốt, tốt, tốt! Ma ma đây là bổn công tử có chút lễ ra mắt các cô nương." Tả Phỉ Nhạn thoải mái cười, từ trong lồng ngực móc ra không dưới mười tờ ngân phiếu một trăm lượng đặt trên mặt bàn.
"Tạ công tử." Oa, vừa xuất ra đã nhiều ngân phiếu như vậy, tý nữa khen thưởng hẳn là nhiều hơn nữa, Từ ma ma nhìn đống ngân phiếu tính toán cần phải tích cực hơn mới được, vội phân phó gọi người tới.
"A, không ngờ Tả công tử ra tay hào phóng như vậy, ta mang tiếng là công tử phong lưu cũng không dám theo." Thanh âm ghen tức nhè nhẹ vang lên bên tai làm cho da đầu Tả Phỉ Nhạn tê dại.
Lắng nghe như tiếng đàn, Tả Phỉ Nhạn nở nụ cười mê hoặc, "Tới đây chính là đùa vui vẻ."
Có ai đi dạo thanh lâu không đùa thoải mái? Nếu bây giờ nàng đang mặc trang phục nam nhân nàng cũng muốn vui đùa thoải mái, không lại hổ thẹn với đống ngân phiếu kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook